Chương 230
Trước sự cầu xin đáng thương của Hứa Nhược Mộng, lực siết cổ tay Hứa Nhược Mộng của anh ta không hề thuyên giảm Lúc này Lý An mới vội vàng đi vào, nhìn thấy Lệ Đình Nam đang giữ chặt cổ tay Hứa Nhược Mộng, động tác của hai người vô cùng thân mật, như là sắp hôn đến nơi.
Lý An dừng lại, không biết nên nói cái gì.
Cậu ta khẽ ho một tiếng, vừa định rời đi, thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Lệ Đình Nam.
“Lý An, hôm nay tôi đã nói, không tiếp khách”
Lý An im lặng, gãi đầu, bất chấp Lệ Đình Nam không hài lòng đi tới trước bàn.
Hứa Nhược Mộng đang nhìn chăm chằm vào cậu ta một cách dữ dội.
“Tổng giám đốc Lệ, cô Hứa hình như có chút mâu thuãn với nhân viên ở dưới lầu… Dù sao cũng là vợ chưa cưới của tổng giám đốc Lệ, tôi chỉ là…”
“Đình Nam!” Hứa Nhược Mộng lên tiếng phẫn nộ, “Em vẫn là vợ chưa cưới của anh đúng không? Tại sao bây giờ đến công ty tìm anh còn phải hẹn trước… Anh có biết hôm nay ngay cả trợ lý của anh cũng dám bắt nạt em không! “
Hứa Nhược Mộng nói xong, nước mắt lưng tròng.
Lý An mơ hồ, vội xua tay phủ nhận: “Cô Hứa, có những lời cô đừng nói bừa. Tôi dám bắt nạt cô khi nào!”
Lệ Đình Nam liếc nhìn Lý An.
Người của anh ta, anh ta đương nhiên hiểu rõ.
Bàn tay kìm hãm tay của Hứa Nhược Mộng dần dần buông lỏng ra, đôi môi mỏng của người đàn ông khẽ mở: “Mặc quần áo của cô vào”
Hứa Nhược Mộng mím chặt môi.
Trên cổ tay mảnh khảnh của cô ta có hai vết đỏ rõ ràng, đủ để thấy Lệ Đình Nam vừa rồi dùng lực mạnh như thế nào.
“Đình Nam, em ..” Hứa Nhược Mộng vẫn muốn giải thích.
“Mặc quần áo của cô vào” Giọng nói của Lệ Đình Nam giảm xuống gần như tới mức đóng băng.
Hứa Nhược Mộng không cam lòng cắn môi, đi tới ghế sô pha, cầm áo khoác choàng lên phía sau, đáng thương nhìn Lệ Đình Nam.
Lệ Đình Nam vẻ mặt chán ghét giảm đi một chút.
Anh ta xoa nhẹ ấn đường của mình, lạnh nhạt hỏi: “Cho cô mười phút để giải thích lý do. Hứa Nhược Mộng, đừng tưởng rằng cô là vợ chưa cưới của tôi, là có thể tùy tiện đến làm phiền công việc của tôi”
Những ngón tay mảnh khảnh của Hứa Nhược Mộng, nắm chặt lấy vạt áo khoác.
Sự lạnh lùng trong lời nói của Lệ Đình Nam, khiến cô khó có thể xem nhẹ.
Lý An ở bên mồ hôi nhễ nhại, không nhịn được ra hiệu với Lệ Đình Nam.
Thật là xui xẻo! Cậu ta chỉ là một trợ lý nhỏ, làm sao dám bắt nạt Hứa Nhược Mộng!
Cho dù tổng giám đốc Lệ không thích Hứa Nhược Mộng, trên anh nghĩa đó cũng là vợ chưa cưới của tổng giám đốc Lệ, cho dù cậu ta có mười lá gan cũng không dám …
Hứa Nhược Mộng căn chặt môi mình, đau lòng khiến đôi mắt cô trở nên như sắp khóc, thật đáng thương.
“Là Anna…”
Cô ta nói.
Hứa Nhược Mộng vừa nói vừa khóc.
Nước mắt rơi như mưa, mắt phiếm đỏ, trông thật đáng thương, khiến người khác xót xa.
Vừa khóc, cô ta vừa nức nở nói: “Mặt em vẫn còn đang sưng đây này. Là trợ lý của anh đánh em đấy… Em từ lúc nào lại phải chịu thiệt thòi như thế này? Bố mẹ em còn chưa bao giờ đánh em. Anna, cô ta chỉ là một trợ lý, cô ta dựa vào đâu mà dám đánh em”
Hứa Nhược Mộng càng nói càng cảm thấy uất ức, càng nói càng thấy khó chịu, cuối cùng chỉ đơn giản lấy hai tay che mặt, bắt đầu khóc sướt mướt.
Bờ vai gầy yếu mong manh run lên từng hồi, Lý An thậm chí thấy còn không thể chịu đựng được nữa.