Kem Vani Vị Socola

Chương 33: Overthinking




Môn toán của Nguyệt Ánh thi trong 2 ngày còn môn văn của tôi thi trong 1 ngày nên sau khi kết thúc buổi thi của mình. Tôi đi bộ đến Circle K cách đó 800m để mua thêm đồ ăn vặt cho bạn nhỏ và số ít (cực ít) là cho thằng Khải.

Trên đường đi đến Circle K, mắc cái gì mà có tới 2,3 bà con gái xin in4 của tôi. Thôi em xin các chị, em chỉ cần bạn nhỏ nhà em thôi. Tôi rút ra "kim bài miễn tử" của mình, kim bài của bài miễn tử của tôi là cái gì à? Tất nhiên là màn hình khóa hình bạn nhỏ siêu đáng yêu, siêu xinh gái của tôi rồi. Diệt hoa đào chưa bao giờ dễ như thế này.

Lúc tôi xách cả bịch đồ ăn về, thằng Khải lườm tôi.

"Mua kẹo gì mà lắm thế?"

"Trẻ con mà, bé nào mà chẳng thích ăn kẹo."

"Trẻ con của mày 16 tuổi à?" Quang Khải day day thái dương, bất lực nhìn thằng simp chúa trước mặt.

"Đâu? Người ta 17 tuổi rồi đó nha."

"..."

"Thì ra chú em là người cống nạp kẹo cho con bé đó à? Thảo nào nhà anh hồi nào cũng thấy vỏ kẹo." Anh vợ, à nhầm, anh Phúc Thiên liếc nhìn mấy bịch kẹo tôi vừa bày ra, lắc đầu ngao ngán. "Chú đừng mua nhiều quá, con bé ăn đến nỗi sắp sâu răng đến nơi rồi. Mẹ anh tưởng anh là người mua nên toàn mắng anh không đó."

"Ồ... Vậy anh cứ nói người yêu Nguyệt Ánh mua là được rồi."

"..." Dẹp mọe đi, nói cũng như không.

Tôi bắt đầu công cuộc đút lót bằng cách quăng cho thằng Khải một bịch kẹo chanh (thật ra là vì Nguyệt Ánh không thích kẹo chanh) bảo nó bớt nói lại, với anh Phúc Thiên thì chỉ biết cười như khỉ đột thôi chứ biết làm gì nữa đâu. Xong tôi lại chạy lót tót lên phòng của Nguyệt Ánh, mở cửa cho tôi là chị trường chuyên thi cùng môn với tôi. Nhìn thấy tôi, chị ấy khá bất ngờ khi thấy tôi nhưng nhanh chóng nhớ ra tôi với Nguyệt Ánh là một đôi. Chị ấy bảo tôi đợi rồi chạy vào gọi bạn là tôi ra.

"Kiếm mình chi dạ bạn?" Nguyệt Ánh lon ton chạy ra, trên đầu vẫn đang đeo băng đô cài tóc có hai tai thỏ. Dễ thương quá!

"Mình mới đi Circle K mua kẹo cho bạn nè." Tôi đưa cả túi kẹo cho Nguyệt Ánh.

"... Mình ăn đến mức sắp sún răng luôn rồi bạn ơi." Nguyệt Ánh nhìn túi kẹo trong tay mà bĩu môi phụng phịu.

"Thì ăn ít thôi, còn bao nhiêu thì để dành." Tôi nhéo bên má đang phồng ra của Nguyệt Ánh, cúi thấp xuống cho ngang bằng chiều cao 1m6 của bạn nhỏ.

"Ăn ít thì cũng đâu ngăn lại việc bạn cứ 2,3 ngày là đưa mình kẹo đâu." Nguyệt Ánh lắc đầu nguầy nguậy.

"Ò... Xin lỗi bạn nha. Sau này mình sẽ cố gắng mua ít kẹo lại cho bạn. Nhưng giờ bạn phải lấy hết đống này nha."

Đến lúc này Nguyệt Ánh mới gật đầu như gà con mổ thóc, ôm túi kẹo vào phòng.

"Mai thi tốt nha bạn." Tôi xoa đầu Nguyệt Ánh trước khi em kịp vào phòng.

"Òoooo"

***

Nguyệt Ánh'S POV

***

Ngày thi thứ 2 của tôi kết thúc trong trạng thái "sân chơi này là của mị".

Chúng tôi vẫn còn ở lại vì môn của Quang Khải, Thành Trung và các anh chị khác phải thi ngày thi thứ 3. Tôi và Minh Hoàng đã thi xong nên rủ nhau đến quán trà "tâm linh" mà thầy Toàn nhắc đến. Ngồi trong không khí chill chill của quán, tôi hỏi Minh Hoàng về dự định tương lai của anh.

"Sau này anh muốn vào đại học nào?"

"Không biết nữa, nhưng anh đang hướng tới ngành công nghệ thông tin."

"? Em tưởng anh sẽ theo mấy cái ngành liên quan đến văn chứ?" Tôi ngạc nhiên hỏi anh.

"Điểm toán của anh cũng được gọi là giỏi đấy, chỉ là không bằng điểm của bạn nào đó thôi." Minh Hoàng búng trán tôi một cái.

"Vậy tại sao lại là công nghệ thông tin?"

"Muốn kiếm tiền. Sau này anh sẽ cho em trải nghiệm cảm giác mua len và kẹo mà không cần nhìn giá là như thế nào."

"..." Wao, mị cũng muốn thử cảm giác đó thiệt.

"Em.. ừm... Muốn đi du học ở đâu?" Minh Hoàng ngập ngừng hỏi tôi. Tôi ngạc nhiên hỏi ngược lại anh.

"Sao... Sao anh biết em muốn đi du học?"

"Nhỏ Hà nói."

Tôi im lặng, đầu cúi gằm xuống.

Minh Hoàng khẽ thở dài, đưa tay đầu tôi đầy kiên nhẫn.

"Anh không có trách em giấu anh đâu, cùng lắm thì mình yêu xa thôi."

"Hi sinh vì em có mệt không?" Tôi bất chợt hỏi sau khi suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện tôi và Minh Hoàng đã cùng trải qua.

"Khoan hãy trả lời, anh cứ suy nghĩ đi. Em cho anh hạn đến thứ 2 tuần sau, em nghĩ mình cũng phải nghĩ lại bản thân mình đã trẻ con như thế nào. Giờ mình tạm không gặp mặt nhau đi. Em về trước." Sau khi lấy hết can đảm để nói những lời không đầu không đuôi đó ra, tôi đứng dậy và nhanh chóng bước ra khỏi quán, không ngoái đầu nhìn lại Minh Hoàng.

Về đến phòng trong khách sạn, tôi bắt đầu xâu chuỗi lại tất cả những lần mình làm sai mà vẫn bướng đòi Minh Hoàng phải xin lỗi. Rồi những lần Minh Hoàng luôn phải bỏ thời gian ra vì tôi như chạy qua hai, ba dãy hành lang khi hai đứa thi khác phòng; hay mới đây là mới thi xong đã chạy gần cả cây số để mua quà vặt cho tôi. Không xứng. Đó là hai từ tôi thấy phù hợp với mình lúc này.

Không hiểu sao tôi thấy mình bình tĩnh đến lạ. Không khóc không nháo, chỉ yên lặng suy nghĩ về sự vô tâm, ăn bám vô dụng của mình.

***

Minh Hoàng thẫn thờ nhìn Nguyệt Ánh đang ngày càng xa dần. Anh như người mất hồn trở về khách sạn, trong phòng tối om. Chắc thằng Khải với anh Phúc Thiên đi ăn tối rồi. Anh ngồi một góc ôm lấy đầu gối, mắt dần đỏ lên. Rồi một giọt lệ nóng rơi xuống gò má. Minh Hoàng khóc rồi. Anh đưa tay lau gò má đã ướt, nhớ lại kể từ ngày tỏ tình Nguyệt Ánh thành công thì đây là lần thứ 2 mà anh khóc nhỉ? Tất cả nước mắt buồn vui đều vì một cô gái. Nghĩ đến đây hai hốc mắt không tự chủ được mà rơi không ngừng.

"Tại sao vậy? Lúc bé thì bỏ đi không một dấu vết... lúc lớn lại muốn rời đi..." Giọng anh run run, đứt quãng nói từng câu. Minh Hoàng tự nhận mình là người nhạy cảm, nhưng đối với gia đình hay bạn bè anh đều chưa từng khóc. Vậy mà có người nào đó làm anh khóc tới tận mấy lần.

Phúc Thiên và Quang Khải trở về thấy phòng tối om, bật đèn lên thì giật bắn mình khi thấy cái thằng được cho là vui vẻ nhất phòng đang ngồi khóc thút thít trên giường. Quang Khải đơ tại chỗ, tự nhiên được nhìn thấy "nhân cách khác" của thằng bạn làm Quang Khải bị sốc vl. Anh lắp bắp:

"Ê... Ừm... a du ô kê bờ rô?" (Are you ok bro?)

Mọe, thế quái nào mà thằng Hoàng nhìn anh đầy kì thị rồi gục đầu khóc tiếp.

"Haizz thằng Khải sang phòng của nhóc thi Lý kia đi, để anh xử lý thằng này." Phúc Thiên thở dài, xua tay bảo Quang Khải qua phòng Thành Trung.

Chờ Khải đã ra khỏi phòng, Phúc Thiên đi đến khóa cửa lại chắc chắn sau đó mới lôi cái ghế gần đó đến ngồi cạnh Minh Hoàng.

"Sao? Dụ gì? Sáng thấy hai đứa dắt nhau đi chơi rồi mà?" Phúc Thiên rót một ly nước cho cu cậu uống để bình tĩnh lại, anh hết sức "chọn lọc từ ngữ" hỏi.

"Ừm... Đừng có nói là hai đứa... mở ra "chiến tranh thế giới thứ ba" nha?"

Minh Hoàng uống một ngụm nước, lau hết nước mắt nước mũi dính tèm lem trên mặt, sau đó bình tĩnh kể lại sự việc. Nghe Minh Hoàng tường thuật lại mọi chuyện, Phúc Thiên gật gù vẻ đăm chiêu.

"Ừm hứm, anh hiểu rồi. Con bé bây giờ chắc đang đấu tranh tâm lý dữ lắm đó. Nó từ nhỏ đến giờ đều không muốn trở thành gánh nặng của người khác, anh không biết hai đứa ở cạnh nhau như thế nào nhưng mà con bé ở nhà luôn tự lập hết mọi chuyện. Mà con bé nó lại hay đa sầu đa cảm, ví dụ như đang nói chuyện rất là vui vẻ cái có một đứa con nít khóc đi là nó sẽ buồn theo suốt buổi luôn. Nên chắc hiện tại nó đang nghĩ mình không xứng với chú ấy mà."

"Em mới là người không xứng mới đúng!" Minh Hoàng phản bác.

"Nhưng mà con Ánh nghĩ vậy mày hiểu không thằng kia? Nó hay bị tiêu cực lắm trời ơi. Trước đây người duy nhất kiên nhẫn với cái tính này của nó chỉ có ba mẹ anh thôi, anh đây nhiều lúc còn mệt mệt với nó này." Phúc Thiên đầy kiên nhẫn giải thích.

"Vậy làm thế nào để Nguyệt Ánh hết nghĩ mình không xứng với em?"

"Ai mà biết, anh có phải người yêu nó đâu mà biết." Phúc Thiên chốt hạ một câu làm Minh Hoàng câm nín tại chỗ.

"Cứ cố gắng như bình thường thôi, con bé cũng bình thường à, nay buồn mai vui lại bây giờ. Thôi giờ anh có việc, đi đây."

Nói rồi Phúc Thiên ra ngoài. Việc của anh chính là qua phòng của nhỏ em gái khảo sát tình hình thử.

***

Tôi theo anh hai lên sân thượng nói chuyện. 19h lạnh gần chết mà lên sân thượng đứng, đúng thật chỉ có thể là ông anh của tôi.

"Hai đứa cãi nhau à?" Phúc Thiên hỏi dù đã biết câu trả lời từ sớm.

"Sao anh biết?" Tôi khựng lại, ngạc nhiên hỏi anh hai.

"Thấy thằng Hoàng khóc huhu trong phòng nên nghĩ vậy."

"Cái gì?? Ảnh khóc à? Có sao không? Mắt có sưng lên không? Mai về thì phải làm sao đây?" Tôi lo lắng lắc anh hai giần giật.

"... Tao lạy hai đứa bây, làm ơn làm phước tha tao đi. Nãy thì thằng kia dùng lời nói để hành tao, giờ con này dùng hành động để ám sát tao."

"..."

"Thôi anh muốn làm gì thì làm đi, em bận rồi. Đi đây." Nói rồi tôi chạy biến đi mất, bỏ mặc ông anh đứng như trời trồng ở đó.

Chạy về phòng, tôi lục tìm trong balo, lấy ra cái móc khóa len hình củ cà rốt. Đây là món quà tôi định tặng cho Minh Hoàng chúc mừng anh đã thi xong. Tôi định khi nào về trường mới tặng nhưng có lẽ phải sử dụng sớm rồi. Tôi leo thang bộ lên phòng của Minh Hoàng, nhưng vì quá ngại ngùng chuyện lúc sáng nên tôi chỉ treo cái móc khóa ở tay nắm cửa, sau đó gõ cửa rồi chạy đi mất. Vì phòng của tụi Minh Hoàng ở cạnh cầu thang nên tôi đã chạy kịp và chả biết diễn biến lúc sau.

***

Minh Hoàng đang lên kế hoạch để dỗ Nguyệt Ánh thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Anh ngạc nhiên không biết là ai, nếu là thằng Khải thì nó đã mở cửa vào luôn rồi chứ? Thế là Minh Hoàng lò dò tiến ra mở cửa.

Mở cửa ra, trước mặt anh trống không, chẳng có ma nào cả. Ló đầu ra nhìn dáo dác hành lang cũng không có ai, bỗng nhìn xuống phía tay nắm cửa, anh thấy một cái móc khóa len đã được treo từ lúc nào. Hửm? Hình cà rốt? Cái này chẳng phải là thứ mà Nguyệt Ánh giấu giấu giếm giếm dưới hộc bàn mấy ngày đi học đây mà? Không thể nào lầm được. Nhận ra đây là đồ của bạn nhà mình, Minh Hoàng cười nhẹ cầm lấy đem vào trong. Anh treo luôn cái móc khóa vào balo của mình.

- --

Tác giả có lời muốn nói:

MK tháng 1 hay suy nghĩ nhiều, mà những điều nó hay suy nghĩ toàn là tiêu cực. Mị cũng vậy, kiểu đang đi chơi mà gặp cái gì buồn buồn là suốt buổi đó mị so sad theo luôn=))))

I'm a overthinking girl, so please don't hate me:<


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.