Kế Hoạch Tán Đổ Cố Thủ Trưởng Của Tôi

Chương 50




Ngừng lại, cô nhìn kĩ tên béo dưới chân mình, cái tay lợn ướm máu của hắn đang cố nén đau ôm chân cô, quỳ xuống cầu xin không khác gì một con chó.

Cố Mặc tuy đứng gần đấy nhưng anh lại không ngăn cản, cũng không nói gì chỉ nhìn kĩ Vi khiết đến ngẩn người, hành động này của anh như đang dung túng một tay che trời giúp cô, dung túng cô chơi đùa với tội ác cũng như rắc rối mà mình gây ra.

"tôi ghét lợn nhưng thịt lợn tôi lại khá thấy thú vị. Mập, anh muốn thử không?". Câu trần thuật vẻ trưng cầu nhưng không lấy ý kiến

Tên béo tiếp tục run rẩy thêm một hồi nhuốt nước bọt: "ực...tiểu thư,.... bà chủ,...nại nại....làm ơn.....tha cho cái mạng chó này của tôi. Tôi thật sự biết sai rồi(run, run)"

"ầu, lúc chạm vào tôi hình như anh rất nổ thì phải. Đừng dùng cái bộ dạng đấy. Thật sự mà nói tên béo như anh chẳng dễ thường gì cả". Vi Khiết cuối cùng cũng chịu tha cho tên béo, cô vứt dao xuống, giọng đùa bỡn cợt, quay đầu lại nhìn Cố Mặc đang đứng ở đằng sau ánh mắt khá tran hòa sự nhận lỗi. Cùng lúc đó tên béo biết điều nhanh chóng bò cái thân mình ra khỏi phòng

"loạn đủ chưa?". Cố Mặc bình tĩnh hỏi

"thật sự đủ rồi nhưng...". Vi Khiết cười tươi như hoa ánh mắt lại trong suốt bình thường nhìn đống hỗn lộn xug quanh mình một lượt rồi lại quay ra nhìn Cố Mặc. Cô đang cần người thu dẹp đống này a, cô thích gây chuyện nhưng lại không có khả năng dọn đống phiền phức để lại mà vừa hay người có khả năng nhất bây giờ là thủ trưởng Cố đứng trước cô đây

Cố Mặc ngầm thở dài, cầm lấy tay trái còn đang dính máu của Vi Khiết kéo đi khỏi phòng, lôi cô ra khỏi đám đông, một mạch đi đến khu để xe nhét cô an sự vào trong rồi chính mình đóng cửa lại chắc chắn. Ngồi vào ghế lái, anh vươn tay lấy giấy ướt trong xe lau máu trên tay cô, quên bận tâm đến chính mình. Cô nàng Đường thì như đứa trẻ nghe lời, mặc ý để anh lau cho mình, dù sao tay phải cô gẫy cũng chẳng tự lau được.

"Cậu, anh không sợ tôi sao?". Cô nhìn thẳng lên anh trầm ngâm hỏi, giọng có hơi hướng xúc động mang theo chút khàn khàn. Thật ra lúc trước cô gây chuyện thị phi rất nhiều máu dính lên người không ít, phiền phức kéo đến nhiều chẳng đếm được nhưng lại chẳng có ai quan tâm kéo cô đi lau tay đầy máu cho cô cả, ngoài người bạn Chu Tịnh luôn lo lắng nhưng lại chẳng biết làm gì ra thì tất cả đều là sinh vật vô hình

"Sợ? Từ ấy chưa bao giờ xuất hiện trong từ điển của tôi". Cố Mặc chuyên tâm

Vi Khiết cười nhẹ: "haizzz, đúng vậy từ trước đến nay Cố tổng phải sợ ai bao giờ cơ chứ. Mấy cái võ công mèo cào của tôi chắc chắn bị anh đánh đổ"

"mà hôm nay sao anh lại ở đây?". Cô nàng Đường cuối cùng cũng nhận ra sự trùng hợp không đúng đâu đó

"Xem mặt". Cố thủ trưởng trả lời không thừa không thiếu

Ngạc nhiên:"a,hóa ra là vậy, thế có thành công không?". Vi Khiết mất hứng rút mạnh tay mình về

Cố Mặc thấy cô như kiểu đang hờn dỗi trong lòng cười thầm, ngoài mặt vẫn lạnh giá như vậy, vứt giấy ra khỏi cửa, khởi động xe, một lúc sau xe lăn bánh được nửa đường, anh mới từ tốn hỏi, mang đầy thâm ý:

"nếu thành công thì sao? Mà không thành công thì sao?"

Vi Khiết nhíu mày quay lại trả lời không thương tiếc vị tiểu thư ngọc ngà vừa rồi:

"không thành công thì tốt, anh sẽ thuộc về tôi. Nếu thành công, tôi sẽ tìm đến đồ bổi đó xem có xinh đẹp bằng tôi không? Thông minh bằng tôi không? Giỏi bằng tôi không? Mà đòi cướp đối tượng của tôi. Còn nữa, con người tôi ấy à, rất không thích bị người khác rành đồ. Tất nhiên chỉ riêng những điều đó thôi tôi có đủ lí do để dẫn cái cô xem mắt với anh đi một tour quanh âm tào, địa phủ rồi". Cô nàng đường rất tự tin về nhan sắc cũng như tài phú của mình nên phản ứng rất quyết liệt. Cô đây là thích tên Cố Mặc này thật sự a

Cố mặc ngoài mặt bình tĩnh lái xe, bên trong thì phản ứng dữ dội hơn, hàu kết lên lên xuống xuống bất thường. Anh không ngờ cô nhóc lại phản ứng dữ dội như vậy, nhưng trong lòng cảm giác có chút thành tựu. Anh rất ít khi cười nhưng lại nở nụ cười nhỏ với cô.

"ấu trĩ". Cố Mặc thốt ra hai từ trái với lòng nằm đổ thụt con tim nhiệt huyết của cô gái nhỏ

"kệ tôi, dù sao thì tôi cũng chấm anh rồi. Anh nhận tôi hay không chẳng quan trọng bằng Đường Vi Khiết đây thích anh". Vi Khiết chẳng để chừa mặt mũi cho phụ nữ mặt mỏng chút nào, liên tục mặt dày vô sỉ tấn công

"tôi đưa cô về bệnh viện băng bó lại vết thương, chuyện kia tôi sẽ giải quyết". Cố mặc nhanh chóng chuyển đề tài nhanh hơn cả lật sách

"ờm, cảm ơn". Vi Khiết chẳng thành ý gì ngồi dựa người ra ghế thoải mái nằm, nhắm mắt lại, cô ăn no nên giờ lại buồn ngủ rồi

"...". Thầm mặc niệm cho sự thở dài của thủ trưởng Cố 3 giây


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.