Kẻ Thắng Cuộc

Chương 3




Có được Quý Khâm Sinh trong vòng một tháng, là phần thưởng của trò chơi. Còn trò chơi, chính là một trò tìm kho báu vô cùng tẻ nhạt. Quý Khâm Sinh giấu một chiếc cà vạt của mình ở một vị trí bên trong quán rượu này, chỉ cần có thể tìm thấy cà vạt, bàn giao lại cho chính Quý Khâm Sinh, sau đó hắn sẽ tuyên bố, người chiến thắng là ai.

Nghe xong quy tắc trò chơi, tất cả mọi người ở đó đều hưng phấn sục sôi mà tỏa ra tìm. Đây là một quán rượu theo chủ đề, có rất nhiều gian phòng, gồm ba tầng lầu, muốn xác định bắt đầu tìm ở đâu, cũng là tương đối khó.

Thêm vào đó rượu trong quán được bao toàn bộ, bạn có thể tìm cà vạt, cũng có thể tận dụng nguyên cớ của trò chơi, gạ gẫm đối tượng qua đêm của hôm nay, tùy ý trốn vào một gian phòng nào đó thâu hoan.

Du Dã nghe xong luật chơi, không khỏi cười lạnh một tiếng, người bên cạnh thật giống như nghe được tiếng cười, xê dịch thân mình về phía cậu một chút, dùng giọng nói hơi khàn khàn hỏi cậu: "Em không đi tìm sao?" Du Dã ngả người tựa vào ghế sa lon, cầm ly rượu, dốc vào họng một nửa: "Không có hứng thú."

Người đàn ông mặc áo sơ mi đỏ thẫm, làn da trắng đến kinh người, đeo mặt nạ quỷ, lộ ra đôi môi đỏ tươi, trông thật giống như vừa mới uống máu người. Tầm mắt của Du Dã có chút hứng thú mà thoáng dừng lại ở trên môi người nọ: "So với kiểu trò chơi tìm giày cho công chúa điện hạ này, tôi vẫn cảm thấy ngồi ở chỗ này uống rượu thú vị hơn nhiều."

Thủ pháp ẩn dụ của cậu chọc cười người đàn ông này, Du Dã ngồi thẳng lên, áp sát người đàn ông. Cậu dựa vào càng gần, càng có thể ngửi được trên người đối phương mùi nước hoa điệu thấp, là mùi hương mà cậu thích.

Thật ra ánh đèn trong quán rượu cũng không tốt, cậu không thấy rõ dáng vẻ của người đàn ông này một cách cụ thể. Thế nhưng bờ môi này làm cậu yêu thích, giọng nói yêu thích, vóc người yêu thích, lại ngay cả mùi nước hoa, cũng rất hợp khẩu vị của cậu.

Chất cồn khuấy lên một chút kích động trong thân thể, dần dần khuếch đại. Người đàn ông vẫn cách cậu thật gần, chóp mũi cậu cơ hồ chạm vào mặt nạ của người đàn ông, Du Dã dừng lại ở đó, ánh mắt ám muội lưu luyến trên đôi môi của người đàn ông: "Mãi cho đến tận mới đây thôi, tôi đều nghĩ là như vậy."

Người đàn ông "ồ" lên một tiếng, âm cuối nâng cao lên, là một câu nghi vấn. Thân thể Du Dã lui về phía sau, trở lại khoảng cách an toàn, cầm lấy bình rượu trước mặt, rót cho người này nửa ly, đưa đến trước mặt hắn: "So với một người uống rượu, hai người sẽ vui hơn."

Người đàn ông nhận lấy rượu của cậu, cũng không uống, tay cầm ly khẽ run lên: "Vậy phải làm sao đây, so với cùng em uống rượu, tôi càng có hứng thú đi tìm giày."

Nụ cười khiêu khích trên khuôn mặt Du Dã nhanh chóng rút đi, cậu tỏ vẻ nhạt nhẽo thả người vào ghế salon, đặt ly rượu sang bên cạnh, tạo nên một tiếng vang ra không nặng không nhẹ. Sau đó, cậu dường như lười biếng mà giơ tay lên phất phất: "Chúc anh nhiều may mắn."

Người đàn ông thật giống như nghe không hiểu cậu đang hạ lệnh đuổi khách, đưa ngón tay sờ lên cổ áo sơ mi của cậu. Du Dã nắm lấy tay người đàn ông, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Làm gì đó?" Người đàn ông trở tay cầm lấy cổ tay cậu, đầu ngón tay ve vuốt ở nơi mạch đập, có chút ngứa, có chút mân mê.

Du Dã nghe thấy người nọ hỏi: "Tên của em là gì?"

Cậu giương mắt, muốn xoáy sâu vào đôi mắt người đàn ông, thế nhưng ánh mắt của người này lại làm cho cậu sững sờ trong thoáng chốc, bởi vì ánh mắt kia thực sự quá sâu thẳm, dường như cất giấu rất nhiều cảm xúc, tuy đều chỉ là thoáng qua, thế nhưng phân lượng tình cảm trĩu nặng kia, là thứ duy nhất trước sau bất biến.

Du Dã nhìn kỹ mặt nạ này một chút, suy đoán người phía dưới lớp mặt nạ này rốt cuộc là ai, cậu quen biết sao?

Cậu suy nghĩ một chút, vẫn nói tên mình ra, không chút do dự: "Du trong du vịnh (bơi lội), Dã trong dã tâm."

Người kia nghe được tên của cậu, gật đầu, hắn thuật lại hai chữ Du Dã này, không biết vì sao, Du Dã cảm thấy sống lưng có chút lạnh lẽo, ấy vậy mà lại thoáng nghe được một chút tâm ý buồn bã oán giận.

Người đàn ông đọc xong tên của cậu, lại nói: "Nếu muốn chúc tôi may mắn, chỉ dựa vào lời nói thôi thì không đủ." Du Dã đáp: "Vậy anh còn muốn gì?" Cậu vừa dứt lời, người này liền nghiêng người về phía trước, dùng cả thân mình chặn cậu lại. Tập kích quá bất ngờ khiến cậu không kịp đề phòng, bị người hôn lên môi.

Kỹ thuật hôn của người này rất tốt, nóng bỏng lại không mất đi gợi cảm, chỉ là tính xâm lược quá mạnh mẽ. Nụ hôn vừa kết thúc, đôi môi của Du Dã đã bị mài đến đỏ bừng, tóc tai cũng rối loạn. Người đàn ông ghé sát bên tai cậu nói: "Đương nhiên là còn thiếu một nụ hôn may mắn rồi, Du tiên sinh."

Để lại cho cậu, chỉ có mùi hương nhàn nhạt vương lại trên vạt áo, còn có...

Ban nãy người đàn ông động tay động chân, lôi áo sơ mi của cậu từ trong quần ra, lại nhét thứ gì đó vào.

Cậu đưa tay ra đằng sau, mò tới một dải tơ lụa lạnh lẽo, một nửa ở ngoài, một nửa ở trong, bị dắt vào lưng quần cậu, khe mông, bên trong quần lót.

Đó là một chiếc cà vạt, đi kèm với kim băng đính đá quý.

==================================


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.