Kế Thừa Phòng An Toàn Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 17: Trường học khiếm thị




Ngoại trừ phải làm nhiệm vụ như những người chơi khác, thì Hứa Tri Ngôn còn cần phải đi vào nơi nguy hiểm nhất trong phó bản để tìm Phòng An Toàn, độ khó nhân đôi nên cậu càng cần có đồng đội đáng tin cậy.

Lúc ở trên xe, Kim Thịnh biết cậu sợ chó nên dùng ý thức không cho chúng đi tới chỗ cậu, nên cậu mới mạo hiểm nguy cơ bị Người giữ trật tự đánh một trận mà giải vây cho cậu ta.

"Bịch! "

Đang suy nghĩ thì lại có một quả quýt rơi ra lăn đến bên chân Hứa Tri Ngôn, xem ra là bọn họ làm rơi rồi.

Hai mắt Hứa Tri Ngôn sáng lên, cậu cúi người nhặt quả quýt, 3 cộng 5 trừ 2 lột vỏ ra, bên trong lộ ra thịt quả mọng nước, cậu nhanh chóng bỏ một nửa vào miệng.

Nói chuyện với cảnh vệ khiến miệng đắng cổ khô, đây là lúc để cậu bù nước.

"......" Kim Thịnh sửng sốt, không ngờ đối phương lại dễ dàng ăn sạch vật tư bổ sung quý giá như vậy.

Hứa Tri Ngôn đang hưởng thụ trái cây mỹ vị, quay đầu qua thì thấy Kim Thịnh đang nhìn mình chằm chằm.

Thèm rồi chứ gì? Cậu thở dài, rồi tách ra 2 múi quýt đưa cho đối phương, dù gì cũng lấy của người ta 100 đồng, không thể keo kiệt được.

Kim Thịnh xua tay: "Đắt quá rồi, vật tư dùng tích phân trao đổi trong phó bản nên tiết kiếm vẫn tốt hơn. "

"Tích phân có thể đổi được vật tư thông dụng? "Hứa Tri Ngôn nói xong mới ý thức được hình như đối phương hiểu lầm gì rồi.

Tuy nhiên, lấy những thứ này cũng không khó lắm, cậu tự nhận mình là một thương nhân có uy tín lương thiện, nên chủ động giải thích: "Những thứ này tôi đem theo từ 'nhà' hồi nãy á. "

"......." Kim Thịnh lại ngơ ra.

Dừng khoảng vài giây, cậu ta mới nói ra nghi hoặc: "Cái, cái này có thể ăn được sao? " Trong những phó bản trước, ngoài thức ăn NPC đưa cho thì cậu ta không dám ăn thêm những thứ khác, chỉ sợ kích hoạt cơ chế trí mạng nào đó.

Lần này đến lượt Hứa Tri Ngôn ngơ ngác, cậu ăn cũng không ít đâu.

"Quýt này và trái cây hôm qua NPC đưa cho tôi sau bữa ăn không có gì khác biệt, có lẽ là ăn được,... " Cậu cẩn thận ghi nhớ lời nhắc nhở của hệ thống, những thứ trông cổ quái cậu không đụng vào cái nào, chỉ lấy những thứ bình thường thôi.

Nhìn thấy Hứa Tri Ngôn hoạt bát nhảy nhót, Kim Thịnh gật gật đầu, cảm thấy mình vừa mở ra một cánh cửa mới.

Hai người nói chuyện một lúc rồi chia nửa quả quýt ra ăn.

Trong phòng phát sóng, người xem đang thảo luận với nhau.

【Chúc mừng Tiểu Bách Vạn có thêm 100 đồng! 】

【Cười chết tôi, tròng mắt của Khuyển Sư sắp rơi ra rồi. 】

【Nói ra thì Tiểu Bách Vạn không sợ sao? Thật dám lấy à? 】

【Người với người không giống nhau, tôi cảm thấy Tiểu Bách Vạn xem nơi này thành trò chơi mà chơi vậy. 】

【Những thứ này thật sự có thể sử dụng sao? 】

【Bẩm lầu trên, lấy thì có thể lấy, nhưng không phải tất cả các đạo cụ vật tư đều dành cho con người sử dụng, vì vậy người chơi cần phán đoán chính xác. 】

【Tiểu Bách Vạn rất có thiên phú cường đạo, cậu ấy quét 1 đống đồ như vậy mà toàn bộ đều là vật tư thông dụng sử dụng được. 】

【Ha ha ha ha haaaaa, lầu trên cười chết tôi, mẹ nó chứ thiên phí cường đạo! Tôi từ trong mắt Khuyển Sư thấy được 2 chữ ' hoàn tiền '! 】

【Ermmmm! Hoàn tiềnnnn! Ha ha haaa 】

Bầu không khí bên ngoài khác hẳn với tiếng cười nói trong phòng phát sóng.

Đợi đến khi cổng trường tập trung đủ 5 học sinh, một vị tự xưng là giáo viên phụ trách học sinh chuyển trường chạy đến đưa tất cả người chơi vào khuôn viên trường.

Khi cổng sắt ở cổng trường từ từ đóng lại, toàn bộ Trường Trung học Thế Minh đều bị bao trùm trong màn sương trắng xóa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.