Kế Hoạch Tán Đổ Cố Thủ Trưởng Của Tôi

Chương 14




2 ngày sau

Hôm nay Cố Mặc đến đón cô gái nhỏ họ Đường kia về nhà. Không cần quan tâm Vi Khiết có đồng ý hay không. Điều này chẳng quan trọng nữa bởi bệnh viện cũng có thời gian của bệnh viện. Vết thương khỏi thì phải rời đi.

Anh đến đón cô coi như đã nể mặt sự thông minh của cô gái này lắm rồi. Đường đường là chủ tịch Cố thị, thiếu tướng Cố Mặc lại phải đi đón một cô gái thì mới biết ngoại lệ này chưa từng có của một người thời gian vàng bạc.

Mở cửa vào trong phòng thấy con lợn nào vẫn ngủ, Cố Mặc ngẩn người giây lát xem tư thế dáng ngủ người chả ra người, gái chả ra gái kia. Thô rất thô, thô y hết miệng nhỏ của cô vậy.

"Haizzz...Đồ lợn...dậy đi tôi đến đón cô". Cố Mặc nhẫn lại lung lay cơ thể cô gái cho đến khi có dấu hiệu tỉnh ngủ

Vi Khiết đang trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh gắt um lên hất tay người đàn ông đang lay mình ra thật mạnh khỏi người, dẫy người vào trong chùm chăn ngủ tiếp

"Vãi thật...mới sáng sớm gọi cái gì mà gọi. Không thấy bà đang ngủ à"

Cố Mặc: "Đường Vi Khiết, tôi nói cô dậy nhanh cho tôi"

"..."

Cố Mặc:"Tôi đếm từ 1 đến 3 cô lập tức dậy cho tôi"

"..."

1

2

3

"Đường Vi Khiết cô xác định sẽ ở bệnh viện luôn đúng không? Ngày mai có giấy xuất viện, tôi sẽ xem cô làm vô gia cư". Lão Cố nghiến răng nghiến lợi chịu hết nổi, dù biết cô gái này vẫn là trẻ con nhưng thật sự kiên nhẫn, bình tĩnh đều vượt chỉ số giới hạn của một quân nhân nhiều năm như anh rồi.

Lề mề, chậm chạp, thiếu kỉ luật, thiếu quy tắc hội tụ đủ tất cả trên Vi Khiết. Nói nhẹ không được, nói nặng không xong.

Cố Mặc định xoay người bỏ đi nhưng vẫn nghĩ ra thương xót cô bé kia khi xuất viện với cái tính cách chó gặm chắc chắn sẽ từ khước Đường gia, lòng thương xót của thủ trưởng Cố ngàn năm mới có một lần, liền nhíu mày tay thô lỗ đẩy cái thân hình nhỏ bé đanh nằm quận trong chăn xuống đất.

"Bịch"

Vi Khiết rơi tự do xuống đất, mông chạm nền gạch lạnh buốt xương, đau đớn, đầu rối tung thành mảnh lớn như tổ quạ, lưng bị thương sót sót. Cơn điên được tích tụ từ nãy liền gom góp lại xả giận, nằm dưới đất chửi bới, tìm điểm tựa mò mò lên giường:

"Định mệnh, rốt cuộc thằng cha già nào lại đi làm cái trò này với lão nương, ngại sống chưa đủ à...CMN mới sáng sớm đủn đủn, gọi gọi cái gì...ui da..."

"Chửi đủ rồi?". Mặt Cố Mặc đen như bát mực Cửu Long nhìn cô gái nhỏ lăn lộn dưới đất văng tục, chút thương sót vừa nãy hoàn toàn biến mất thay vào sự kiềm chế tức giận


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.