Kế Hoạch Tán Đổ Cố Thủ Trưởng Của Tôi

Chương 5




Ngay sau khi bác sĩ Mạnh đi, Vi Khiết mang trong mình một bụng tức giận, hậm hực xả giận điên cuồng ném chăn gối linh tinh khắp phòng lên cơn điên. Cô nàng đang đau đầu vì cái bộ ngực 29B này của mình. Vốn dĩ là người có lòng tự tôn sắc đẹp rất cao cho dù có sống lại một kiếp cô không thể chấp nhận bất cứ chỗ nào của mình lép vế được. Aaaaa Vi Khiết ơi là Vi Khiết tại sao chỗ đó không phát triển?

Cộc...cộc...cộc

"Gõ cái gì mà gõ, vào đê". Đang trong cơn hỏa, tiếng kêu ngoài cửa càng làm cô điên cuồng hơn, to tiếng hét

"Cho hỏi Đường Vi Khiết ở phòng này đúng không?". Giọng của một cô gái cất bước đi vào hỏi, cho đến khi nhìn xác định thấy cô bạn thân mình đang thảm hại mặc quần áo bệnh nhân đang ngồi trên giường, đầu tóc bù xù cả lên từ ngạc nhiên, chuyển sang đau lòng, mắt rơm rớm lao nhanh như thỏ, xúc động ôm trầm lấy Vi Khiết:

"Khiết nhi, bà không biết tôi lo cho bà thế nào đâu, nếu không phải tại anh cả cấm túc, tôi đã chạy đến đây với bà, tiện thể tìm mẹ con Cố Thảo tính nợ"

Đứng hình...1...2...3 giây.

Ok não bộ của cô đã load xong, đây là bạn thân của thân chủ thảo nào cơ thể này có chút phản ứng vui mừng, cô bạn tên Vệ Y, cùng học cấp 3 và đại học năm nhất khoa âm nhạc cùng Vi Khiết.

Theo trí nhớ thì Vệ Y cực kì thân thiết với thân chủ. Hai người học cùng nhau đã rất lâu, lần làm quen đầu tiên là Vệ Y nữ hảo hán cứu giúp nữ hậu đánh nhau với hoa khôi trong trường khiến cô ta mặt mũi tím bầm, lí do chính là vị hoa kia vô duyên vô cớ tìm thân chủ đánh ghen, đại cái lí rõ củ chuối, người yêu cô ta mấy hôm nay rất để ý Vi Khiết. Vệ Y nghe được đầu đuôi câu chuyện không khỏi bất bình đập cho cô ta cùng đàn em mấy chục phát nữa. Còn nhớ sau khi bọn kia bị đánh xong thân chủ muốn rớt hàm nhìn nữ nhi trước mắt muốn làm fangirl đến nơi rồi nhưng vẫn ngại ngùng hỏi tại sao lại giúp. Vệ Y trả lời rất đơn giản:" tiện ghé qua góp vui, bõ ngứa mắt".

Và sau lần đấy hai con người tưởng chừng như chẳng bao giờ có thể kết thành bạn bởi hai tính cách trái ngược nhau thế mà lại trở thành chị em kết nghĩa, ở trường lúc bị bắt nạt luôn được cô nàng nhà họ Vệ bảo hộ cho, có chuyện vui buồn hai chị em đều chia sẻ cùng nhau nghe.

Có lần thấy Vi khiết bị đối xử tàn bạo ở Đường gia thân là nhị tiểu thư họ Vệ, cô nàng mấy lần đến làm loạn cãi chửi nhau với Đường Mĩ cùng Cố Thảo. Tính cách của Vệ Y cũng không phải loại hiền lành, nhẫn nhịn như thân chủ. Mạnh mẽ, điên khùng hơn nhiều, sở thích là gây chuyện, đánh nhau thường xuyên để gia đình đi dọn sau lưng. Sau mấy lần gây sự đều được anh cả nhà Vệ kéo về phạt cho trận nhưng vẫn ngựa quen đường cũ nữ nhi đại trượng phu Vệ Y tiếp tục làm loạn nhà họ Đường, kéo Vi Khiết xúi dục bỏ chốn khỏi cái nhà thối nát kia.

"Được rồi, chả phải tôi không sao đấy thôi, đừng khóc nữa, ngoan". Vi Khiết xoa nhẹ lưng bạn an ủi

"Bị đánh đến nỗi nhập viện còn không sao á, xem nào...may quá vết thương đang đóng vẩy rồi đấy, trông bà gầy quá". Vệ Y xem xét xoay bạn một vòng, nhìn đi nhìn lại, xoa xoa quanh vết thương sau lưng cố nhẹ tay.

Những động tác này của Vệ Y làm trong lòng Vi Khiết cảm nhận được sự xúc động, ấm áp chưa từng có, phiến mắt cay cay rơi nước mắt. Cô đột nhiên nhớ đến thân thể La Thường nhớ đến người bạn cũ Chu Tịch của mình, nhớ đến lời hứa chẳng thể thực hiện được nữa, bởi người kia đã mãi mãi nằm lại ở khu rừng phía nam Los Angeles rồi.

Ở đây là Tô Thành, nơi này Chu Tịch đang ở, hai người cách nhau rất gần nhưng có lẽ sẽ chẳng thể nhận ra nhau nữa. Hứa rồi lại thất hứa cái cảm giác này thật đáng xấu hổ, như vết dao vô tình cứa nhẹ vào ruột tự đấm vào mặt mình một cái nhủ rằng: La Thường mày thật vô liêm sỉ, mày xem mày có xứng đáng với tình bạn của Chu Tịch không?

Thấy bạn khóc, Vệ Y cứ nghĩ mình đã mạnh tay chạm đến vết thương của Vi Khiết, lúng túng lau nước mắt, liên tục "xin lỗi".

Lau nước mắt trên mặt mình, cô trở lại trạng thái bình thường hết sức có thể, gượng cười đấm một phát vào vai trái của cô nàng họ Vệ, giống như ngày xưa hay làm thế với Chu Tịch mỗi khi lo lắng:

"Đồ ngốc, xin lỗi cái gì chứ?...À mang đồ ăn cho tôi sao?". Vi Khiết tia được túi đồ ăn trên bàn kính cách đó

Vệ Y vẫn còn ngẩn người về cú đấm kia, theo nhận biết của cô thì Khiết Nhi luôn rất nhẹ nhàng không bao giờ làm những hành động lưu manh như thế bao giờ cả. Nghĩ lại mới nhớ từ đầu đến cuối tính cách cũng như giao tiếp bình thường rất sắc sảo, mạnh dạn không hề giống Khiết Nhi ngày trước chút nào cả. Vừa thường lại vừa bất thường, mà không giải thích được bất ở đâu. Chẳng có lẽ cô nghĩ nhiều rồi.

Mãi sau mới có phản ứng lại, trả lời câu hỏi của Vi Khiết, tiện đứng dậy lấy túi đồ ăn gần hơn:

"Không phải đồ của tôi đâu, chị y tá ngoài kia chỉ phòng cho tôi đến chỗ bà, còn nhờ tôi mang túi đồ ăn vào trong hộ, chị ta bận gì ấy...đây toàn đồ cay tôi nhớ bà ăn thanh đạm lắm mà"

"Ây dô, con người cũng có lúc phải thay đổi mà đúng không? Chẳng qua là nhanh đến mức chóng mặt hay là chậm đến mức không nhận ra thôi. Y Y bà nói xem tôi bị ăn đánh nhiều như vậy cũng đến lúc vùng lên đấu tranh rồi ". Vi Khiết nhận lấy túi đồ bỏ ra ăn ngay lập tức thỏa mãn cơn thèm trong lòng thầm cảm tạ y tá Thẩm, vừa nhai nhồm nhoàm vừa vô tư nói

"Từ từ...khoan đã....Khiết Nhi...bà vừa nói gì cơ....bà bảo sẽ đứng lên đấu tranh lại cái nhà quái thai kia sao?"

"Ừ hứ"

"Khiết Nhi, bà có biết tôi chờ câu nói này lâu thế nào không hả?. Cuối cùng bà cũng thay đổi rồi, mới 3 tuần không gặp đầu óc thông suốt ra luôn. Mẹ kiếp yêu bà chết mất". Vệ Y nắm chặt hai bả vai mảnh khảnh của bạn mình ra sức lắc khiên Vi Khiết suýt nghẹn, ho sặc sụa

" khụ..khụ..me là gái...no like you...because me like nam".cô nàng Đường nói tiếng anh chuyên nghiệp thành sứt sẹo, làm theo động tác no no hết sức chán trường

Vệ Y đang trong cơn điên thì tiếng điện thoại trong túi kêu lên cắt ngang cơn hào hứng:

Gâu...gâu...gâu (tiếng chuông điện thoại Vệ Y reo)

"Ôi, là ai gọi vào lúc này không biết". Gương mặt than vãn của cô nàng bày ra cho đến khi nhìn kĩ thấy cuộc gọi đến là của ai. Sắc mặt xám xịt tối lại nhưng không để điện thoại reo nữa tránh cho người bên kia chờ lâu, Vệ Y nhanh chóng bắt máy thay bằng chất giọng điên cuồng vừa rồi thành nũng nịu:

"Hi, anh cả thân yêu, anh gọi cho em có việc ạ"

"Y Y em lại chốn khỏi nhà, gan càng ngày càng to. Bây giờ, ngay lập tức về cho anh". Vệ Khánh bùng nổ cơn tức giận, nhấn mạnh từng câu từng chữ uy hiếp rồi dứt khoát dập máy

"Alo, alo, anh cả nghe em giải thích...alo...alo...thôi xong đời mình rồi. Khiết Nhi lần này mình chết chắc với anh cả, thôi lần sau lại đến thăm bà. À số điện thoại của tôi vẫn thế, có gì cứ gọi cho tôi dù lên núi đao, biển lửa cũng đến bên bà". Sắc mặt Vệ Y trắng bệnh, vẫn còn sức huyên thuyên thêm vài câu nữa lấy túi bỏ chạy không kịp cho Vi Khiết nói câu tạm biệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.