(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trần Lạc Bạch đã chơi bóng với đám Chúc Nhiên vào tiết thể dục buổi chiều nên trước tiết học buổi tối họ không đi ra sân bóng nữa. Sau khi ra ngoài ăn tối xong, anh và Chúc Nhiên cùng về lớp học.
Nhưng không biết Chúc Nhiên ăn phải thứ gì mà vừa vào lớp ngồi chưa được mấy giây đã chạy tới nhà vệ sinh.
Nhóm Thang Kiến Duệ thì lại đi ra sân bóng, những bạn học ngồi phía trước cũng chưa trở về lớp học. Trần Lạc Bạch rút sách bài tập ra, địh làm bài tập nhân lúc yên ắng.
Chưa được mấy phút, đã có người ngồi xuống bên cạnh.
Chắc không phải là Chúc Nhiên.
Chúc Nhiên không thể nào quay lại yên ắng như vậy được, cậu ta còn chưa ngồi xuống thì miệng đã thì thầm rồi.
Trần Lạc Bạch quay đầu, nhìn thấy Tông Khải ngồi xuống chỗ của Chúc Nhiên, hiếm có lúc không dẫn Ân Nghi Chân theo, cơ mặt anh giãn ra, cười hỏi: “Sao tự nhiên lại tới đây?”
Tông Khải đặt lon nước coca lên bàn: “Tới nói chuyện.”
“Nói chuyện gì?” Trần Lạc Bạch nhẹ nhàng nhướng mi.
“Tiết thể dục chiều nay, ở tiệm tạp hóa tôi cũng nhìn thấy, chuyện là sao hả?” Tông Khải cầm lon nước ngọt đưa cho anh, “Lần đầu tiên tôi thấy cậu chủ động mời con gái uống nước, trước đây câu chỉ tiện thể mời thôi.”
Lại một người nữa.
Trần Lạc Bạch cười ném bút đi, biết mình không thể làm bài được nữa: “Hôm nay cũng tiện thể.”
“Thôi đi.” Tông Khải giễu cợt, “Tiện thể tự lấy nước đưa cho cậu ấy sao, tôi chưa thấy cậu tri kỷ với ai như thế bao giờ, còn chủ động bắt chuyện, cậu thật sự có hứng thú với cậu ấy sao?”
Đúng lúc không có người ngồi đằng trước, Tông Khải cũng không nói to nên chắc sẽ không ai nghe thấy.
Trần Lạc Bạch hé miệng muốn trả lời.
Tông Khải đã ngắt lời trước: “Đừng lấy lý do hối lộ, tôi không tin đâu.”
“Là hối lộ thật.” Trần Lạc Bạch mở lon nước trên bàn, ngón tay thon dài hơi siết lại, bọt khí nhỏ nổ tung trong miệng anh, anh hờ hững nói, “Cậu tin hay không thì tùy.”
Tông Khải đang định nói tiếp thì ánh mắt lơ đãng nhìn thấy một người bước vào từ cửa trước lớp học, cậu ta chớp mắt: “Là cậu ấy kìa.”
Trần Lạc Bạch đàn ngửa đầu uống coca, nghe thế thì cầm chai nước nhìn về phía cửa.
Cô gái khoác tay một người khác vào lớp, hình như ánh mắt cô nhìn về phía này, còn chưa kịp chạm mắt với anh thì đã lập tức cúi xuống như thể giật mình, mái tóc ngắn nhẹ nhàng lung lay bên hai gò má trắng.
Không biết bạn cô nói gì mà cô bỗng nhiên mỉm cười, lúm đồng tiền anh nhìn thấy lần trước như ẩn như hiện hai bên má.
Còn chưa về chỗ ngồi thì có một bạn nam ở tổ ba gọi cô.
Cậu ta đeo kính, hình như tên là Hạ Minh Vũ, nói có bài tập tiếng Anh muốn hỏi.
Cô gái ngẩng đầu, buông tay bạn ra, đi vòng qua bục giảng tới tổ thứ ba, ngồi xuống vị trí phía trước Hạ Minh Vũ.
Lúm đồng tiền nhỏ bên má lại biến mất, dáng vẻ trông vô cùng bình tĩnh, khác hẳn với vẻ hoảng sợ khi nói chuyện với anh.
Bọt khí tan trong miệng, Trần Lạc Bạch híp mắt, đặt lon nước xuống bàn.
Khuỷu tay bị người khác nhẹ nhàng đụng vào, Trần Lạc Bạch thu hồi ánh mắt, thấy Tông Khải đang nhìn anh với vẻ mặt trêu ghẹo.
“Nhìn người ta chằm chằm gần một phút đồng hồ cũng là tiện thể?”
Nhìn gần một phút đồng hồ?
Làm gì lâu đến mức ấy.
Ngón tay Trần Lạc Bạch nghịch nắp lon: “Chỉ là hơi tò mò.”
“Tôi cũng rất tò mò.” Tông Khải nói tiếp.
Trần Lạc Bạch nghiêng đầu nhìn cậu ta: “Cậu tò mò cái gì?”
“Ngày đến điểm danh năm lớp 10 tôi còn tưởng là cậu để ý cô gái này, kết quả sau này không thấy cậu tiếp xúc với cậu ấy, học cùng nhau gần nửa học kỳ còn không nhớ nổi tên người ta.” Tông Khải cười hỏi, “Tại sao tự nhiên lại tò mò với cậu ấy?”
Trần Lạc Bạch bất ngờ nắm bắt được thông tin trong câu nói của cậu ta: “Ngày đến điểm danh năm lớp 10?”
“Cậu không nhớ sao?” Tông Khải khá kinh ngạc, “Chính là hôm cô Trương nhờ chúng ta chuyển ít đồ, tôi đứng trên tầng chờ mãi không thấy cậu đi lên, lúc ngó xuống thì thấy cậu đang ôm một cô gái, khi đó cậu nói cậu ấy suýt ngã, cậu chỉ đỡ thôi.”
Trí nhớ Trần Lạc Bạch bỗng nhiên bị kéo về một ngày trời mưa ẩm ướt.
Cô Trương là người yêu của chủ nhiệm lớp hồi cấp hai của họ, hôm đó tình cờ gặp nhau nên nhờ bọn họ giúp.
Lúc ấy anh gặp một giáo viên khác ở dưới lầu nên trì hoãn mất một lúc, sợ Tông Khải chờ lâu nên chạy thẳng lên tầng hai, đúng lúc thấy một bạn nữ suýt ngã.
Tình huống khẩn cấp, anh không kịp nghĩ nhiều nên tiện tay đỡ lấy, khoảnh khắc đó quá nhanh, anh cũng không kịp nghĩ đến việc nên tránh đi chỗ nhạy cảm của đối phương.
Cánh tay anh một trọn vòng eo.
Hương thơm trên người thiếu nữ cũng tràn ngập cõi lòng.
Khoảnh khắc đó, hiếm khí Trần Lạc Bạch thấy không được tự nhiên, anh nhanh chóng buông lỏng tay ra, cố tình nhìn mặt đối phương thì cũng không lịch sự lắm, đúng lúc này thì Tông Khải ở trên lầu cúi xuống nhìn.
Bầu không khí xấu hổ chỉ mình anh cảm thấy lập tức bị phá vỡ.
Chỉ là tiện tay giúp nên Trần Lạc Bạch không suy nghĩ nhiều, anh cũng không xem đối phương là ai, đáp lại lời trêu ghẹo của Tông Khải rồi lập tức xoay người chạy lên lầu ba.
Hóa ra hôm đó….
“Là cậu ấy sao?” Trần Lạc Bạch khá bất ngờ, ánh mắt không nhịn được lại hướng về phía trước.
Cô đã trở về chỗ của mình, quay lưng về phía anh. Mái tóc ngắn ngang vai che khuất mặt và cổ, đồng phục học sinh rộng rãi, chỉ để lộ một cánh tay trắng trẻo bên ngoài.
“Cậu không nhớ thật à.” Tông Khải cúi xuống, hình như lại nhớ ra điều gì, “Vậy có phải cũng không nhớ chuyện lần đó ở sân bóng không?”
Trần Lạc Bạch chậm rãi thu tầm mắt về: “Chuyện sân bóng nào?”
Tông Khải: “Cũng hồi đầu năm lớp 10, có hôm thứ sáu cậu hẹn bọn tôi đi chơi bóng, nhưng sau khi tan học cậu lại bị lão Cao gọi đi, sau đó Thang Kiến Duệ không biết chuyền bóng làm bóng bay ra ngoài sân, suýt nữa đập trúng một bạn nữ, cậu tình cờ đi tới đỡ hộ cậu ấy.”
Trần Lạc Bạch nhớ mang máng là có chuyện như vậy.
Hình như hôm đó đám Thang Kiến Duệ còn bảo anh bao, nhưng lúc ấy anh chỉ tiện tay đỡ bóng, quan hệ giữa anh và Thang Kiến Duệ khá tốt, anh đỡ bóng là chuyện nên làm, thậm chí đấy còn không tính là giúp đỡ nên anh chẳng để trong lòng, cũng không nhìn cô gái bên cạnh nên chẳng biết người đó cao thấp ra sao.
Trần Lạc Bạch run sợ: “Cũng là cậu ấy?”
Anh cứ tưởng trước khi nhìn thấy cô khóc trên sân thượng thì anh và cô chỉ tiếp xúc với nhau một lần vào hôm giáo viên Tiếng Anh gọi cô đến văn phòng.
“Học kỳ một năm lớp 10 cậu ấy cũng vượt qua điểm Tiếng Anh của cậu, tôi còn nhắc đến, lúc ấy cậu còn chẳng nhớ nổi tên người ta.” Tông Khải sờ thân lon nước, hơi dừng lại rồi mỉm cười nhìn anh, “Cho nên tự nhiên cậu lại có hứng thú với cậu ấy, tôi không thể hiếu kỳ sao?”
Trần Lạc Bạch không chú ý nhiều đến con gái trong lớp.
Thứ nhất là anh thật sự không hứng thú, thứ hai, nếu anh chú ý tới họ thì sẽ xảy ra rắc rối.
Nhưng hôm nay, khi “rắc rối” đến đúng như anh dự đoán, anh lại không cảm thấy phiền.
“Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?” Tông Khải lại hỏi.
Chuyện gì?
Trần Lạc Bạch hồi tưởng lại.
Nhưng chiều nay lúc anh chủ động bắt chuyện với cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ là…
“Là lúc trước tình cờ tiếp xúc với nhau, thấy phản ứng của cậu ấy rất thú vị nên hôm nay mới trêu cậu ấy, thật sự không có gì.”
“Không có gì cậu còn trêu người ta, vậy phải là có gì mới đúng.” Tông Khải huých khuỷu tay anh, “Có cần tôi giúp không?”
“Giúp cái gì.” Trần Lạc Bạch cầm lon coca, cười bất đắc dĩ, “Cả đám các cậu còn nghĩ nhiều hơn cả tôi.”
Tông Khải nhìn chằm chằm gương mặt tươi cười của anh hai giây: “Vậy cậu giúp tôi một việc đi.”
Trần Lạc Bạch: “Việc gì?”
Tông Khải trầm mặc vài giây, ngón tay vô thức siết chặt lon nước: “Viết giúp tôi một bức thư tình, cậu biết chữ tôi xấu mà.”
“Viết thư tình?” Trần Lạc Bạch kinh ngạc nhìn cậu ta, “Viết cho ai?”
Không đến mức nhờ anh viết thư tình cho Ân Nghi Chân chứ?
Lon nước bị bóp có một phần nhỏ bén nhọn nhô ra, lúc ngón tay chạm vào còn có cảm giác đau nhè nhẹ, Tông Khải cụp mắt xuống: “Một bạn nữ lớp khác.”
Trần Lạc Bạch chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn nhắc nhở cậu ta: “Cậu và Ân Nghi Chân chưa rõ ràng với nhau thì đừng trêu chọc cô gái khác.”
Tông Khải sờ phần nhô ra ở lon nước: “Sắp làm rõ rồi, có giúp không?”
Trần Lạc Bạch không từ chối: “Được, cậu mang giấy viết thư ra đây.”
Tông Khải duỗi tay cầm cuốn vở trên bàn của anh, xé một tờ giấy ra đặt trước mặt anh: “Lấy cái này viết đi.”
Trần Lạc Bạch không khỏi buồn cười: “Cậu viết thư tình cho con gái mà tùy tiện xé giấy từ vở của tôi thế à?”
“Qua cơn xúc động này, tôi sợ mình sẽ hối hận.” Tông Khải nói.
“Được thôi.” Trần Lạc Bạch cầm bút trên bàn, tiện tay xoay vài cái, “Tên là gì?”
Tông Khải: “Không biết.”
“Tên còn không biết mà đòi viết thư tình cho người ta?” Trần Lạc Bạch cạn lời nhìn cậu ta.
Tông Khải: “Chẳng phải cậu cũng vừa mới nhớ tên người ta đã mời người ta uống nước rồi sao?”
“Sao lại kéo tôi vào.” Trần Lạc Bạch dừng tay lại, “Nội dung thì viết cái gì?”
“Viết là…” Tông Khải lại sờ lên phần nhô ra của lon nước, “Cảm ơn thuốc hôm đó của cậu, tớ rất thích, cũng rất thích cậu.”
Trần Lạc Bạch cúi đầu viết lên giấy, một lát sau vẫn không thấy cậu ta nói gì: “Sau đó thì sao?”
“Không có sau đó.”
Trần Lạc Bạch: “…”
Anh lại ngẩng đầu: “Cậu viết thư tình cho con gái chỉ vài câu như thế thôi à? Cậu không biết xấu hổ mà gọi đây là thư tình ư?”
Ngón tay lơ đãng dùng sức, cảm giác nhoi nhói rõ ràng hơn, Tông Khải cử động tay: “Cậu cũng biết thành tích môn Văn của tôi kém mà.”
“Nếu cậu theo đuổi được thì chắc cô gái kia chính là định mệnh của cậu rồi.” Trần Lạc Bạch bật cười, “Tên cậu thì vẫn phải viết chứ? Đừng khiến người ta hiểu nhầm.”
Tông Khải nhìn tờ giấy: “Viết đi.”
Trần Lạc Bạch cách ra mấy hàng, viết hai chữ “Tông Khải” xuống dưới chỗ bên phải, anh cầm tờ giấy lên đưa sang bên cạnh.
Trang giấy bay phần phật hai lần, không có người cầm lấy.
Trần Lạc Bạch quay sang nhìn người ngồi cạnh: “Sững sờ cái gì? Không cần nữa?”
“Không có gì.” Tông Khải cầm lấy tờ giấy.
*
Chiều hôm đó, Chu An Nhiên không nỡ uống chai coca kia.
Sau khi tiết học buổi tối kết thúc, cô nghiêng người cúi xuống ngăn bàn, lặng lẽ lấy chai coca trong ngăn bàn ra bỏ vào cặp.
Nhưng động tác nhỏ ấy vẫn không tránh khỏi đôi mắt của bạn cùng bàn.
“Cậu muốn mang về à?” Trương Thư Nhàn đột nhiên hỏi.
Tim Chu An Nhiên đập thình thịch.
Giọng Trương Thư Nhàn không lớn, chắc anh không nghe thấy đâu đúng không.
Chiều nay anh và Tông Khải ngồi phía sau trò chuyện một hồi cô cũng chẳng nghe được câu nào.
Hơn nữa Trương Thư Nhàn cũng không nói rõ cô muốn mang thứ gì về, dù anh nghe thấy thì cũng đâu quan trọng?
Nhịp tim Chu An Nhiên lại đập ổn định, nhanh chóng nhét coca vào cặp: “Hết lạnh rồi, tớ về nhà cho vào tủ lạnh.”
“Cũng phải, coca mà không lạnh thì không ngon.” Trương Thư Nhàn khoác cặp lên lưng, “Tớ đi trước chờ Hiểu Văn đây, cậu nhớ nói với Thiến Thiến trưa mai chúng ta đi ăn lẩu nhé.”
Ngày mai là sinh nhật của Trương Thư Nhàn, cô ấy đã nói trước là sẽ mời bọn cô đi ăn cơm, nhưng vẫn chưa quyết định là đi ăn lẩu hay ếch xào xả ớt.
Gần hết tiết tự học buổi tối nay thì mới quyết định là đi ăn lẩu.
Chu An Nhiên gật đầu, nhường chỗ cho cô ấy đi ra ngoài.
Lúc nghiêng người, cô thấy Lâu Diệc Kỳ ngồi bàn thứ ba tổ hai hình như quay đầu nhìn sang bên này, sau đó nhanh chóng quay mặt đi.
Chu An Nhiên không chắc có phải mình nghĩ nhiều hay không nên cô không nói gì, khóa cặp lại rồi đứng dậy, không dám nhìn ra đằng sau.
Chiều này lúc đi vào từ cửa trước với Trương Thư Nhàn, theo thói quen cô nhìn về phía chỗ ngồi của anh, suýt chút nữa bị anh nhìn thấy.
Nhớ lại dáng vẻ chiều nay anh cầm chai coca đưa cho cô, tim Chu An Nhiên lại đập nhanh mấy nhịp.
Tiếc là bây giờ cửa trước của lớp gần cầu thang hơn, không giống như năm lớp 10, cô có thể lấy cớ quang minh chính đại ra vào bằng cửa sau.
Không biết anh đã về chưa.
Chu An Nhiên xách cặp đi đến cầu thang.
Một lúc sau, Nghiêm Tinh Thiến chạy từ trên lầu xuống, nhanh chóng khoác tay cô: “Đi thôi.”
Chu An Nhiên nói với cô ấy chuyện Trương Thư Nhàn quyết định đi ăn lẩu.
“Tốt quá!” Nghiêm Tinh Thiến phấn khích.
Chu An Nhiên bị cảm xúc của cô nàng ảnh hưởng, khóe miệng cũng cong lên: “Biết ngay là cậu muốn ăn lẩu mà.”
Nghiêm Tinh Thiến cười hì hì: “Thật ra tớ cũng muốn ăn ếch nữa, hay buổi chiều ba bọn mình mời Trương Thư Nhàn đi ăn ếch được không?”
“Được, tớ không có vấn đề gì.” Chu An Nhiên tán thành, “Mai cậu hỏi ý kiến của Hiểu Văn xem sao.”
Nghiêm Tinh Thiến gật đầu: “Ngày mai tới trường thì hỏi, cậu đừng nói cho Thư Nhàn biết, đến lúc đó tạo bất ngờ cho cậu ấy.”
Ra khỏi tòa nhà dạy học, Chu An Nhiên bất ngờ nhìn thấy Trần Lạc Bạch đi đằng trước cách đó không xa.
Xung quanh anh vẫn là nhóm Chúc Nhiên, Thang Kiến Duệ. Không biết Chúc Nhiên nói câu gì mà anh nghiêng đầu cười một cái.
Chu An Nhiên khoác cặp đi theo sau, cô cảm giác chai coca trong cặp hình như cũng đồng thời nhẹ nhàng đong đưa trong lòng cô.
Có những bong bóng nhỏ liên tục nổ tung, khó có thể bình tĩnh.
Từ chiều đến giờ, cô cứ như đang nằm mơ.
Sau khi về nhà, Chu An Nhiên lấy chai coca ra đặt trên bàn.
Túi đồ ăn vặt anh tặng cho Nghiêm Tinh Thiến năm ngoái không để được lâu, mặc dù không biết có phải anh tự chọn hay không, dù thích hay không thích thì cô vẫn đều ăn hết.
Chỉ là vỏ thì không thể giữ lại.
Bà Hà cái gì cũng tốt, chỉ là giống như rất nhiều bậc phụ huynh khác, khi ở nhà, nhất là đối với con cái thì không có bất cứ sự riêng tư nào.
Thường xuyên ra vào phòng cô, nhưng không phải là để soi mói sự riêng tư của cô mà chỉ là dọn dẹp phòng ốc.
Nếu cô giữ lại những cái vỏ đó thì bà Hà cũng sẽ vứt đi thôi.
Cô chỉ giữ lại một ít vỏ kẹo, gói thành bông hoa cắm trong bình.
Nhưng chai coca ngày hôm nay là anh tự đưa cho cô.
Chu An Nhiên không nỡ uống.
Cũng không nỡ bỏ.
Buổi chiều thì còn do dự, bây giờ hai lựa chọn này cứ nhảy nhót lung tung làm cô không thể lựa chọn được.
Chu An Nhiên khẽ thở dài, bỏ coca vào trong ngăn kéo.
Dù sao vẫn còn hạn sử dụng mà, cứ để cô do dự đã.
Hôm sau, Chu An Nhiên đến lớp học sớm.
Lúc đi vào bằng cửa trước, cô vẫn lặng lẽ nhìn về phía cuối lớp.
Anh chưa tới.
Trương Thư Nhàn cũng chưa.
Chu An Nhiên ngồi xuống chỗ của mình, đang định xem bài tập môn Văn thì có một hộp quả nhỏ được đặt xuống bàn.
Cô ngẩng đầu, Lâu Diệc Kỳ đứng bên cạnh cô.
“Đưa cho cậu ấy giúp tớ.” Giọng Lâu Diệc Kỳ cứng nhắc, “Năm ngoái tớ đã nói năm nay sẽ tặng quà cho cậu ấy.”
Chu An Nhiên hỏi: “Sao cậu không tự đưa cho cậu ấy?”
Lâu Diệc Kỳ sầm mặt, lấy hộp quà đi: “Không giúp thì thôi.”
Chu An Nhiên chỉ cảm thấy quà thì nên tự đưa sẽ tốt hơn, nhưng cô không thân với Lâu Diệc Kỳ nên cũng không giải thích.
Sau khi Trương Thư Nhàn đến, cô vẫn nhỏ giọng nói cho cô nàng biết chuyện này.
Trương Thư Nhàn đặt cặp sách xuống, ngước lên nhìn bóng lưng Lâu Diệc Kỳ: “Thôi, cứ kệ cậu ấy, con người cậu ấy câu nệ lắm. Nếu cậu ấy muốn đưa thì tớ sẽ tặng quà lại, còn nếu không thì thôi.”
Chu An Nhiên nhớ tới chuyện tối qua Lâu Diệc Kỳ quay lại nhìn, nhẹ giọng hỏi thêm: “Vậy trưa nay cậu muốn rủ cậu ấy đi cùng không?”
Trương Thư Nhàn trầm mặc một lúc: “Không rủ, đã là bạn bè thì chẳng ai muốn mình là người khi cần mới tìm đến cả. Cậu và Thiến Thiến chơi với nhau từ nhỏ, lúc các cậu bận không đi ăn được với tớ và Hiểu Văn còn báo cho bọn tớ biết, hơn nữa cậu ấy không thân thiết với các cậu, đi cùng cũng sẽ ngượng ngập lắm.”
Chu An Nhiên không nói gì nữa, lấy quà mình đã chuẩn bị trong cặp ra đưa cho cô nàng: “Chúc mừng sinh nhật nhé.”
Trương Thư Nhàn vui vẻ nhận lấy: “Bây giờ tớ mở được không?”
Chu An Nhiên gật đầu: “Được.”
Quà của cô là một chiếc vòng tay.
Trông Trương Thư Nhàn có vẻ rất thích, mở quà xong thì đeo lên tay ngay, khoác tay cô, “Hu hu đẹp quá à, Nhiên Nhiên cậu tốt quá, tớ muốn ngồi cùng bàn với cậu mãi thôi. Cậu nói xem, nếu tớ bảo mẹ tới nói với lão Cao đừng đổi chỗ giống như mẹ Thiến Thiến thì thầy ấy có đồng ý không? Tớ muốn nhờ cậu kèm môn Tiếng Anh.”
“Chắc là sẽ được.” Chu An Nhiên cũng không chắc lắm.
Trương Thư Nhàn bỗng nhiên nhìn ra sau: “Chắc là được thôi, chỗ của Trần Lạc Bạch và Chúc Nhiên ba kỳ rồi chưa đổi, nhất định là đã nói với lão Cao. Nhưng chỗ bọn họ ngồi cũng chẳng ai muốn cướp hết.”
Chỉ nghe tên thôi mà không hiểu sao tim Chu An Nhiên đã đập nhanh rồi.
Đã một buổi tối trôi qua nhưng cảm giác lơ lửng chân không chạm đất chiều ngày hôm qua vẫn không hề thuyên giảm.
Cứ có cảm giác như vẫn nằm trong giấc mộng đẹp.
Dù sao cô cũng chỉ hi vọng kỳ này bọn họ sẽ thoát ra khỏi mối quan hệ bạn bè xa lạ bình thường, hoàn toàn không nghĩ anh sẽ bất ngờ mời cô uống nước.
Nhưng có lẽ mộng đẹp luôn dễ vỡ.
Sau này, mỗi khi nhớ đến ngày hôm nay, Chu An Nhiên chỉ nhớ thời tiết vô cùng oi bức, những tầng mây dày chồng chất trên trời, ánh nắng không xuyên qua được. Trời âm u như muốn đổ mưa, nhưng mãi vẫn không có giọt mưa nào rơi xuống, làm người ta khó chịu không thở nổi.
Mà các giáo viên như đã hẹn trước với nhau, ai nấy đều dạy quá giờ, thời gian nghỉ giữa các tiết vốn không nhiều lại bị cướp hết.
Cô không có cơ hội để nhìn thấy anh.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");