(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Diệp Giai Lan nhìn anh một cái, Tôn Hoài Đường cho rằng bà sẽ không nhận lấy ly trà này, đang định đặt ly lên bàn thì Diệp Giai Lan đưa tay cầm lấy, nhưng không uống.
Tôn Hoài Đường khựng lại, chuyện này có chút ngoài ý muốn.
Vừa rồi anh đã nghĩ Diệp Giai Lan sẽ hất nước vào người anh, dù sao, bà cũng đã nhìn thấy Tôn Điềm Điềm trong bộ dạng kia. Anh nhớ bà từng dặn cô rằng đừng quá bám lấy Tôn Hoài Đường. Anh đoán là Diệp Giai Lan biết mình thích Điềm Điềm, không đồng ý cho họ ở bên nhau, hay anh nghĩ sai rồi?
Nếu đúng là vậy, buổi sáng này sẽ quyết định mọi thứ.
Tôn Điềm Điềm thay quần áo dài tay đi ra ngoài phòng khách, nghĩ nghĩ một chút, quyết định ngồi cạnh Tôn Hoài Đường.
Bàn tay ấm áp to lớn của anh nắm lấy tay cô, cảm nhận được nhiệt độ của Tôn Hoài Đường truyền đến, Tôn Điềm Điềm như được tiếp thêm dũng khí. Cô hít một hơi thật sâu, nhìn Diệp Giai Lan rồi nói: “Mẹ, con và anh Đường —-”
“Ở bên nhau khi nào?”
“Sau khi khai giảng không ở trường đúng không?”
“Hai đứa sống chung bao lâu rồi?”
Diệp Giai Lan hỏi liên tù tì ba câu, cắt ngang lời Tôn Điềm Điềm đang muốn nói.
Bà nâng ly nhấp một ngụm trà, nhìn hai người trẻ tuổi đang nắm chặt tay nhau.
Tôn Điềm Điềm không biết Diệp Giai Lan đang hỏi Tôn Hoài Đường hay hỏi chính mình, cô quan sát sắc mặt của mẹ, lên tiếng nói trước: “Vừa, vừa gần đây mới sống cùng thôi ạ.”
Vậy đi, cô không dám nói thật.
Diệp Giai Lan nghe lời nói dối của cô, nhíu mày nói: “Còn không chịu nói thật!”
Thấy người bên cạnh đột ngột run sợ, Tôn Hoài Đường điềm tĩnh khẽ cào nhẹ lên tay cô, mặt không biến sắc nói: “Sau khi Điềm Điềm thi đại học xong chúng con mới yêu nhau ạ.”
Diệp Giai Lan kinh ngạc, còn sớm hơn bà tưởng.
Nhìn biểu tình của bà, Tôn Hoài Đường nghĩ Diệp Giai Lan tin lời anh nói, vì thế tiếp tục trả lời: “Sau khi khai giảng, Điềm Điềm vẫn luôn ở ký túc xá, lâu lâu mới đến chỗ con vào cuối tuần, bọn con không sống chung với nhau.”
Nói Điềm Điềm ở ký túc xá thì bà tin, nhưng lâu lâu mới đến đây bà không tin. Diệp Giai Lan quá hiểu con gái mình, không phải tự nhiên cô thích dính Tôn Hoài Đường đến vậy.
Bà thường dặn Tôn Điềm Điềm lên đại học đừng lúc nào cũng bám lấy Tôn Hoài Đường, vì bà nghĩ rằng dù là Điềm Điềm hay Tôn Hoài Đường đi chăng nữa, hai đứa sẽ còn gặp được nhiều người khác ưu tú hơn, tốt đẹp hơn ngoài kia.
Bà lo rằng Điềm Điềm quá ỷ lại vào Tôn Hoài Đường, ở cạnh nhau lâu sẽ cảm thấy chán, lỡ như sau này gặp được một người tốt hơn, thích hợp hơn thì sao, bà không muốn hai đứa nhỏ sau này phải hối hận.
Diệp Gian Lan nhìn ánh mắt cầu xin của con gái, bàn tay nắm chặt Tôn Hoài Đường như muốn tiếp thêm dũng khí cho bản thân. Tôn Hoài Đường cũng nắm lấy tay cô, dùng ánh mắt kiên định nhìn bà.
Diệp Giai Lan giật mình, chợt nhớ đến năm đó khi Tôn Thừa gắt gao đưa bà về gặp ông nội, chỉ mong nhận được lời chúc phúc của ông cho cặp vợ chồng…
Nhìn con gái mà mình nuôi từ bé, thậm chí bà cũng xem Tôn Hoài Đường như con ruột của mình, hai đứa nhỏ xem nhau như anh em mà lớn lên, mà bây giờ lại trở thành người yêu. Dù sao cũng là tình cảm mười mấy năm vun đắp, bà cũng cảm thấy vui mừng, cha mẹ nào mà không muốn con mình hạnh phúc chứ?
Diệp Giai Lan thở dài, không muốn giả vờ nữa: “Mẹ biết các con thích nhau, mẹ cũng không phản đối hai đứa ở bên nhau —-”
“Cảm ơn mẹ đã ủng hộ!” Tôn Điềm Điềm vui tới mức suýt nữa nhảy dựng lên, Diệp Giai Lan còn chưa kịp nói hết câu.
Thông Báo ngày 10 tháng 2:
Diệp Giai Lan bất đắc dĩ trừng Tôn Điềm Điềm một cái, sau đó nhìn sang vẻ mặt hạnh phúc của Tôn Hoài Đường nói: “Nhưng các con yêu nhau từ sớm, mẹ không muốn hai đứa sau này phải hối hối hận.”
Tôn Hoài Đường hiểu ý bà: “Dì Diệp yên tâm, con sẽ không làm Điềm Điềm buồn ạ, đương nhiên cũng sẽ không hối hận.”
Từ lúc tám tuổi gặp Tôn Điềm Điềm, đến tuổi thiếu niên thì đã thích cô. Anh không rõ mình đã thích Tôn Điềm Điềm từ khi nào, chỉ biết khi nhận ra là bản thân đã thích cô từ rất lâu rồi.
Anh không hối hận vì đã thích cô, không hối hận vì cô làm những hành động kia với những người theo đuổi Tôn Điềm Điềm, không hối hận vì từng có ý niệm xấu xa về cô, không hối hận vì những gì anh đã làm cho cô.
Anh biết Điềm Điềm từ nhỏ đều dựa vào anh, trong mắt cô, anh là duy nhất. Cô đã giao phó bản thân mình cho anh, cùng anh nếm thử trái cấm, anh biết cô sẽ không hối hận, và anh cũng không làm cô phải hối hận.
Từ khi học cấp ba, đến khi rời thành thị, rồi vào đại học, về sau sẽ còn tiến vào một thế giới rộng lớn hơn, dù có gặp nhiều người khác nhau, hiểu thêm về những câu chuyện, cuộc đời mới, nhưng cuối cùng anh chỉ cần một Điềm Điềm mà thôi, và Tôn Điềm Điềm cũng chỉ cần một Tôn Hoài Đường, vậy sao phải hối hận?
Lúc Diệp Giai Lan rời đi, bà vẫn không yên tâm, lôi Điềm Điềm vào phòng nói chuyện, dò hỏi xem Tôn Hoài Đường có đối xử tốt với cô không.
Gương mặt Tôn Điềm Điềm ửng hồng, gật đầu nói: “Mẹ, anh Đường mỗi lần đều… Anh ấy rất thương con, mẹ đừng lo.”
Tuy rằng trên giường Tôn Hoài Đường có hơi bá đạo, nhưng vẫn luôn dùng các biện pháp an toàn. Tôn Điềm Điềm ngượng ngùng không nói ra.
“Yêu đương có gì là phải nói, đừng để Tôn Hoài Đường lo hết, hiểu không?”
Tôn Điềm Điềm cúi đầu, chột dạ đáp ứng.
Tôn Hoài Đường lái xe đưa Diệp Giai Lan ra sân bay, Tôn Điềm Điềm một hai đòi đi theo làm Diệp Giai Lan tức giận, chọc chọc vào trán cô, than thở vì sao mình lại có một đứa con gái bộp chộp như vậy.
Tôn Điềm Điềm cười cười, sau đó nháy mắt với Tôn Hoài Đường, mở cửa ghế phụ lên xe.
Cô lo rằng mẹ sẽ nói gì đó không tốt với anh Đường nếu mình không đi theo.
Tôn Hoài Đường sao có thể không biết cô đang nghĩ gì, anh vờ ho khan hai tiếng, khóe miệng không kìm được hơi nâng lên, nhưng không giấu được nỗi niềm vui sướng đang ẩn giấu trong ánh mắt đào hoa kia.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");