(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Cậu chắc chứ?” Người hỏi lại là Lâu Diệc Kỳ.
Ân Nghi Chân khẽ nói “ừ”.
“Còn Tông Khải thì sao?” Lâu Diệc Kỳ lại hỏi.
Ân Nghi Chân trầm mặc: “Cậu ấy lớn lên với tớ, giống như anh trai tớ vậy.”
“Nhưng tớ luôn cảm thấy cậu ta không chỉ coi cậu là em gái thôi đâu.” Lâu Diệc Kỳ nói.
Ân Nghi Chân: “Cậu ấy chỉ coi tớ làm em gái thôi, cậu đừng suy nghĩ nhiều, cũng đừng nói về cậu ấy nữa. Mau nói xem, tuần này tớ có nên hẹn Trần Lạc Bạch ra ngoài không?”
Lâu Diệc Kỳ cũng trầm mặc: “Tớ thấy tạm thời cậu đừng nên hẹn.”
“Tại sao?” Ân Nghi Chân hỏi.
Lâu Diệc Kỳ nói: “Chúng ta ra ngoài nói đi.”
Tiếng dịch ghế vang lên.
Sau khi tiếng bước chân dần đi xa, phòng học lại chìm vào yên ắng.
Chu An Nhiên không thể nào ngủ được nữa.
Nghiêm Tinh Thiến không cần túi đồ ăn vặt kia nên sau tiết tự học buổi tối, Chu An Nhiên xách nó mang về nhà.
Cô mở ngăn kéo ra, bỏ từng thứ vào bên trong.
Không biết anh có chọn lựa những món đồ này không, mà cũng không thể chọn được, bởi vì anh không hề quen Nghiêm Tinh Thiến, những món đồ ăn vặt trong túi trông có vẻ như tiện tay lấy trong siêu thị, bên trong có kẹo dẻo, kẹo cứng, bánh quy, socola, que cay, nước ngọt và các loại sữa, nhét gần hết một ngăn kéo to.
Tiếc là không có thứ gì có thể để lâu.
Chu An Nhiên nhìn chằm chằm ngăn kéo chật ních một lát, cuối cùng từ từ đóng nó lại, cũng giống như nhốt cảm xúc hỗn loạn vào bên trong.
Sau đó cô lấy bài thi Vật lý trong cặp ra đặt lên bàn.
Kỳ thi tháng đầu tiên của học kỳ này sắp tới rồi.
Cô không thể dũng cảm chủ động đến gần anh giống như những bạn học nữ khác thì ít nhất cũng phải làm tròn bổn phận của một học sinh ngoan.
Mặc dù vượt qua điểm số từng môn của anh để được anh chú ý chẳng phải là một ý kiến hay, nhưng cô cố gắng học tập cũng không hoàn toàn bởi vì anh.
Cô cũng có trường đại học muốn thi vào mà.
Nhưng sau hai ngày thi thứ năm và thứ sáu, khi áp lực biến mất, cảm xúc luôn chôn chặt trong lòng Chu An Nhiên mấy hôm nay lại như lò xo bắn ngược trở về.
Cả kỳ nghỉ cuối tuần, Chu An Nhiên cứ đoán xem Ân Nghi có hẹn anh đi chơi không, nếu hẹn thì anh có đồng ý không, đồng ý thì bọn họ sẽ đi đâu.
Nhưng dù có đoán cả nghìn lần thì cũng không nhận được câu trả lời.
Cô không có ai để hỏi.
Mà cũng không dám hỏi.
Lòng cô lại như bị sợi dây mảnh quấn chặt, khó chịu khó thở, cuối cùng Chu An Nhiên đành phải tự tìm việc cho mình làm.
Cô ăn ít kẹo trong ngăn kéo, bóc giấy gói kẹo ra, sau khi rửa sạch thì gấp lại thành hình bông hoa, cô muốn giữ lại những thứ duy nhất có liên quan đến anh lâu hơn một chút.
Thật ra cô cũng không thích ăn đồ ngọt.
Hành động không cần suy nghĩ này cũng không thể ngăn cản cô tiếp tục suy nghĩ lung tung.
Vì vậy sau khi viên kẹo ngọt lịm tan trong miệng, chẳng hiểu sao lại có dư vị cay đắng.
Sáng thứ hai tới trường, ngay cả Nghiêm Tinh Thiến cũng nhận ra cô có vấn đề.
“Nhiên Nhiên, cậu sao thế?” Nghiêm Tinh Thiến nghiêng đầu nhìn cô, “Cuối tuần mệt không chịu ra khỏi nhà, sáng hôm nay trông cũng bơ phờ nữa.”
Chu An Nhiên mím môi: “Không có gì, tớ chỉ hơi lo về thành tích thôi.”
Nghiêm Tinh Thiến khó hiểu: “Tuần trước cậu nói cậu thi được mà, người lo lắng phải là tớ mới đúng.”
Chu An Nhiên có bí mật giấu cô ấy, vốn đã áy náy nên không muốn để Nghiêm Tinh Thiến lo lắng thêm, cô miễn cưỡng cong môi, tỏ vẻ như đang nói đùa: “Thì lo cho thành tích của cậu đó.”
“Hay lắm, cậu lại giễu cợt tớ.” Nghiêm Tinh Thiến giơ tay cù cô.
Hai người ầm ĩ đến tận trạm xe buýt.
Sau khi tới trường, Chu An Nhiên vừa lau bàn ghế ngồi xuống thì Trương Thư Nhàn đã hấp tấp chạy vào lớp. Cô ấy đặt vội cặp lên ghế, sau đó xoay người nằm bò lên bàn Nghiêm Tinh Thiến.
“Tớ có tin tức muốn chia sẻ cho các cậu.”
Tim Chu An Nhiên nhảy lên.
Ở trường, tin tức liên quan tới Trần Lạc Bạch luôn lan truyền nhanh nhất.
Nghiêm Tinh Thiến cũng cảm thấy hứng thú, cô ấy nằm bò lên bàn, mắt sáng trưng: “Nói nhanh, tin tức gì?”
Trương Thư Nhàn nổi hứng trêu đùa: “Các cậu đoán trước đi.”
“Làm sao mà đoán được.” Nghiêm Tinh Thiến nói, “Cậu đừng làm bọn tớ tò mò nữa.”
“Vậy tớ nói nhé….” Trương Thư Nhàn cố ý kéo dài giọng.
Đầu ngón tay đang thả lỏng một bên của Chu An Nhiên siết chặt lại, cô sợ sẽ nghe thấy cái tên mà thường ngày cô rất muốn nghe từ miệng của cô ấy.
Trương Thư Nhàn vắt chéo chân rồi mới nói: “Nghe nói cuối tuần trước, sau khi tan học có hai anh chị lớp 12 làm chuyện đó ở trường.”
Chu An Nhiên lặng lẽ thở phào.
“Chuyện đó là chuyện gì?” Nghiêm Tinh Thiến tò mò hỏi.
Trương Thư Nhàn liếc sang bên cạnh xem có bạn nam nào chú ý tới chỗ này không rồi mới thì thầm: “Là hôn đó.”
Nghiêm Tinh Thiến tỏ vẻ thất vọng: “Hôn thôi mà, tớ còn tưởng là chuyện gì chứ.”
Trương Thư Nhàn: “Cậu bình tĩnh, tớ chưa nói xong mà. Chỉ hôn thôi thì không nói làm gì, nhưng hình như lúc bọn họ hôn nhau bị thầy tổng phụ trách với mấy học sinh nữa nhìn thấy, nghe nói là bị gọi phụ huynh rồi, hai người đó cũng phải viết bản kiểm điểm, hôm nay sẽ bị thông báo phê bình đấy.”
“Nghiêm trọng như thế sao?” Nghiêm Tinh Thiến kinh ngạc.
Trương Thư Nhàn thở dài: “Bị bắt tại trận mà, nếu không xử lý sẽ khiến mọi người học theo, tóm lại mấy chuyện này trường chúng ta xử lý nghiêm lắm.”
Trong lòng Chu An Nhiên còn đang băn khoăn một chuyện khác, cô khẽ mím môi hỏi nhỏ: “Còn chuyện gì nữa không?”
“Còn chuyện gì nữa?” Trương Thư Nhàn sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, “Cậu đang hỏi còn tin gì nữa không hả? Nhiên Nhiên, cậu bắt đầu tò mò mấy tin tức này từ bao giờ vậy?”
Cô ấy kinh ngạc, thậm chí còn vươn tay bóp mặt Chu An Nhiên.
“Nhiên Nhiên, mặt cậu mềm quá.”
Chu An Nhiên: “…”
Trương Thư Nhàn tỳ lên bàn học của Nghiêm Tinh Thiến nhìn cô: “Này, Nhiên Nhiên, tớ phát hiện cậu rất xinh đấy nhé.”
Chu An Nhiên ôm hai má vừa bị bóp, không hiểu sao lại thấy hơi nóng mặt.
Lâu Diệc Kỳ im lặng ngồi phía trước từ nãy tới giờ đột nhiên quay lại nhìn cô, sau đó lại ngoảnh đi.
Nghiêm Tinh Thiến hơi trợn mắt: “Bây giờ cậu mới phát hiện ra sao.”
“Bình thường tớ chỉ ngắm trai đẹp chứ ngắm bạn nữ trong lớp làm gì.” Trương Thư Nhàn nói lại, “Hơn nữa Nhiên Nhiên quá hướng nội, nếu tớ không ngồi gần các cậu thì cũng không chú ý tới cậu ấy đâu.”
Trương Thư Nhàn nói không sai, chủ yếu là do trong lớp có một hot boy đẹp trai, phong cách như thế, ngay cả Lâu Diệc Kỳ còn bị mê muội, lấn át hết ánh sáng của mọi người. Chu An Nhiên còn là một cô gái cực kỳ trầm tính, đúng là không dễ khiến người ta chú ý.
Trương Thư Nhàn bò lên bàn học của Nghiêm Tinh Thiến, tiếp tục nhìn Chu An Nhiên chằm chằm, càng nhìn càng thấy đẹp.
Là kiểu đẹp ưa nhìn, dễ chịu.
Da trắng, mắt to, khi cười còn xuất hiện hai lúm đồng tiền nhỏ, chỉ là trông mặt hơi bầu bĩnh.
“Nhiên Nhiên, trưa nay tớ đi ăn với các cậu nhé.”
Bàn phía trước có tiếng động vang lên, giống như tiếng Lâu Diệc Kỳ xếp sách vở lên bàn.
Trái lại Trương Thư Nhàn lại tỏ vẻ thản nhiên: “Được không?”
Chu An Nhiên gật đầu: “Được, nhưng cậu đừng nhìn chằm chằm tớ nữa.”
“Không đấy.” Trương Thư Nhàn cười nói, “Ngắm gái xinh tốt cho thể chất lẫn tinh thần mà.”
Chu An Nhiên: “…”
Gần đến giờ tự học, Trần Lạc Bạch mới tới lớp.
Chu An Nhiên thấy vẫn chỉ có Chúc Nhiên lẽo đẽo theo sau anh thì lại thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nhưng trái tim cô vẫn treo lơ lửng cả một buổi sáng.
Cô sợ nhìn thấy cảnh Ân Nghi Chân đến tìm anh, hoặc là nghe phong phanh chuyện gì đó.
Rồi cô lại chợt nghĩ, nếu anh cũng có cảm tình tốt với Ân Nghi Chân thì để cô biết sớm một chút cũng tốt, cô sẽ chết tâm nhanh hơn.
Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ bất chợt mà thôi.
Cảm xúc “sợ” vẫn chiếm phần nhiều.
Cho đến khi bất ngờ gặp anh ở nhà ăn vào buổi trưa.
Nhóm của anh tới sớm hơn bọn cô, Trương Thư Nhàn chiếm chỗ ngồi phía sau bọn họ, anh và Chúc Nhiên quay lưng về phía này, Ân Nghi Chân và Tông Khải thì ngồi đối diện.
Mấy người bọn cô cùng với Thịnh Hiểu Văn vừa mới gia nhập không thân thiết với anh nên không ai lên tiếng chào hỏi, ai cũng cúi đầu ăn cơm.
Giữa chừng thì giọng của Tống Khải truyền đến.
“Sao cuối tuần hai cậu lại tới thành phố D?”
Động tác gắp xương sườn của Chu An Nhiên khựng lại.
Người trả lời là Chúc Nhiên: “Họ hàng A Lạc cho cậu ta mấy tấm vé CBA, bọn tôi vốn định rủ cậu đi cùng, nhưng chưa kịp rủ thì cậu đã nói cuối tuần sẽ đi dạo phố với Ân Nghi Chân nên bọn tôi không rủ nữa.”
“Sao không rủ bọn tớ đi chung?” Ân Nghi Chân nói.
Chúc Nhiên: “Chỉ có ba tấm vé, hơn nữa anh em bọn tôi đi chơi, dẫn con gái đi cùng phiền phức lắm.”
“Có cần cậu dẫn đâu.” Ân Nghi Chân nói.
“Vé là của A Lạc, cậu ấy cũng ngại phiền mà.” Chúc Nhiên duỗi tay đẩy Trần Lạc Bạch, “A Lạc, có đúng không?”
Hình như anh cưỡi khẽ: “Là rất phiền mới đúng.”
Ân Nghi Chân nắm tay Tông Khải ngúng nguẩy: “Tông Khải, bọn họ bắt nạt tớ.”
Tông Khải xoa đầu cô ấy: “Lần này Chúc Nhiên nói thật đấy, A Lạc chê con gái phiền nên bây giờ mới chưa có bạn gái.”
Trương Thư Nhàn vứt miếng xương đang cầm đi, lấy khăn lau tay rồi hạ giọng tám chuyện: “Hot boy làm gì có chuyện chê con gái phiền, chắc là do chưa gặp được người mà mình thích thôi.”
Nghiêm Tinh Thiến gật đầu: “Tớ cũng nghĩ vậy.”
“Này…” Trương Thư Nhàn tiếp tục nhiều chuyện, “Các cậu nghĩ hot boy Trần sẽ thích kiểu con gái như thế nào? Bạn nữ lần trước tỏ tình với cậu ấy xinh vậy mà cậu ấy còn không thích, hình như cũng không hứng thú với kiểu con gái ngọt ngào hay làm nũng như Ân Nghi Chân.”
Thịnh Hiểu Văn: “Cũng không biết nữa, tớ thấy cậu ấy hứng thú với bóng rổ và học tập hơn con gái nhiều.”
“Nếu tớ mà là Trần Lạc Bạch…” Trương Thư Nhàn chống cằm suy nghĩ, đảo mắt nhìn Chu An Nhiên, “Chắc là sẽ thích kiểu con gái dịu dàng, trong trẻo như Nhiên Nhiên.”
Mặc dù biết cô ấy chỉ đang nói vớ vẩn nhưng tim Chu An Nhiên vẫn không nhịn được đập nhanh.
Nghiêm Tinh Thiến nhìn về phía trước, chợt nhớ ra gì đó mà lại đổi chủ đề: “Này, Lâu Diệc Kỳ không đi chung với họ à?”
Nụ cười trên mặt Trương Thư Nhàn xìu xuống: “Có phải lần nào Ân Nghi Chân cũng gọi cậu ấy đâu.”
Thịnh Hiểu Văn: “Các cậu vẫn chưa làm lành sao?”
“Lành cái gì.” Trương Thư Nhàn bĩu môi, “Ân Nghi Chân vừa lên tiếng, tớ đã phải xếp đằng sau.”
….
Hôm sau, điểm và bảng xếp hạng của kỳ thi tháng được công bố.
Lần này tổng thành tích trong khối 10 của Chu An Nhiên vẫn không thay đổi, giống như kỳ thi cuối kỳ một.
Chu An Nhiên không thất vọng vì chuyện này, dù sao trường trung học phổ thông số hai cũng là trường cấp ba tốt nhất toàn tỉnh, học sinh ở đây ai cũng giỏi, muốn nâng cao thứ hạng thì càng khó hơn.
Nhưng lần này Nghiêm Tinh Thiến vẫn thi kém môn Toán, tụt mất mấy hạng.
May mà cô ấy luôn lạc quan nên không vì thế mà buồn.
Nhưng tối hôm đó, Chu An Nhiên vừa về không lâu thì đã có người gõ cửa. Bà Hà đi ra mở cửa, người đến là Nghiêm Tinh Thiến và mẹ của cô ấy, Tống Thu.
Chu An Nhiên vẫn chưa vào phòng, cô nghe Tống Thu nói có bạn biếu ít quả cherry nên mang sang cho nhà cô một thùng.
Bà Hà là bạn bè mấy chục năm với bà ấy nên cũng không khách sáo, nhận đồ xong còn nói: “Sao phải cất công sang đây, bảo Nhiên Nhiên tiện đường mang về là được mà, vào trong ngồi một lát không?”
Chu An Nhiên đi từ phòng khách ra chào Tống Thu: “Cô Tống.”
Tống Thu vào nhà đổi dép lê, gật đầu cười với cô: “Đúng lúc muốn sang tìm Nhiên Nhiên lấy ít đồ.”
Hà Gia Di ngạc nhiên: “Lấy đồ gì vậy?”
Nghiêm Tinh Thiến cũng khó hiểu: “Mẹ, sao mẹ lại tìm Nhiên Nhiên lấy đồ?”
Tống Thu liếc cô ấy: “Con giấu bao nhiêu CD ở chỗ Nhiên Nhiên đừng tưởng là mẹ không biết, lần này giao hết ra đây cho mẹ, mẹ không mắng con đâu.”
Chu An Nhiên: “…”
Nghiêm Tinh Thiến: “…”
“Mẹ…”
Nghiêm Tinh Thiến đang định làm nũng thì Tống Thu cắt ngang.
“Đừng cò kè mặc cả, lần trước mẹ cho con để lại một ít, con xem thành tích tụt lùi thế nào, còn mặc cả nữa thì mẹ tịch thu luôn điện thoại của con.”
Nghiêm Tinh Thiến ngậm miệng không dám nói nữa.
“Cô Tống à.” Chu An Nhiên thấy Nghiêm Tinh Thiến buồn bã thì định xin giúp, “Cháu…”
Tống Thu cũng ngắt lời cô luôn: “Nhiên Nhiên, lần này cháu có xin cô cũng vô dụng, nếu cháu muốn giúp thì rảnh rỗi dạy thêm môn Toán cho nó giùm cô đi, nếu thành tích của nó tiến bộ thì cô sẽ trả lại đồ.”
Chu An Nhiên gật đầu.
Nghiêm Tinh Thiến cũng bận rộn nói chen vào: “Mẹ nói rồi đấy nhé.”
Tống Thu tức giận: “Cứ tiến bộ đi rồi nói, thi giữa kỳ xong có cuộc họp phụ huynh, con giữ chút thể diện cho mẹ đi.”
Lần này Tống Thu không cho Nghiêm Tinh Thiến bất cứ cơ hội nào, bà tự thu dọn đống đồ trong ngăn kéo của Chu An Nhiên, một tấm poster cũng không để lại.
Chu An Nhiên nhìn vẻ mặt không thiết sống nữa của Nghiêm Tinh Thiến mà hỏi nhỏ: “Tối nay cậu muốn ở đây không?”
Nghiêm Tinh Thiến cảm thấy buồn bực nên gật đầu thật mạnh.
Chu Hiển Hồng tăng ca chưa về, Tống Thu thu dọn đồ xong cũng không đi ngay mà ngồi trong phòng khách nói chuyện với Hà Gia Di.
Chu An Nhiên và Nghiêm Tinh Thiến sang nhà đối diện lấy cặp sách và thay quần áo.
Lúc đổi giày ở cửa ra vào, bọn cô nghe thấy tiếng bà Hà an ủi Tống Thu: “Trẻ con còn nhỏ, bây giờ mới lớp 10, bà đừng quản nghiêm quá.”
“Sắp học xong lớp 10 rồi, hai năm cũng trôi qua rất nhanh.” Tống Thu thở dài, “Như Nhiên Nhiên là bà thì không phải lo lắng.”
Bà Hà: “Nhiên Nhiên hướng nội lắm, giá mà con bé hoạt bát được như Thiến Thiến nhà bà thì tốt.”
Nghiêm Tinh Thiến mở cửa ra.
Sau khi rời khỏi đây, cô ấy trợn mắt: “Lần nào nhắc tới bọn mình hai người ấy cũng lấy lý do này hết, họ không ngán thì tớ nghe cũng chán lắm rồi, người lớn thật giả dối.”
Chu An Nhiên đóng cửa lại, thất thần nắm tay cô ấy.
Hướng nội là khuyết điểm thật sao?
Nhưng thật khó thay đổi.
Khó hơn việc học rất nhiều.
Miên man suy nghĩ, chẳng biết vì sao cô lại quay lại vấn đề Trương Thư Nhàn đã hỏi ngày hôm nay, vấn đề mà cô cũng đã suy nghĩ rất nhiều lần trong lòng.
Còn anh thì sao?
Rốt cuộc anh thích mẫu người con gái như thế nào?
Tối hôm đó, Nghiêm Tinh Thiến phàn nàn với cô đến tận nửa đêm, sáng hôm sau lại nhanh chóng khôi phục tinh thần.
Khi tới lớp, Nghiêm Tinh Thiến nằm bò lên bàn viết bảng kế hoạch, cô ấy đặt tên cho bảng kế hoạch này là: “Kế hoạch cứu vớt thần tượng”, còn sao chép một bản cho Chu An Nhiên để cô giám sát giúp.
Trước giờ tự học buổi sáng, lớp học luôn luôn ồn ào.
Có tiếng đọc sách, đi lại, tiếng nói chuyện và đủ tạp âm khác.
Lúc truyền bài tập, Chu An Nhiên lại nhân cơ hội quay ra phía sau nhìn, đúng lúc nhìn thấy Trần Lạc Bạch đi vào từ cửa sau.
Gió rét tháng ba của tuần trước qua đi, thành phố Nam lại trở nên ấm áp.
Thiếu niên mặc đồng phục mùa hè rộng rãi, xách cặp trên tay nhưng gương mặt không có nét cười nhạt như mọi ngày, cằm siết lại thật chặt, trông có vẻ không vui.
Giọng nói của bạn nam ngồi phía sau bỗng nhiên vang lên: “Chu An Nhiên, bài thi của tớ có vấn đề gì không?”
Chu An Nhiên hoàn hồn, không dám nhìn thêm nữa: “Không có, tớ tưởng có bài cậu làm khác tớ, nhưng tớ nhìn nhầm rồi.”
Cô quay lại, lấy bài thi của mình ra đưa cho Lâu Diệc Kỳ, trong lòng chỉ có một câu hỏi.
Anh sao vậy?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");