Kẹo Kim Cương

Chương 10: Ăn viên kẹo thứ mười [3020 chữ]




Truyện được edit với mục đích cá nhân, phi thương mại, chưa có sự cho phép của tác giả, nếu reup vui lòng GHI RÕ NGUỒN.

Ngoài ra, bản edit chỉ đảm bảo đúng 80% so với nội dung gốc.

Nếu có biến tớ sẽ xóa truyện ngay.

-----------

Edit: Yu610

Bởi vì Chu Khâm Nghiêu bị cảm nên tan tầm sớm, vừa mới về đến đầu ngõ đã thấy Đường Du đứng trước cửa nhà anh.

Trong tay cô gái nhỏ đang ôm thứ gì đó, dè dặt nhìn lén qua khe cửa, dáng vẻ rất bối rối.

Chu Khâm Nghiêu khẽ nhếch khóe môi, cứ vậy tựa vào tường nhìn cô, bệnh cảm dường như đã được chữa khỏi một cách kỳ diệu, cơn tức ngực cũng biến thành hư không.

Sau đó, một cuộc điện thoại đã vạch trần Đường Du đang lúng túng ôm bình giữ nhiệt, vẫn đang muốn tìm lý do để giãy giụa lần cuối thì Chu Khâm Nghiêu đã mở cửa, quay đầu lại hỏi cô:

"Muốn đi vào không?"

Đường Du từ bỏ việc giãy giụa, ngoan ngoãn như mèo theo anh vào nhà.

Vào phòng, Chu Khâm Nghiêu cởi áo khoác: "Ngồi tự nhiên."

"Vâng." Giọng nói Đường Du rất nhỏ, tìm một cái ghế ngồi xuống.

Chu Khâm Nghiêu nhìn ra Đường Du có chút hồi hộp.

Mái tóc ngắn của cô gái được vén gọn ra sau tai, tóc đen làm nổi bật vành tai trắng nõn đang đỏ ửng, hai tay hôm chặt chiếc bình giữ nhiệt.

Giống như một chú thỏ nhỏ lần đầu ra khỏi hang, sợ hãi bất an.

Chu Khâm Nghiêu hơi buồn cười, mở tủ lạnh hỏi: "Có muốn uống gì không?"

Đường Du: "...Tùy anh."

Trong tủ lạnh chỉ có bia lạnh, Chu Khâm Nghiêu cảm thấy không ổn lắm, đóng tủ lại: "Chờ tôi một lát."

Người đàn ông ra khỏi phòng, Đường Du đang chôn đầu vào áo đồng phục cuối cùng ngẩng lên.

Cô trừng mắt nhìn, lặng lẽ đánh giá xung quanh.

Chu Khâm Nghiêu ở phía Đông tứ hợp viện, không gian cũng coi như rộng rãi. Tuy rằng kiến trúc đã lâu đời, nhưng mỗi viên gạch đều in đậm dấu ấn văn hóa, có cảm giác rất cổ kính.

Trên tường có một bức tranh, Đường Du muốn đi qua xem một chút, nhưng không may va phải bàn, bộp một tiếng --

Một quyển tạp chí rơi xuống đất.

Cô nhìn sang, tên tạp chí là <<Thế giới châu báu>>.

Đường Du rất quen thuộc với quyển tạp chí này.

Năm kia, Phương Lai bắt đầu muốn tiến quân vào ngành đá quý, mua vài cuốn tạp chí về châu báu trên thế giới về nhà để phân tích xu thế trong ngành, trong đó có quyển này.

Mà trang bìa kỳ này của <<Thế giới châu báu>> đúng lúc lại là thiết kế mới nhất của Moon.

Khó trách lúc ấy Chu Khâm Nghiêu liếc mắt một cái đã nhìn ra món quà Đường Du tặng cho Trình Huyền không tầm thường.

Đúng lúc này Chu Khâm Nghiêu mang một cốc nước chanh vào, Đường Du giơ tạp chí hỏi anh:

"Anh cũng thích xem châu báu à?"

Đáy mắt Chu Khâm Nghiêu hiện lên một tia cảm xúc không rõ, nhanh chóng đến gần lấy lại quyển tạp chí.

"Bà Ngô mua 3 đồng một cân phế phẩm để lót góc bàn."

Đường Du phát hiện một chút cảm xúc khác thường của anh, dừng một chút, cũng không hỏi tiếp: "Ừ."

Chu Khâm Nghiêu vứt quyển tạp chí sang một bên, cầm ly nước trong tay đưa cho Đường Du: "Uống đi."

Đường Du nhận lấy, uống một ngụm: "Cám ơn."

Không khí chợt yên tĩnh lại, bầu không khí đang hài hòa bởi vì mộ quyển tạp chí mà hơi lạnh lại.

May mắn vào lúc này Chu Khâm Nghiêu ho khan hai tiếng, nhắc nhở Đường Du về mục đích cô tới đây.

"Tôi nghe chị Huyền nói anh bị cảm." Cô nhỏ giọng nói.

"Cô ấy nói thật nhiều." Chu Khâm Nghiêu thờ ơ nhìn sang: "Còn nói gì nữa?"

"Còn nói....Anh không chịu uống thuốc."

"Ừ." Chu Khâm Nghiêu lạnh nhạt gật đầu: "Cho nên cô tới khuyên tôi uống thuốc à?"

"Không phải, không phải." Đường Du xua tay liên tục, lấy bình giữ nhiệt ra: "Đây là canh gà dì giúp việc nhà tôi làm, có rất nhiều dược liệu, giải cảm rất tốt, anh uống một chút sẽ nhanh khỏi hơn."

Cô vừa nói vừa mở bình giữ nhiệt, lấy một cái bát, đổ canh bên trong ra.

Tầm mắt Chu Khâm Nghiêu dừng trên cổ tay trắng nõn của cô.

Lại hướng dần lên trên, không khống chế được lại nghĩ đến dáng vẻ toàn thân ẩm ướt đêm đó của cô.

Mi tâm Chu Khâm Nghiêu giật giật, vốn dĩ do bị cảm nên cổ họng hơi khô, nay càng thêm nghiêm trọng.

Anh thuận tay cầm cốc nước trên bàn đổ vào miệng.

Lúc này Đường Du đã đổ xong canh gà, đang định bê cho anh, bỗng nhiên giật mình.

Xuyên qua ly thủy tinh nhìn thấy vẻ mặt của cô gái, Chu Khâm Nghiêu vừa kịp phản ứng đã nhận ra có chỗ không thích hợp.

Anh uống cốc nước của cô.

Miệng chậm rãi cảm nhận được vị ngọt và mùi hương bạc hà, là vị son môi của cô gái dính trên thành cốc.

...

Sau 3 giây xấu hổ, Chu Khâm Nghiêu buông cốc: "Tôi....sẽ rót cốc khác cho cô."

"Không cần."

Mặt Đường Du hơi nóng lên.

Rõ ràng hai người không làm gì, nhưng lại vì cốc nước kia mà trở nên mập mờ.

Yên tĩnh vài giây, Đường Du nhớ tới bát canh trên tay, đưa cho anh: "Nếu không thì anh uống thử canh này đi?"

Lúc này tâm tư Chu Khâm Nghiêu cũng hơi loạn, nhìn canh gà nóng hổi, gật đầu theo bản năng: "Vẫn hơi nóng."

Đường Du vội vàng áp hai tay vào thành bát, cảm nhận nhiệt độ, đúng là có hơi nóng.

Vì thế cô lập tức đưa bát lên gần miệng, nhẹ nhàng thổi thổi.

"Vù....vù..."

Chu Khâm Nghiêu: "..."

Cô gái còn hơi chu môi, thổi rất nghiêm túc.

Chu Khâm Nghiêu nhìn một chút, xoay mặt, nắm tay che lại nụ cười nơi khóe môi.

Đây là một cô gái thế nào, sao lại đáng yêu thế nhỉ?

Mùi canh gà hơi kỳ lạ dần dần lan tỏa trong phòng, nhưng Chu Khâm Nghiêu vẫn loáng thoáng ngửi thấy mùi hương trong miệng Đường Du. (Yu: thính giác gì đây???)

Mùi hương độc đáo trên người cô gái, nhẹ nhàng nhàn nhạt, rung động lòng người.

Điều này khiến Chu Khâm Nghiêu cảm thấy không thoải mái.

Anh ngắt lời cô: "Được rồi, có thể uống được rồi."

Thật ra Chu Khâm Nghiêu không thích ăn canh, hơn nữa món canh gà bày trước mặt này nghe nói còn bỏ thêm gừng xanh, hoa tiêu, cà chua và một số thứ linh tinh gì đó.

Anh bưng lên,miễn cưỡng uống một hớp.

Canh gà đặc biệt này hơi mặn mặn, trong mặn lại có vị cay, trong cay lại có một vị chát kỳ lạ, tóm lại --

Chu Khâm Nghiêu suýt nữa nôn ra. (Yu: thanh niên dại gái và cái kết...)

Nhưng vì không muốn phụ lòng Đường Du thổi nửa ngày anh vẫn cố nén cơn buồn nôn mà uống hết bát canh.

Đường Du rất có lòng tin đối với tài bếp núc của dì Dung, vội vã hỏi: "Uống ngon đúng không?"

Chu Khâm Nghiêu trầm tư một lát: "Ừ, đúng vậy."

Vừa dứt lời, anh lại nhìn thấy Đường Du rót thêm một bát bưng lên gần miệng:

"Vù....vù..."

Chu Khâm Nghiêu sửng sốt trước hành động nhanh nhẹn này của cô:

"Cô làm gì vậy?"

"Nếu anh đã cảm thấy ngon, tôi sẽ giúp anh thổi tiếp, dì giúp việc nhà tôi nói, phải uống hết bình này trong lúc nóng để toát hết mồ hôi mới khỏi được."

"..."

Trong phòng phía đông, dưới ánh đèn chân không đơn sơ, ánh mắt cô gái trong suốt, vô cùng chân thành, giọng nói mềm mại khiến người ta không thể cự tuyệt:

"Vậy, thổi đủ rồi, cũng không nóng lắm."

"..."

Có quỷ mới biết tại sao lúc này Chu Khâm Nghiêu lại nhắm lại, bị dụ uống một hớp rồi lại một hớp, cam tâm tình nguyện uống hết một bình canh gà.

Nhưng lại uống liền 3 ngày.

Đường Du nói phương pháp đặc biệt này phải điều trị trong vòng 3 ngày, để chắc chắn có hiệu quả, mỗi ngày sau khi tan học Đường Du đều mang canh tới cho Chu Khâm Nghiêu đúng giờ.

Cuối cùng, không biết là do đúng người đưa canh, hay là do phương pháp này thật sự có tác dụng, tóm lại hai bút cùng vẽ, bệnh cảm của Chu Khâm Nghiêu nhanh chóng chuyển biến tốt đẹp.

Mà quan hệ tế nhị của hai người cùng vì lần ngoài ý muốn này mà được kéo gần lại rất nhiều.

Thời gian một tuần cứ lướt qua như chỉ trong giây lát.

Mỗi tuần Ngũ Trung sẽ có một ngày được nghỉ buổi chiều, tối thứ 6 sau khi tan học, Trình Huyền tìm được Đường Du hỏi:

"Rốt cuộc ngày mai cậu có đi được không? Mình phải tính số người."

Bởi vì phải giám sát Chu Khâm Nghiêu ống canh gà, Đường Du đã quên mất chuyến du thu này, nhưng mấy hôm trước đã mượn cớ bạn bị ốm để ra ngoài liên tục, dì Dung đã nổi lên nghi ngờ với cô, cô muốn nhân dịp Chu Khâm Nghiêu đã hoàn toàn bình phục, ngoan ngoãn ở nhà vài ngày.

Nhưng Trình Huyền còn nói tiếp: "Lần này mọi người đi rất đông, anh Nghiêu đã khỏi cảm, cũng muốn đưa Tống Tiểu Dương đi cùng, Vậy rốt cuộc cậu có đi không?"

Chữ "không" vừa đến miệng, nghe được cái tên nào đó đã bị Đường Du âm thầm nuốt lại.

Anh cũng đi phải không?

Vây có phải là họ sẽ lại được gặp mặt đúng không?

Tim Đường Du đập nhanh hơn, lại sợ bị Trình Huyền phát hiện tâm sự trong lòng, trên mặt tỏ vẻ bình tĩnh trả lời cô ấy:

"Được, mình đi."

--

Chủ nhật, thành phố âm u cuối cùng cũng nhìn thấy ánh nắng ấm áp, khí trời trong lành khiến cho tâm trạng con người cũng tốt lên.

Địa điểm du thu lần này nằm ở công viên Bắc Hồ cách mặt sau của phố Cây Hòe không xa.

Quyết định xuất phát lúc 1h chiều, nhưng mọi người có chút không kịp chờ mà muốn xuất phát sớm.

Trình Huyền là đội trưởng của chuyến du thu lần này, tận dụng chính chiếc minibus của nhà mình, cả một đường ăn uống không nói, còn tiện thể đón mấy đứa trẻ.

Vốn dĩ cô ấy đã để cho Đường Du một chỗ, nhưng ban đầu có mấy đứa trẻ nói không đi được, bây giờ lại tới, vừa vặn điền đầy đủ chỗ trống.

Chờ Đường Du chạy tới, trong xe đã hết chỗ.

Trình Huyền hơi ngại, nói với Đường Du: "Nếu không thì cậu ở đây chờ mình, mình đón Tống Tiểu Dương trước sau đó quay lại đón cậu."

Đường Du đang định nói không sao, mình có thể tự đến được, bỗng nhiên phía sau truyền tới tiếng động cơ xe máy.

Hai cô gái đều quay đầu nhìn lại.

Chu Khâm Nghiêu cưỡi motor từ trong ngõ đi ra, áo đen xe đen, một thân lạnh lẽo cắt qua gió thu, cuối cùng dừng trước cửa hàng nhà Trình Huyền.

Người đàn ông xuống xe, theo thường lệ mua một bao thuốc lá.

Đường Du hơi chột dạ nhìn đi nơi khác.

Trình Huyền lại giống như nhớ ra việc gì đó, lấy lòng nói với Chu Khâm Nghiêu:

"Anh Nghiêu, anh đi một mình đúng không?"

Chu Khâm Nghiêu: "?"

Trình Huyền đẩy Đường Du đến trước mặt anh: "Giúp em chở Đường Du được không, trong xe hết chỗ rồi."

Đường Du: "..."

Trong lòng cô giật thót, âm thầm trừng Trình Huyền, liên tiếp truyền tới ánh mắt không cần như vậy không tốt lắm.

Dường như Trình Huyền không hiểu ý, đĩnh đạc túm vai cô: "Không có gì, anh Nghiêu lái xe rất ổn."

Nói xong cũng không chờ Chu Khâm Nghiêu tỏ thái độ liền xoay người đi:

"Cảm ơn anh Nghiêu! Em đưa mấy thằng nhóc đến trước."

"Huyền --"

Đường Du nghẹn lời, trơ mắt nhìn Trình Huyền đẩy mình xuống xe, nhìn chiếc xe biến mất trong ngõ nhỉ như một làn khó trong nháy mắt.

...

Trước cửa hàng nhỏ, có một chút chó lười biếng nằm phơi nắng, thỉnh thoảng liếc Đường Du một cái.

Dùng ánh mắt xem trò vui nhìn cô.

Đường Du âm thầm nuốt nước bọt, trong lòng hốt hoảng, sau đó hai má đều nóng lên.

"...Lại làm phiền anh."

Chu Khâm Nghiêu nửa ngồi trên xe, ánh mặt trời chiếu lên mặt anh, dừng vài giây, khóe môi mới hơi cong lên: "Không phiền."

Anh đứng lên, lấy gì đó trên xe, sau đó đi đến trước mặt Đường Du: "Ngẩng đầu."

Đường Du "a" một tiếng, ngẩng đầu.

Cơn gió khẽ thổi qua hai má cô gái, âu yếm mái tóc cô, lông mi dài bị ánh mặt trời chiếu vào tạo thành ảnh ngược giống như một chiếc quạt.

Ánh mắt trong suốt hơi chớp: "Sao vậy?"

Trái tim Chu Khâm Nghiêu lỗi nhịp.

Tầm mắt đi xuống, giọng nói hơi khàn: "Đội cái này vào."

Đường Du mở to mắt, nhìn thấy Chu Khâm Nghiêu đưa cho mình một chiếc mũ bảo hiểm có họa tiết phim hoạt hình.

"Đây là mũ của Tống Tiểu Dương, cô đội tạm một chút."

"...Vâng."

Đường Du nhận lấy, đội chiếc mũ có hình Hỉ Dương Dương lên đầu.

Mũ bảo hiểm hơi chật, nhưng miễn cưỡng vẫn đội được, chỉ là phần quai phía dưới cô cố gắng nửa ngày vẫn không cài được.

Đây là nơi mắt không nhìn thấy.

Đang chuẩn bị cởi mũ nghiên cứu phần quai một chút, bỗng nhiên tay Chu Khâm Nghiêu đưa tới.

Người anh cao, đứng trước mặt Đường Du, chặn lại hết ánh sáng.

Đây là lần đầu tiên Đường Du dựa gần anh như vậy, gần đến mức có thể ngửi thấy mùi sữa tắm trên người anh, mùi hương nhàn nhạt, tươi mát, hơi lạnh.

Hôm nay Chu Khâm Nghiêu mặc một chiếc áo khoác phi công màu xanh, bên trong là áo T-shirt màu đen có in chữ tiếng Anh, dây chuyền bạc vẫn đeo trên cổ, theo động tác của anh mà phập phồng.

Thời gian giống như lặng lẽ dừng lại.

Người đàn ông cầm quai mũ cẩn thận giúp cô điều chỉnh độ dài, các khớp ngón tay co lại, thỉnh thoảng chạm lên mặt cô.

Cảm giác đụng chạm như có như không lên làn da giống như một dòng điện chạy khắp toàn thân Đường Du.

Loại ấm áp này, càng là vô tình, càng không có cách nào kháng cự.

Cũng không muốn kháng cự.

Gần như trong nháy mắt, Đường Du có thể nghe thấy tiếng tim đập như nai con chạy loạn của chính mình, dường như thời gian đã trôi qua rất lâu cô mới bị tiếng chốt cài của quai mũ làm tỉnh táo lại.

--Tách.

Đồng thời giọng nói Chu Khâm Nghiêu cũng vang lên thật nhẹ bên tai cô:

"Như vậy được chưa?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.