Reng Reng! Âm thanh của tiếng chuông đồng hồ báo thức kêu rồi lại tắt liên hồi vang vọng khắp căn phòng nhỏ báo hiệu một ngày mới bắt đầu.
"Aaaaaa, sắp trễ rồi." Thanh Vũ tóc tai bù xù, gương mặt còn mớ ngủ bật dậy hét lớn, cũng may lúc này trong kí túc xá không còn ai, nếu không họ sẽ tẩn cô một trận mất.
Thanh Vũ nhanh chóng vệ sinh cá nhân, sau đó lái xe đến chỗ thực tập. Cũng chỉ vì đêm qua chơi game quá hăng khiến cô ngủ quên mất không kịp ăn sáng, bây giờ trong lòng Thanh Vũ chỉ mong rằng mình không đi làm trễ.
"Làm gì mà hớt ha hớt hải vậy em, còn tận 5 phút mới tới giờ làm." Phan Yến nhìn bộ dạng của Thanh Vũ thở hồng hộc chạy đến bàn làm việc không nhịn được mà cảm thán.
"Suýt nữa thì trễ làm chị ạ." Thanh Vũ vừa hít thở vừa trả lời Phan Yến, gì chứ thực tập sinh như cô sao dám không đúng giờ giấc được.
___
Lúc mặt trời lên cao xa ngọn cây, ánh nắng trở nên gay gắt nhất trong ngày cũng là giờ nghỉ trưa của Thanh Vũ.
Những ngón tay thon thả nhẹ nhàng xếp ghế ngay ngắn, sau đó Thanh Vũ cầm theo chiếc túi xách bước xuống căn tin của công ty. Phải nói là bình thường vào giờ nghỉ trưa, Thanh Vũ rất ít khi dùng bữa, hôm nay cô chủ động đi ăn khiến những người cùng phòng làm việc cảm thấy bất bình thường, nhưng nhớ tới bộ dạng của Thanh Vũ lúc sáng, Phan Yến liền đoán ra là cô chưa kịp ăn sáng nên bây giờ cảm thấy đói.
Thanh Vũ chọn cho mình một phần cơm có món gà chiên và canh sườn yêu thích, ngồi vào chiếc bàn trống bên cạnh cửa sổ, căn tin của công ty được bố trí ở tầng trệt, xung quanh là cây cối xum xuê mát mẻ, quả nhiên qua khung cửa sổ ấy là một phong cảnh cực "chill".
Đồ ăn ở đây nấu thật hợp khẩu vị của Thanh Vũ, lúc này nội tâm của cô không ngừng gào thét rằng tại sao mình không ăn sớm hơn.
"Khụ, chào em, tôi ngồi đây được chứ? Hết bàn trống rồi." Bỗng một giọng nói trầm ấm vang lên khiến Thanh Vũ bừng tỉnh sau khoảnh khắc đắm chìm trong mĩ vị của đồ ăn.
"À...vâng giám đốc, anh cũng đến đây ăn trưa à." Thanh Vũ lập tức khựng lại, trả lời Hoàng Quân.
"Không đến ăn trưa chẳng lẽ tôi đến để ngắm em?" Hoàng Quân trả lời khiến Thanh Vũ lập tức câm nín.
"Ai mà biết được, bình thường hắn ta cũng có xuống đây ăn đâu, chỉ là mình lại hỏi vô tri thôi hu hu, quê quá. Ơ mà không đúng, sao câu này quen thế nhỉ?" Đây chính là nguyên văn những dòng mà Thanh Vũ tự độc thoại nội tâm, gương mặt cô lúc này ánh lên biểu hiện vô cùng khó xử.
Hai người họ im lặng dùng bữa, cũng chẳng hé với nhau thêm câu nào, Thanh Vũ xúc lấy xúc để phần cơm của mình sau đó nhanh chóng đánh bài chuồn, cái không khí này khiến cô gượng chết mất.
_____
Những chú chim sẻ nhảy nhót trên mái nhà có kiến trúc cổ kính, nơi đây có những người đang đọc sách, có người thì chạy deadline, cũng có những cặp đôi ngồi tán gẫu, đây chính là hình ảnh quen thuộc của quán cà phê mà Thu Thủy đang làm việc.
Ding Dong! Tiếng chuông báo hiệu của quán khi có khách mở cửa bước vào vang lên, Thu Thủy đảo mắt về phía cửa, hai mắt lập tức sáng rực không kìm được mà thốt lên ba tiếng: "Là anh ấy" khiến đồng nghiệp làm chung vô cùng khó hiểu.
Sở dĩ Thu Thủy có biểu hiện như thế bởi vì vị khách vừa bước vào ấy chính là Mộc Dương, là nam thần lòng cô.
"Chào bạn, cho mình một ly Latte lạnh nhé." Giọng nói nhẹ nhàng ấm áp của Mộc Dương vang lên, tim của Thu Thủy như đang đánh trống biểu tình, luống ca luống cuống pha chế thức uống, bộ dạng cô lúc này khiến Mộc Dương cảm thấy vô cùng dễ thương.
Mộc Dương trực tiếp lựa chọn vị trí ngồi ngay quầy pha chế, trò chuyện với Thu Thủy khiến cô phấn khích không thôi.
"Vậy em học ngôn ngữ Nhật nhỉ? Dạo này anh có tìm hiểu đôi chút về văn hóa nhật, em có thể giúp anh không, chúng ta kết bạn ứng dụng F với nhau nhé." Lời đề nghị của Mộc Dương khiến Thu Thủy phải tự nhéo mình một cái xem đây là mơ hay thật, đây có được gọi là đu idol thành công hay không.
"À dạ vâng được chứ ạ." Sau câu trả lời của Thu Thủy, hai người trò chuyện với nhau vô cùng vui vẻ, đến tối sau khi đi làm về, cô nhanh chóng kể mọi chuyện vào nhóm chung của mình và bốn người còn lại.
"Uây uây ghê nha bà, chỉ biết ước." Đoan Trang cảm thán, cô cũng muốn biết cảm giác đu idol thành công nha.
"Để ngày mai tui đến trường bà kêu Diệp Hàn kết bạn với bà ha?" Thanh Vũ chớp lấy thời cơ chọc ghẹo Đoan Trang.
"Thôi cho tui xin." Đoan Trang lập tức gửi kèm nhãn dán bất lực.
"Ta nói oan gia đi ha, mốt quen nhau chị cười chết." Lam Anh lập tức tiên tri số phận của người em thân yêu.
"Không có đâu, em mà quen tên đó em bao mọi người trà sữa một tháng." Đoan Trang lập tức phản bác lại. KHÔNG Q𝑼ẢNG CÁO, đọc t𝗿𝗎yệ𝓷 tại -- T 𝗿 ù 𝗆 T 𝗿 𝗎 y ệ 𝓷.𝘝N --
"Em chờ ngày chị Hy mua trà sữa cho em." Ngọc Khánh đã nhân cơ hội chụp màn hình lại những gì Đoan Trang vừa nhắn.
"Thủy ơi, em ngủ chưa?" Dòng văn bản này vừa hiện lên giao diện tin nhắn của Thu Thủy, cô lập tức hết hồn mà làm rớt điện thoại, không thể tin được rằng Mộc Dương chủ động nhắn tin cho cô.
"Uhuhu chiếc điện thoại thân yêu của tui." Thu Thủy khóc ròng trong lòng nhìu chút, cũng may mà không bị vỡ màn hình.
Hai người bọn họ vẫn trò chuyện với nhau tới nửa đêm, không ai nghĩ Thu Thủy và Mộc Dương lại hợp nhau đến thế, bản thân Thu Thủy cũng không ngờ nam thần của mình rất hòa đồng dễ gần, nhưng cô sai rồi, anh ta chỉ hòa đồng với mình cô.
Màn đêm bao phủ xuống thành phố, ở hai nơi nào đó vẫn có hai chiếc điện thoại sáng nhấp nháy, chủ nhân của hai chiếc điện thoại đó vẫn nghĩ về nhau.
Phải chăng đây là một mối nhân duyên được thành lập?
Chương 16_ kết thúc.