Kén Cá Chọn Canh

Chương 6: Lục Cảnh Diệu là gay




Người đàn ông đi vào thang máy, cánh cửa nhanh chóng đóng lại, Tần Dư Kiều đứng đối diện với đôi tình nhân, lúc ngẩng đầu, ngón tay người đàn ông đang bấm xuống tầng 1, bỗng dừng lại, đột nhiên nghiêng mặt nhìn thẳng vào cô.

Tần Dư Kiều sợ run người, ánh mắt của người đàn ông này toát lên thật nhiều cảm xúc, có chút nuốt không trôi, sau đó rời mắt đi chỗ khác, người đàn ông mở miệng: “Tiểu thư, cô cần bấm tầng mấy?.”

Hóa ra là hỏi cô, Tần Dư Kiều ảo não trách cứ bản thân bộ não gần đây hư hỏng quá, cứ giương mắt nhìn trai đẹp trước mắt: “Tôi cũng xuống tầng 1, cảm ơn.”

Người đàn ông này lại lần nữa để ánh mắt dừng ở trên người cô.

Tần Dư Kiều không biết có phải bản thân mình có vấn đề hay không, hay người đàn ông kia có vấn đề, bởi vì cô béo nên rất mẫn cảm với bất kì ánh mắt nào nhìn cô. Tuy rằng, cô luôn cố gắng để cho bản thân không rơi vào trạng thái mặc cảm nhưng Tần Dư Kiều vẫn không thể vượt qua chướng ngại tâm lý.

Phát hiện người đàn ông này vẫn đang nhìn cô, Tần Dư Kiều bèn ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào anh ta, ánh mắt tỏ vẻ khó chịu, người đàn ông này khẽ há miệng sau đó rời tầm mắt đi chỗ khác, đúng lúc này, người bạn gái của anh ta quay đầu lại, quét mắt đánh giá từ trên xuống dưới của Tần Dư Kiều.

Tần Dư Kiều nén giận lại, chờ thang máy xuống đến tầng 1, cô bước nhanh ra ngoài.

Bước ra khỏi tòa nhà cô mới biết bên ngoài tuyết rơi rất dày, liếc mắt nhìn xung quanh, ở đầu đường có vài đống tuyết lớn phủ đầy dưới đất, gần như đóng băng tất cả các cây cối trong thành phố.

Hôm nay lúc ra ngoài, Tần Dư Kiều không lái xe, cô đành đứng ở ven đường đón taxi, không nhớ rằng bây giờ đang vào giờ cao điểm, tất cả các xe taxi đều có người.

Đúng lúc này, một chiếc xe nhãn hiệu Cayenne lái ngang qua, sau đó giảm dần tốc độ, hạ cửa sổ xe xuống, Tần Dư Kiều đứng ở ven đường ngẩng đầu, liếc nhìn chủ nhân của chiếc xe.

Sau đó, chiếc xe lướt ngang qua trước mắt cô.

***

Lục Cảnh Diệu hạ cánh cửa xe xuống, Diêu Tiểu Yêu lên tiếng: “Cảnh Diệu, hơi lạnh.”

Lục Cảnh Diệu giảm tốc độ xuống, nhìn vào kính chiếu hậu men theo bóng dáng của người đang đứng ở ven đường, sau đó nghiêng mặt liếc nhìn người bạn gái xinh đẹp của mình, anh nói: “ Anh muốn hút điếu thuốc.”

Lục Cảnh Diệu không phải là người nghiện thuốc lá, ở trước mặt Diêu Tiểu Ái anh rất ít khi hút thuốc. Diêu Tiểu Ái hơi ngạc nhiên: “ Anh hút đi.”

Lục Cảnh Diệu đang hút thuốc, một tay giữ tay lái, sau đó châm một điêu thuốc, động tác rất thành thạo, nho nhã.

Diêu Tiểu Ái cảm thấy không khí trong xe hơi bí bách, liền tìm một đề tài để nói chuyện: “ Gần đây Duệ Duệ có khỏe không?”

“ Khỏe.” Lục Cảnh Diệu trả lời, anh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa kính xe, nhả một hơi.

Diêu Tiểu Ái : “ Lâu rồi em chưa gặp nó, bây giờ nhắc tới em rất nhớ Duệ Duệ.”

“ Uhm.” Lục Cảnh Diệu rít sâu một hơi, sau đó dường như nhớ ra chuyện gì, hỏi Diêu Tiểu Ái : “ Em nói muốn đi ăn ở đâu.”

Diêu Tiểu Ái nói tên quán ăn, thấy Lục Cảnh Diệu nhíu mày, nghĩ anh không biết địa chỉ ở đó, sau đó nói lại một lần nữa nói tên đường.

Mùi thuốc lá hơi nồng khiến cho Diêu Tiểu Ái không được thoải mái, ho khan vài tiếng, Lục Cảnh Diệu ném điếu thuốc đi, cuối xuống nói: “ Hơi xa, ăn ở quán gần đây được rồi.”

***

Tần Dư Kiều rốt cuộc bắt được taxi, cô lấy điện thoại ra gọi cho Bạch Diệu, vừa định bấm dãy số thì có điện thoại gọi tới, cô liền bấm nút nghe, bên trong có tiếng nói hơi xa lạ truyền tới.

“ Tần Dư Kiều, là mình, Hứa Thực đây.”

Hứa Thực đang chơi mạt chược, trong điện thoại trừ tiếng nói của anh ta ra thì còn có tiếng các quân bài mạt chược va vào nhau, sau đó có tiếng hét: “ba vạn”, “lục đồng”.

Sau lần va chạm xe cộ trước, vì đôi bên đều đang vội nên Tần Dư Kiều đành để lại số điện của mình cho Hứa Thực.

Tần Dư Kiều chuyển di động từ tai trái sang tai phải nói: “ Xe đã sơn lại rồi sao? Đợt một lát nữa mình sẽ đọc cho bạn địa chỉ của mình, bạn cho người đem hóa đơn tới là .”

“ Bạn học cũ, lâu rồi không gặp nhau nên bây giờ xem nhau là người xa lạ?” Giọng nói Hứa Thực mang theo vẻ hờn trách: “Sao bạn có thể khách sáo với mình như vậy, nếu như mình nhớ không lầm, chúng ta còn ngồi chung một bàn đó.”

Hứa Thực đương nhiên là không nhớ lầm. Hứa Thực và Tần Dư Kiều ngồi chung một bàn, chỉ có điều là chung bàn với nhau chưa đến một tuần.

Nghe Hứa Thực nói vậy, Tần Dư Kiều cũng không biết nên nói gì: “ Lúc đó mình không để ý lắm, ngại quá.”

“ Không sao, không sao, mình cũng đang định đổi xe mới, vừa hay bạn tạo cơ hội cho mình.” Hứa Thực vừa nói vừa cười, giọng nói phóng khoáng, lảm nhảm một lúc lâu mới vào vấn đề chính: “ Dư Kiều à, mình và Giang Hoa đang ở cùng nhau, bạn có muốn nói với cậu ấy vài câu không?”

Tần Dư Kiều hạ cửa kính xe xuống, nói với Hứa Thực: “ Vậy bạn bảo anh ấy nghe điện thoại đi.”

Sau đó truyền tới giọng hét lớn của Hứa Thực: “ Giang Hoa, điện thoại của Tần Dư Kiều, cậu có muốn nói mấy câu không!” Lúc đầu thì không nghe thấy câu trả lời, sau đó nghe thấy tiếng bước chân, dường như cô còn nghe thấy hơi thở dồn dập của đầu dây bên kia truyền tới.

Tần Dư Kiều nhẫn nại chờ, cũng không lên tiếng nói trước, vài giây sau có tiếng của người đàn ông truyền tới, là giọng nói của Giang Hoa.

“ Em về nước rồi à?”

Tần Dư Kiều: “Trở về từ giữa tháng 10.”

Giang Hoa: “ Không về thành phố G sao?”

Tần Dư Kiều: “ Còn chưa biết, để xem tình hình thế nào.”

“Có tiện không, em lưu số di động của anh vào.”

Tần Dư Kiều: “ Anh đọc đi.”

"136xxxxxxxx, về tới thì gọi cho anh." Giang Hoa đọc dãy số di động, đúng lúc này, hình như có người gọi anh tới chơi tiếp, Tần Dư Kiều trả lời: “ Em biết rồi, về thành phố G sẽ gọi cho anh, em còn có việc, cúp trước, hẹn gặp lại.”

***

Đến tối, trong lúc ăn cơm mợ Đỗ Ngọc Trân lại khéo léo nhắc tới cái tên Lục Nguyên Đông, còn hỏi Tần Dư Kiều về buổi hẹn hôm qua với anh ta như thế nào.

Tần Dư Kiều trả lời cho có lệ: “ Cũng bình thường.”

Cậu Bạch Diệu cũng thích Lục Nguyên Đông ra mặt, khuôn mặt ông rạng rỡ nhìn vợ của mình nói: “ Chuyện bọn trẻ, em đừng quan tâm quá, đừng để Kiều Kiều thấy ngại.”

Tần Dư Kiều khá thân thiết với cậu mình, mỗi lần nói chuyện đều dùng giọng làm nũng: “Cậu, không phải đến cả cậu cũng ép cháu nữa sao?”

Bạch Diệu giả ngu: “ Kiều Kiều, đừng suy nghĩ nhiều. Hôm qua, cậu và mẹ cháu nói chuyện điện thoại, mẹ cháu cũng đồng ý rằng đàn ông ở thành phố S rất tốt.”

“Thế mà ông ngoại cháu vẫn gả mẹ cháu tới thành phố G.” Tần Dư Kiều bông đùa, sau đó cùng cậu trao đổi về công việc ở Tần Kí.

Bạch Diệu đương nhiên tôn trọng quyết định của cô, thái độ với Bạch Thiên Du khá giống nhau: “ Nếu cháu thích làm ở đâu cứ tới đó làm. Nếu như cảm thấy ghét chức vị tổng giám đốc của Tần Kí, thì đến công ty cậu làm tổng giám đốc.”

Tần Dư Kiều khẽ cười, hiện tại cô và Lục Nguyên Đông đang ở giai đoạn làm quen, nên hỏi một chút về chuyện của Lục gia, sau đó cô cũng không quên hỏi về chuyện của đứa nhỏ tên là Lục Hi Duệ.

“Có phải Lục gia có đứa cháu chừng bảy tám tuổi không?”

Đỗ Ngọc Trân và con dâu cả của Lục gia Dương Nhân Nhân là bạn tốt đã nhiều năm, cho nên bà đối với chuyện của Lục gia nắm rõ như lòng bàn tay: “ Đó là con của Lục Cảnh Diệu.”

“ Lục Cảnh Diệu? Anh ta kết hôn rồi?” Tần Dư Kiều đối với cái tên Lục Cảnh Diệu có chút cảm giác quen thuộc. Trong lúc ngồi máy bay về nước, có bài phỏng vấn của hắn trên tạp chí, nếu như cô nhớ không lầm, thì khi được hỏi về tình cảm riêng tư, anh ta nói mình chưa kết hôn.

Tần Dư Kiều chỉ nghe nói người mẹ đơn thân chứ chưa nghe nói có cả cha đơn thân.

Nhắc đến Lục Cảnh Diệu, Đỗ Ngọc Trân nói cũng hơi nhiều, câu chuyện nhảm nhí của Lục Cảnh Diệu hình như rất được lòng người, cứ nói mãi nói mãi mà không có điểm dừng.

“ Lục Cảnh Diệu từ khi còn nhỏ đã bị ông Lục tống đi nước ngoài du học. Đến khi tốt nghiệp trở về thì bế theo một đứa trẻ, lúc đó bà nội của nó còn sống, cho rằng cháu mình đã làm chuyện xấu mặt gia môn, cho nên không thèm nhìn mặt đứa cháu này nữa.”

“Đứa nhỏ đó là con nuôi?” Tần Dư Kiều hỏi.

“Trước đây, mọi người ở Lục gia cũng nghĩ như vậy, nhưng Lục Cảnh Diệu lại nói rằng mình là cha đẻ của đứa nhỏ, nếu không tin thì ngày mai cậu ta sẽ cắt tóc cho người nhà tự cầm đi xét nghiệm.” Nói đến Lục Cảnh Diệu, Đỗ Ngọc Trân liền nở nụ cười, hạ giọng thấp xuống, nói tiếp: “ Hai ông lão nhà Lục gia vẫn không tin, liền cho người đi xét nghiệm DNA, kết quả thì quả đúng là cha con ruột.”

Tần Dư Kiều nở nụ cười, hỏi tiếp: “ Vậy mẹ của Lục Hi Duệ đâu?.”

Nói đến đề tài này, giọng nói của Đỗ Ngọc Trân hơi trầm xuống, hoàn cảnh lúc nhỏ của bà cũng thế, nên bà đặc biệt có tình cảm với đứa nhỏ nhà họ Lục, nói cách khác là sự đồng cảm, cũng thấy đau lòng cho Lục Hi Duệ từ khi con nhỏ đã không có mẹ. Giọng nói Đỗ Ngọc Trân đầy vẻ tiếc nuối: “ Chuyện về mẹ đứa nhỏ không ai biết, Lục Cảnh Diệu cũng không nhắc tới, nhưng mà có lẽ vì quá đau lòng cho nên không muốn nhắc tới nữa.”

“ Qua đời rồi?.”

“ Đúng vậy, ngay cả Dương Nhân Nhân cũng nói như vậy.”

***

Vì sao Lục Cảnh Diệu trở thành gà trống nuôi con, Đỗ Ngọc Trân chỉ nói qua rằng khi ở nước ngoài Lục Cảnh Diệu và người yêu chỉ vì rào cản của gia thế cho nên mới dẫn tới bi kịch này, khiến cho Lục Hi Duệ ra đời mà không có mẹ.

Đến ngày thứ hai, Tần Dư Kiều lại nghe từ miệng của Bạch Quyên một phiên bản khác: “ Gì chứ, khẳng định Lục Cảnh Diệu là gay, đứa nhỏ kia có đến tám chín phần là thụ tinh nhân tạo.”

Tần Dư Kiều: “…”

Bạch Quyên: “Chị nghe nói, tỉ lệ đồng tính ở Anh tương đối cao. Kiều Kiều, em ở Anh lâu như vậy chuyện này có đúng thế không?”

Tần Dư Kiều lắc đầu: “ Em không nghĩ thế.”

Lục Nguyên Đông hẹn Tần Dư Kiều đi ăn khuya, Tần Dư Kiều thầm nghĩ hẳn là trong lòng Lục Nguyên Đông coi thường vì cô béo, Tần Dư Kiều cũng không vạch trần kĩ xảo của anh ta, tìm lí do từ chối: “Tôi không có thói quen ăn khuya.”

Đối với một người con gái thon thả mà nói, những lời nói này có vẻ khoa học bởi lối sống lành mạnh giữ dáng. Nhưng nếu đổi lại là một người phụ nữ mũm mĩm, lời nói này có hơi bị khó tin.

Cúp điện thoại, Lục Nguyên Đông hỏi Giang Nam: “Mấy cô em bên cạnh cậu, thường quan tâm đến điều gì nhất?.”

Với ba từ “ Mấy cô em” Giang Nam kín đáo đưa ra lời phê bình: “ Gì mà mấy cô em, mình chỉ có một người bạn gái, đừng làm hỏng chuyện tình giữa vợ chồng nhà mình.”

Lục Nguyên Đông ngả người lên sofa: “ Ý mình nói là mấy cô em gái của cậu.”

“Cô em gái tài cán của cậu đâu?.” Giang Nam dáng vẻ ngả ngớn bắt chéo chân: “ Trên cơ bản, dưới 50kg* là ổn. Có nghe qua câu phụ nữ tốt không quá 50 chưa?”

(*) Ở đây là 100 cân tính theo trọng lượng của Trung Quốc, mình đã tự chuyển sang thành Kg.

Lục Nguyên Đông: “ Liệu có đối tượng béo nào ngoại lệ không?.”

“ Có đấy.” Giang Nam: “ Mẹ mình, hình như hơn 60kg thì phải, người phụ nữ trung niên mập mạp điển hình.”

***

Lục Nguyên Đông trên đường lái xe về có điện thoại gọi tới, là chú nhỏ - Lục Cảnh Diệu gọi.

Tuy rằng Lục Cảnh Diệu chỉ lớn hơn Lục Nguyên Đông sáu tuổi, nhưng vai vế thì lại hơn anh ta, Lục gia là một gia đình kiểu mẫu, cho nên giữa Lục Cảnh Diệu và Lục Nguyên Đông luôn tồn tại mối quan hệ trưởng bối.

“Chú, tìm cháu có việc gì sao?.” Lục Nguyên Đông hỏi.

Ở đầu dây bên kia, Lục Cảnh Diệu có chút ngạc nhiên khi bị hỏi thẳng vào vấn đề, nghe thấy Lục Nguyên Đông hỏi thẳng thắn như vậy, anh lên tiếng: “Hẹn gặp đối tượng xem mắt của cháu đi. Người làm chú đây cũng nên giúp cháu điều tra thực tế một chút.”

Lục Nguyên Đông: “…”

Lục Nguyên Đông cảm thấy lời nói của Lục Cảnh Diệu có chút không rõ ràng, năm đó chẳng phải Lục Cảnh Diệu cũng bất ngờ dẫn theo một cậu nhóc về sao. Lục Nguyên Đông thầm nghĩ, cho dù anh ta tìm đám bạn chỉ biết chơi bời lêu lổng nhờ đánh giá Tần Dư Kiều còn đáng tin hơn so với Lục Cảnh Diệu.

Lục Nguyên Đông đang nghĩ, không biết nên từ chối ‘ ý tốt ‘ của Lục Cảnh Diệu thế nào, nhìn biển quảng cáo ở ven đường: “Chú này, bây giờ hình như hơi bất tiện thì phải.”

Lục Cảnh Diệu: “ Không sao, dù sao gần đây chú cũng đang rảnh.”

Lục Nguyên Đông: “.”

Lục Cảnh Diệu từ khi nào có sở thích như này chứ, chẳng lẽ đây gọi là: " Rảnh rỗi sinh ra nông nổi?."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.