Kế Hoạch Tán Đổ Cố Thủ Trưởng Của Tôi

Chương 42




Lúc cô có mặt tại hiện trường thì cảnh sát cùng bệnh nhân hiếu kì lốm nhốm rất đông xung quanh vùng khoanh vùng hiện trường. Giữa hàng chục cái đầu cô lại nhận ra ngay Cố Mặc đang đứng trong đó xem thi thể hợp tác cùng bên phía cảnh sát. Quả nhiên con hưu cao cổ ấy cũng đánh hơi đến không riêng gì cô a.

Để hộp cơm xuống ghế đá, Vi Khiết len lỏi qua đám người đông kịt vào sâu trong hiện trường gần hơn để thấy rõ hơn. Các cảnh sát làm việc hết công suất lùa bệnh nhân như lùa vịt để họ làm việc những người cảm thấy ghê thì tự động rút dần dần bọn họ cũng vãn đi về khu điều trị của mình bởi có người chết không ai lại muốn liên lụy thành nghi can cả.

Đứng bên ngoài hiện trường khoanh tròn Vi Khiết khoanh tay đứng thẳng người, mắt không rời cái xác toe toét máu dưới mặt đất. Mặt nạn nhân úp xuống đất biến dạng hoàn toàn, phần não tung ra một ít, máu thành hình hoa túc cầu xiên xẹo. Bộ đồ bệnh nhân vẫn còn mặc trên người khá rộng rãi, người này gầy là đàn ông, rơi từ độ cao tầng 5 xuống thì nếu tự tử không thể dang hai tay chào đón mặt đất như tư thế hiện giờ được.

Một viên cảnh sát chui ra khỏi hiện trường vụ án, nói gì đó với Cố Mặc. Vi Khiết đứng yên một chỗ ở hiện trường cho dù mọi người có giải tán hết cô vẫn nhìn chằm chằm vào cái xác không có ý định rời đi. Nhìn thấy cô nàng bình tĩnh nhìn thi thể Cố Mặc lập tức chú ý đến cô, bước ra khỏi hiện trường đến gần Vi Khiết

"cô không sợ à? về phòng đi". ý Cố Mặc rất rõ ràng

Dường như Vi Khiết không để ý lắm, coi người đàn ông bên cạnh hoàn toàn vô hình. Yên lặng, cả hai bọn họ đứng cạnh bên nhau im tuyệt đối mặc kệ cho xung quanh có tất bật như nào thì hai bọn họ như đứng ngoài thế giới vậy.

Lúc Vi Khiết trở về thực tại cô mới để ý Cố Mặc đang đứng bên cạnh mình, cô nàng đường mỉm cười huýnh vai anh một cái hết sức thân mật

"Khụ". thủ trưởng Cố ho nhẹ để che dấu cảm xúc bất ổn

"Cố Mặc, anh quen mấy cảnh sát điều tra án kia?". Vi Khiết lân la hỏi

"ừm, làm sao?". Cố Mặc rất có tâm anh cúi đầu xuống nhìn cô nàng không để cô phải ngưởng lên nhìn mình

"bọn họ kết luận thi thể bước đầu như thế nào".

"tự sát". Cố Mặc nhún vai trả lời thẳng thắn, ánh mắt vẫn dừng lại trên khuôn mặt của cô nhóc xem biểu cảm thích thú đăm chiêu, xem ra con nhóc này nhìn ra được điểm gì bất thường rồi

"nếu tôi nói nạn nhân bị giết thì sao? anh có ngạc nhiên quá không?". Vi Khiết dựa đầu vào tay người đàn ông cao lớn bên cạnh biểu cảm làm như họ là một cặp cực kì thân thiết, gắn bó. Không phải vì tán tỉnh yêu đương gì đâu tại cô ngưởng cổ ngắm tên ma mị nãy giờ khiến xương sống tê cứng rất mỏi nên đành mạn phạm mượn dùng tạm. Vả lại Cố Mặc cũng không bài xích cô a, anh ta đang hưởng thụ đằng khác ấy chứ

Cố Mặc thấy cô chắc chắn thì cũng không ngạc nhiên lắm, Vi Khiết vốn thông minh và nhạy bén cô có thể tìm ra điểm khác thường sau một lần nhìn là hoàn toàn bình thường

"Tôi có thể vào hiện trường không? tôi muốn xem rõ hơn". Chưa kịp được sự đồng ý Vi Khiết đã xông vào hiện trường, hai chân bật nhảy qua vùng dây khoanh

Cố Mặc thì lắc đầu bất lực đi đến vị thám trưởng đang ghi chép gần đó nói với anh ta vào câu rồi lấy gang tay trong hộp khám xét mang vào cho Vi Khiết

"Đúng như tôi đoán, phần cổ nạn nhân có vết hằn đỏ. Anh nhìn xem tuy không thấy rõ nhưng phần móng tay hơi tím cho thấy nạn nhân trước khi chết đã phản kháng lại hung thu. Việc tấn công đến từ đằng sau, siết cổ đến chết. Nạn nhân chết rồi mới bị đẩy xuống từ lầu 5 nên lực rơi xuống không có sự chống đỡ dẫn đến phần đầu bị toét đại não".

Vi Khiết thích thú khó nhọc đeo gang tay vào tay trái xem xét thi thể máu me be bét nằm trên nền đất xi măng cứng, thấy cô gái trẻ xinh đẹp cầm những bộ phận người lên như thật không chút sợ hãi thì mấy anh cảnh sát thám viên há hốc mồm kinh ngạc

Người bình tĩnh lắng nghe nhất có lẽ là thủ trưởng Cố của chúng ta, anh nhíu mày lại, ngồi thấp người xuống quan sát phần não cùng tay nạn nhân. Từng bộ phận nhỏ đều được Vi Khiết quan sát rất tinh tế khiến Cố Mặc không khỏi không kinh ngạc. Tài năng phân tích rất tốt, với một cô gái học âm nhạc thì điều này càng ngạc nhiên

"Phần chân bị hung thủ cố tình đập và đẩy xuống, vết xước cực kì nhỏ bị bụi bám lên rồi nhưng vẫn có thể nhìn được". Vi Khiết nhổm mình đến phần chân thi thể xoay gót.

Cô nàng Đường càng nhìn càng thích, cái thú dị biệt của cô khiến Cố Mặc phải mỉm cười đau đầu, đứng dậy ra khỏi hiện trường mặc cô. Vị thám trưởng bước vào hiện trường cố ý nghe mấy lời thao thao bất tuyệt của cô rồi ghi chép lại đối chiếu.

"Thám trưởng, đừng ghi nữa, tự quan sát đi, nếu ông muốn cả đời làm một vị điều tra án vô tích sự thì cứ việc". Vi Khiết đứng dậy bỏ gang tay ra đi khỏi hiện trường tặng viên cảnh sát một cái nhìn khinh bỉ chẳng ra đâu rồi hướng về phía Cố Mặc cùng Mạnh Cẩn Thành đang trao đổi với nhau thứ gì đó.

"Đường đại tiểu thư thân mến, cô ngoài ưa thích điều tra quan sát xác chết ra thì còn sở thích dị biệt nào mà tôi chưa biết nữa đây". Mạnh Cẩn Thành nở nụ cười chào đón, anh ta khá thích mấy cái thú tính ngoài lề của cô nhóc này, càng loại mà con gái sợ hãi thì Vi Khiết lại càng thích.

"Ngoài phóng tinh ra có lẽ cái gì cũng biết". Cô nàng Đường trả lời bác sĩ Mạnh nhưng lại quay sang nhìn Cố Mặc với đôi mắt đẹp long lanh lưu manh đầy ẩn ý

Tất nhiên, bị ánh mắt trong sáng ấy rọi xuống thủ trưởng Cố đang hút thuốc thì ho suýt sặc khói mà chết lâm sàng. Tuy anh không biết những tài năng khác của cô nhưng việc học thói tán tỉnh lưu manh hẳn cô nhóc này giỏi nhất.

Vi Khiết vui lòng vuốt lưng thuận khí cho trai đẹp bằng tay trái lành lặn của mình. Thấy đỡ thì liền hôn một nụ hôn gió cho hai chàng trai còn ngẩn ngơ, mình thì đi về phía ghế đá lấy hộp cơm để đó vừa nãy tung tăng về phòng nghỉ ngơi.

"Lão Cố, cậu gục chưa? Tôi thì gục rồi đấy". Bác sĩ Mạnh xoay cổ sang liêm chính nhìn bạn

"Muốn gục thì đợi cái thi thể kia rời khỏi bệnh viện đi, rồi cậu có gục ở nhà vệ sinh tôi cũng không quản". Cố Mặc mặt đen lại ném cho bạn một cái nhìn vô cực, giọng thấu xương cảnh cáo cao

"Ok, ok tôi đi làm việc". Mạnh Cẩn Thành dơ tay chịu thua mềm oặt


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.