Truyện được edit với mục đích cá nhân, phi thương mại, chưa có sự cho phép của tác giả, nếu reup vui lòng GHI RÕ NGUỒN.
Ngoài ra, bản edit chỉ đảm bảo đúng 80% so với nội dung gốc.
Nếu có biến tớ sẽ xóa truyện ngay.
---------------
Edit: Yu610
Vệ Khải gọi người phục vụ mang tới một chai nước trái cây, Chu Khâm Nghiêu tự rót cho mình một cốc, tùy tiện hỏi: "Có ai muốn uống nước trái cây không?"
Hỏi một lần, không ai trả lời anh.
Bao gồm cả Đường Du.
Trước mắt cô gái nhỏ đã có một cốc bia, cô thậm chí còn thè lưỡi liếm một chút, hình như muốn nếm thử hương vị.
"..." Nhìn thế nào cũng không thấy giống tưởng tượng của mình.
Không phải cô ấy nên uống nước trái cây sao?
Chu Khâm Nghiêu không hé răng, buồn bực uống một ngụm nước dưa hấu.
Mẹ nó, anh đúng là xen vào việc của người khác.
Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của Trình Huyền, cho nên tất cả mọi người tụ tập chúc mừng cô, sau khi náo nhiệt một lúc, vài người bạn có quan hệ tốt với Trình Huyền bắt đầu tặng quà cho cô ấy.
Có người tặng cô ấy một thỏi son M.A.C
Có người tặng cô ấy một lọ sữa rửa mặt vị sữa.
Có người tặng cô ấy một cái túi hiệu CK.
Đường Du nhìn qua, lặng lẽ vói tay vào trong túi bóc giấy bọc, lấy ra một chiếc hộp nhỏ, mở ra, lấy ra từ bên trong một chiếc dây chuyền, đặt trên lòng bàn tay:
"Chị Huyền, mình tặng cậu một chiếc dây chuyền."
Dưới ánh đèn, viên kim cương trên dây chuyền phát ra tia sáng trong suốt, làm chói mắt Trình Huyền.
"Thật đẹp." Trình Huyền cầm lấy: "Hữu Hữu, chắc là cái này rất quý giá."
Đường Du vội xua tay: "Không quý không quý, chỉ khoảng hai ba trăm đồng thôi."
Trình Huyền rất thích, lập tức đeo lên cổ, tất cả mọi người đều vây xem.
Chu Khâm Nghiêu cũng tùy ý nhìn qua.
Khi tầm mắt chạm đến viên kim cương nhỏ trên cần cổ Trình Huyền, anh chợt ngẩn người vài giây, có chút bất ngờ.
Sau đó, dùng vẻ mặt phức tạp nhìn Đường Du.
Đúng lúc này, một tiếng chuông điện thoại cắt ngang cuộc trò chuyện của các cô gái.
Là điện thoại của Đường Du,
Có lẽ khi mang sữa bò lên tầng hai dì Dung phát hiện trong phòng không có ai nên mới lo lắng gọi điện tới.
Đường Du vội vàng chạy tới một chỗ yên tĩnh nhận điện thoại, an ủi dì Dung đang sợ hãi --- nói rằng chẳng qua hơi buồn chán nên muốn ra ngoài một chút, bây giờ sẽ về ngay.
Tự do do lừa gạt đương nhiên rất ngắn ngủi, nhưng Đường Du đã rất thỏa mãn.
Đêm nay cô đã rất vui vẻ.
Vì thế đứng dậy nói tạm biệt với Trình Huyền, viện cớ trong nhà có việc nên phải đi trước. Trình Huyền cũng biết nhà Đường Du quản rất nghiêm, có thể ra ngoài cũng không dễ dàng, nên không ép cô ở lại.
Vốn dĩ muốn đưa Đường Du về, nhưng ở đây vẫn còn bạn bè đến chúc mừng sinh nhật cô ấy, Đường Du cũng không thể để chủ nhân bữa tiệc vì mình mà rời khỏi vị trí.
Cô cười nhẹ trấn an Trình Huyền: "Không sao đâu, lúc nãy không phải mình cũng tự tới sao, cách mấy trăm mét thôi mà."
Lúc này vẫn chưa đến chín giờ, trên đường vẫn còn rất nhiều người, chắc là sẽ không có nguy hiểm gì.
Trình Huyền đành phải đồng ý: "Được rồi, vậy cậu về đến nhà nhất định phải nhắn tin cho mình."
"Ừm."
Đường Du hơi cúi người nói xin lỗi, sau đó một mình rời khỏi tiệm cá nướng.
Sau khi cô rời đi, không khí náo nhiệt cũng không giảm xuống, mọi người vẫn ăn uống vui vẻ.
Chỉ có Chu Khâm Nghiêu hơi nghiêng đầu.
Sương đêm nhẹ buông bên ngoài cửa sổ thủy tinh, tất cả mọi người vẫn đang ăn uống, không ai chú ý, cơn mưa tới chạng vạng mới tạnh lại lặng lẽ rơi xuống.
Lúc Đường Du đến, không mang gì.
Nhớ tới chuyện nước trái cây vừa rồi, Chu Khâm Nghiêu cảm thấy mình cũng không nên rảnh rỗi mà quan tâm đến việc này.
Anh búng tàn thuốc, lấy một chai bia Vệ Khải vừa mở, rót một cốc.
Cầm lên, chất lỏng trong cốc đang di chuyển, lại không hề muốn uống. Mấy giây sau, Chu Khâm Nghiêu không thể chiến thẳng nổi sự khác thường trong lòng mình, bỏ cốc xuống.
"Đi trước." Anh đứng lên nói.
Trình Huyễn đang chơi vui vẻ, bỗng sửng sốt: "Hả? Anh Nghiêu, không chơi nữa sao?"
Chu Khâm Nghiêu với áo da trên ghế dựa: "Không được,Tống Tiểu Dương muốn nhìn thấy tôi mới chịu ngủ."
Tình cảm của Tống Tiểu Dương với Chu Khâm Nghiêu rất sâu đậm, coi anh như anh trai ruột, tối thường muốn ngủ cùng Chu Khâm Nghiêu, tất cả bạn bạn bè trong ngõ đều biết.
Lấy tính cách của Chu Khâm Nghiêu, hôm nay đồng ý đến ăn bữa cơm này đã giống như mặt trời mọc từ hướng tây, vô cùng hiếm có.
Trình Huyễn cũng không giữ người.
-
Ban đêm mưa rơi, phố Cây Hòe rất yên lặng, trên đường đã không còn ai, thỉnh thoảng có mấy chiếc ô tô chạy qua, vài vạt nước bắn lên.
Đường Du yên lặng đứng trong tiệm cá nướng.
Cô ngửa đầu, nhìn bầu trời đen kịt không biết đang nghĩ gì. Chu Khâm Nghiêu đang muốn đi tới, chợt thấy cô vươn bàn tay ra giữa không trung, hứng lấy vài giọt mưa.
Chu Khâm Nghiêu dừng bước.
Anh vốn tưởng rằng đây chỉ là một hành động nhàm chán, giết thời gian, không ngờ một giây sau, anh thấy được động tác ngây thơ của cô.
Sau khi đầu ngón tay bị mưa thấm ướt, thế nhưng Đường Du lại đưa lên miệng nếm nếm.
Giống như cảm thấy có gì kỳ lạ, lại nhíu nhíu mày, nhẹ nhàng bật cười.
Hai cái lúm đồng tiền nhỏ chiếu sáng trong màn sương, vừa dịu dàng vừa xinh đẹp.
Cô hoàn toàn đắm mình trong thế giới của bản thân, hồn nhiên không phát hiện sự có mặt của Chu Khâm Nghiêu, thẳng đến khi một giọng nói nhuộm hơi nước, cười như không cười truyền đến --- "Ăn ngon không?"
Đương Du mới hoảng sợ, quay đầu nhìn sang.
Sau khi phát hiện là Chu Khâm Nghiêu cô có chút ngượng ngùng, theo bản năng giấu hai tay ra phía sau, dừng một chút, xấu hổ giải thích:
"Rất nhiều năm tôi chưa trở về đây, trên mạng nói không khí thành phố C rất trong lành, nước mưa cũng ngọt ngào."
"Cho nên cô nếm thử?"
"Vâng." Đường Du nhỏ giọng.
"Vậy ngọt không?"
Đường Du lắc đầu, rất thật thà thừa nhận sự ngu ngốc của mình.
Một chút mùi vị cũng không có, thậm chí còn có chút đục đục.
Chu Khâm Nghiêu nén cười, khóe môi khẽ cong, chậm rãi đi đến bên cạnh cô.
Mưa đêm yên tĩnh, chỉ có đôi nam nữ đứng dưới mái hiên trú mưa, những giọt mưa rơi xuống trước mặt họ, phát ra tiếng động êm tai.
Cảnh tượng này, rất giống thế giới lãng mạn trong <<mộng ảo khúc>>.
Đường Du có thể ngửi thấy mùi vị của người đàn ông trong không khí, là một loại mùi nồng nhiệt, hấp dẫn đến từ người khác phái.
Tim cô đập nhanh, muốn nói điều gì đó để đánh vỡ bầu không khí ái muội này, Chu Khâm Nghiêu đột nhiên hỏi cô:
"Sợi dây chuyền cô tặng Trình Huyền là Moon đúng không?"
Moon là nhãn hiệu trang sức nổi tiếng nhất trong nước, Phương Lai rất thích nhãn hiệu này, sản phẩm mới của mỗi quý bà ấy đều mua, kiểu dáng quyến rũ dành cho mình, còn kiểu dáng trẻ trung sẽ tặng Đường Du.
Sợi dây chuyền Đường Du tặng Trình Huyền, chính là mẫu mới nhất của năm nay, viên kim cương nhỏ gắn trên dây chuyền đơn giản, xinh đẹp nhưng xa xỉ, nghe nói mỗi danh viện (*) đều phải mua cho mình một sợi.
(*) tiểu thư danh giá.
Nhưng nếu vừa rồi cô để nguyên giấy bọc, khó tránh khỏi sẽ làm quà tặng của mọi người có chút giản dị.
Đường Du không ngờ sẽ bị Chu Khâm Nghiêu nhận ra, ngón trỏ đặt trên miệng: "Suỵt, anh đừng nói, tôi sợ các chị em khác không vui, dù sao cũng chỉ là một món quà thôi."
Chu Khâm Nghiêu nhìn cô, một lúc sau quay đi chỗ khác, cười: "Ừ."
Lúc này cửa thủy tinh của tiệm cá nướng bị đẩy ra ---
"Người anh em, trú mưa cùng bạn gái à?"
Ông chủ Tony nhiệt tình từ bên trong đi ra, đề nghị bọn họ: "Đừng đứng ở đây, tôi mời hai người vào trong làm tóc."
Đây là phúc lợi của quán cá nướng, hóa đơn ba trăm có thể cắt tóc miễn phí một lần, chẳng qua từ khi mở quán tới nay chưa có ai đổi lấy phúc lợi này.
Nhà tạo mẫu tóc tiền nhiệm - Tony đã ngứa tay từ lâu, mạnh mẽ vỗ ngực đảm bảo: "Tôi cam đoan sẽ cắt cho hai người một kiểu tóc tình nhân thật đẹp!"
Đường Du: "Chúng tôi không phải...."
Hai chữ "tình nhân" cô không thể nói ra miệng, giọng nói nhỏ dần, mặt cũng đỏ bừng lên.
Chu Khâm Nghiêu lại không giải thích, chỉ là không nhìn thẳng vào Tony, nói với Đường Du, thản nhiên hạ giọng: "Đứng đây đợi tôi."
Đường Du: "Dạ?"
Nói xong người đàn ông chạy nhanh vào màn mưa, biến mất ở chỗ rẽ.
Đường Du ngỡ ngàng rướn cổ lên nhìn theo anh, 2 phút saum màn mưa trước mắt bỗng nhiên bị ánh đèn xe xuyên thấu, cách đó không xa, một chiếc motor màu đen chạy nhanh tới.
Cuối cùng, dừng trước mặt cô.
Đường Du ngớ ra: "..."
Chu Khâm Nghiêu mang đội mũ bảo hiểm, kéo kính lên, đưa chiếc ô trong tay cho cô: "Lần trước cô ngã xuống hố vẫn chưa rút kinh nghiệm sao, lần sau đi đâu nhớ nhìn đường."
Mưa tạt vào người người đàn ông, anh giống như không thèm để ý.
Đôi mắt đen nhìn vào màn đêm, không hiểu sao lại khiến người ta ấm áp.
Đường Du sững sờ nhận lấy ô, hai cánh môi khẽ mím, muốn nói câu cảm ơn, nhưng Chu Khâm Nghiêu đã gạt kính xuống, nhấn ga, bóng dáng anh và chiếc xe phóng vào màn mưa.
"Em gái, bạn trai em thật lạnh lùng." Bỗng nhiên Tony sâu xa nói.
Đường Du bị anh ta dọa sợ.
Vội vã mất tự nhiên lùi ra, mở ô, lễ phép nói: "Tạm biệt."
"Được rồi, lần sau cùng bạn trai tới làm tóc nhé!"
"..."
Đường Du không biết quay về thế nào, chỉ buồn bực đi về phía trước.
Đèn đường mờ tối, tiếng mưa rơi tí tách, chiếc ô lớn màu đen che giấu đôi tai đỏ ửng của cô gái.
--
Trong xe có một chiếc ô dự bị, bình thường Chu Khâm Nghiêu sẽ dùng nó, nhưng hiển nhiên hiện tại anh và Đường Du không thích hợp dùng chung một chiếc ô cùng đi về nhà.
Lúc trở lại tứ hợp viện, trên người Chu Khâm Nghiêu đã ướt hết.
Cũng may mắn bình thường thể chất anh rất tốt, đúng lúc bà Ngô Chi Ngọc - bà ngoại Tô Tiểu Dương nấu một bát canh gừng, Chu Khâm Nghiêu liền uống một chút, uống xong đi vào phòng Tô Tiểu Dương.
Cậu bé vẫn chưa ngủ, vẫn đang chăm chỉ luyện tập điều khiển máy bay.
Máy bay là Chu Khâm Nghiêu mua cậu nhóc, cậu nhóc không thể phản ứng nhanh như những đứa trẻ bình thường, chơi không tốt, bình thường vẫn hay đâm vài người khác, luôn bị bạn bè chê cười.
Chu Khâm Nghiêu đẩy cửa đi vào, đúng lúc máy bay bay đến trước mặt anh.
Anh nhanh tay, giữ lấy máy bay.
"Anh Nghiêu, thật xin lỗi." Tống Tiểu Dương ngoan ngoãn mở miệng.
Lần trước Chu Khâm Nghiêu đã dạy cậu bé, nếu trong lúc chơi máy bay, không cẩn thận đâm vào người khác nhất định phải tự giác nói xin lỗi.
Tuy rằng trí lực của Tống Tiểu Dương có chút vấn đề, nhưng rất ngoan ngoãn, vô cùng nghe lời Chu Khâm Nghiêu.
"Đã muộn thế này sao vẫn chưa ngủ?" Chu Khâm Nghiêu để máy bay lên bàn, thúc giục Tống Tiểu Dương: "Chín giờ rồi, nên đi ngủ thôi."
Tống Tiểu Dương vừa gật đầu, vừa leo lên giường.
Cậu bé nằm lên giường, tự mình đắp chăn, chỉ lộ ra một cái đầu: "Anh Nghiêu, đêm nay có thể nghe kể chuyện không?"
Tống Tiểu Dương rất thích nghe kể chuyện, thỉnh thoảng Chu Khâm Nghiêu sẽ kể vài truyện cổ tích cho cậu bé nghe, mỗi lần cậu bé đều nghe rất say sưa.
Nhìn dáng vẻ dè dặt của cậu nhóc, Chu Khâm Nghiêu không đành lòng từ chối.
"Được."
Dỗ Tống Tiểu Dương ngủ, nằm suy nghĩ một lát, tầm mắt Chu Khâm Nghiêu liếc về món đồ chơi hình con ếch bày trên tủ đầu giường.
Vì thế ---
"Hôm nay anh sẽ kể cho em truyện 'hoàng tử ếch'. "
"Ngày xưa, có một hoàng tử vô cùng anh tuấn bị trúng ma pháp của phù thủy, biến thành một chú ếch trong hồ nước, có một ngày ếch nhảy khỏi hồ nước....đi phơi nắng, sau đó, nó nhìn thấy một nàng công chúa xinh đẹp."
Kể đến đây, bỗng nhiên Chu Khâm Nghiêu không còn linh cảm.
Tống Tiểu Dương thúc giục hỏi: "Sau đó thì sao ạ? Công chúa đang làm gì ạ?"
Truyện cổ tích bị Chu Khâm Nghiêu cải biên ở đây, không có dàn ý, lúc này bị mắc kẹt, suy nghĩ lan man, không hiểu sau lại tự động nghĩ đến người nào đó, do dự một chút, lại mở miệng:
"Công chúa...nàng ăn mưa."
"?" Tống Tiểu Dương mở to hai mắt: "Bên ngoài trời mưa ạ? Anh Nghiêu, không phải vừa rồi anh nói ếch ra ngoài phơi nắng sao?"
...
Cải biên qua vô số truyện cổ tích, lần đầu tiên sự phát huy của Chu Khâm Nghiêu xuất hiện bug.
Có lẽ bị một bóng dáng nào đó xông vào gây nhiễu loạn tâm trí, khiến anh mất tập trung, dứt khoát ngồi dậy: "Còn lại ngày mai kể tiếp, ngủ đi."
"Vâng." Tống Tiểu Dương nghe lời gật đầu, túm tay áo anh hỏi: "Vậy ngày mai ếch lại trở về làm hoàng tử ạ?"
Chu Khâm Nghiêu dừng một chút: "Tại sao phải trở về?"
Tống Tiểu Dương nghiêng đầu, xoa xoa mũi cười: "Ếch xấu xấu, không trở về làm hoàng tử sao có thể ở bên công chúa?"
Chu Khâm Nghiêu giật mình, đột nhiên cúi đầu cười.
Lời của trẻ con không cố kỵ,có đôi khi vô tình nói ra đạo lý lớn.
Giúp cậu bé đắp chăn xong, Chu Khâm Nghiêu đi ra ngoài.
Trong viện yên tĩnh, chỉ có ba mươi ngọn đèn nhỏ vẫn đang chiếu sáng.
Thuận tay châm một điếu thuốc, làn khói bay vào trong mưa, rất nhanh đã bị đánh tan.
Dưới màn mưa bụi, người đàn ông dựa vào cửa đứng suy nghĩ thật lâu, nhớ lại câu nói vừa rồi của Tống Tiểu Dương, ánh mắt anh nheo lại, không chú ý đến điếu thuốc đã cháy hết.
Nhẹ nhàng vươn tay, chờ vài giọt mưa rơi xuống mới tỉnh táo một chút ---
Mày đang suy nghĩ gì vậy, Chu Khâm Nghiêu....