Truyện được edit với mục đích cá nhân, phi thương mại, chưa có sự cho phép của tác giả, nếu reup vui lòng GHI RÕ NGUỒN.
Ngoài ra, bản edit chỉ đảm bảo đúng 80% so với nội dung gốc.
Nếu có biến tớ sẽ xóa truyện ngay.
--------------------
Edit: Yu610
Gió thổi nhè nhẹ, hơi thở nóng rực của 2 người lưu chuyển trong không khí.
Đường Du bị người đàn ôm ghì vào lồng ngực, rũ mắt, tim đập như trống trận.
Lần đầu tiên cô to gan muốn thăm dò tâm ý của một người đàn ông như vậy, khi mở miệng cô cũng không biết kết quả sẽ thế nào, nhưng bây giờ xem ra...
Rốt cuộc vẫn chỉ là một cô gái 18 tuổi không có kinh nghiệm, Đường Du không chỉ xem nhẹ tâm lý và dục vọng của một người đàn ông trưởng thành mà còn đánh giá quá cao năng lực phản ứng của mình.
Lúc này Chu Khâm Nghiêu đang vây chặt cô trong lồng ngực, hơi thở trầm thấp phả lên mặt cô.
Cho nên bây giờ...
Không vui thì phải làm sao?
Vấn đề là Đường Du đưa ra, nhưng cô lại không có đáp án.
Cô đỏ mặt, muốn thoát khỏi kiềm chế của anh: ".....Em không vui, vậy phải làm việc khiến em vui vẻ."
"Phải không?"
"Nếu em đã nói như vậy." Thân thể Chu Khâm Nghiêu càng áp tới, ghé sát vào tai cô, giọng nói bình tĩnh mà hàm xúc:
"Tôi làm."
"...."
Đường Du run rẩy.
Cảm giác được hơi thở của người đàn ông cách mình ngày càng gần, trưc giác của cô cảm nhận được việc sắp xảy ra, không biết làm sao nhắm mắt lại, gương mặt ửng đỏ, tay dán chặt vào bức tường phía sau,
trái tim như sắp vọt lên cổ họng.
Cô ngừng thở, đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc sẽ xảy ra tiếp theo, đột nhiên chóp mũi bị người ta nhéo hai cái.
"Trở về đi, mai còn phải đi học."
Bỗng nhiên Đường Du mở to mắt, nhìn thấy Chu Khâm Nghiêu đang quấn chặt lại áo khoác cho mình.
Việc cô nghĩ đến không xảy ra.
Cô gái nhỏ trố mắt 2s, lập tức ngượng ngùng dùng hai bàn tay lạnh ngắt áp lên má, chân tay luống cuống muốn che giấu sự bổ não của mình: "Vâng....Ngủ ngon."
Về đến nhà, dì Dung để phần cô tổ yến, vẫn thức để chờ cô.
Đường Du muốn lấy lại di động, vì thế ngoan ngoãn ăn hết tổ yến sau đó năn nỉ dì Dung:
"Dì Dung, cháu có thể dùng di động một chút không, cháu đi hai ngày có thể sẽ có rất nhiều bạn học tìm cháu, cầu xin dì."
Tuy rằng không được Phương Lai đích thân chỉ thị, như dì Dung do dự một lúc, cuối cùng vẫn đồng ý.
Đi vào phòng mình lấy di động đưa cho cô, không quên dặn dò: "Một giờ sau dì lấy lại."
"Được."
Một giờ đối với Đường Du là đủ rồi.
Cô vội vàng khởi động điện thoại, màn hình sáng lên, hai giây sau, vô số tin tức xuất hiện.
Trong đống quảng cáo, email, nhiều đến mức hoa mắt, cuối cùng Đường Du cũng tìm thấy tin nhắn của Chu Khâm Nghiêu.
Tin thứ nhất, cũng chính làm đêm nhìn thấy việc kia____
[Tìm tôi có chuyện gì vậy?]
Tin thứ hai, cũng là của anh____
[Việc em nhìn thấy.....Không phải như em nghĩ đâu...]
Nhìn thấy câu này, trái tim Đường Du liền tăng tốc, khóe môi hơi cong lên.
Tin nhắn này hoàn toàn ứng với biểu hiện lúc nãy của Chu Khâm Nghiêu.
Một loại cảm giác vô cùng hạnh phúc tràn xuống đáy lòng, nhanh chóng xua tan tâm trạng buồn bực khi bị Phương Lai quản thúc hai ngày nay, giống như một tia nắng mặt trời, chữa khỏi thương tổn cho Đường Du trong nháy mắt.
Cô trả lời tin nhắn của Chu Khâm Nghiêu, kể chuyện mình mình bị mất di động, sau đó cũng để lại một câu giống vậy:
[Việc anh nhìn thấy, cũng không phải như anh nghĩ đâu.]
Nhìn thấy tin nhắn đã gửi đi, tâm trạng vui sướng của cô gái dâng lên, không có chỗ phát tiết, nhìn đến góc tường để hộp đàn Cello, đột nhiên hưng phấn, mở nhạc phổ.
Không lâu sau, đêm khuya yên tĩnh vang lên khúc nhạc du dương.
Khúc nhạc hôm nay Đường Du kéo chính là <>
Chu Khâm Nghiêu đứng dưới tàng cây, nhìn khung cửa sổ quen thuộc sáng đèn, thân hình thiếu nữ cuối cùng cũng xuất hiện ở nơi đó, tất cả đều trở lại dáng vẻ ban đầu.
Gió nhẹ phất qua mặt, vô số ánh sao lấp lánh, tiếng đàn giống như tia nắng ấm sớm mai, dịu dàng tiến vào lòng anh.
Giờ khắc này, toàn bộ thế giới đều bị hòa tan.
Chu Khâm Nghiêu nhìn tin nhắn Đường Du gửi tới trên tay, cuối cùng khóe môi cũng xuất hiện nụ cười nhàn nhạt.
Ừ, bây giờ rất vui vẻ.
Ngày hôm sau, sinh hoạt của Đường Du khôi phục trạng thái bình thường.
Chú Dương đưa cô đến trường học, nhìn thấy cổng trường treo đầy biểu ngữ hoan nghênh Đường Du mới nhớ tới, hôm nay Tưởng Định sẽ đến trường học.
Hôm nay Ngũ Trung sẽ nghênh đón một đoàn khách đặc biệt.
Đoàn phim điện ảnh hành động <> đến thành phố C tuyên truyền, trạm đầu tiên chính là trường trung học nghệ thuật Ngũ Trung.
Diễn viên chính của <> chính là ảnh đế hot nhất hiện tại - Tưởng Định, hắn có giá trị nhan sắc cao, tuổi còn trẻ đã thu hoạch được vô số chiếc cúp giá trị, kỹ thuật diễn đã trải qua rèn luyện, trong lứa tuổi học sinh có vô số fans.
Trình Huyền chính là một trong số những người điên cuồng kia.
Biết hôm nay Tưởng Định sẽ tới trường học tuyên truyền, Trình Huyền đặc biệt ăn diện xinh đẹp, tô điểm thêm nét đẹp thanh xuân động lòng người, cô đã cố tình nghĩ cách khiến thần tượng chú ý trong hơn trăm người trên đại sảnh, nhưng đến khi cô võ trang hạng nặng chạy đến hiện trường, mới phát hiện toàn bộ cửa lớn đã đóng chặt.
Vừa hỏi mới biết được thì ra hôm nay chỉ có học sinh của ban quốc tế mới được vào, ban nghệ thuật bình thường không có loại giao lưu nghệ thuật tốt đẹp này.
Tuy rằng Trình Huyền rất tức giận, nhưng học phí của ban quốc thế hơn ban bình thường gấp mấy lần, lúc này mới cho thấy đạo lý của nó.
Cô buồn bực đứng ở cửa, tự hỏi làm cách nào mới có thể trà trộn vào.
Đúng lúc này, Đường Du tới.
Cô đi chậm rãi, không chút hoang mang, với Trình Huyền dáng vẻ ruột gan cồn cào, hình thành hai phe đối lập.
"Chị Huyền, sao cậu lại tới đây?"
Trình Huyền nhìn thấy cô, đáy mắt lóe sáng sau đó chớp mắt lại ảm đạm.
Vốn định mượn thẻ học sinh của Đường Du để trà trộn vào, nhưng lại nghĩ, làm gì có ai không thích Tưởng Định chứ.
Quá nhiều người thích người đàn ông kia.
Trình Huyền lắc đầu, vẻ mặt đau buồn, chua xót: "Mình ở ngoài chờ con trai mình."
"Con trai cậu?" Đường Du không hiểu cô đang nói gì.
"Bình tĩnh, mẹ bị chặn ở ngoài không thể vào, con phải thể hiện thật tốt, mẹ ở ngoài vẫn cổ vũ cho con." Trình Huyền lẩm bẩm nói với cửa lớn.
"...."
Cuối cùng Đường Du cũng hiểu.
Cô cười khúc khích: "Cậu thích Tưởng Định à?"
Trình Huyền nhướn mi: "Chẳng lẽ cậu không thích?"
Đường Du nhẹ nhàng: "Mình không thích."
"...." Ánh mắt như tro tàn của Trình Huyền đột nhiên bùng cháy: "Vậy cậu cho mình mượn thẻ học sinh, nhanh, mình muốn vào ngắm chồng mình!"
....
Vừa mới là con trai, giờ đã thành chồng?
Đường Du lấy thẻ học sinh ra: "Mình ở thư viện đợi cậu, cậu xem xong thì tới tìm mình."
"Được!"
Trình Huyền lấy được thẻ học sinh liền vọt vào, Đường Du cũng đi về hướng thư viện.
Mới vừa đi được vài bước, Trình Huyền ở phía sau đã gọi cô: "Hữu Hữu!"
Đường Du xoay người, nhìn thấy Trình Huyền cầm điện thoại trong tay chạy về phía cô, giống như vừa nói chuyện với ai đó xong.
Trình Huyền thở hồng hộc: "Anh Nghiêu vừa gọi điện thoại bảo mình nói với cậu, tan học anh ấy sẽ chờ cậu ở sân ga phía sau trường học, có việc!"
"Hả?"
Đường Du sửng sốt, tuy rằng không biết Chu Khâm Nghiêu tìm mình làm gì, nhưng chắc chắn không thể gặp mặt ở cổng trường.
Chú Dương - lái xe sẽ đúng giờ đợi cô ở cổng trường.
Nếu muốn gặp Chu Khâm Nghiêu, nhất định phải tìm cách khiến chú Dương đi về trước.
Cho nên...
Đại não Đường Du xoay chuyển nhanh chóng, bỗng nhiên nhìn thấy những hoạt động trên áp - phích, ánh sáng trong đầu chợt lóe, nghĩ ra một cách.
Cô nháy mắt với Trình Huyền mấy cái: "Chị Huyền, mình có thể cho cậu mượn thẻ học sinh, nhưng cậu có thể giúp mình một việc được không?"
Trình Huyền: "Việc gì?"
Đường Du: "Tối nay giúp mình ăn cơm với Tưởng Định."
Trình Huyền: "!!!???"
Mẹ kiếp, cô ngất xỉu_
Một giờ sau, hoạt động tuyên truyền chuẩn bị kết thúc.
Giáo viên sắp xếp năm nữ sinh đi lên tặng hoa và cảm ơn đoàn phim.
Trình Huyền lặng lẽ tìm được một trong số năm người đó, nói mấy câu, cô gái đó cầm hoa đưa cho cô.
Chờ người chủ trì trên sân khấu nói kết thúc, dưới khán đài vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Trình Huyền mặt không đổi sắc theo mấy nữ sinh lên sân khấu tặng hoa.
Lúc này Tưởng Định đang nghiêng người đánh giá sân khấu, thầm nghĩ tiểu nha đầu Đường Du này không cho hắn chút mặt mũi nào, khó có được một lần tới trường học của cô, vậy mà cô cũng không chịu tới cổ vũ hắn.
Một nữ sinh ăn mặc thời thượng đứng trước mặt, trong tay ôm một bó hoa: "Thầy Tưởng vất vả rồi."
Tưởng định khẽ ngẩng đầu lên.
Nữ sinh mặc một bộ quần áo tự thiết kế, vô cùng tôn dáng.
Ngực lớn, chân dài, eo nhỏ, khuôn mặt mang theo vẻ phong tình thanh xuân.
Có vẻ rất có hương vị.
Tưởng Định nhận hoa, lười biếng khách sáo trả lời: "Cảm ơn."
Nữ sinh lễ phép khom lưng, bỗng nhiên khẽ thì thầm với hắn: "Hữu Hữu bảo anh đừng đi, 6 rưỡi cô ấy đợi anh ở cửa sau trường học, mời anh ăn cơm."
Tưởng Định: "...."
Kết thúc buổi tuyên truyền, toàn bộ học sinh giải tán, cũng gần tới giờ tan học, giáo viên tập hợp mọi người tới lớp học tổng kết vài câu tâm đắc trong buổi tọa đàm sau đó cho mọi người giải tán.
Cổng trường, xe của Tưởng Định và trợ lý khiêm tốn dừng ven đường, Đường Du ngồi trong xe, nói với chú Dương đến đón cô tan học đối diện: "Hôm nay cháu muốn ăn cơm cùng anh Tưởng Định."
Ngụ ý, chú có thể đi rồi.
Chú Dương làm việc rất có quy củ, tuy rằng hôm qua mới gặp Tưởng Định, biết hắn và Đường Du quen nhau, nhưng vì trách nhiệm, vẫn gọi điện thoại cho Phương Lai.
Sau khi nói rõ tình huống hiện tại, Phương Lai rất thoải mái đồng ý: "Để để hai đứa đi với nhau, Tưởng Định chắc chắn sẽ chăm sóc Hữu Hữu."
Chú Dương trúng kế, cuối cùng cũng xoay người rời đi.
Chờ ông lên xe đi rồi, Tưởng Định ngồi bên cạnh mới tháo kính râm xuống, nhàn nhạt hỏi: "Nói đi, em muốn làm gì?"
Tưởng Định rất hiểu Đường Du, cố tình tìm người truyền lời muốn mời hắn ăn cơm, hắn biết rõ chắc chắn chuyện này không đơn giản như vậy.
"Tưởng Định." Đường Du cười ngượng ngùng: "Hôm nào đó em nhất định sẽ mời anh ăn cơm, nhưng hôm nay thì không được."
Cô vươn đầu nhìn ra ngoài cửa xe, lướt qua đám người một vòng, quả nhiên phát hiện ra chiếc motor quen thuộc dừng phía sau sân ga.
Cô hơi nhếch môi, cố kìm nén cảm giác ngọt ngào trong lòng, xoay người nó với Tưởng Định: "Nhưng em đã nhờ bạn ăn cơm cùng anh, anh nhớ mời cô ấy ăn thật ngon nhé."
Nói xong, Đường Du vẫy vẫy tay với Trình Huyền đang chờ ngoài xe.
Chờ Trình Huyền đi sang phía này, tâm trạng cô vui vẻ nói với Tưởng Định: "Chúc hai người ăn cơm vui vẻ."
Còn chưa kịp hỏi sao lại thế này, Đường Du đã xuống xe, sau đó, một lần nữa ghế phó lái lại xuất hiện một cô gái.
Cô gái mắt ngọc mày ngài, nhiệt tình nói chuyện với hắn:
"Này, thầy Tưởng, chúng ta lại gặp mặt."
Tưởng Định: "....."
Thật ra Chu Khâm Nghiêu đã nhìn thấy Đường Du và Trình Huyền từ lúc hai cô vừa đi ra.
Anh thấy hai người đi qua đường cái, đi tới một chiếc xe thương vụ mà đen khiêm tốn.
Kiên nhẫn đợi một lúc, vài phút sau, cuối cùng Đường Du cũng ra khỏi xe, chạy về phía anh.
Cô gái nhỏ đón gió mà đến, tóc mái bị gió thổi nhẹ nhàng bay lên, khóe môi cong lên, giống như một tia sáng, tươi đẹp, chói mắt tiến vào tầm mắt Chu Khâm Nghiêu.
Chu Khâm Nghiêu đứng thẳng lên từ thân xe, có một loại xúc động muốn giang hai tay ôm cô vào lồng ngực.
Anh cố gắng nhịn xuống.
Đường Du rất vui vẻ chạy đến trước mặt anh, trừng mắt nhìn: "Anh đợi em có lâu không?"
Chu Khâm Nghiêu cười, lắc đầu: "Không lâu."
Đường Du ngượng ngùng vén tóc mai bên tai: "Vậy....Anh tìm em có việc gì?"
Chu Khâm Nghiêu lấy từ sau xe một chiếc hộp màu trắng: "Em dùng đi, đây là mẫu mới nhất."
Đường Du vừa nâng mắt liền thấy___iphone mẫu mới nhất - XS.
Cô ngẩn người, ngẩng đầu lúng túng: "Cho em à?"
Chu Khâm Nghiêu không nói thêm gì, lấy điện thoại ra đưa cho cô:
"Số điện thoại của anh đã lưu ở bên trong."
"...."
"Có việc gì có thể tìm anh."
"...."
Hai câu nói này, mang đậm ý muốn bảo vệ.
Giống như đang nói: [Chỉ cần gọi điện, anh sẽ xuất hiện ngay.]
Đáy lòng Đường Du ngập tràn ngọt ngào.
Cô nhận lấy điện thoại, bởi vì không cài mật mã, nhấn một cái đã vào màn hình chính.
Đường Du theo bản năng nhấn vào danh bạ.
Bên trong chỉ tồn tại một cái tên duy nhất____
[Đường dây nóng phục vụ 24h]
Cô không khỏi bật cười, chỉ vào đó hỏi Chu Khâm Nghiêu: "Đây là ý gì?"
Chu Khâm Nghiêu: "Ý là, bất luận xảy ra chuyện gì, bất kỳ thời gian nào, em đều có thể tìm anh."
Dừng một chút: "Anh chờ điện thoại 24h."
"....."
Từ nhỏ Đường Du đã là kim chi ngọc diệp, nhìn như là thiên kim tiểu thư, nhưng thật ra lại vô cùng ít có cảm giác được ai đó đặt lên đầu quả tim mà yêu thương, quan tâm.
Từ khi sự nghiệp khởi sắc, Phương Lai và Đường Viễn Tiêu không ngừng bận rộn, trong nhà ngày càng có tiền, nhưng một năm 365 ngày, thời gian Đường Du ở với dì Dung là nhiều nhất.
Cho nên lúc này, chỉ là một cái biệt danh đơn giản như vậy, cũng khiến trái tim Đường Du mềm mại.
Chu Khâm Nghiêu nhìn thấy hốc mắt cô gái nhỏ hoe đỏ, có chút bối rối kéo cô đên bên người hỏi:
"Làm sao vậy, không thích à?"
Đường Du lắc đầu liên tục, không biết nghĩ tới điều gì, vừa cười vừa khóc hỏi:
"Bài tập không biết làm cũng có thể gọi cho anh sao?"
"...." Chu Khâm Nghiêu thở phào, lắc đầu, cười bất đắc dĩ: "Có thể."
.......
Lá rụng bay trong gió, bị làn gió cuốn đi.
Tuy rằng hai người đều không tiến thêm một bước, làm rõ điều gì đó, nhưng cả hai đều đã hiểu rõ cảm giác trong lòng nhau.