Kế Thừa Phòng An Toàn Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 52: Trường Học Khiếm Thị (End)




Dịch+ edit+ beta: Nhi ([email protected])

*Mình sẽ note ở đây 1 số thông tin để về sau không nhắc đến nữa, cũng xem như thông báo cho mối mới và mối ruột luôn 1 thể.

1. Không thuần Việt thành ngữ, tục ngữ, chơi chữ: vì ngay cả người Việt mình lúc chơi thành ngữ cũng nói nguyên văn chớ ko ai giải thích thẳng ra, và đó là cái hay của tác phẩm, độc giả cũng sẽ tiếp thu được nhiều kiến thức mới. Nếu tác giả chơi teencode thì mình cũng sẽ giữ nguyên. Đó là cách dịch, edit và hành văn trước giờ của mình.

2. Mình vừa đọc vừa dịch, nên sẽ không biết trước tình tiết, chỉ bik khoảng bao nhiêu chương, các câu chửi tục, bậy đôi lúc mình sẽ viết lái sang từ khác, hoặc chèn dấu. đôi lúc lười sẽ giữ nguyên.

3. Xưng hô sẽ thay đổi tùy theo tình tiết, góc nhìn, thái độ nhân vật. Nói chung N dịch rất kĩ, chỗ nào cần note đều sẽ note nghĩa rất miệt mài.

4. Không hối chương, không bảo đợi lâu, dịch 4 truyện xoay vòng ưu tiên PAT, nếu theo dõi hết 4 truyện thì sẽ có chương đọc hoài, ko nhất thiết phải hối. Dịch xong 1 vòng sẽ nghỉ 1 2 ngày để dưỡng mắt dưỡng não.

5. Ai thấy bản dịch của tui bị reup kiếm tiền ở đâu, thì cứ ib mail tui để tui báo cáo nhé, còn ai chia sẻ bản dịch bên N thì cre đầy đủ giúp ạ.

Từ nay, các vấn đề này N sẽ không trả lời lại nữa, vì chữ nhiều quá luôn á, cứ trả lời lại mấy câu đã note trong truyện rồi, lần 2 lần 3 N sẽ thấy hơi bị bực. N đã chiều các mối lắm r, nên giờ mối cũng thưn tui, để tui thư thái ra chương nhé. Iu 😘.

À biết gì chưa truyện này nó tiếp tục lên hơn 500 chương gồm phiên ngoại 😂😂😂😂, hk biết tác giả còn tính ra thêm bao nhiêu phiên ngoại nữa....

¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤

Ngọn lửa rực cháy mãnh liệt, xác chết khắp nơi.

Phần lớn người xem trong khu bình luận còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị một tiếng nổ bất thình lình vang lên làm cho mơ hồ.

【Aaaaaaaaa tại sao! Sao lại đột nhiên nổ rồi?!】

【Từ lúc vào phòng livestream này, không biết đã rơi vỡ, hư hết bao nhiêu cái điện thoại rồi!】

【Tôi cũng vậy! Chẳng qua tôi muốn biết chuyện gì đang xảy ra hơn.】

【Tiểu Bách Vạn đâu? Tại sao? Vì đám nhân tra này có đáng không? Đây chỉ là một phó bản của trò chơi mà thôi, không nhất thiết phải đồng quy vô tận cùng với bọn NPC đâuuuuuu aaaaaaaa.】

*Nhân tra: những kẻ xấu xa, cặn bã của xã hội.

【Thuốc nổ T.N.T đó đắt lắm, vậy mà thật sự có người mua luôn!?】

【Tôi nhìn thấy cái đó rồi, là Tiểu Bách Vạn dùng đạo cụ đổi với Diêu Tiên Tiên đó!】

【Huhuhuhuhuhu Tiểu Bách Vạn của tôiiiiiiii...】

【Lầu trên đừng khóc nữa, người ba Bách Vạn của cậu còn ổn phết, cậu con m.ẹ nó nhìn lên màn hình đi!】

Lúc nhìn thấy Hứa Tri Ngôn bước ra từ trong ngọn lửa, quần chúng quên luôn soát đạn mạt.

Lúc này, mọi người mới ý thức được, Thủ Cốt được khảm vào tay đang tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt kia hóa ra lại có công dụng như vậy, ai cũng ngước nhìn thèm thuồng.

【Đù đù đù đù đù thần khí đỉnh vãi!】

【Mạ ơi đạo cụ của cậu ta lợi hại ghê! Chuyên dùng cho xe tự nổ được luôn!】

【Vợ Ngôn Ngôn hôm nay sửa soạn rất là đẹp trai! Liếm liếm liếm!】

【???? Lầu trên, cút, hiểu không?】

【Cho nên tôi không hiểu tại sao Tiểu Bách Vạn lại cứu người phóng viên kia, rõ ràng cậu ta đã có kế hoạch giải quyết tốt hơn rồi mà.】

【Bởi vì lựa chọn cứu phóng viên ở lần chơi thứ nhất đã dẫn đến kết quả như hiện nay, nếu ở lần thứ hai không cứu phóng viên thì khi quay trở về có lẽ Trường Học Khiếm Thị sẽ lại trở thành một bộ dạng khác nữa 】

【Được đó, đi một bước tính ba mươi bước?】

Bên trong đống đổ nát đang bốc cháy.

Hứa Tri Ngôn đi vòng qua trụ đá đã bị sụp đổ, dựa theo chỉ thị nhắc nhở mà đi đến trước một cánh cửa ẩn, nhìn cánh cửa không chịu chút tổn hại nào trong trận nổ vừa rồi, cậu khó mà nói nên lời.

Xem ra Phòng An Toàn đang ở bên dưới.

Khoảnh khắc cậu đẩy cửa bước vào, phòng livestream đột nhiên tối thui, thông tin phó bản hiện ra trên màn hình.

【Phó bản Trường Học Khiếm Thị đã kết thúc】

【Yêu cầu người chơi thoát khỏi phó bản trong vòng nửa tiếng】

【Có thể lựa chọn lập tức tổng kết phó bản, nếu không chọn lựa thì 60 phút sau phó bản sẽ tự động kết toán.】

Không có thời gian cho việc kết toán này, Hứa Tri Ngôn lần mò đi xuống tầng trong bóng tối, hướng về nơi sâu nhất bên trong Trường Học Khiếm Thị.

Sau khoảng 3, 4 phút thì cậu đã đi đến trước một cánh cửa mới.

【Nhiệm vụ bổ sung: Tìm kiếm Phòng An Toàn bên trong phó bản】

【Tiến độ: 98%】

Lúc này thời gian an toàn tuyệt đối đã trôi qua, ngoài việc kết toán phó bản thì Hứa Tri Ngôn chỉ còn có thể đẩy cánh cửa này ra.

Biết rõ Bạch Tẫn và Phòng An Toàn đang ở gần đây.

Cậu hít sâu một hơi, không tiếp tục do dự mà đi về phía trước.

Bên trong tối đen như mực y như trong tưởng tượng, không có một tia sáng nào, Hứa Tri Ngôn cẩn thận sờ vào vách tường tránh cho bản thân bị té ngã.

Trong bóng tối truyền đến âm thanh yếu ớt của Bạch Tẫn.

"Anh đến tìm tôi rồi."

Giọng nói của cậu ta dường như rất bi thương, lại có phần mừng rỡ.

Hứa Tri Ngôn cảm thấy cổ tay của mình bị nắm lấy, sức lực rất lớn gần như muốn bẻ gãy tay cậu.

Cậu thử rút ra vài lần nhưng không dược, chỉ đành nhỏ giọng ôn hòa dỗ dành Bạch Tẫn.

"Ừm, tôi đến rồi."

Sự yên lặng ngắn ngủi qua đi, Hứa Tri Ngôn thấy Bạch Tẫn không nói lời nào, liền tiếp tục nói: "Tôi đã chặt đứt hết tất cả mọi nguồn cơn của chuyện này, sau này sẽ không còn có ai bị bức hại tại ngôi trường này nữa."

Dù sao cũng không nhìn thấy gì, cậu dứt khoát nhắm mắt lại, nói: "Tôi cho cậu hai sự lựa chọn."

"Thứ nhất, cậu theo tôi trở về Phòng An Toàn, thứ hai, cậu tự mình ở lại chỗ này."

Hiện giờ các loại chuyện ngoài ý muốn tại nơi này đều được giải quyết cả rồi, cho dù Bạch Tẫn muốn rời khỏi khuôn viên trường, hoặc vào thị trấn thì chắc hẳn cũng sẽ không có vấn đề gì.

Nghĩ đến đây, Hứa Tri Ngôn cúi đầu xuống.

Bạch Tẫn trước mắt này thật sự còn có thể dùng hình thái của con người để tiếp tục tồn tại sao?

Nếu đối phương thật sự không xảy ra vấn đề gì, thì tại sao không chịu dùng bộ dạng thật để gặp người chứ?

Đột nhiên Hứa Tri Ngôn cảm thấy có vật gì đó được nhét vào trong tay.

Là một con dao.

"Anh ở lại, hoặc giết chết tôi."

Hứa Tri Ngôn nghe được tiếng nói của Bạch Tẫn gần sát bên tai, sau đó, một nụ hôn mang theo sự tuyệt vọng cùng sự cẩn trọng tỉ mỉ rơi trên khóe môi cậu.

Hơi thở quá mức mạnh mẽ của Bạch Tẫn bao bọc lấy cậu, cứ như muốn kéo theo cậu rơi xuống vực sâu tăm tối.

Hứa Tri Ngôn xoay đầu tránh khỏi những nụ hôn nhỏ vụn, ném con dao xuống đất.

"Keng— —"

Lưỡi dao chạm vào mặt đất phát ra âm thanh trong trẻo.

"Tôi không muốn giết cậu, cũng không muốn ở lại đây." Cậu nói không muốn giết chứ không phải sẽ không giết.

Từ đầu đến cuối ánh mắt của Hứa Tri Ngôn không hề tỏ ra bối rối hay thỏa hiệp.

https://www.wattpad.com/user/tuyetnhi0753

Cậu đẩy Bạch Tẫn ra, lấy ra đèn pin từ trong túi, chỉ là khi vừa chiếu sáng được một góc nhỏ của căn phòng thì "cạch" một tiếng, đèn pin tắt ngóm.

Tuy biết rằng hành động này của mình sẽ chọc giận Bạch Tẫn, nhưng Hứa Tri Ngôn không còn lựa chọn nào khác.

Nơi này quá tối rồi, cậu căn bản không tìm thấy cửa của Phòng An Toàn.

Trong lúc hốt hoảng, cậu nhớ lại cảnh tượng thấy được vừa nãy,.... Bạch Tẫn sau khi thành niên nhìn rất quen mắt.

Nhưng tình huống gấp gáp, cậu không kịp hồi tưởng lại xem đã từng gặp đối phương ở đâu.

Sau khi xác nhận được phương hướng của Phòng An Toàn, cậu đi nhanh vài bước.

Vậy mà sự tình lại không thể thuận lợi như trong tưởng tượng được.

"Chậc xxxxi– –"

*tiếng tặc lưỡi xì xì kêu đau đó bà con.

Cậu đột nhiên cảm thấy bị đau ở chân, cả người ngã xuống đất.

Cơn đau bộc phát ngày càng dữ dội, lúc này cậu mới phát hiện, thì ra con dao vừa rồi bị vứt trên mặt đất giờ đây đang đâm xuyên qua chân của cậu, đem cậu đóng chặt trên mặt đất!

Hứa Tri Ngôn cảm nhận được đối phương đang xoa cằm của mình, rồi lật người cậu lại như một con cá.

"Cầu xin anh đó, chúng ta cùng nhau chết đi có được không?"

Miệng Bạch Tẫn nói ra lời cầu khẩn, một nụ hôn mới rơi xuống, lần này lại mãnh liệt ngoài ý muốn.

"...Ưm." Hứa Tri Ngôn nghĩ cũng không nghĩ, cắn vào đầu lưỡi của đối phương.

Vậy nhưng Bạch Tẫn không có dừng lại, nụ hôn này ướt đẫm mùi vị của máu, càng lúc càng tanh nồng.

Một lúc lâu sau, Hứa Tri Ngôn hồi phục tinh thần.

Cuối cùng cậu đã rút được con dao ra trước khi bị hôn đến ngạt thở.

Cậu cảm thấy nếu bây giờ có ánh sáng thì bộ dạng của mình chắc chắn rất thê thảm.

"Pằng pằng pằng– –"

Sau khi xác nhận tên điên trước mặt đã triệt để mất khống chế, Hứa Tri Ngôn không dùng dao nữa, cậu gọi ra khẩu Golden Lynx từ balo hệ thống, bắn vào ngực Bạch Tẫn ba phát.

Nhưng mà ba phát này tuy có thể làm Bạch Tẫn buông cậu ra nhưng lại không thể giết chết đối phương.

"Như vậy không giết chết tôi được đâu..."

Ngữ khí của Bạch Tẫn ấm áp, quyến luyến, cậu ta nắm lấy tay Hứa Tri Ngôn trong bóng tối, đặt con dao lên đó, rồi lần nữa bao bọc lấy tay đối phương, chậm rãi đâm rách lồng ngực của mình.

Máu tươi lan tràn, từng lớp da thịt bị rọc ra.

"Anh xem, bên trong trống rỗng."

"Tôi không biết tại sao mình lại ở nơi này, nhưng có một âm thanh nói với tôi, nếu như rời khỏi phó bản, tôi sẽ không còn là 'tôi' nữa."

"Cái gì..."

Cho dù là người có tố chất tâm lý mạnh như Hứa Tri Ngôn thì lúc này cũng ngu luôn rồi.

Con mợ nó! Ai có thể nói cho cậu biết tình huống gì đang xảy ra hay không?

Ba phát súng lúc nãy không thể giết chết tên điên này, bây giờ tay bị đối phương ấn vào trong lồng ngực, mò mẫm loạn xạ.

Máu dính vào lòng bàn tay nóng hổi.

Khóe môi còn có dấu vết bị gặm cắn.

Tim đập điên cuồng như muốn dừng luôn hoạt động, Hứa Tri Ngôn cưỡng ép bản thân không dược nghĩ đến sự khác thường của Bạch Tẫn nữa, so với việc Bạch Tẫn như thế nào thì cậu càng muốn sống sót hơn! Tận dụng cơ hội này, cậu lập tức đứng dậy, nhịn đau chạy về phía Phòng An Toàn.

Mẹ kiếp, thì ra đây chính là mùi vị được một tên điên theo đuổi sao? Sau này ai còn nói bệnh kiều đại pháp dùng tốt nữa, thì cậu sẽ dùng búa đập nát cái đầu chó của tên đó!

Nhưng khi chỉ còn lại một giây là có thể chạm đến cửa Phòng An Toàn, thì cậu lần nữa bị dao găm chặt trên đất!

Cơn đau ảnh hưởng đến sự phán đoán của cậu, mất máu quá nhiều khiến cho ý thức của Hứa Tri Ngôn dần trở nên mơ hồ.

".... Đệch con mợ cậu, Bạch Tẫn." Cậu dường như nghiến răng nghiến lợi mà nói ra hai chữ sau cùng, toàn thân run lên vì đau nhức.

"Chết cùng với tôi đi." Bạch Tẫn vẫn đang cầu xin cậu, nhưng sức lực trong tay lại không hề giảm, lần này trực tiếp găm xuyên qua đùi trái của Hứa Tri Ngôn, đảm bảo cho dù thanh niên giãy dụa cỡ nào thì cũng không thể rời đi.

"Con mợ nó cậu muốn chết thì tự đi mà chết!" Hứa Tri Ngôn dường như đã hét lên câu này.

Cậu run lẩy bẩy nắm chặt súng trên tay, ngắm chuẩn vào trán Bạch Tẫn, lạnh giọng mỉa mai nói: "Trong này... có khi nào không có não không nhỉ?"

Ai ngờ khi Bạch Tẫn thấy súng chĩa thẳng vào mình, cậu ta lại tỏ ra hết sức vui mừng.

"Anh mau đến giết tôi đi, cầu xin anh."

"Chúng ta cùng nhau chết, cùng nhau chết tại nơi này."

"Như vậy, chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau rồi."

Hứa Tri Ngôn bị găm trên mặt đất sắp chết rồi, nếu cậu cũng chết luôn, vậy thì bọn họ liền có thể chết cùng nhau rồi!

"...Móa nó, như cậu ước nguyện." Hứa Tri Ngôn thấp giọng nói.

"Cốp!"

Một giây sau, tiếng động do Golden Lynx gây ra truyền đến.

Nhưng ngoài ý muốn chính là, đó không phải là tiếng súng nổ, mà là Hứa Tri Ngôn dùng sức ném khẩu súng về phía cửa lớn Phòng An Toàn.

"Cọt kẹt– –"

Cửa lớn Phòng An Toàn đã bị nứt ra một khe hở.

Nhìn thấy tia sáng rọi ra đây, Hứa Tri Ngôn ngửi thấy mùi vị quen thuộc tỏa ra từ trong không khí, cậu nhếch khóe miệng, toàn thân thả lỏng.

"Quỷ Thần tiên sinh, kéo tôi một tay!"

Nói xong, cậu không chống chọi tiếp được nữa, trực tiếp ngất đi.

【Nhiệm vị bổ sung: Tìm kiếm Phòng An Toàn bên trong phó bản】

【Tiến độ: 100%】

Cửa lớn đại diện cho Phòng An Toàn từ từ mở ra, ánh sáng ảm đạm tràn vào cả không gian u tối, chiếu sáng cảnh tượng hỗn loạn trước mắt.

Nhiệm vụ hoàn thành, Hệ Thống Phòng An Toàn lập tức nhảy ra thay thế hệ thống trò chơi.

[Chúc mừng ký chủ mở khóa được Phòng An Toàn hoàn toàn mới, kiểm tra thấy tình huống trước mắt của ký chủ rất nguy hiểm, khởi động hình thức tăng cường tạm thời.]

[Tăng cường tạm thời đã hoàn tất, những nơi được ánh sáng rọi vào sẽ tạm thời được chỉ định thành khu vực thuộc quyền quản lý.]

[Bắt đầu cầm máu.]

[Cầm máu hoàn tất.]

[Kiểm tra nhịp tim......]

Thật đáng tiếc, âm thanh Hệ Thống phát ra trong đầu Hứa Tri Ngôn vốn không thể đánh thức được người đang chìm trong hôn mê.

"Ting tang– –"

Tiếng xích sắt va chạm vào nhau nghe rất thanh tao, mùi tro tàn sau khi ngọn lửa cháy rụi dã thay thế cho mùi máu tanh nồng vốn có của căn phòng, làn khói lạnh lẽo màu trắng nhạt lan ra từ khe hở của cánh cửa.

Hai con quỷ quái được ngưng tụ từ máu tươi trườn ra như một dòng suối nhỏ.

Bọn chúng ngưng tụ ra sáu cánh tay, trước tiên rút con dao gặm trên đùi Hứa Tri Ngôn ra, sau khi xác nhận hệ thống đã hoàn tất việc cầm máu, thì lần nữa cẩn thận khiêng người lên, men theo ánh sáng mà đi vào Phòng An Toàn.

Bạch Tẫn quỳ trên mặt đất, toàn thân nhếch nhác, đột nhiên, từng sợi từng sợi xích sắt xuyên qua cơ thể cậu ta, ghim cậu ta lên bức tường đối diện với cánh cửa.

Cậu ta dường như không biết đau, chỉ ngơ ngác ngẩng đầu lên, quan sát cảnh tượng trong phòng.

Bên trong cánh cửa, Quỷ Thần cao cao tại thượng cong eo, đem cậu thanh niên khắp người đều là máu tươi bế vào lòng, ngay cả một ánh mắt cũng không bố thí cho Bạch Tẫn.

"Ta là tên gọi của ngươi, là đôi mắt của ngươi."

Sự hoang mang trong mắt Bạch Tẫn vơi đi, cậu ta chậm rãi nói.

"Có phải là 'ta' hay không cũng không còn quan trọng nữa".

Thuận theo câu nói đó, biểu tình của cậu ta chuyển từ ngây ngất sang hớn hở.

"Anh ấy/em ấy vĩnh viễn thuộc về ta rồi."

Bạch Tẫn bên ngoài cửa cùng Quỷ Thần bên trong đột nhiên mở miệng cùng lúc.

Lúc chữ cuối cùng rơi xuống, cơ thể của Bạch Tẫn dần tan biến.

"Cót két– –"

Cửa lớn Phòng An Toàn đóng lại, nơi này lần nữa chìm vào bóng tối.

Không ai nhìn thấy, bên dưới lớp mặt nạ phù chú, Quỷ Thần chậm rãi mở mắt, đôi mắt tỏa ra ánh sáng lấp lánh màu vàng kim, lúc nhìn vào người trong lòng, con ngươi vàng kim chứa đầy sự say đắm và điên cuồng của tình yêu.

Ehehehehehehehe xong một pb òi, má ơiiii ăn mừng. Chương sau sẽ đi bắt bé ốc đồng nhá. Nhưng mà toai nghỉ xả hơi đây, bye mấy mốiiiiii 🦍🦍🦍🦍🦍


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.