Kẹo Kim Cương

Chương 15-2: [2898 chữ]




Truyện được edit với mục đích cá nhân, phi thương mại, chưa có sự cho phép của tác giả, nếu reup vui lòng GHI RÕ NGUỒN.

Ngoài ra, bản edit chỉ đảm bảo đúng 80% so với nội dung gốc.

Nếu có biến tớ sẽ xóa truyện ngay.

---------------

Edit: Yu610

Đối với Đường Du, Chu Khâm Nghiêu không chỉ là người cô thầm yêu, mà còn là người có thể cho cô cảm giác an toàn, mỗi khi tỉnh lại giữa đêm khuya trống vắng, bất giác lại nhìn về phía ngõ nhỏ đối diện.

Biết anh ở cách đó không xa, cô cũng đủ an lòng.

Thời gian cứ chầm chậm trôi, Phương Lai ở thành phố Hải bận rộn cũng không thường xuyên gọi điện tới, thấy được biểu hiện tích cực của Đường Du, không cố chấp tịch thu điện thoại của cô nữa, cũng dần dần yên tâm hơn với "Anh trai Y".

Tháng 12, mùa thu qua đi, chuẩn bị đến mùa đông.

Trên tỉnh cử một đoàn thanh tra giáo dục xuống Ngũ Trung khảo sát, đặc biệt quan tâm đến tình hình giáo dục của trường, vì chuẩn bị nghênh đón lãnh đạo nên trường học tổ chức đại hội.

Trên sân thể dục, học sinh xếp thành 10 đội ngũ hình vuông, mỗi lớp đều rất nghiêm túc, nghe Chủ Nhiệm Giáo Dục phổ biến những việc cần chú ý.

Trùng hợp lớp A ban Quốc Tế lại đứng cùng lớp 3 ban thường.

Sau khi bắt đầu mùa đông, chương trình học cũng nặng hơn lúc trước, Đường Du và Trình Huyền đã mấy ngày không gặp nhau, hôm nay từ xa đã nhìn thấy cô ấy liền xin đổi chỗ với bạn học.

Đứng bên cạnh Trình Huyền, lén gọi cô ấy: "Chị Huyền."

Trình Huyền nghiêng mắt nhìn thấy Đường Du, thấp giọng cười: "Sao cậu lại ở đây?"

"Lần trước cậu giúp tớ ăn cơm với Tưởng Định, tớ vẫn chưa cảm ơn cậu.

"Việc này thì có gì phải cảm ơn." Trình Huyền xỏ tay vào túi áo, nghiêng đầu chớp chớp mắt nhìn cô: "Mình cầu còn không được đấy."

"Vậy anh ấy có mời cậu ăn cơm không?"

"Có chứ, ăn đồ Âu."

Trình Huyền nói vậy, Đường Du cũng yên tâm một chút, nghĩ thầm hôm nào đó phải cảm ơn Tưởng Định thật tốt, đã không mách lẻo với Phương Lai, lại còn mời bạn mình ăn cơm.

Nhưng lời nói sau đó của Trình Huyền lại khiến Đường Du giật mình:

"Anh ấy còn lấy số điện thoại của mình nữa."

Sắc mặt Đường Du thay đổi: "Chắc là cậu không cho chứ?"

"Mình nhất định phải cho rồi, đó là người đàn mình yêu nhất!"

"....."

Đường Du hơi trầm mặc, nhất thời không biết nói thế nào.

Trình Huyền là bạn tốt nhất của cô, tuy rằng Tưởng Định cũng là anh trai lớn lên với cô từ nhỏ, nhưng oanh oanh yến yến bên người anh ấy rất nhiều, chuyện xấu không ngừng, không hy vọng có ngày yên ổn.

"Chị Huyền." Đường Du cân nhắc, ám chỉ với cô ấy: "Tưởng Định thật sự rất quyến rũ, cậu có thể sùng bái anh ấy, thích anh ấy, nhưng đừng bỏ ra chân tình, ừm, ý của mình là___"

"Mình hiểu." Trình Huyền cũng hơi trầm mặc, bỗng nhiên lại bật cười, nhìn về phía trước: "Yên tâm đi, mình ổn, anh ấy cũng chưa từng gọi cho mình, có lẽ đã quên mình rồi."

Đường Du lại nghĩ.

Quên rồi cũng tốt.

Trình Huyền chạm vào người có thói quen lưu luyến bụi hoa, cũng giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, chỉ rước lấy thương tích đầy mình.

Hôm nay rất lạnh.

Hai người cũng không nói thêm gì với nhau, yên lặng nghe Chủ Nhiệm trên đài phổ biến.

Thầy nói sắp hết 20p, mọi người vẫn đứng nghiêm túc, Đường Du cũng đang cúi đầu lắng nghe, bỗng nhiên cảm thấy có chút không thoải mái.

Chuyển xảy ra trong nháy mắt, tim cô bắt đầu đập loạn nhịp, trước mắt hơi tối lại.

Theo bản năng dựa vào người Trình Huyền: "Chị Huyền, mình hơi choáng đầu."

Trình Huyền vội đỡ lấy cô: "Sao vậy?"

Đường Du muốn trả lời, nhưng không còn sức, dường như đồng thời các tiếng động bên tai cũng mơ hồ, ngày càng cách xa cô.

Khoảnh khắc cuối cùng trước khi ngất xỉu, cô nghe thấy Trình Huyền gọi tên mình.

Sau đó, không biết gì nữa.

Lúc tỉnh lại, bốn phía đều là màu trắng.

Ký ức hơi mơ hồ, Đường Du giãy giụa ngồi dậy, đúng lúc Trình Huyền cầm hai bình nước đi vào, nhìn thấy cô vội chạy tới: "Hữu Hữu, cậu tỉnh rồi."

Giọng nói của cô ấy khiến chủ nhiệm lớp đứng bên cạnh xoay người.

Chủ nhiệm lớp đi tới, dịu dàng ngồi bên mép giường: "Đường Du, có phải gần đây em ăn không ngon hoặc nghỉ ngơi không tốt đúng không?"

Ánh mắt Đường Du trốn tránh: "Không ạ."

Cô không nói thật.

Thực ra, hai hôm nay Chu giáo sư dạy cô hai thủ khúc rất khó, chương trình học trên trường cũng dần tăng lên. Ban ngày cô ở trường học chính khóa, buổi tối về nhà còn phải học ngoại khóa, học xong ngoại khóa còn phải ứng phó với những câu hỏi của Phương Lai.

Mấy nơi tạo áp lực, khiến cô ngày càng mệt mỏi, đêm đến lại mất ngủ, hình như hôm qua 3 giờ sáng mới ngủ được.

Giáo viên đành phải động viên: "Chương trình học cấp 3 nặng, em phải chú ý dinh dưỡng, vận động nhiều, duy trì tâm trạng tốt, nâng cao tố chất thân thể và tâm lý, phải___"

Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên cửa phòng y tế "ầm" một tiếng bị ai đó đẩy ra.

Mọi người quay đầu lại.

Vốn dĩ Trình Huyền đang đứng cạnh giáo viên uống nước, nhìn thấy người vừa xông vào, nước trong miệng vẫn chưa kịp nuốt xuống bỗng nhiên phu ra hết.

Đường Du nhìn thấy Chu Khâm Nghiêu cũng hoảng sợ.

Dường như anh vừa chạy tới đi đây, ngực phập phồng, thở dồn dập, tay bám chặt cửa, lo lắng nhìn vào phòng.

Giáo viên không rõ nên nâng mắt kính, đánh giá: "Em học lớp nào? Vào đây làm gì?"

Trình Huyền phản ứng nhanh, lập tức thốt ra: "À, cô giáo, bạn ấy là ủy viên ban thể dục của lớp em, có lẽ là đến gọi em đi học."

Nói xong, nháy mắt với Chu Khâm Nghiêu.

Chu Khâm Nghiêu bình ổn hô hấp, phối hợp gật đầu: "Vâng, bọn em phải vào lớp."

Dường như giáo viên chủ nhiệm lớp Đường Du được nhắc nhở, mắt nhìn đồng hồ: "Cô phải đi trước, chuẩn bị có tiết dạy, Đường Du, nếu em không thoải mái thì về nhà nghỉ ngơi đi, cô cho em nghỉ nửa ngày."

Nói xong, giáo viên đứng lên đi ra cửa, lại nghĩ tới điều gì, xoay người: "Có cần cô thông báo cho cha mẹ em một chút không?"

Đường Du vội vàng lắc đầu xua tay: "Không cần, không cần, em không sao, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi ạ."

"Được rồi."

Chờ giáo viên đi, Chu Khâm Nghiêu mới bước hai bước đến trước giường, không giấu được sự lo lắng:

"Sao lại ngất xỉu?"

Đường Du lại hỏi anh: ".....Sao anh lại tới đây?"

Trình Huyền canh gác ở cửa sợ có người khác đi vào: "Là mình gọi cho anh Nghiêu báo tin cậu ngất xỉu, nhưng không ngờ anh ấy lại vội vàng đến trường học như vậy, mẹ kiếp, anh Nghiêu, anh làm cách nào mà trà trộn được vào đây vậy!"

Đường Du bị Trình Huyền làm cho buồn cười, dừng một chút, xuống giường: "Em không sao, chúng ta đi thôi!"

Chu Khâm Nghiêu lập tức đỡ lấy cô, vẫn lo lắng: "Sao tự nhiên lại ngất xỉu?"

"Giáo viên nói có thể do thiếu ngủ dẫn đến tụt huyết áo." Trình Huyền chen vào, lại nhìn Chu Khâm Nghiêu đầy thâm ý: "Chỉ có điều, anh đến rồi, hẳn là cô ấy sẽ không tiếu đường nữa đâu."

Đường Du ngượng ngùng đẩy Trình Huyền ra ngoài, thấp giọng làu bàu: "Cậu đừng nói linh tinh..."

Trình Huyền cũng kề tai cô nói nhỏ: "Mình nói linh tinh thì sao cậu phải đỏ mặt?"

Chu Khâm Nghiêu: "...."

Ba người cùng nhau rời khỏi phòng y tế đến một phòng nhỏ khác, Trình Huyền biết điều về lớp trước.

Chỉ còn lại hai người, Chu Khâm Nghiêu mới nhíu mày hỏi: "Vì sao em lại thiếu ngủ? Bài tập nhiều lắm à?"

Đường Du cúi đầu, ấp úng: "Không phải, anh đừng nghe chị Huyền nói linh tinh."

Chu Khâm Nghiêu thấy cô không nói thêm gì, ánh mắt trầm xuống.

Có quỷ mới biết sau khi nhận được tin nhắn của Trình Huyền anh đã bỏ lại tất cả thế nào mà chạy tới đây.

Im lặng 10s, Đường Du cũng biết mình không thể lừa nổi người này.

Vì thế đành thành thật thừa nhận, gần đây mình phải chịu đủ mọi áp lực và mất ngủ, cuối cùng còn an ủi anh:

"Em thật sự không sao, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi."

Chu Khâm Nghiêu nghe xong, trầm mặc một lúc, giống như nghĩ đến điều gì đó.

Chuông vào lớp vang lên, Đường Du đẩy người anh: "Anh đi nhanh đi, bị người khác nhìn thấy không tốt đâu."

Chu Khâm Nghiêu lại đột nhiên hỏi: "Chẳng phải giáo viên của em cho em nghỉ nửa ngày sao?"

Đường Du giật mình: "Sao vậy?"

"Đi theo anh, anh đưa em đến một nơi."

"...."

Tuy rằng Đường Du cảm thấy mình đã ổn, cũng không cần nghỉ thêm nửa ngày.

Nhưng nếu nửa ngày này đổi thành ở riêng với Chu Khâm Nghiêu, ngắm nhìn thế giới bên ngoài.

Đối với Đường Du mà nói, quá hấp dẫn.

Cô không chút do dự quay về lớp lấy cặp sách, cùng anh rời khỏi trường học.

Xe máy chở cô thẳng một đường xuyên qua thành phố, nửa giờ sau, đứng ở một nơi rộng lớn ở ngoại ô.

Đường Du xuống xe, cởi mũ bảo hiểm, nhìn thấy tòa nhà trước mắt có tên ----- trường đua xe quốc tế thành phố C.

Cô nghi hoặc hỏi: "Sao lại tới đây?"

Chu Khâm Nghiêu đỗ xe đúng chỗ, sau đó cười nhạt với cô: "Giúp em giải tỏa áp lực."

"....."

Chu Khâm Nghiêu dẫn cô đi vào, dường như bảo vệ ở cửa rất quen thuộc với anh, gật đầu: "Lại đến à?"

Đi vào bên trong, Chu Khâm Nghiêu lấy ra một tấm thẻ và quẹt vào máy soát vé, giương cằm nói với Đường Du: "Lại đây."

Trên tường dán đầy các poster về các loại xe máy khác nhau, trang trí cũng rất hiện đại, Đường Du tò mò đánh giá khắp nơi, đuổi theo hỏi anh: "Nơi này để làm gì ạ?"

Chu Khâm Nghiêu lắc lắc chiếc chìa khóa trong tay, nhẹ nhàng trả lời cô:

"Đua xe."

"...."

Đây là trường đua xe chuyên nghiệp có đường đua vòng tròn, những chiếc xe được as cải tiến xong sẽ được mang tới đây thử nghiệm, cũng có khi Chu Khâm Nghiêu sẽ tiếp khách ở đây, cho nên nhân viên ở đây đều biết anh.

Lấy ra một chiếc xe huấn luyện, đội mũ bảo hiểm và mặc đồ bảo hộ chuyên dụng, Chu Khâm Nghiêu nói với Đường Du:

"Lên xe."

Đường Du nhìn thấy chiếc xe đua hầm hố, lúc đầu còn hơi sợ sệt, nhưng Chu Khâm Nghiêu cũng không cho cô cơ hội do dự, lập tức kéo cô lên xe.

Sau khi giúp cô đội mũ bảo hiểm, thấp giọng nói:

"Lát nữa có gì không vui, em cứ phát tiết hết ra ngoài."

"...."

Cô còn chưa kịp hỏi lại, đã nghe thấy tiếng động cơ ầm ầm vang lên, mới chỉ 1s, chiếc xe đã lao nhanh trên đường đua.

"A________"

Đường Du không kịp trở tay liền hét lên, ôm chặt thắt lưng Chu Khâm Nghiêu.

Trái tim cô vọt lên cổ họng, bên tai là tiếng gió gào thét, cả người cô giống như đang bay lên, thân thể bay bổng trong không trung.

Hoàn toàn không giống với cảm giác của anh ngồi phía trước.

Vừa bắt đầu cần phải có quá trình thích ứng, cho nên Chu Khâm Nghiêu chỉ đưa cô đua một vòng.

Sau khi dừng xe, hỏi Đường Du: "Đã quen chưa?"

Tuy tốc độ này khiên ban đầu Đường Du hơi sợ hãi, nhưng không thể không thừa nhận, sau khi quen với tốc độ, loại thể nghiệm cô chưa bao giờ trải qua này khiến cô vô cùng kích thích.

Cô nhấp môi, gật đầu: "Vâng, em vẫn ổn."

"Vậy lại chạy tiếp."

Chu Khâm Nghiêu giống như kỵ sĩ hắc ám, trầm ổn, bình tĩnh khống chế chân ga và phương hướng, lại xuất phát lần nữa, đưa theo cô một vòng lại một vòng giải phóng áp lực.

Đường Du nhắm mắt lại, không dám kêu ra tiếng, đến khi chậm rãi mở mở mắt ra, phong cảnh phía sau biến mất như ảo ảnh.

Lướt gió mà đi, nhiệt huyết bốc cháy.

Cô thử lặng lẽ buông một tay, duỗi tay vào không trung cảm nhận tốc độ gió, trong lòng cảm nhận được rất rõ sự sảng khoái.

To gan dán sát vào lưng Chu Khâm Nghiêu___

"......Có hể nhanh hơn chút nữa được không?"

Kéo kính xuống, Chu Khâm Nghiêu nhẹ nhàng vê ga một cái, tay hơi dùng sức, vận tốc lập tức tăng lên.

Tiếng ống xả vang lên, ánh chiều tà nhuộm lên người họ một vầng sáng, bóng dáng hai người phóng nhanh dưới hoàng hôn, vô cùng chói mắt, giống như một bức tranh động lòng người.

Cô gái nhỏ thả một bàn tay, sau đó là hai tay duỗi vào trong gió, cùng với tiếng động cơ gào thét, kinh động lòng người, nhưng cũng vô cùng vui vẻ.

18 năm Đường Du sống trên đời, chưa bao giờ phóng túng như vậy.

Giống như xả hết những buồn bực, ấm ức chôn giấu trong lòng ra ngoài, cực kỳ sảng khoái.

Lúc này có một nhân viên công tác ra hiệu với Chu Khâm Nghiêu, anh từ từ giảm tốc, dừng lại nói với anh ta mấy câu, xoay người để Đường Du xuống xe trước:

"Em ra ngoài kia đợi anh một lát, anh đua với một người bạn hai vòng."

"Vâng." Đúng lúc Đường Du cũng đã hơi mệt.

Cô ngoan ngoãn ngồi vào một cái ghế ở khu an toàn, nhìn thấy Chu Khâm Nghiêu đã phóng đi xa, đợi vài giây sau, hai chiếc xe máy song song nhau phóng qua kèm theo một trận gió cực mạnh quét tới.

Mà người đàn ông mặc đồ đen kia càng giống như một tia chớp mang theo ánh lửa, sáng ngời, nóng bỏng cứ thế xông vào lòng cô, khiến cô khó có thể bình tĩnh lại.

Người đua xe cùng Chu Khâm Nghiêu chính là ông chủ của trường đua xe này - Lý Thắng An, quan hệ của hai người rất thân thiết.

Hai năm trước, Chu Khâm Nghiêu vừa đến thành phố C, đua xe rất điên cuồng, gần như không muốn sống, khi đó giới đua xe ngầm thành phố C đều biết có một người như vậy.

Sau này có lẽ phát tiết đã đủ, Chu Khâm Nghiêu dần dần "rửa tay gác kiếm", tỉnh thoảng mới tiếp khách đến thử xe.

Cho nên lúc này Lý Thắng An khó có lúc gặp anh đến đây đua xe, liền đề nghị đua vài vòng, rất nhanh đã có người đến xem trận đua, vài nhóm nam nữ liên tục thét chói tai.

Tuy ràng đã rất lâu Chu Khâm Nghiêu không đua xe, nhưng Lý Thắng An vẫn không thể thắng anh.

Sau khi đua vài vòng, hai người dừng xe.

Lý Thắng An thua tâm phục khẩu phục: "Cậu đã sớm vượt qua trình độ chuyên nghiệp, có hứng thú gia nhập đội xe của tôi không?"

Chu Khâm Nghiêu cởi mũ bảo hiểm, ngữ điệu thoải mái: "Quên đi, tôi chỉ đua chơi vậy thôi."

Anh nói xong, tầm mắt lơ đãng liếc về phía Đường Du đang ngồi đợi mình.

Thật ra Lý Thắng An cũng đã chú ý tới Đường Du, ánh mắt liếc về phía đó hỏi:

"Cô gái kia là ai đưa đến vậy?"

Chu Khâm Nghiêu khoát tay, nhẹ nhàng cong môi, không hé răng.

Lý Thắng An không chú ý tới biểu cảm của Chu Khâm Nghiêu, rất hứng thú tiếp tục đánh giá Đường Du, phát hiện cô gái nhỏ rất nghiêm túc ngồi đó, vô cùng ngoan.

"Vẫn còn mặc đồng phục, ha, giống như quả mật đào nhỏ vậy." Không biết anh ta đào đâu ra một điếu thuốc đưa cho Chu Khâm Nghiêu, híp mắt: "Ở chỗ vui chơi này của tôi vẫn chưa gặp qua cô gái nào thanh thuần như vậy."

"Khuôn mặt nhỏ nhắn thật là trắng."

"Này, cậu xem có phải cô ấy đang nhìn tôi đúng không?"

Chu Khâm Nghiêu vẫn không đáp lại câu lẩm bẩm của Lý Thắng An.

Anh không chút do dự cởi găng tay vắt lên xe, dập thuốc, rút chìa khóa xa, chỉnh trang ổn thỏa, sau đó mới bóp mặt Lý Thắng An:

"Nhìn đủ rồi đấy."

Lý Thắng An sửng sốt, trêu chọc: "Sao vậy, cậu có ý kiến à?"

"Đúng vậy."

Chu Khâm Nghiêu không để ý, cười cười, đẩy anh ta ra, rút điếu thuốc, giây tiếp theo thu lại ý cười, giọng nói bình tĩnh, lạnh lùng:

"Anh nhìn người của tôi, tất nhiên tôi phải có ý kiến."

-------

Yu610: Tình hình là càng ngày một chương càng dài, mình cũng nói thật với các bạn là dạo này mình cũng càng lười, nên mình không thể thực hiện lời hứa đăng cả chương 1 lần cho các bạn được. Mong mọi người thông cảm :(((( . Nếu mọi người muốn ủng hộ thì hãy vote sao và cmt lỗi chính tả giúp mình với nhé. Có thể đó sẽ là động lực khiến mình bớt lười và chăm chỉ ra chương mới hơn. Xin cảm ơn. hihiiiiii


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.