Kế Thừa Phòng An Toàn Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 41: Trường học khiếm thị




Chớp mắt, đã hai ngày trôi qua.

Hứa Tri Ngôn vẫn như mấy ngày trước, đợi đến khi hiệu trưởng tan làm, lại lẻn vào đưa đồ ăn cho Bạch Tẫn.

Chỉ là hôm nay thiếu niên có chút kì lạ.

Bạch Tẫn vẫn chớp đôi mắt xinh đẹp như cũ, ngơ ngác nhìn về phía Hứa Tri Ngôn, thấy đối phương sắp phải rời đi, lại vươn tay nắm lấy ống quần người ta.

"Anh phải đi sao?"

Cảm giác bị nhìn chăm chú quá mức mãnh liệt, Hứa Tri Ngôn sửng sốt, cong người xuống, đưa tay ra huơ huơ trước mặt thiếu niên.

Không có phản ứng, không có thần thái.

Không giống như có thể nhìn thấy.

Ngay khi cậu thu tay về, Bạch Tẫn ôm lấy tay cậu, nhẹ nhàng dán mặt lên lòng bàn tay, nhỏ giọng hỏi: "Anh phải đi sao?"

"Ừm, hôm nay có việc, không thể ở lại đây lâu được." Hứa Tri Ngôn thu lại tia nghi hoặc không thoải mái trong lòng.

Không đợi Bạch Tẫn hỏi thêm gì, cậu đã nhéo nhéo má đối phương một cái.

Vẫn không có thịt gì cả.

Xem ra hai ngày này vẫn không có cách nào cải thiện bữa ăn được, nếu thật sự muốn chăm sóc người cho tốt vẫn cần phải rời khỏi nơi này mới được.

"Tôi sẽ đưa cậu ra ngoài, sẽ không đột nhiên biến mất đâu, yên tâm đi."

Bạch Tẫn ước chừng đã bị nhốt ở nơi này quá lâu rồi.

Tuy rằng Hứa Tri Ngôn mỗi ngày đều đến đây, nhưng khi cậu rời đi, đối phương vẫn truy hỏi xem cậu có bỏ rơi mình hay không.

Sau khi dây dưa cùng Bạch Tẫn xong thì đã là buổi tối 8 giờ.

Rời khỏi tòa nhà hành chính, Hứa Tri Ngôn nhanh chân chạy đến cửa hông nhỏ của trường học.

Trăng lên đầu cành, tiếng côn trùng xào xạc xào xạc trong bụi cỏ.

Vẫn còn chưa đi đến cửa, từ xa xa Hứa Tri Ngôn đã nhìn thấy một chiếc xe chở hàng lớn dừng lại ở bên đường, vừa đi đến gần một mùi thuốc lá kém chất lượng bay qua, thì ra là một tài xế với gương mặt dữ tợn đang dựa vào cửa hút thuốc.

Thấy Hứa Tri Ngôn đi tới, tài xế nhanh chóng dập thuốc, hắng hắng giọng.

"Ông chủ nhỏ, đồ cậu cần tôi mang đến rồi đây."

Vừa nói anh ta vừa huơ huơ túi giấy trong tay.

Hứa Tri Ngôn hiểu ý, trước tiên lấy ra 200 đồng nhét vào tay tài xế.

Sau khi đổi được túi giấy, cậu lại lấy từ trong túi ra một bao thuốc lá chất lượng tốt được chuẩn bị từ trước nhét qua cho tài xế, rồi cúi đầu kiểm tra đồ vật trong túi giấy.

Tài xế lấy được thuốc lá, nhanh chóng xé bao bì, lấy ra một điếu đặt lên mũi ngửi ngửi, lộ ra biểu tình say mê, vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ nói: "Ông chủ nhỏ thật hào phóng! Thuốc lá tốt như vậy nói cho là cho."

Hứa Tri Ngôn ngẩng đầu liếc nhìn tài xế đang cẩn thận cất lại điếu thuốc một cái rồi cười giải thích: "Anh rể tôi là hiệu trưởng của ngôi trường này."

Thuốc lá này là được lấy từ phòng làm việc.

Còn về việc chất lượng tốt hay xấu thì cậu không rõ.

Trong khi tài xế đang xu nịnh, Hứa Tri Ngôn đã kiểm tra xong giấy tờ thân phận giả và vé xe lửa cho Bạch Tẫn, cậu thở một hơi nhẹ nhõm.

Sau khi phát hiện bản thân có thể dựa vào thân phận cậu em vợ của hiệu trưởng để tác uy tác phúc, cậu triệt để không ở trong trường học mà giữa thanh thiên bạch nhật trốn ra ngoài, tìm cách để đưa Bạch Tẫn rời khỏi.

*Tác uy tác phúc: Làm cho người ta sợ mình, và làm ơn cho người ta, ý nói có quyền thế, muốn làm gì tùy ý.

Người trong trấn nhỏ này chắc chắn không được, nhất định phải tìm người ở khu vực xung quanh đây, hoặc những người sắp rời đi.

Chờ đợi suốt hai ngày.

Cho đến buổi chiều ngày hôm nay, cậu rốt cuộc ở một tiệm sửa xe nhỏ, tìm được một tài xế xe tải từ bên ngoài chở hàng đi ngang qua.

Nhìn đối phương toàn thân nhem nhuốc, cậu treo lên nụ cười thương hiệu, chỉ dùng một chai nước khoáng đã đào ra được hết thân phận, tính cách của đối phương, lại cộng thêm yên thảo quý giá của anh rể xui xẻo, rất nhanh, tài xế đã đồng ý giúp cậu làm việc.

*Yên thảo: Theo Vân đài loại ngữ, thì "thuốc lá gọi là yên thảo (煙草), xuất xứ đất Mân, người ở biên cảnh hay mắc phong hàn, không có nó thì không chữa được, có người đổi một con ngựa lấy một cân thuốc ấy. Cây thuốc lá nguyên sản xuất ở Lữ Tống, thực tên nó là tạm-ba-cô, vốn là thứ rau mọc ở bờ ao hồ như cây lan.

Hơn nữa sau khi Hứa Tri Ngôn ra giá 2000 đồng, đối phương rất sảng khoái đồng ý, bảo có thể chờ thêm một ngày nữa để giúp cậu đưa người rời khỏi đây.

Đưa 500 tiền đặt cọc, Hứa Tri Ngôn cùng tài xế hẹn xong thời gian.

Cậu dự định đợi đến tối ngày mai, khi nghi thức bắt đầu, sẽ nhân cơ hội đưa Bạch Tẫn ra ngoài bằng cửa hông, rồi tài xế sẽ đưa cậu ta ra khỏi thị trấn.

Bởi vì chỉ trước khi nghi thức bắt đầu thì mới có người mang theo chìa khóa, mở lồng sắt cho cậu ta ra ngoài.

Làm như vậy có lẽ không phải là biện pháp an toàn nhưng còn hơn là ngồi yên chờ chết.

……

Giải quyết xong việc của tài xế, Hứa Tri Ngôn không có dừng lại mà lao về hướng của thư viện.

Sáng nay lúc cậu điểm danh đã thuận tay lật quyển sổ ký tên, phát hiện bên trên có một người cùng họ cùng tên với cậu, cũng là Hứa Tri Ngôn.

Chỉ là cậu đi dò hỏi một vòng, bên nhân sự cũng không nhớ được sự xuất hiện của người này.

Hơn nữa chất lượng giấy của quyển sổ kì lạ này cũ kĩ ố vàng, căn bản không giống đồ vật của hiện tại, mà dường như đã được nhiều năm tuổi rồi.

Nghĩ đến Bạch Tẫn suýt siết chết cậu ở điểm thời gian chính xác, cuối cùng Hứa Tri Ngôn quyết định đến phòng tư liệu để tìm kiếm hồ sơ lưu trữ, xem xem có phát hiện được manh mối nào không.

Không thể không nói, không có sự gia nhập của hệ thống trò chơi, độ khó của việc thăm dò khuôn viên trường giảm đi đáng kể.

Cầm chiếc chìa khóa dự phòng của phòng hiệu trưởng, cậu gần như không tốn chút công sức nào đã tìm được nơi chứa thông tin nhân viên.

Nơi này không khác gì so với phòng lưu trữ hồ sơ học sinh trước đây nhưng nhỏ hơn nhiều.

Lấy ra đèn pin mới mua, cậu tìm được hồ sơ nhân viên trường học, bắt đầu lật tìm thông tin bên trong.

Nửa tiếng sau, Hứa Tri Ngôn từ trên ngăn tủ cao nhất, tìm được một chiếc hộp hồ sơ rất lớn.

【Hồ sơ nhân viên- Hứa Tri Ngôn】

"Bên trong đựng cục đá à? Nặng như vậy, hy vọng sẽ có kinh hỷ..."

Quả nhiên chiếc hộp đã mang tới điều bất ngờ.

Mở hộp ra, cậu nhướng mày nhìn Tráp thời gian bên trong, không ngờ rằng tìm được dễ dàng như vậy.

Khoảnh khắc chạm vào chiếc tráp, nhiều thông tin hiện ra trên màn hình.

【Tên: Tráp Thời Gian】

【Cấp độ: S】

【Loại hình: Bổ trợ】

【Giản lược: Chiếc tráp kì lạ mang theo sức mạnh quỷ dị của thời gian】

【Lưu ý sử dụng: Khi mở tráp ra có thể thay đổi dòng thời gian mà bản thân đang ở (1/3)】

"Loại đạo cụ này lần sau trước khi tôi sử dụng có thể ghi chú lưu ý trước được không?" Cậu nghiến răng nghiến lợi gằn giọng nói.

Hệ thống trò chơi không có chính thức trả lời, hỏi tới hỏi lui cũng chỉ có một câu.

【Xin người chơi hãy mau chóng trở về điểm thời gian chính xác nha!】

Hứa Tri Ngôn cất chiếc tráp đi, tảng đá đè nặng trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống.

Rất tiếc tâm tình vừa thả lỏng không duy trì được lâu, nhìn những thứ khác trong hộp hồ sơ, Hứa Tri Ngôn tiện tay lấy một tờ giấy ra xem rồi sững sờ tại chỗ.

Hồ sơ nhân viên: Hứa Tri Ngôn, người khỏe mạnh, cao 177cm, cân nặng......

Toàn bộ nội dung bên trong đều giống hệt với cậu, thậm chí nét chữ ký tên cũng y như nhau.

"...Sao lại như vậy?"

Có một quyển sổ có chút giống như một quyển nhật ký, bộ phận bán hàng trong trường có bán, 5 đồng 1 quyển, rất được các học sinh hoan nghênh.

Bìa màu cam, bên ngoài có in hình phim hoạt hình, ở cạnh bên có cái khóa nhỏ với 4 chữ số mật mã.

Nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay thon dài xoa xoa vòng số vài lần, Hứa Tri Ngôn nhập số ngày sinh nhật của mình với vẻ mặt nghiêm trọng.

"Lách cách— —"

Sau khi một âm thanh trong trẻo vang lên, quyển sổ mở ra.

Mùi mốc của những trang giấy cũ kĩ lâu ngày có chút khó ngửi, cậu huơ huơ tay xua đi một chút mùi, lật xem nội dung bên trong.

Bên trong không phải nhật ký, Hứa Tri Ngôn có chút thất vọng, nhưng lại đúng lý hợp tình mà nghĩ rằng đó là việc đương nhiên.

Cậu không có thói quen ghi chép lại sinh hoạt cuộc sống, nếu đây thật sự là đồ mà 'bản thân cậu' để lại, vậy thì viết nhật ký mới đúng là bất thường.

Bên trong đều là những tờ báo đã được cắt xuống, còn có một số văn kiện bên trong trường, vậy mà còn có một số thứ là bản gốc, đã được đóng dấu.

Hầu như trang nào cũng đề cập đến cái tốt và cái xấu, hai thái cực của sự việc.

Trước khi việc 'tốt' xuất hiện, đều sẽ có phần lớn nhân khẩu mất tích.

Ngôi trường này dường như đang nuốt chửng sinh mệnh của những người xung quanh.

Hứa Tri Ngôn không biết những thứ này là do ai để lại, Tráp thời gian thì là của cậu, còn những hồ sơ này lại đều trùng hợp y chang cậu.

Ngay lúc cậu tính dọn dẹp hộp hồ sơ đem đồ đi, đột nhiên cả người cứng đờ tại chỗ.

Lúc nãy di chuyển đèn pin, cậu cảm thấy có cái gì đó lướt nhanh qua, dường như có gì đó đang ở ngoài cửa sổ nhìn vào cậu!

Nhưng đối phương không lên tiếng, cậu cũng không làm ra động tác nào.

Giả vờ chỉnh lý đồ đạc rồi nhẹ nhàng xoay người đi, vừa đem mấy tờ giấy rơi dưới đất cất lên, cậu cúi đầu, liếc mắt quan sát cửa sổ kế bên cửa sau.

Ở đó dường như có một người đang nhoài người ra quan sát cậu bằng phương thức mà bản thân tự cho là đã ẩn nấp rất tốt rồi.

Chắc không phải là nhân viên trong trường.

Nếu là giáo viên đang chấp hành nhiệm vụ trong trường thì đã sớm mở miệng rồi, sao lại có thể để cậu xem hết hồ sơ chứ, hơn nữa lúc nãy căn bản không nghe được tiếng bước chân nào, cũng là nói cái tên bên ngoài hoặc không phải con người, hoặc đã ở gần đây từ trước.

Đem quyển sổ nhật ký cất vào trong túi, Hứa Tri Ngôn làm như không có việc gì, đem hộp hồ sơ rỗng đặt về chỗ cũ.

Một lúc sau, đột nhiên một làn khói đậm đặc tràn ngập đầy phòng hồ sơ.

"Hả? Cháy nhà rồi! Khụ khụ khụ..."

Giọng nói của một người đàn ông xa lạ vang lên, chính là người vừa nấp ở cửa sổ ở phía cửa sau.

Anh ta không ngờ được việc sẽ có khói bốc lên khắp bốn phía phòng hồ sơ, nhất thời hoảng loạn, đỡ tường ho khan vài cái rồi xoay người đi tìm bình chữa cháy.

Không ngờ vừa xoay người, thì bị một nguồn lực từ phía sau đẩy ngã, có thứ gì đó lành lạnh kê lên cổ làm anh ta bị dọa đến run rẩy, giọng điệu lúc ho mang theo chút run rẩy.

Hứa Tri Ngôn không ngờ người này lại yếu ớt như vậy, đẩy một cái là ngã.

"Anh là ai?" Cậu đặt một đầu gối lên lưng người nhìn trộm, dùng xương ngón tay của bàn tay phải đã tháo găng tay chọc vào gáy người kia, lạnh lùng nói.

"Khụ khụ khụ... tôi, tôi tôi là Lưu Dịch, là một phóng viên!"

"Phóng viên? Anh đến đây làm gì?"

"Tôi, tôi muốn vạch trần ngôi trường này..."

Tay Hứa Tri Ngôn dừng lại một lúc.

Cậu đã suy nghĩ rất nhiều trước khi ra tay, không ngờ lại là một phóng viên.

Đáng ghét! Lãng phí bom khói của cậu!

Vũ khí cậu có thể sử dụng vốn không nhiều, lãng phí một chút cậu cũng đau lòng muốn chết.

Hơn nữa trước khi sử dụng cậu mới biết, đạo cụ mà hệ thống cho dưới tình huống thông thường sẽ không gây hại đến người sử dụng, đây quả là rất hữu dụng đó!

Trong phòng phát sóng, người xem đang suy đoán tình hình trong chiếc hộp là như thế nào, phút chốc hồi phục lại tinh thần.

【Các người xem cái biểu tình của Tiểu Bách Vạn kìa! Cười chết tôi.】

【Hahahahahaha đau lòng.gif】

【Tên thổ phỉ này, lãng phí một ít vũ khí mà cứ như lấy mạng cậu ta vậy, keo kiệt muốn chết luôn, ngày hôm qua lúc đi qua thông đạo nhãn cầu cũng không thấy cậu ta như vậy.】

【Hahaha tôi có bệnh tôi nói trước! Tôi thích xem mỹ nhân chau mày!】

【Hối hận, bây giờ cực kỳ hối hận.jpg】

【Lầu trên quên tại sao Tiểu Bách Vạn lại gọi là Tiểu Bách Vạn rồi đúng không? Các người cứ oanh oanh liệt liệt nói lớn như vậy không sợ vị đại lão đó đấm cho mấ phát sao?】

【Sao có thể, vị đại lão có thể chi ra 1 triệu làm sao có thể tính toán với tôi chứ!】

Bên trong thư viện, Hứa Tri Ngôn đã điều chỉnh tốt cảm xúc, chỉ là biểu tình cả người lạnh nhạt đến cực độ, giống như người bị ấn bên dưới là kẻ thù giết cha vậy.

"Anh nói vậy không sợ tôi giết anh sao?"

"Sợ chứ, huhuhuhu, nhưng sợ cũng phải vạch trần!"

"...."

Được thôi.

Một lúc lâu sau, Hứa Tri Ngôn than một hơi, thu tay lại, đứng lên phủi phủi bụi trên quần.

Hai người một trước một sau đi đến phòng tiện ích của thư viện.

*Phòng tiện ích là một phòng trong ngôi nhà, nơi cất giữ các thiết bị không được sử dụng trong các hoạt động hàng ngày. "Tiện ích" đề cập đến một vật dụng được thiết kế cho mục đích hữu ích hoặc sử dụng thực tế, do đó, hầu hết các vật dụng được giữ trong phòng này đều có thuộc tính chức năng.

Ở đây không có cửa sổ, ánh đèn vàng không được tính là quá sáng, chỉ đủ để Hứa Tri Ngôn có thể nhìn rõ hình dạng của người phóng viên Lưu Dịch này.

Nếu không phải vừa rồi đã nói chuyện qua, cậu căn bản không tin người trước mặt này là một người trẻ mới khoảng 20 tuổi.

Cả khuôn mặt toàn là râu, quần áo bẩn thỉu, ra ngoài nói bản thân 50 tuổi kiếm sống bằng việc nhặt rác thì ai cũng tin.

Cậu khẽ cau mày và hỏi với vẻ hoài nghi:

"Anh nói anh đã ẩn nấp ở nơi này 3 tháng rồi?"

Trong 3 tháng này không hề dùng thân phận bình thường hoạt động, nấp trong các ngóc ngách của trường học, mang theo một cặp sách đựng đầy bánh quy nén, khát thì mở vòi nước uống nước máy, thứ quý giá nhất là chiếc máy ảnh đã được giấu kỹ.

Chẳng trách lúc nãy mới đẩy mà đã ngã, người trước mặt này đúng là tàn nhẫn với bản thân, Hứa Tri Ngôn thầm nghĩ.

"Ừ, lúc ban đầu chỉ là em gái hàng xóm đến nhập học rồi mất tích, lúc đó tôi cũng không xem là chuyện gì, sau đó một học tỷ nói người nhà cũng gặp chuyện trong tuần, tôi mới chú ý đến trong việc này có gì đó không đúng."

Lưu Dịch thở dài, kể rất sinh động.

Anh ta không phải người bản địa, đến nơi này là có nguyên nhân, là do vài người có liên quan đến anh ta sau khi đến nơi này đều đã mất tích.

Cho dù là em gái hàng xóm, hay là người nhà của học tỷ, sau khi xảy ra chuyện thì đều nhận được khoản bồi thường lớn, rồi cũng không còn vướng mắc gì nữa.

Nhưng sau khi tìm hiểu đơn giản về tình hình của trấn nhỏ này, Lưu Dịch không thể phớt lờ một số vấn đề.

Một nơi ngay cả đường dây điện thoại cũg không kết nối, mức lương bình quân thấp đến nỗi khiến người ta căm phẫn, có thể xem là thị trấn xa xôi hẻo lánh tách biệt với thế giới bên ngoài, vậy làm sao có thể đưa ra khoản tiền bồi thường lớn sau khi người bị hại gặp chuyện, cứ như tiền là nước chảy ấy không phải vấn đề gì to lớn.

Giàu có như vậy tại sao đến đường dây điện thoại cũng không kết nối?

"Tôi thấy không ổn nên đã đi xem xét một chút, nhưng tin tức liên quan đến nơi này đều ít đến đáng thương, căn bản ngoại trừ thông tin về tai nạn và giải thưởng thỉ không còn gì nữa... nhất là không có bức ảnh nào về ngôi trường này được truyền ra ngoài."

"Sau đó tôi đã chụp được ảnh của một số cao tầng quyền quý đã đến đây, đều là người có tiền, người như bọn họ tụ tập lại một nơi như này đã là rất kỳ lạ."

"Nơi này chắc chắn đang thực hiện một loại giao dịch nào đó mà không thể cho ai biết được."

Nhưng nghi thức diễn ra 3 tháng 1 lần, Lưu Dịch đã chụp qua một lần, sau khi biết ngày mai cũng sẽ diễn ra thêm một lễ nghi thức nữa, anh ta quyết định ở lại thêm một ngày, mạo hiểm tham gia nghi thức, chụp xong rồi sẽ đi.

"Có được những chứng cứ này, tôi nhất định sẽ vạch trần toàn bộ vấn đề của nơi này! Để tất cả mọi người đều nhắm mắt yên nghỉ!"

Hứa Tri Ngôn gật gật đầu, nghe Lưu Dịch kể hết sức nhiệt tình, cậu cũng gần như bị lây nhiễm theo, nhưng so với Lưu Dịch một bụng sức sống thì Hứa Tri Ngôn lại hỏi ra một câu thực tế hơn.

"Anh dự định làm sao rời khỏi đây?"

"... Chưa nghĩ được." Lưu Dịch ngơ ngác, hoàn toàn chưa nghĩ đến vấn đề này.

"Anh nghĩ rằng mấy người quyền quý đó sẽ dễ dàng để anh mang chứng cứ chạy đi à?" Hứa Tri Ngôn nói xong, dùng ánh mắt đồng tình nhìn đối phương, cậu rất nghi ngờ vị phóng viên Lưu trước mặt này có phải do ăn quá nhiều bánh quy nén nên não đã bị ngừng chuyển động luôn rồi không.

"...Chắc là, chắc là không."

Lưu Dịch cúi đầu, giống như đã gặp phải khó khăn to lớn nào đó.

Nhưng nghĩ đến những việc mà đối phương đã làm, cùng với những ngày ăn uống kham khổ, Hứa Tri Ngôn quyết định giúp anh ta một lần.

"Ngày mai 8 giờ tối cửa hông phía bắc, tôi sẽ đưa một món đồ ra ngoài, nếu như anh đuổi kịp, vậy thì anh sẽ được đi nhờ xe cùng đến ga xe lửa."

Cậu không có nói nếu đuổi không kịp thì sẽ như thế nào.

Hứa Tri Ngôn không xác định được giả sử có tồn tại một tuyến thời gian khác, cậu có phải sẽ vì phóng viên Lưu này mà bỏ lại Bạch Tẫn hay không.

Nhưng mọi việc vẫn chưa phát sinh.

Ít nhất thì hiện tại, trong ý thức của cậu tất cả đều chưa xảy ra.

Nếu đã là chưa xảy ra, thì sẽ có vô số khả năng, trước khi vấn đề xe đẩy xuất hiện cậu sẽ không từ bỏ người nào cả.

*Vấn đề xe đẩy- 电车难题 (Trolley problem): Là một thí nghiệm tưởng tượng về mặt đạo đức khá nổi tiếng. Nội dung của vấn đề cơ bản như sau: có một xe đẩy chạy trên đường ray, phía trước là ngã ba. Ở một nhánh, có 5 người bị trói chặt vào ray và không thể di chuyển, nếu xe đi thẳng thì sẽ cán qua họ. Lúc bấy giờ, bạn tình cờ đi ngang qua và cạnh đó là một cái đòn bẩy. Nếu kéo đòn bẩy này, xe sẽ chuyển sang nhánh bên kia. Tuy nhiên, bạn lại nhận thấy có một người đang mắc kẹt ở đó. Bạn có 2 lựa chọn: (1) Không làm gì cả và để chiếc xe đẩy kia giết chết cả 5 người. (2) Kéo cần gạt, xe chuyển sang hướng khác và giết chết một người. Đâu là sự lựa chọn hợp lý nhất?

Ngày hôm sau là thứ 6 trong tuần, trời quang mây tạnh.

Chất lượng không khí ở trấn nhỏ xa xôi rất tốt, làm người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.

Hứa Tri Ngôn chống gậy đi điểm danh, hiếm có khi nào lại ngồi làm việc hết cả buổi sáng.

Đại khái là nghi thức sẽ được tổ chức vào buổi tối, Vương Lai hưng phấn lạ thường, chưa đến buổi trưa, ông ta đã thông báo nói chiều nay sẽ có lãnh đạo đoàn kiểm tra đến thị sát vấn đề an toàn phòng cháy chữa cháy trong trường, nhắc nhở mọi người ra về sớm, học sinh cũng phải ở trong ký túc xá không được ra ngoài.

Nghi thức tổ chức buổi tối mà mới trưa đã bắt đầu thả người?

Hứa Tri Ngôn ngầm hiểu trong lòng, đi đến thao trường phía sau khuôn viên trường, quả nhiên nhìn thấy đã có mấy chiếc xe hơi nhìn thì không có gì nổi bật nhưng thật ra lại rất đắt tiền đang đậu ở đó.

Ở thị trấn hẻo lánh và nghèo nàn này, sự xuất hiện của những chiếc xe kia chắc chắn sẽ mang lại chấn động lớn, chẳng trách Vương Lai lại muốn tất cả nhân viên sớm cút hết, tránh để lại ảnh hưởng gì.

Cậu cầm gậy cạch cạch cạch đi qua, vượt qua mấy bảo tiêu mặc đồ đen, giả vờ đang ngắm hoa, đem ống kính máy ảnh được phóng viên Lưu giấu một cách thấy được rõ ràng tại bồn hoa đẩy đẩy vào trong.

Khi bị bảo tiêu đuổi đi, trong đầu Hứa Tri Ngôn đều là: hy vọng phóng viên Lưu không bị rớt dây xích.

*Rớt dây xích (掉链子): Đây là tục ngữ phía Đông Bắc Trung Quốc, ý muốn nói chuyện quan trọng đến thời khắc mấu chốt lại xảy ra sự cố đột ngột. Tuy chỉ là tục ngữ từ một địa phương, thế nhưng vì lối so sánh ẩn dụ sinh động thú vị, cộng thêm sự phát triển của phương tiện thông tin đại chúng, cụm từ này liền trở nên phổ biến, được rất nhiều người sử dụng.

Ỷ vào việc là em vợ của hiệu trưởng, cậu phớt là mấy lời khuyên can.

Cứ một mực ở lại trường nhàn nhã đi dạo đến khi trời tối, gần 7 giờ mới rề rà đi đến phòng trà nước kế bên văn phòng hiệu trưởng.

Thời gian tích tắc qua đi.

Rốt cuộc, khi gần đến 7 giờ rưỡi, một trận tiếng bước chân huyên náo vang lên đi về hướng cửa phòng hiệu trưởng.

Hứa Tri Ngôn áp tai vào tường, nghe thấy tiếng mở cửa ngầm bên phòng kế và tiếng khiêng chiếc lồng ra.

Đợi đến khi nghe được tiếng mở khóa xích sắt, cậu với lấy gậy chống đi ra ngoài, lấy ra chìa khóa, giả bộ như không biết có chuyện gì, khệnh khạng đi vào văn phòng hiệu trưởng.

*Khệnh khạng nguyên văn 大摇大摆: ý chỉ lúc đi đường cứ nghiêng nghiêng ngả ngả, lắc lư. Bắt nguồn từ 《Nho lâm ngoại sử》 của Ngô Kính Tử triều đại nhà Thanh.

Không ngoài dự liệu của cậu, quả nhiên Bạch Tẫn đã được thả ra ngoài.

Bên trong phòng ngoài cậu ra, còn có 3 bảo tiêu áo đen.

Mấy bảo tiêu nghe thấy có người mở khóa mấy cánh cửa, phản ứng đầu tiên là hiệu trưởng đến, đợi đến khi nhận ra không phải, họ lấy súng ra chĩa ngay đầu người nọ.

Vậy mà Hứa Tri Ngôn lại không có động tác gì.

Cậu gõ gõ gậy chống trên tay, mò mẫm đi đến trước bàn làm việc, dường như không nhìn thấy đám bảo tiêu bên cạnh, tự tin lẩm bẩm một mình.

"Ể? Anh rể kêu mình đến phòng làm việc lấy văn kiện...... phiền quá đi, rốt cuộc là văn kiện nào, hoàn toàn không phân biệt ra được."

"Hay là mang hết qua cho ảnh, nhưng anh rể nói là để ở trên bàn mà... sao lại không có."

Miệng cậu cứ lầu bầu lẩm bẩm, vẻ mặt cũng đầy bối rối, thật sự giống như một người mù đến lấy hồ sơ cho người anh rể hiệu trưởng.

Các bảo tiêu đối diện nhìn nhau.

*Đối diện nhìn nhau nguyên văn 面面相觑: là một câu thành ngữ, phiên âm miàn miàn xiāng qù, ý nghĩa là cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, không biết nên làm thế nào mới tốt. Dùng để hình dung mọi người bởi vì kinh sợ hoặc bất đắc dĩ mà nhìn nhau, đều không phát ra tiếng động. Xuất phát từ 《Hải Chí》.

Trong đó có một người thả nhẹ bước chân, đi lên phía trước, súng trong tay chĩa vào đầu thanh niên.

Nhưng thanh niên đang lục lọi văn kiện không có bất kì phản ứng nào, động tác trên tay rất nhanh, hình như rất căng thẳng, ánh mắt vẫn mù tịt vô thần.

Bảo tiêu cất súng, lắc đầu với đồng bọn, làm động tác tay suỵt.

Hai bảo tiêu còn lại cũng đeo súng lại trên thắt lưng.

Đây là người em vợ của Vương Lai, cũng là một người mù không thấy được gì, vậy thì bọn họ cũng không cần xử lý người này làm gì, tránh gây ra xung đột.

Ba người còn nhân lúc Hứa Tri Ngôn lục lọi tìm đồ thì nhấc chiếc lồng lên, để sau khi thanh niên tìm được đồ khỏi phải đụng trúng.

Nhưng ngay khoảnh khắc chiếc lồng được nhấc lên, đột nhiên trong phòng xuất hiện một đám khói lớn!

"Piu —piu —piu"

Sau ba tiếng động vang lên, ba bảo tiêu chưa kịp hét lên thì đã nằm la liệt dưới đất.

Bạch Tẫn vừa được thả ra khỏi lồng híp mắt, rốt cuộc cũng dám mở miệng.

"Anh đến rồi! Anh đến đưa tôi đi đúng không?"

Nghe thấy sự phấn khích không thể kiềm chế trong giọng nói của thiếu niên, Hứa Tri Ngôn gật đầu: "Ừm, tối nay sẽ đi."

Thời gian cấp bách, cậu xóa bỏ hiệu ứng của bom khói, không kịp lục soát vật tư, sau khi nhặt một khẩu súng, cậu dắt theo Bạch Tẫn nhanh chóng rời khỏi phòng hiệu trưởng.

Mặt trời vừa xuống núi, quái vật vẫn chưa xuất hiện.

Nhưng mà Hứa Tri Ngôn lại cảm thấy bản thân có chút nhức đầu, cả người rất không khỏe.

Vừa đi vừa mở giao diện trò chơi, tình hình không hề lạc quan.

【Tên: Hứa Tri Ngôn】

【Trạng thái: Suy yếu, tinh thần lực khá thấp】

【Ngưỡng tinh thần: 0-59】

【Tinh thần hiện tại: 19 (khá thấp)】

【Nhắc nhở: Khi tinh thần lực thấp hơn 20, tố chất cơ thể của người chơi sẽ từ từ hạ xuống, có thể kèm theo các tác dụng phụ như đau đầu choáng váng, yêu cầu người chơi kịp thời bổ sung tinh thần lực.】

Phòng An Toàn phiên bản quá khứ không có cách nào khôi phục tinh thần lực, xem ra phải nhanh chóng trở về điểm thời gian chính xác tìm Phòng An Toàn mới dược, nếu không với mức tinh thần lực thấp như này sẽ làm ảnh hưởng đến sự phán đoán tình huống trước mắt của cậu, điều này làm cho chiếc ba lô đạo cụ vốn không được phong phú của cậu càng như thêm sương trong tuyết.

*Thêm sương trong tuyết 雪上加霜: hoạ vô đơn chí; liên tiếp gặp tai nạn; đã rét vì tuyết lại giá vì sương (ví với hết khổ này đến khổ khác, tổn hại ngày càng nặng nề)

Hứa Tri Ngôn lắc lắc đầu, cảm thấy các triệu chứng đã giảm đi một chút.

Cậu không trực tiếp đưa Bạch Tẫn đến cửa hông, mà trái lại đưa đối phương đến một tòa nhà giảng dạy gần với phòng hành chính.

Bạch Tẫn ngoan ngoãn để Hứa Tri Ngôn kéo đi, một chút dấu vết phản kháng cũng không có.

Tại nơi mà Hứa Tri Ngôn không nhìn thấy, ánh mắt của cậu ta như có lại ánh sáng, mắt không dời nhìn chằm chằm vào bóng lưng của thanh niên trước mặt, dường như với cậu ta mà nói, người này chính là thần minh cứu thế...

Nhưng loại biểu tình này lại biến mất hoàn toàn sau khi vào phòng tiện ích của tòa nhà giảng dạy này.

Bạch Tẫn ôm một bọc quần áo, biểu tình từ hoang mang biến thành kinh sợ.

"Đây... đây là gì vậy?"

"Quần áo đó, nhanh chóng thay đi, tài xế đã chờ sẵn bên ngoài, thời gian của chúng ta rất gấp rồi." Hứa Tri Ngôn trả lời.

"Nhưng, nhưng quần áo này sao lại không giống bộ tôi hay mặc hằng ngày?" Bạch Tẫn sờ vào hoa văn bằng ren trên đó, linh hồn như bị đả kích.

Hứa Tri Ngôn cho rằng đối phương ngại ngùng, cong eo sờ tóc thiếu niên.

Cậu dùng giọng điệu đương nhiên mà nói: "Chúng ta phải cải trang, nếu không bọn họ biết cậu chạy rồi, mọi người đều sẽ đuổi theo, vừa tìm là sẽ thấy ngay."

Nói xong, cậu lấy quần áo giũ ra xem, là một bộ váy ngắn kiểu âu màu xanh lam được gia công khá ổn, có rất nhiều nơ bướm hồng bằng ren được đính trên chiếc váy dài qua gối này, mang theo một vẻ đẹp mất não.

*ý là cái váy nó xấu quắc mà mắm Ngôn thấy nó đẹp

**Váy ngắn kiểu âu: là loại váy theo phong cách phục cổ có nguồn gốc từ phong cách Victoria. Phong cách Victoria là phong cách phục hồi nghệ thuật được hình thành dưới thời kì trị vì của nữ hoàng Victoria ( 1837- 1901). Nó lần nữa giải thích ý nghĩa của sự cổ điển, loại bỏ các yếu tố máy móc và lý tính trong thẩm mỹ, bắt đầu một loại định nghĩa hoàn toàn mới về giá trị nghệ thuật đối với cuộc sống con người, đó chính là "phong cách Victoria."

Đặc điểm của trang phục là: vận dụng lượng lớn ren, sợi chỉ nhỏ, viền đăng ten, ruy băng, nơ bướm, kỹ thuật cắt may nhiều tầng, nếp gấp, dệt chun vào vải, và còn các kiểu dáng cung đình như áo cổ đứng, quần cạp cao, tay áo công chúa,...

"Tôi tự mình lựa cho cậu đó, yên tâm đi! Không xấu!"

Ngay khi chiếc váy xuất hiện, tiếng ồn ào trong phòng phát sóng trực tiếp gần như áp đảo, tầng tầng lớp lớp khá ngoạn mục.

【Hahahahahaha đây là loại công chúa đồng quê gì đây, tôi cần được cấp cứu!】

【Heheheh các người nhìn Tiểu Bách Vạn đi, cậu ta còn cảm thấy bản thân đã hóa trang cho người ta rất đẹp rồi.】

【Đợi đã, chẳng lẽ các người không muốn biết đứa trẻ đó từ đâu ra sao?】

【Có lẽ là bắt được trong phòng hiệu trưởng, tay phải Tiểu Bách Vạn đã có thêm đạo cụ mới, nói không chừng là cái giá khi giải cứu NPC này!】

【Mắt của tôi hahahahaha】

【Thật mẹ nó không xấu! Sao cậu ta có thể nói ra như vậy!】

Vài phút sau, một thanh niên mặc tây trang đeo kính dắt theo một cô gái cao gầy gió thổi là gãy xuất hiện tại thao trường, bọn họ giống như đến dự buổi hội họp nghi thức này, nhưng cô gái này đi có vẻ chậm.

Bạch Tẫn đã đơ ra cả rồi.

Cậu ta bước từng bước một như chú vịt con vậy.

Hứa Tri Ngôn rất tự tin với tay nghề của mình, sờ sờ tóc giả của Bạch Tẫn, cậu còn cố ý buộc tóc hai chùm trên bộ tóc giả đó.

"Tuy rằng là lần đầu tiên buộc tóc, nhưng cảm giác rất không tồi!"

"......"

Bạch Tẫn sờ sờ hai chùm tóc lỏng lẻo bên thấp bên cao của mình, cảm thấy đường đi dưới chân hình như ngày càng gập ghềnh nguy hiểm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.