Kẹo Soda Chanh - Tô Thập Ngũ

Chương 11: Rực rỡ tỏa sáng.




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chu An Nhiên cảm thấy cô đã đánh giá thấp độ nổi tiếng của Trần Lạc Bạch ở trường, hay nói đúng hơn là đánh giá thấp mức độ chú ý của trường với trận bóng này.

Tiếng chuông kết thúc tiết học cuối cùng của ngày thứ sáu vang lên, con đường dẫn đến sân bóng không biết có bao nhiêu người chen chúc, bên ngoài sân bóng rổ số ba bị vây chật như nêm.

Ngay cả mấy cầu thủ tham gia thi đấu của lớp 10-10 cũng cố hết sức để chen vào, học sinh lớp đó thì bị đám đông tách ra mỗi người một ngả, không như lớp họ, vì đến sớm nên đã tụ tập sẵn ở một chỗ.

Ngay cả hàng lang gần đó cũng có không ít người đứng xem.

Cầu thủ hai đội vừa đến thì trận đấu chuẩn bị bắt đầu.

Một trận đấu chỉ có tối đa 12 cầu thủ tham gia, lớp 10-2 học giỏi không có nghĩa là thể thao cũng giỏi, hơn nữa không phải tất cả mọi người đều có hứng thú với môn bóng rổ, như Đổng Thần và Hạ Minh Vũ thì thích bóng đá và bóng bàn hơn, vì hôm đó Thang Kiến Duệ bị bắt nạt nên đám con trai trong lớp mới kích động, ồ ạt đăng ký tham gia nhưng cuối cùng chỉ có năm người đi theo nhóm Trần Lạc Bạch tập luyện.

Hiện giờ trận đấu bắt đầu, Trần Lạc Bạch, Chúc Nhiên, Thang Kiến Duệ và hai người khác trong lớp là Bao Khôn và Thiệu Tử Lâm tiến lên, còn ba người còn lại ở bên ngoài chờ tới lượt thay người.

Ba người đó không biết lấy ba chiếc ghế nhỏ tới từ lúc nào ngồi bên cạnh sân bóng, trong đó có một người tên Hoàng Thư Kiệt ngồi phía trước Chu An Nhiên.

Vì đây là trận đấu do học sinh tự hẹn với nhau, trường học không can thiệp nên trận thi đấu này đơn giản hơn những trận bóng chính thức nhiều.

Không có đồng hồ đếm ngược 24 giây.

Không có bảng đèn led hiển thị danh sách cầu thủ và số điểm.

Trọng tài là giáo viên thể dục do bọn họ mời tới.

Nhưng những điều này cũng không ảnh hưởng tới hứng thú của người xem. Cầu thủ hai đội vừa lên sân, tiếng vỗ tay đã nổi lên ầm ầm, vì học sinh lớp 10-10 tới muộn, còn bị tách ra nên tiếng cổ vũ hoàn toàn bị lớp 10-2 át mất.

Hồ Côn đứng trên vạch kẻ giữa sân, sắc mặt hơi trầm.

Cậu ta nhìn Trần Lạc Bạch còn đang làm nóng người: “Đừng nói là tôi bắt nạt các cậu, nhường các cậu cầm bóng trước, tôi không giành bóng đâu.”

Chu An Nhiên đứng bên ngoài đường vạch kẻ ba điểm nên nghe rõ cuộc nói chuyện trong sân.

Cô thấy Trần Lạc Bạch đứng ở gần đường kẻ trung tâm dừng xoay cổ tay, nốt ruồi màu nâu bị che khuất bởi băng đeo cổ tay cùng màu với đồng phục thi đấu. Anh nghe thấy thế thì nhướng mày, giọng vẫn rất kiêu ngạo.

“Không cần nhường đâu, cho các cậu thua khỏi mất mặt.”

Hồ Côn: “…”

Trần Lạc Bạch nói xong thì không thèm nói chuyện với Hồ Côn nữa, anh cũng không cầm bóng mà chỉ hất cằm, “Thang Kiến Duệ, cậu cướp bóng đi.”

Người cùng cướp bóng với Thang Kiến Duệ là một học sinh cao gầy mặc đồng phục bóng rổ của lớp 10-10.

Thang Kiến Duệ là ủy viên thể dục của lớp 10-2, chơi bóng rổ không tệ, cậu ta hít sâu một hơi, ngay khi giáo viên thể dục được mời làm trọng tài tung bóng lên, cậu ta lập tức nhảy cao đập bóng về phía sân của mình.

Quả bóng bay về phía Chúc Nhiên, Chúc Nhiên nhảy lên đón bóng.

Chu An Nhiên đứng ngoài vạch kẻ, chậm rãi nhét tay vào trong túi áo khoác.

Thường ngày trường trung học phổ thông số hai không cho phép học sinh mang điện thoại đến trường.

Nhưng học sinh khối 10 không bị kiểm tra gắt, có rất nhiều học sinh bằng mặt không bằng lòng, thậm chí ở trong lớp họ cũng có rất nhiều người lén mang điện thoại.

Chu An Nhiên rất ít khi mang.

Cô biết mình không phải là một học sinh có thiên phú, cô có thể duy trì số điểm hiện tại trong lớp thực nghiệm hoàn toàn là nhờ sự nỗ lực và tự chủ của cô.

Hôm nay là ngoại lệ.

Nhưng dù sao vẫn vi phạm quy định của trường, bây giờ mọi người đang tập trung xem trận đấu, chưa có ai lấy điện thoại ra chụp ảnh hoặc quay video nên Chu An Nhiên khá do dự.

Trong lúc chần chừ, Hồ Côn đã tới gần Chúc Nhiên.

Chúc Nhiên phản ứng nhanh ném bóng sang cho Trần Lạc Bạch.

Đây là lần đầu tiên Chu An Nhiên chính thức xem anh thi đấu, nhìn thấy anh cầm bóng, cô không thèm quan tâm đến điện thoại nữa, ánh mắt cô nhìn vào giữa sân không thèm chớp mắt, tay siết chặt điện thoại, không hiểu sao lại thấy hồi hộp thay anh.

Dù sao Hồ Côn cũng là người chuyên nghiệp, phản ứng rất nhanh.

Trần Lạc Bạch còn chưa kịp dẫn bóng đến vạch ba điểm thì cậu ta đã nhanh chóng đứng chắn trước mặt Trần Lạc Bạch.

Hai người họ va chạm chính là thứ đáng xem nhất trong trận đấu này.

Ánh mắt khán giả chăm chú nhìn vào giữa sân, tập trung vào hai người đứng ở vạch ba điểm.

Chu An Nhiên cũng nhìn qua đó.

Cô thấy Trần Lạc Bạch chậm rãi dẫn bóng qua hông, động tác uyển chuyển như nước, sau đó anh đột nhiên thay đổi hướng, như muốn lao qua bên phải để vượt qua, nhưng Hồ Hồ Côn cũng phản ứng nhanh, kịp thời ngăn anh lại.

Sau đó Trần Lạc Bạch cũng thử vượt qua hai lần nhưng không thành công.

Chu An Nhiên lo lắng, ngón tay cũng từ từ siết chặt lại.

Hồ Côn và Trần Lạc Bạch đứng ở vạch ba điểm phía bên kia tạo thành một góc 45 độ, trùng hợp ở hướng chéo cô. Dù không vượt qua được đối thủ nhưng Chu An Nhiên cũng không thấy chàng trai mặc đồng phục bóng rổ có biểu hiện khó chịu, chỉ là biểu cảm của anh nghiêm túc hơn nhiều so với thường ngày, đường nét trên khuôn mặt trông cũng có vẻ sắc bén hơn.

Chu An Nhiên mím môi, nhìn thấy thiếu niên áo đỏ bỗng nhiên đổi hướng, hơi khuỵu vai xuống, dường như lại muốn thử vượt qua.

Mà hình như Hồ Côn cũng đoán được hướng đi của anh.

Một giây sau, thiếu niên trong sân bỗng ngẩng lên mỉm cười với Hồ Côn.

Tựa như ngày hẹn đấu hôm đó, nụ cười ngông cuồng mà khiêu khích.

…. Đó chỉ là một động tác giả.

Trần Lạc Bạch vẫn giữ nụ cười trên khuôn mặt, anh không quay đầu, dùng tay phải đập bóng thật mạnh.

Quả bóng chạm đất.

Bị bắn ngược ra ngoài….

Rơi gọn vào tay Chúc Nhiên.

Hầu hết các cầu thủ trong sân đều chú ý tới Hồ Côn và Trần Lạc Bạch, không ai để ý Chúc Nhiên đã đứng sau anh từ khi nào.

Cũng không ai để ý Thang Kiến Duệ đã chạy đến dưới lưới bóng rổ.

Ngoại trừ anh.

Sau khi Chúc Nhiên được Trần Lạc Bạch chuyền bóng, cậu ta lập tức ném bóng về phía Thang Kiến Duệ, Thang Kiến Duệ không có ai phòng thủ nhẹ nhàng ném bóng vào rổ.

Từ lúc Trần Lạc Bạch và Hồ Côn đối đầu ở vạch ba điểm cho đến khi Chúc Nhiên được chuyền bóng, Thang Kiến Duệ thực hiện một pha cản phá thành công thật ra chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà thôi.

Tất cả im lặng một lát.

Sau đó là tiếng cổ vũ và la hét chói tai.

Học sinh lớp 10-2 vô cùng phấn khích.

Hoàng Thư Kiệt ngồi trước Chu An Nhiên đưa tay lên miệng hét về phía giữa sân: “Duệ Duệ làm tốt lắm, Duệ Duệ mau báo thù đi.”

Chu An Nhiên cảm giác lỗ tai mình sắp điếc tới nơi.

Nhưng không hiểu sao, hình như cô còn nghe thấy tiếng tim đập rộn ràng của mình.

Cô nhớ.

Anh từng nói bóng rổ không phải trò chơi cá nhân.

Đứng trên sân là phải chuyền bóng.

Lúc lớp 10-10 chuẩn bị phát bóng từ vạch cuối, Chúc Nhiên cười hì hì đi qua đập tay với Trần Lạc Bạch.

Thiếu niên ghét bỏ cười mắng: “Vừa ghi bàn đã vỗ cái gì, mau lùi lại phòng thủ đi.”

Nói vậy nhưng vẫn duỗi tay vỗ nhẹ vào lòng bàn tay Chúc Nhiên.

Tiếng đập tay bị tiếng ầm ĩ trong sân bao phủ.

Sau khi lớp 10-10 phát bóng, bóng được chuyền cho Hồ Côn.

Hồ Côn dẫn bóng đi qua nửa sân rồi bị Trần Lạc Bạch và Chúc Nhiên chặn lại ở ngoài vạch ba điểm, Thang Kiến Duệ còn đứng đợi cách đó không xa.

Đường đi của Hồ Côn bị chặn hết nên cậu ta chỉ còn cách ném bóng cho cầu thủ mang áo số 10.

Học sinh cao gầy lập tức bị Bao Khôn phòng thủ, Thang Kiến Duệ cũng lao tới hỗ trợ, cậu ta chỉ là một học sinh bình thường nên không có cách nào khác là vô thức chuyền bóng về.

Trên sân hơi hỗn loạn, Chu An Nhiên không biết là do cầu thủ này chuyền bóng kém hay là do bị ngốc nữa, vậy mà cậu ta lại ném thẳng bóng vào trong lòng Trần Lạc Bạch.

Trần Lạc Bạch nhận lấy bóng, bật cười: “Cảm ơn nhé người anh em.”

Cầu thủ số 10 lớp 10-10: “….”

Người xem: “???”

Hồ Côn cũng sững sờ không tin được.

Cho đến khi Trần Lạc Bạch nhanh chóng rê bóng về phía trước không ngừng lấy một giây, Hồ Côn mới phản ứng lại.

“Mẹ nó các cậu có biết chơi không?” Hồ Côn vừa chạy vừa hét, “Chuyền gì mà ngu thế, lùi về phòng thủ đi đồ ngu.”

Rõ ràng là Trần Lạc Bạch muốn đánh nhanh thắng nhanh.

Vừa qua nửa sân, anh đã ném bóng cho Thang Kiến Duệ gần lưới bóng rổ.

Nhưng lần này Thang Kiến Duệ chưa kịp ném bóng đi thì Hồ Côn đã kịp thời phòng ngự.

Thang Kiến Duệ bắt bóng lại, sau đó chuyền bóng cho Trần Lạc Bạch đứng gần vạch ba điểm.

Hồ Côn lại nhanh chóng đứng chắn trước mặt Trần Lạc Bạch.

Hai người lại đối đầu như lần trước.

Chu An Nhiên đứng bên ngoài, nhìn anh định vượt qua giống như lần đầu tiên nhưng đường đi vẫn bị chặn.

Cho đến khi Chúc Nhiên không biết thoát khỏi hàng phòng thủ của đội lớp 10-10 bằng cách nào chạy đến phía sau Trần Lạc Bạch.

Quả bóng rổ được chuyền từ tay này sang tay khác, Trần Lạc Bạch hơi khuỵu vai xuống, thực hiện một pha vượt lên giống như lần trước.

Nhưng có kinh nghiệm từ lần đầu.

Hồ Côn vô thức để ý đến Chúc Nhiên.

Mà gần như cùng lúc đó, quả bóng bên tay phải của Trần Lạc Bạch lại chuyển sang tay trái.

Không phải một pha đột phá.

Cũng không phải chuyền bóng.

Trần Lạc Bạch nhân cơ hội này mở rộng khoảng cách với Hồ Côn, sau đó nhảy ra bên ngoài vạch ba điểm lấy đà.

Người xem lại trở nên nhốn nháo.

Hoàng Thư Kiệt ngồi trước mặt Chu An Nhiên hưng phấn đến mức nhảy lên khỏi ghế, tưng tửng như con khỉ: “Mẹ nó! Chiêu ba điểm lùi của Harden! Anh Lạc đỉnh quá!”

Trong tiếng reo hò của khán giả, Chu An Nhiên nhìn thấy chàng trai mặc áo đỏ đứng giữa sân giơ tay lên trời, giơ ba ngón tay.

Gương mặt anh tràn đầy ý cười rực rỡ, chói đến mức như tỏa sáng.

Lớp 10-2 dẫn trước với tỷ số 5:0.

Sắc mặt Hồ Côn khó coi thấy rõ.

Mặc dù tạm thời cậu ta chưa phải thành viên chủ chốt nhưng cũng là cầu thủ chuyên nghiệp trong đội bóng của trường, được trải qua huấn luyện thể chất nên đương nhiên sẽ mạnh hơn nhóm Trần Lạc Bạch, nếu thật sự muốn chơi thì có khi Trần Lạc Bạch và Chúc Nhiên cũng không cản được cậu ta.

Tương tự như vậy, Trần Lạc Bạch đóng vai trò là hậu vệ ở lớp 10-2, anh thân thiết với các cầu thủ, kiểm soát nhịp điệu khá tốt, mọi người phối hợp ăn ý với nhau, một mình Hồ Côn không thể phòng thủ được năm người.

Sau khi bắt đầu, trận chiến giữa hai lớp bắt đầu trở nên giằng co.

Nhưng vì lớp 10-2 có ưu thế dẫn đầu nên khi hiệp một kết thúc, lớp 10-2 vẫn dẫn trước lớp 10-10 6 điểm.

Cầu thủ hai đội ra sân nghỉ ngơi.

Chu An Nhiên và mọi người quay đầu lại, nhìn thấy Ân Nghi Chân đã đứng bên cạnh thùng nước từ lâu, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ.

Sau khi tan học, cô ấy được Tông Khải dẫn đến đây, đứng lẫn trong lớp họ xem thi đấu mà vẫn rất tự nhiên, lúc này, cô ấy lấy một chai nước ra khỏi thùng đưa cho Trần Lạc Bạch, giọng cũng rất ngọt ngào.

“Cậu chơi bóng giỏi hơn tớ nghĩ đấy.”

Trần Lạc Bạch đưa tay đón lấy chai nước.

Chu An Nhiên siết chặt điện thoại trong túi áo đồng phục.

Cách đó không xa, Trần Lạc Bạch vô cảm tiện tay ném chai nước vào tay Chúc Nhiên, thờ ơ hỏi: “Sao cậu lại chen chúc ở lớp bọn tôi?”

Anh vừa hỏi vừa tự cúi xuống lấy nước.

Nụ cười trên mặt Ân Nghi Chân biến mất, bĩu môi, có vẻ không vui: “Chẳng phải hôm đó tớ đã nói sẽ tới phát nước giúp các cậu sao?”

Trần Lạc Bạch tiện tay vặn chai nước ra, cũng không đáp lời. Anh hơi ngửa đầu há miệng uống nước, yết hầu lăn lộn theo động tác uống nước của anh.

Lâu Diệc Kỳ lúc nãy nói là muốn phát nước im lặng không nói gì, cúi đầu cầm nước mang qua chỗ đám Thang Kiến Duệ.

Chu An Nhiên ngoảnh mặt đi.

Không biết vì sao đám người lớp 10-10 lại đột nhiên cãi nhau.

Tiếng tranh cãi truyền đến, nhưng vì khoảng cách khá xa nên không nghe rõ nội dung, chỉ nhìn thấy một số người có vẻ mặt khó coi.

Hiệp hai nhanh chóng bắt đầu.

Không biết có phải vì cãi nhau trong giờ giải lao không mà các cầu thủ lớp 10-10 vốn không phối hợp tốt với Hồ Côn ở hiệp này chẳng những không khá hơn mà còn chơi mỗi người một kiểu.

Giống như một khối cát lỏng lẻo.

Mặc dù Hồ Côn vẫn đã ghi bàn nhưng qua nửa hiệp, lớp 10-2 đã dẫn trước hai con số.

Chúc Nhiên và Thang Kiến Duệ cũng nghỉ ngơi một lúc.

Gần cuối hiệp hai, Trần Lạc Bạch cũng tự thay người.

Đây không phải trận đấu chính thức nên việc thay người cũng không cần quá nhiều thủ tục, lúc hết bóng, Trần Lạc Bạch ra hiệu với trọng tài xin thay người rồi tự rời khỏi sân.

Chu An Nhiên đứng bên ngoài nhìn chàng trai đi về phía mình, cuối cùng đứng trước mặt cô.

Hay nói đúng hơn là đứng trước mặt Hoàng Thư Kiệt.

Anh đã chơi gần hết hiệp, mái tóc đen ướt sũng, cổ, cánh tay và bắp chân lộ ra ngoài ướt đẫm mồ hôi, ở khoảng cách gần như vậy, hơi nóng hầm hập như phả vào mặt cô.

Chu An Nhiên không dám nhìn anh, nhưng lại không biết nhìn đi đâu, cuối cùng chỉ đành cúi thấp xuống, đúng lúc thấy anh duỗi chân đá Hoàng Thư Kiệt.

“Cậu vào đi.”

“Tôi sao?” Hoàng Thư Kiệt đứng lên, “Được thôi, nhưng nếu tôi có thể duy trì dẫn trước, anh Lạc, cậu dạy tôi chiêu ba điểm lùi ban nãy được không?”

Trần Lạc Bạch mỉm cười đá cậu ta: “Đang thi đấu đấy, vào sân trước rồi nói sau.”

Anh ngồi xuống ghế của Hoàng Thư Kiệt.

Chiếc ghế nhỏ rất thấp, đôi chân dài của anh phải gập lại.

Cho dù anh không nói thì đã có một bạn nam khác ngồi bên cạnh chủ động đưa nước cho anh.

Có gió thổi qua.

Chiếc áo đồng phục anh đang mặc bị gió thổi phồng lên, khoảnh khắc đó, hình như chiếc áo đã chạm nhẹ vào quần đồng phục của cô.

Chu An Nhiên không dám nhìn anh chằm chằm, ánh mắt vẫn hướng về phía sân bóng.

Nhưng cô không thể chú ý những gì xảy ra trong vài phút cuối cùng của hiệp hai.

Trong lúc tạm nghỉ, Trần Lạc Bạch cũng không đứng dậy.

Các cầu thủ của lớp vây quanh anh, không có ghế thì ngồi thẳng xuống đất.

“Hiệp sau chúng ta chơi thế nào?” Thang Kiến Duệ hỏi.

Chúc Nhiên vén áo lau mồ hôi: “Chúng ta đang dẫn trước 15 điểm, hiệp sau đánh thế nào cũng thắng.”

Trần Lạc Bạch ném chai nước rỗng vào người cậu ta: “Đừng có dạy hư đồng đội.”

Chúc Nhiên mỉm cười bắt lấy: “Đây gọi là tự tin hiểu không.”

“Hiệp sau chắc chắn thể lực của Hồ Côn sẽ giảm, những người khác của lớp đó cũng chơi loạn hơn bây giờ.” Trần Lạc Bạch nói tiếp, “Chúng ta cứ chơi như hiệp một là được.”

Thang Kiến Duệ liếc ra phía sau: “Không loạn được mới lạ ấy, Hồ Côn cứ mở mồm ra là mắng người khác ngu, cậu ta nghĩ ai cũng giống như mình chắc, có khi đám người lớp 10-10 cũng tức lắm rồi. Nhưng mà mọi người vẫn nên chú ý, tôi sợ Hồ Côn sẽ chơi bẩn.”

Bàn chiến thuật xong, Chúc Nhiên lại nói: “À này, đánh xong đừng về vội, chúng ta đến Thanh Đình ăn tối đi.”

Hoàng Thư Kiệt làm mặt xấu với cậu ta: “Cậu mời à?”

Chúc Nhiên: “Tôi nghèo lắm, để anh Lạc cậu mời.”

“Thôi, mấy hôm nay huấn luyện anh Lạc đã bỏ tiền ra mua đồ uống đồ ăn vặt cho mọi người rồi mà.” Thang Kiến Duệ nói, “Hay là tối nay chúng ta chia nhau.”

Chúc Nhiên đặt tay lên vai Trần Lạc Bạch: “Anh Lạc của cậu có rất nhiều tiền, yên tâm đi, chúng ta không khiến cậu ta nghèo được đâu.”

“Cút.” Trần Lạc Bạch hất tay cậu ta ra: “Tôi mời những người khác, cậu tính tiền phần cậu.”

Lúc bắt đầu hiệp ba, Chu An Nhiên thấy trong sân đã có một vài người lấy điện thoại chụp ảnh quay video, ngay cả Nghiêm Tinh Thiến đứng bên cạnh cô cũng giơ điện thoại lên.

Có lẽ vì tiết học cuối cùng ngày thứ sáu đã kết thúc, bây giờ coi như là ngày nghỉ nên giáo viên thể dục được mời tới làm trọng tài vờ như không nhìn thấy, chỉ quan tâm đến trận đấu.

Ngón tay Chu An Nhiên đặt trong túi áo khẽ cử động, cuối cùng cũng lấy điện thoại ra.

Trong lòng cô giấu một bí mật nên không thể nào bình tĩnh, lúc bắt đầu quay, cô cố ý lướt qua những người khác, cuối cùng mới tập trung vào người duy nhất mình muốn quay.

Như vậy thì sau này bị bà Hà hay những người khác nhìn thấy video cũng không lộ.

Nhưng sau khi bắt đầu, Chu An Nhiên phát hiện ra ánh mắt cô, hay nói đúng hơn là máy quay không thể rời khỏi anh.

Cho đến khi đối đầu, động tác của Hồ Côn khá mạnh, suýt chút nữa đã kéo tay anh.

Nhưng có lẽ vì cô luôn nhìn anh chằm chằm nên mới cảm thấy thế, giáo viên thể dục không chú ý tới.

Chu An Nhiên nhìn vẻ mặt âm trầm của Hồ Côn, nhớ Tống Thư và Thang Kiến Duệ đều nói cậu ta hay chơi bẩn, cô không khỏi nhíu mày.

Những cầu thủ khác đúng như bọn họ dự đoán, hiệp này đánh rất lung tung, hầu như không tương tác với Hồ Côn, nhìn là biết ngay có mâu thuẫn. Có mấy người như muốn bỏ thi đấu, đánh cho có lệ.

Sổ điểm của lớp 10-2 càng được nâng cao.

Lúc lớp 10-2 lại giữ bóng, Thang Kiến Duệ và Chúc Nhiên nhẹ nhàng chạy đi phòng thủ, để lại khoảng trống cho Trần Lạc Bạch đang bị Hồ Côn phòng thủ.

Tất nhiên Trần Lạc Bạch không bỏ qua cơ hội này, nhanh chóng nhảy lên lấy đà.

Quả bóng bay ra khỏi tay anh, rơi gọn vào lưới.

Nhưng khi Trần Lạc Bạch còn chưa đáp đất, Hồ Côn lại chạy tới phòng thủ anh chậm mất một bước, không biết là vô tình hay cố ý mà ngáng chân anh.

Chu An Nhiên chưa kịp phản ứng thì đã thấy chàng trai mặc áo đỏ trong màn hình mất trọng tâm ngã xuống đất.

Cô bỗng trở nên căng thẳng.

Mấy cầu thủ dự bị của lớp ngồi phía trước cũng lập tức đứng lên.

Không biết là do vừa rồi có nhiều người che khuất hay là do Hồ Côn tìm được góc tốt mà giáo viên thể dục không chú ý tới lỗi vi phạm này.

Tạm thời không thổi còi.

Chúc Nhiên trầm mặt kéo Trần Lạc Bạch lên.

Trần Lạc Bạch đứng dậy xoay cổ chân, có vẻ như không có gì nghiêm trọng.

Chu An Nhiên thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng không biết liệu lúc nãy Chúc Nhiên có nhìn thấy gì không mà vừa buông tay Trần Lạc Bạch ra, cậu ta đã lao thẳng về phía Hồ Côn.

Đây là lần đầu tiên Chu An Nhiên nhìn thấy Chúc Nhiên tức giận như vậy.

Hiệp sau hai lớp trao đổi sân, bây giờ lớp 10-2 đổi sang sân bên kia, cách một khoảng ngắn, giọng nói tức giận của Chúc Nhiên nghe được rõ ràng.

“Đ** c** m*, Hồ Côn mày dám làm trò mèo đấy trước mặt ông à.”

Thoạt nhìn Hồ Côn có vẻ bình tĩnh hơn cậu ta nhiều, sắc mặt vẫn âm trầm: “Trò mèo gì, không có bằng chứng thì đừng hắt nước bẩn lên người tôi.”

Chu An Nhiên vừa nãy còn lo lắng, nghe vậy thì khẽ giật ngón tay đang cầm điện thoại.

Cô không nhịn được tiến lên một bước, giọng của Ân Nghi Chân cũng đồng thời vang lên cách đó không xa.

“Chuyện gì vậy, để tớ đi xem.”

Nói rồi, Ân Nghi Chân như định bước vào trong sân.

Tông Khải nói gì đó mà Chu An Nhiên không nghe rõ, cô chỉ thấy Ân Nghi Chân mím môi quay về.

Thời gian gấp gáp, hình như cô suy nghĩ rất nhiều chuyện, mà hình như cũng không nghĩ gì. Cô chỉ hơi nghiêng người, nhét điện thoại vào túi áo đồng phục của Nghiêm Tinh Thiến, sau đó quay đầu ghé sát vào tai cô ấy.

Tình hình trên sân vẫn hỗn loạn.

Chúc Nhiên nghe Hồ Côn nói vậy thì tức muốn nổ phổi, lập tức giơ nắm đấm kên: “Mắt của ông đây là chứng cứ.”

Còn chưa kịp tung nắm đấm thì đã bị Trần Lạc Bạch cản lại.

Giáo viên thể dục cũng chạy tới: “Làm gì đấy, chơi bóng hay là đánh nhau, muốn đánh nhau thì hủy trận đấu đi.”

Trần Lạc Bạch kéo Chúc Nhiên ra phía sau: “Có đánh nhau đâu thầy Triệu, bọn em đang giao lưu hữu nghị thôi mà.”

Thầy Triệu: “….”

Thầy Triệu là giáo viên thể dục của lớp 10-2, cũng quen thuộc nên biết tính bọn họ, cơ mà ông ấy cũng phải bật cười vì bản lĩnh trợn mắt nói dối này của anh.

Chúc Nhiên cũng không muốn đánh nhau trước mặt giáo viên, miễn cưỡng nhịn xuống: “Thầy Triệu, vừa nãy cậu tay ngáng chân Trần Lạc Bạch.”

Thầy Triệu cau mày.

Đúng là vừa nãy trọng tài không thấy lỗi vi phạm nào cả.

Hồ Côn phản bác lại: “Thầy Triệu, vừa nãy em còn chưa đụng tới cậu ta, tiếp đất đứng không vững là chuyện bình thường, nhưng Chúc Nhiên mắng em, đổ oan cho em trước mặt bao nhiêu người như vậy, còn muốn xông lên đánh em nữa. Thầy Triệu, dù đây không phải lỗi thì cũng nên thổi còi phạt đúng không?”

Chúc Nhiên vừa mới nén giận lại muốn bùng nổ: “Mày….”

“Chúc Nhiên.” Trần Lạc Bạch ngắt lời, “Đừng xúc động, cậu ta đang cố tình khiêu khích đấy.”

Thầy Triệu liếc nhìn Chúc Nhiên.

Những gì Hồ Côn nói đúng là thật, mặc dù ông là giáo viên dạy thể dục lớp 10-2, bình thường cũng rất thích Chúc Nhiên nhưng không thể thiên vị vào lúc này được.

Thầy Triệu cầm còi giơ lên miệng, định thổi Chúc Nhiên vi phạm, nhưng còn chưa kịp thổi còi thì đã nghe thấy tiếng còi vang lên ở nơi khác.

Mấy người trong sân cùng nhìn về phía tiếng còi vang lên.

Người thổi còi là giáo viên thể dục lớp 10-10, ông ấy đứng bên cạnh đường biên, giơ tay cao ra hiệu: “Số 4 lớp 10-10, phạm lỗi.”

Số 4 lớp 10-10 chính là Hồ Côn.

Hồ Côn sửng sốt: “Thầy Lý, em chưa làm gì cả, sao lại vi phạm rồi?”

Thầy Lý hạ tay xuống, cau mày: “Có bạn học quay được cảnh em ngáng chân đối thủ.”

Hồ Côn lại ngây người.

Vừa rồi cậu ta làm rất kín đáo, cứ tưởng không ai phát hiện, mặc dù có một số người cầm điện thoại ở đây nhưng tất cả đều là con gái, chỉ chú ý tới gương mặt của Trần Lạc Bạch, làm gì có ai hiểu luật đâu, mà dù có quay đi nữa cũng không ai quay dưới chân.

Cho nên cậu ta mới không sợ hãi.

Sự tình bỗng nhiên đảo lộn.

Ngay cả Trần Lạc Bạch cũng hơi sửng sốt.

Chúc Nhiên lập tức cảm thấy dễ thở, nhìn Hồ Côn đang sầm mặt, vui vẻ nói: “Anh hùng nào quay được vậy?”

Nhóm Thang Kiến Duệ cũng vừa mới chạy tới can, nghe thế thì ngoảnh lại nhìn thầy Lý: “Người đứng bên cạnh thầy Lý hình như là bạn nữ lớp chúng ta, tên Nghiêm Tinh Thiến thì phải.”

“Cảm ơn nhé nữ hiệp Nghiêm.” Chúc Nhiên hét lên rồi quay sang phía thầy Triệu: “Thầy Triệu thấy chưa, em đâu có đổ oan cho cậu ta đâu, thầy biết động tác này nguy hiểm thế nào mà, hôm nay A Lạc không bị thương coi như là gặp may rồi.”

Thầu Triệu buông còi xuống, nhìn Hồ Côn, trầm giọng: “Học sinh chơi bóng là để rèn luyện sức khỏe và giải tỏa căng thẳng, đừng có mang những thứ không nên mang vào trong sân.”

Sắc mặt Hồ Côn thay đổi mấy lần, sau đó lại bình tĩnh: “Thầy Triệu, đúng là lúc nãy em không chú ý, thầy cũng biết xung đột là điều khó tránh khỏi mà, xin lỗi nhé Trần Lạc Bạch.”

Trần Lạc Bạch mỉm cười nhìn cậu ta: “Không sao.”

Chúc Nhiên nghe Hồ Côn nói vậy thì lại tức giận, nhưng thấy thiếu gia đứng bên cạnh mỉm cười thì lại cảm thấy chắc Hồ Côn sắp xong rồi.

Nhưng chưa đợi đến cảnh Hồ Côn sắp khó chịu thì đã nghe thấy Nghiêm Tinh Thiến lớp họ lớn tiếng hỏi thầy Lý.

“Thầy Lý ơi, va chạm người không cầm bóng thì có tính là vi phạm luật không? Ngoài ra nếu một người vi phạm luật hai lần trong một trận thì có bị đuổi khỏi sân không ạ?”

Thầy Lý gật đầu.

Nghiêm Tinh Thiến nhìn vào trong sân, lại nâng tông giọng như cố ý nói với ai đó: “Vâng, thầy yên tâm, bọn em sẽ nhìn chằm chằm động tĩnh trên sân giúp thầy, nếu có ai đó lại làm như vậy bọn em sẽ lập tức nói cho thầy biết.”

Chúc Nhiên nhìn vẻ mặt đã cực kỳ xấu xúc của Hồ Côn mà vui mừng khôn xiết: “Con gái lớp mình được đó chứ.”

Trần Lạc Bạch nhìn ra ngoài sân, chậm rãi ngoảnh mặt đi.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.