Kế Hoạch Tán Đổ Cố Thủ Trưởng Của Tôi

Chương 61




Vi Khiết sau khu rời khỏi phòng giám thị liền muốn đi thật nhanh về kí túc xá tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường đi ngủ. Hôm nay là một ngày quá phiền phức, mệt mỏi đối với cô. Cứ chuyển không khí phát, y như rằng rắc rối tìm cô tính sổ.

Đang trên đường cuốc bộ thì điện thoại trong túi kêu liên tục, cô nàng đứng lại, mở ra xem thì chẳng ai khác gọi tới giờ này ngoài bạn trai thần thánh Cố Mặc của cô cả. Nhanh chóng nghe. Chưa kịp nói gì, thủ trưởng Cố đầu bên kia giọng lạnh thấu xương chất vấn.

"Em có vẻ rất thích đi gây rắc rối nhỉ? Từ Tô Thành đến Đông Thành đều có tàn dư của em làm loạn". Cố Mặc xoa xoa mi tâm, bỏ tập tài liệu xuống bàn, giọng khàn nghe ra chút mệt mỏi

"Thôi đi, em cũng không muốn thế. Đó gọi tắt là tự vệ chính đáng. Mà nhanh như vậy anh đã nắm bắt được thông tin rồi, cũng nhạy quá đi". Vi Khiết cười trừ, vừa đi vừa nói chuyện

"Đánh người, uy hiếp, em bị đăng đầy trên diễn đàn nhà trường. Nói xem là anh nắm bắt thông tin nhanh, hay là em vừa đi gặp giám thị về chưa bắt sóng được".

Cố Mặc nửa đùa châm chọc cô bạn gái nhỏ, quả thực mới xa nhau chưa được mấy tiếng nhưng anh đã có chút mơ hồ nhớ cô rồi, chắc tại thường ngày hay bị mấy trò lưu manh khó đỡ của nàng chọc tức phát cười, giờ yên tĩnh lạ có chút không quen lắm.

"Anh còn biết cả thông tin này nữa. Ăng ten dạng sóng điện quang à. A Mặc, vẫn làm việc đúng không? Ăn tối chưa?".

Cô nàng Đường cười giòn, trời có biết lão Cố nghiêm túc như nào, chả hiếm khi đi trêu tức cô như hôm nay, không phụ sự quan tâm chớp của bạn trai, Vi Khiết cũng đường mật hâm nóng tình cảm

"Em ăn tối chưa?".

"Anh đang hỏi ngược lại đấy. Em ăn rồi. Cũng gần 10 giờ khuya, tan ca đi, giữ sức khỏe chút. Tiền nhiều để làm gì rồi yếu như ông già rồi lại chẳng ai thèm". Vi Khiết nhìn đồng hồ điện thoại rồi cố tình kích đểu Cố Mặc cho anh biết thế mà điều độ, cô chẳng lạ gì mấy người có tiền cả, tham công tiếc việc điên cuồng.

"Em cũng chưa thử? Sao biết được yếu hay không?". Thủ trưởng Cố ngửi thấy mùi vị thâm ý

"Ồ, đoán thế đấy. Tắt máy đi, em đến cửa kí túc rồi". Vi Khiết đứng trước cửa phòng nhưng đợi bạn bên kia tắt máy mới định vào, cô đây còn chưa có ý định công khai cục vàng của cô cho người khác bàn tán

"Ừm, ngủ sớm đi. Đừng thức quá khuya. Hạn chế ăn đồ vặt thôi. Còn nữa tiền trong tài khoản của em tạm thời bị trừ 60$, lo học cải tạo đi". Cố Mặc quan tâm trước rồi đánh cú mạnh phía sau, lời nói khiến cho cô bạn gái nhỏ trái tim vì tiếc tiền mà rỉ máu. Anh lạ gì con nhóc đó, chỉ có tiền mới giải quyết được cứng mềm

Vi Khiết vừa nghe điện thoại, vừa kiểm tra lại tin nhắn báo tới. Thần kinh não dật dật đáng sợ, tiếc tiền chứ, cô vẫn còn là sinh viên đấy, bớt ăn bớt tiêu chắc cô nhảy sông mà rửa tấm thân nghèo nàn mất. Nghĩ lại còn may sàn giao dịch hoạt động khá tốt, mỗi tuần kiếm được khoản kha khá, nếu không chắc cô phải ăn cơm bụi hằng ngày chống đói vì sự hà khắc của lão Cố mất. Giàu mà keo kiệt thế không biết. Có bạn trai làm quân nhân để rồi bị bóp trẹt ngân khố tiết kiệm cho nhà nước đây. Tiền ra như nước là có thật. Trợ cấp từ người cậu này nhận mà còn thấy bất ổn.

"Lão Cố, anh nên giao khoản chi tiêu này cho Cố Thảo thì vẫn hơn. Ít ra bà ta đưa ít nhưng không trừ đi. Em thực không quen lắm với cái kiểu tiền trên tay mà tự chạy". Vi Khiết nghiêm giọng đàm phán lại, thâm tâm khó chịu

"Ò, anh khuyên em đi ngủ rồi hẵng mơ. Nhà họ Đường đang chấp chới bờ vực đợi họ trợ cấp thì bạn gái nhỏ như em đã chết đói vì tiền rồi. Tắt máy đây". Cố Mặc nửa đùa nửa thật thông báo cho cô nhóc đang hậm hực kia, dù sao anh cũng rất thích lúc nàng dỗi, tuy hơi cứng nhưng đáng yêu hơn bình thường khá nhiều lần. Vả lại anh cũng không tự nhiên trừ đi của cô, chẳng qua để cô bớt gây chuyện thị phi đi chỉ có cách này, anh còn có công việc không thể để ý sát sao cô như tiền trong túi được.

Vi Khiết nhận thấy mấy tiếng tút...tút phát ra thì tức điên lên. Mệt thật, tiền trợ cấp đáng lẽ được hưởng giờ lại bị...haizzz. Dù sao cô chẳng trông ngóng gì nhiều. Ủ rủ mở cửa phòng kí túc, lại một luồng gió mới ập đến cô. Mấy cô nàng lao đến xem thân thế, ôm ấp hỏi han như bạn vừa trốn tù về khiến Vi Khiết có chút khó thở.

"Sao rồi? Lão giám thị có làm gì cậu không? Đau ở đâu không? Tớ xem nào". Vệ Ảnh lao nhanh nhất xoay đi xoay lại người cô bạn thân lo lắng

Nấm nùn cũng bị dọa sợ không kém, tiến đến gần Vi Khiết mà chẳng dám thở mạnh, cô nàng nhớ đến lúc cậu cao to kia bị đánh sấp mặt đất thì hãi một trận trong lòng

"Tiểu tiên nữ, cậu...cậu....cậu không.. sao...thật...chứ?...tên đấy quả...thực...to...hơn...cậu... rất...nhiều". Cô nàng nùn nói lắp tầm gần 5 phút mới nghe ra cô chính xác nói gì

Nhu Thanh bình tĩnh hơn rất nhiều so với 2 cô bạn nóng ruột kia, cô không quan tâm thừa thãi mà biểu lộ nhẹ nhàng, thực dụng hơn nhiều:

"Tớ có mua cơm giúp cậu. Nước nóng bật rồi, chắc cậu mệt nên vào tắm rửa sạch rồi ăn đêm". Cô mỉm cười nhẹ nhàng

Vi Khiết ngẩn người vì sự quan sát tinh tế của cô bạn Nhu Thanh đây, sự bình tĩnh của nàng khiến cho cô có chút phải đánh giá lại vị tiểu thư này. Đảm bảo Nhu Thanh không phải dạng bình thường.

Vi Khiết thẳng thắn, chân thành nói hai tiếng: "cảm ơn". Rồi chính mình bước đến tủ quần lấy cho mình một bộ không để một lời thừa thãi nào rơi rớt ra ngoài, chính ra tính cách của cô quá hời hợt, lãnh đạm

"Ảnh Nhi, bạn ấy thật...". Nấm nùn nhìn theo dáng Vi Khiết dơ hai tay ra làm như chẳng hiểu nổi

"Ai da, trước kia cậu ấy cũng không như thế đâu nhưng do thân thế xảy ra nhiều chuyện con người mới thay đổi như vậy. Đừng để ý, chẳng phải cậu muốn chơi game sao? Nào...tớ cùng cậu chơi".

Vệ Ảnh nhanh chóng giải thích cho cô bạn nhỏ nhắn, dễ thương. Dù thế nhưng cô thấy Vi Khiết lúc này có chút xa lạ hơn lúc trước rất nhiều. Chẳng qua cô vẫn tin lời cô bạn thân nói, con người nhiều lúc phải thay đổi, để thích nghi với hiện tại, nhất là khi một người nhu nhược chẳng thể chống đỡ nổi áp lực bên trong ngoài nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.