Thứ bảy, Hạ Hà Tịch đến đón bà mối từ sáng sớm. Tuy không hiểu rốt cuộc con cáo họ Hạ muốn làm gì, nhưng Tô Tiểu Mộc vẫn ngoan ngoãn lên xe. Mãi tới khi thấy ô tô từ từ chạy ra khỏi thành phố C cô mới thấy có chút kỳ lạ, cuối cùng mở miệng hỏi: “Rốt cuộc là chúng ta đi đâu?”
Hạ Hà Tịch vẫn nhìn thẳng về phía trước, chăm chú lái xe: “Về thành phố A.”
Bà mối nghe vậy thì ngẩn người một lát, không biết nên phản ứng thế nào. Chuyện của con cáo này cô nghe được một ít từ chỗ anh hai. Hạ Hà Tịch là người thành phố A, bố mẹ, họ hàng cũng ở thành phố A. Vì học cấp ba nên anh ta mới chuyển tới thành phố C, cũng vì thế mới quen được ông anh hai Tô Cẩm Trình của cô. Nhưng tai nạn bất ngờ ập tới, trong nhà xảy ra chuyện, suýt nữa phải nghỉ học.
Sau đó, anh được họ hàng ở thành phố A đón về nuôi, đi du học nước ngoài, về nước lại vào tập đoàn Chính Uy thực tập, rồi lại ra nước ngoài, cuối cùng mới tới thành phố C làm tổng giám đốc chi nhánh của tập đoàn Chính Uy ở đây. Tô Tiểu Mộc quen Hạ Hà Tịch lâu như thế, nhưng chưa bao giờ nghe anh nhắc tới họ hàng thân thích hay bạn bè ở thành phố A. Vậy mà giờ đạp sóng đạp gió quay về, lại chọn đúng lúc trước khi hai người kết hôn… liệu có ý gì không?
Nghĩ tới đây, bà mối nhìn chằm chằm Hạ Hà Tịch, đúng lúc đối phương cũng khẽ nghiêng mặt nhìn qua chỗ cô. Trong khoảng khắc, khóe miệng anh khẽ cười, dịu dàng nói: “Đưa em về gặp bố mẹ.”
Mặt Tô Tiểu Mộc thoáng cái đã nóng bừng, cúi đầu đáp: “Còn chưa chính thức cưới xin, anh đừng gọi vớ vẩn!”
Thành phố A cách thành phố C không xa lắm, sau hai tiếng rưỡi đi xe đã tới núi Hoa Ần của công viên Đào Ần. Tô Tiểu Mộc vừa nghe thấy cái tên này liền nghĩ, Hoa với chả Đào, cứ nghĩ đây là kiểu du lịch ở nông trại nào đó, nhưng thật ra chỗ này là nghĩa trang.
Trong suy nghĩ của bà mối, nghĩa trang lúc nào cũng là nơi âm u, sương mù bao phủ, không khí đầy vẻ chết chóc. Những tấm bia mộ được dựng chỉnh tề, ngay ngắn. Ấn đường của nhân viên trong nghĩa trang cũng phải đen tối, ánh mắt đờ đẫn… Nhưng tất cả những thứ trước mắt hoàn toàn phá vỡ quan niệm của cô.
Cảnh sắc tươi đẹp, mây trắng như bông. Ngẩng đầu nhìn núi non trùng điệp phía xa, cây cối dày đặc từng lớp, từng lớp. Thỉnh thoảng có nhân viên nghĩa trang đi qua cắt tỉa cây cối hay lau bia mộ cũng tươi cười đón tiếp, vẻ mặt không hề u ám. Theo lời nhân viên trong nghĩa trang, công viên Đào Ần tới tháng Ba mới là lúc đẹp nhất. Hoa đào đua nở, cảnh vật ngập tràn trong sắc xuân. Những ngôi mộ đều được xây dưới tán đào. Khi du khách tới đây thăm viếng, thắp hương, người không biết còn nghĩ mọi người đang du xuân. Dù người nhân viên đó có nói quá lời, nhưng bà mối vẫn bị cảnh tượng nơi đây hấp dẫn.
Lúc cô còn đang ngẩn ngơ thì Hạ Hà Tịch đi mua nến thơm và tiền giấy. Anh vừa đi thì di động của bà mối vang lên. Liếc nhìn màn hình điện thoại một lát, bà mối nhấn nút nghe, chỉ khẽ “ừ” một tiếng. Đầu dây bên kia vang lên tiếng con gái: “Tiểu Mộc, cô thông minh thật. Tôi đã điều tra anh cả nhà cô rồi. Đúng như cô đoán, Tổng giám đốc Hạ liên kết với ba anh em nhà ấy… Mà tôi cũng tra nhật ký cuộc trò chuyện gần đây của Tổng giám đốc Hạ rồi, đúng là trước hôm ăn cơm bọn họ có liên lạc với nhau…”
Tô Tiểu Mộc nghe xong thì thở hắt ra một hơi, nhìn chăm chăm vào cây liễu cạnh cây cầu đá, mãi sau mới hạ giọng đáp: “Biết rồi.” Ngắt máy, bà mối chán nản ngồi xuống chiếc ghế gỗ ở đài phun nước chờ Hạ Hà Tịch. Khi người ấy tới cạnh mình, cô mới đứng dậy, phủi quần áo: “Mang cái này vào hả?”
Hạ Hà Tịch ôm một đống nến thơm và tiền giấy, gật đầu: “Ừ.” Nói rồi rất tự nhiên giơ tay kia ra nắm tay vị hôn thê, nhưng tiếc là vị hôn thê kia chẳng thèm nể nang, lắc bàn tay trắng nõn, mềm mại ra rồi đút vào trong túi áo khoác. Con cáo họ Hạ thấy vậy thì khựng lại một chút, đưa mắt nhìn bà mối, mỉm cười.
Tô Tiểu Mộc chẳng thèm để tâm, lại đặt mông ngồi xuống, nói: “Đồng chí Hạ Hà Tịch, có phải trước khi gặp bố mẹ anh thì nên nói rõ ràng mấy chuyện đi chứ nhỉ?”
Hạ Hà Tịch là người thông minh, tình huống này đương nhiên phải đoán ra tới bảy, tám phần. Anh lẳng lặng ngồi cạnh Tô Tiểu Mộc, không nói tiếng nào. Tô Tiểu Mộc hừ hừ: “Chơi trò địch không động ta cũng không động với em à?”
Con cáo họ Hạ sờ mũi cười gượng: “Anh chờ phu nhân chỉ dạy.”
Bà mối nghiến răng: “Đừng làm em buồn nôn, cả xưng hô mà cũng sửa nhanh thế à? Chữ “phu nhân” này cũng không phải là thủ đoạn ngầm của anh, nội – ứng – ngoại – hợp mà có à?” Bà mối cố ý nhấn mạnh bốn chữ “nội ứng ngoại hợp”, ánh mắt nhìn chằm chằm con cáo họ Hạ đã bốc lửa hừng hực rồi.
Lúc đó bà mối mới đi công tác về, ba ông anh trai nắm chắc được “gian tình” của Hạ Hà Tịch và Lộ Lộ với tốc độ như thần, còn đưa mình tới đó “tham quan” một chuyến. Chuyện này bà mối nghĩ sao cũng vẫn thấy khuất tất, liền nhờ An Địch điều tra thì ra ngay vấn đề.
Hạ Hà Tịch không chỉ móc ngoặc với ba ông anh kia diễn trò, thậm chí còn cố ý kích động Lộ Lộ, dẫn tới vụ án đẫm máu này. Hóa ra, Tô Tiểu Mộc chỉ đoán được phần đầu, nhưng không liệu được phần kết. Cô chỉ đoán được phần con cáo kia thông đồng với ba ông anh diễn vở kịch bắt gian, nhưng không ngờ trong lúc An Địch điều tra còn phát hiện anh hai đã từng gặp Lộ Lộ. Theo khai báo của anh cả Tô Khiêm Trình, mục đích chính của lần gặp ấy là nói cho Lộ Lộ biết quan hệ của Tô Tiểu Mộc và Hạ Hà Tịch, còn tính tới chuyện bỏ quên tấm ảnh hai nguời chụp ở núi Bất Thanh ở nhà Lộ Lộ.
Thế nên Lộ Lộ mới tức giận, cố ý tìm bà mối để gây hấn. Suy cho cùng, trong chuyện này, Lộ Lộ là người vô tội, còn người có lòng dạ độc ác lại là ông anh hai Tô Cẩm Trình…
Hạ Hà Tịch giơ tay lên, thành thật nói: “Anh thừa nhận chuyện nội ứng ngoại hợp là tính toán của anh, nhưng chuyện gặp Lộ Lộ thì anh không biết thật. Tối qua nói chuyện điện thoại với Tô Cẩm Trình anh cũng mới biết, cậu ấy chỉ giải thích với anh là…”
Hạ Hà Tịch ngừng lại một lát, chờ bà mối nhìn mình, rồi mới chậm rãi nói: “Cậu ấy nói, con gái cứ thích làm khó nhau, chỉ “khuyến khích” lẫn nhau như thế mới có thể dẫn tới ghen tuông.”
Tô Tiểu Mộc nghẹn cả một họng máu: “Hạ Hà Tịch, có phải anh không chơi trò mưu ma chước quỷ thì không vui đúng không? Chuyện ở núi Bất Thanh, chuyện Lộ Lộ, còn lần sau thì sao? Có phải chuyện kết hôn chớp nhoáng lần này cũng thế?”
Hà Hà Tịch chống má, nói như có suy tư: “Chớp nhoáng à? Chúng ta quen nhau gần một năm rồi.”
Bà mối nghe vậy bèn áp sát lại gần anh, nheo mắt, nói bằng giọng kỳ quái: “Anh đang lảng tránh vấn đề!”
“…”
“Anh đang chột dạ!”
Hạ Hà Tịch nghe vậy thì thở dài, gật đầu nói: “Ừ, gặp bố mẹ trước rồi nói sau.”
———————–Tôi là đường phân cách kết hôn chớp nhoáng—————————–
Xuyên qua trăm cây ngàn hoa với Hạ Hà Tịch, tới lưng chừng núi mới đến trước mộ của bố mẹ Hạ Hà Tịch. Nhưng điều khiến Tô Tiểu Mộc bất ngờ lại là, bên cạnh mộ của họ còn có hai người khác, người lập bia là cũng khắc tên Hạ Hà Tịch. Hạ Hà Tịch chia bó hoa tươi trên tay mình ra làm bốn phần, đặt trước bốn ngôi mộ rồi mới cúi người, nói:
“Ông, bà, bố, mẹ, con đưa Tiểu Mộc tới gặp mọi người đây.”
Bà mối nhìn chằm chằm vào bốn ngôi mộ, phát hiện ra thời gian trên bia mộ của bố mẹ và bà của Hạ Hà Tịch cùng một năm, nói như thế thì…
Hạ Hà Tịch thấy cô thoáng ngẩn ra thì cười cười, bảo cô dâng hương, xong xuôi rồi mới kể lại chuyện năm đó: “Ông anh mất sớm. Lúc nhỏ, anh sống cùng bà và bố mẹ. Sau này, để anh được học ở một trường đại học tốt nên bố mẹ anh vay tiền cho anh vào học ở trường tư thục ngoại ngữ ở thành phố C. Ngoài học phí ra thì còn tiền ăn ở. Bố mẹ anh vừa phải trả nợ, vừa phải chăm sóc cho bà bị bệnh. Để tiết kiệm ít tiền mà buổi tối tan làm mẹ anh không bắt xe buýt, ngày nào bố anh cũng đạp xe đi đón mẹ, nhưng….”
Hạ Hà Tịch nói đến đây thì dừng lại, nhìn ra ngọn núi xa xa để ổn định lại tâm trạng rồi mới tiếp tục nói: “Hồi ấy anh rất giận bố mẹ. Cả hai đều là người làm công ăn lương, bệnh của bà cũng phải tốn rất nhiều tiền, thế mà bố mẹ còn bắt anh tới học ở trường tư thục. Những người trong trường đó không giàu cũng sang, anh không thích môi trường như thế chút nào. Có lúc anh cảm thấy, họ không phải vì muốn tốt cho anh, mà chỉ là để đạt được mơ ước của chính họ. Nhưng anh không ngờ, họ bị tai nạn giao thông.”
Bà mối thấy Hạ Hà Tịch cúi đầu, bèn nắm lấy tay anh. Lát sau mới thấy anh ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo như nhìn thấy đáy. Lắc lắc đầu, Hạ Hà Tịch mỉm cười với bà mối: “Đúng đấy. Lúc bố đi đón mẹ thì xảy ra chuyện. Có lúc anh nghĩ, nếu không phải vì anh, nhà họ Hạ sẽ không xảy ra chuyện như thế.” Anh nuốt khan, mắt không kiềm chế được mà đỏ lên. “Hai người mất chưa được bao lâu thì bà anh cũng theo. Trong nhà chẳng còn lại gì, chỉ còn lại món nợ. Bạn bè thân thích thấy anh nhỏ dại bơ vơ, cũng không tới nhà đòi nợ ngay, chỉ là… không ai chịu ra tay giúp đỡ nữa. Nhóc này, lúc đó anh bắt đầu hiểu, thực ra tình người còn bạc bẽo hơn bất cứ thứ gì. Giây trước họ có thể là anh em kề vai sát cánh, nhưng khi đề cập tới lợi ích, ha ha…”
Lần này, Hạ Hà Tịch cúi đầu mãi mà không chịu ngẩng lên, bà mối siết chặt tay anh, tựa đầu vào vai anh, nói: “Thực ra anh không cần ép mình nhớ lại khoảng thời gian đó nữa. Em không quan tâm anh trước đây anh thế nào, em chỉ quan tâm tới chúng ta sau này.”
Con cáo họ Hạ khụt khịt, lắc đầu, nhếch môi: “Nhưng anh để ý. Dù anh nhìn thấy quá nhiều cảnh tình người ấm lạnh vì cảnh sa sút của nhà họ Hạ, nhưng bao nhiêu năm qua anh chưa từng vứt bỏ tình yêu. Nhóc, anh tin vào tình cảm, cũng tin vào tình yêu. Em nhìn xem, một viên ngọc lạnh lùng như em không phải cũng bị anh ôm cho ấm rồi sao? Mỗi lần không chịu đựng được, anh đều tự nói với bản thân, chỉ cần cố gắng thì nhất định sẽ đạt được thứ mình muốn, dù có phải dùng tới thủ đoạn.”
Tô Tiểu Mộc cau mày: “Đây là lời giải thích cho mấy âm mưu của anh à?”
Hạ Hà Tịch, lâu lắm rồi anh chưa được yêu đúng không? Thế nên anh mới nghĩ rằng, trên đời này không có thứ tình yêu vô duyên vô cớ, chỉ có thứ tình cảm không cố gắng để giành lấy? Tới giờ phút này, bà mối rất muốn nói với Hạ Hà Tịch rằng, anh nhầm rồi, nó cũng như tình yêu bố mẹ dành cho anh, mãi mãi là thứ đặc biệt không hề thay đổi mà không cần bất cứ lý do nào. Chỉ là anh đã mất đi từ lâu lắm rồi, đã tự trách lâu lắm rồi, nên mới tưởng rằng mình chưa dốc hết sức.
Tô Tiểu Mộc chăm chú nhìn con cáo họ Hạ, nhưng chẳng thấy bất cứ biểu hiện gì trong mắt anh. Anh lắc đầu, nhìn tay mình rồi nói một bí mật lớn nhất: “Nhóc, anh đã từng kết hôn.”