Kế Hoạch Mai Mối

Chương 12: Giương Đông kích Tây




Tô Tiểu Mộc xuống tầng một làm thủ tục xuất viện cho Hạ Hà Tịch, nhưng bất ngờ gặp phải một người rất quen.

Cô cầm bệnh án vừa xuống tời tầng một thì thấy một dáng người quen tới không thể quen hơn ở quầy lễ tân. Chớp chớp mắt để chắc chắn mình không nhìn nhầm, Tiểu Mộc bèn gọi to: “Anh cả.”

Không gọi còn hay, vừa gọi thì bóng lưng cao to ấy đông cứng lại, không quay đầu mà vội vàng sải bước ra ngoài.

Bà mối thấy vậy chỉ thấy kỳ lạ hơn, nhảy thẳng lên hai bậc thềm, hét to: “Tô-Khiêm- Trình! Anh đứng lại cho em!”

Vừa hét xong, tất cả mọi người trong đại sảnh đều nhất loạt nhìn về phía bà mối, nhưng bà mối vẫn tỉnh bơ, lượn tới trước mặt ông anh đã hoá đá, bĩu môi nói: “Anh cả, em gọi anh sao anh lại lờ đi?”

“Ha ha”, Tô Khiêm Trình gượng cười, rồi mới gại đầu, nói: “Là Tô Tiểu Mộc à, anh là…”

Tiểu Mộc gật đầu: “Đang làm nhiệm vụ hả?” Anh cả Tô Khiêm Trình là cảnh sát, gặp nhau ở đây cũng không có gì lạ cả, dù sao anh ấy cũng điều tra phá án khắp nơi mà. Nhưng tình huống vừa thấy mình đã chạy trốn thế này…trăm phần trăm là có vấn đề!

Tô Khiêm Trình nghe Tô Tiểu Mộc nói vậy cũng nhớ ra, nét mặt trở nên nghiêm túc, siết tay đáp: “Đúng, anh đang làm nhiệm vụ, nhiệm vụ bí mật…”

Bà mối không chờ ông anh cả nói hết, liếc mắt nhìn đơn thuốc trên tay anh, không nể nang: “Làm nhiệm vụ tiện thể lấy thuốc cho người ta à?”

Tô Khiêm Trình á khẩu, bị chặn họng ngay tại chỗ. Thấy vậy, bà mối không kìm được mà thở dài. Thế mới nói, chẳng trách anh cả làm cảnh sát bao nhiêu năm mà chưa được thăng chức, vui giận gì thể hiện hết lên trên mặt, ngốc quá đi mất! Tình huống đơn giản thế mà cũng không ứng phó được, anh hoàn toàn có thể nói dối là trên đường bắt kẻ tình nghi bị thương nhẹ nên tới bệnh viện thôi mà.

Tuy trong lòng thì nghĩ thế, nhưng ngoài mặt bà mối vẫn giả vờ không biết: “Ôi trời, em lại quên mất. Lúc anh làm nhiệm vụ không thể nói chuyện, thôi vậy, em không quan tâm nữa. Em chỉ đến làm thủ tục chuyển viện giúp bạn em thôi, em đi trước đây.”

Tô Khiêm Trình nặng nề thở ra thở hắt ra, liện tục gật đầu: “Được rồi.”

Bà mối cười hì hì rồi vẫy tay chào anh cả, nhanh nhẹn chạy vào đại sảnh bệnh viện. Tô Khiêm Trình chắc chắn Tiểu Mộc đã đi xa rồi mới cau mày nhìn đơn thuốc trong tay, cúi đầu chán nản đi ra ngoài.

Một lát sau, bà mối thò nửa người ra ngoài cửa, cô xoè tay cười gian, anh cả, đây gọi là điều tra ngược.

————————Tôi là đường phân cách điều tra ngược—————————–

Bà mối làm xong thủ tục chuyển viện mà người cứ ngẩn ngơ, Hạ Hà Tịch gọi mấy lần, cô đều không nghe thấy, Hạ Hà Tịch thấy vậy thì không gọi nữa, khoanh tay ngồi nghiêm chỉnh trên giường nhìn cô chằm chằm. Có lẽ ánh mắt của đồng chí Hạ quá nóng bỏng, hoặc có lẽ bà mối ngẩn ngơ xong rồi, rồi một lúc sau mới “a” một tiếng, hỏi: “Nãy anh mới nói gì?”.

Hạ Hà Tịch nhếch môi, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Đã làm thủ tục xong chưa? Chờ lát nữa anh gọi An Địch lái xe tới đón chúng ta.”

Tiểu Mộc ngắt ngứ gật đầu, lúc này mới gọi bằng giọng nói sợ sệt, nhỏ như muỗi: “Anh Hạ…”

Con cáo họ Hạ vừa nghe cô gọi thì khoé miệng khẽ nhếch lên, hai từ anh Hạ đơn giản này, nhưng lại bao gồm rất nhiều tầng nghĩa. Bình thường bà mối gọi anh là “Hạ Hà Tịch”, lúc trêu chọc thì gọi “con cáo họ Hạ”, “đồng chí Hạ”, lúc giận lại là “ngài Hạ”, “Tổng giám đốc Hạ”. Mà “anh Hạ” này thì…ừm, hai chữ thoát ra từ cái miệng nhỏ nhắn, xinh xắn, ngọt ngào của bà mối nhất định là khi cô có chuyện cần nhờ vả. Nghĩ tới đây, Hạ Hà Tịch từ từ ngước lên nhìn bà mối, đúng lúc chạm phải nụ cười duyên của đối phương.

“Anh Hạ, thực lực của tập đoàn Chính Uy lớn mạnh như thế, anh lại là tổng giám đốc ở bên ấy, nếu…em nói, là nếu thôi nhé, lợi dụng các mối quan hệ của anh điều tra người nào đó, chắc là không có vấn đề gì chứ?”

Hạ Hà Tịch cố ý chuyển ánh mắt xuống nhìn bệnh án trên tay, thờ ơ đáp: “Ừ”

“Vậy thông tin về người đó, à…, ví dụ như chuyện mấy năm trước làm việc gì, ở đâu, có mấy căn hộ đứng tên cũng có thể điều tra chứ?”

“Ừ.”

“Còn nữa, còn nữa, kiểu điều tra này không phạm pháp chứ?”

“Ừ.”

Nói tới đây, Tiểu Mộc không thèm để ý đến sự thờ ơ của con cáo họ Hạ, đôi mắt đen lấp lánh như đá quý, lập tức vỗ tay: “Tốt quá! Anh Hạ, bát canh bí đao đấy anh không cần trả tiến nữa đâu!”

Hạ Hà Tịch cố ý im lặng một lát, mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn bà mối. Với những gì anh biết, bà mối Tô thực sự là một người rất có nguyên tắc. Nguyên tắc của cô là: không bao giờ chiếm một đồng tiền của người khác, đương nhiên người khác cũng đừng mơ moi được nửa xu từ cô. Thế nên đột nhiên không lấy tiền bát canh bí đao ấy…nhất định có vấn đề!

Ý câu này chính là: anh lấy việc điều tra người lần này trả thay cho tiền canh bí đao đi. Ầy, thật là…anh bí đao đắt quá đấy!

Quả nhiên, không đợi Hạ Hà Tịch mở miệng, bà mối lại nói: “Anh Hạ, anh giúp em điều tra một người đi, chị ta đang nằm ở viện này!” Giọng điệu nhẹ bẫng, tự nhiên, như lẽ thường là thế.

Hạ Hà Tịch khẽ nheo mắt, đây là mánh khoé Tô Tiểu Mộc hay sử dụng: giương đông kích tây. Cố ý nói lung tung một hồi, để bên địch lơ là trước, rồi đập một gậy xuống, thừ lúc đối phương còn chưa kịp tỉnh táo, lại bồi thêm một quả lựu đạn. Chỉ đáng tiếc, anh không phải Châu tài nữ, càng không phải cô Mai Mai thấy tiền là mắt sáng lên, lúc này, đầu óc anh rất tỉnh táo, tiếp đó, trăm phần trăm là bà mối sẽ ném lựu đạn ra. Ừm…nếu anh đoán không nhầm, thứ con nhóc ấy dùng lần này sẽ là viện đạn bọc đường.

Trước giường bệnh, bà mối ngập ngừng một lát, hít một hơi thật sâu, rồi ngồi xuống bên Hạ Hà Tịch, chọc chọc hai ngón tay vào nhau, nói: “Đương nhiên, em biết chuyện điều tra người này không thể miễn cưỡng được.” Nói xong, bà mối lập tức vỗ ngực bảo đảm: “Chuyện này không sao, em sẽ trả tiền. Còn món nợ ân tình anh Hạ giúp em điều tra người thì…” bà mối ngẩng đầu nhìn trời, nghĩ một lát, rồi mỉm cười vui vẻ, nói: “Anh thấy thế này có được không nhé, em làm giúp việc cho anh để trả món nợ ân tình này. Anh muốn ăn gì thì em nấu cái ấy, muốn uống gì thì em làm cái ấy. À, anh một mình cô đơn lẻ bóng, không có người thân ở bên, bị ốm thật sự rất đáng thương…”

Con cáo họ Hạ nghe mà khoé môi nhếch lên không kìm lại được. Ôi, xem ra ngoài viên đạn bọc đường, còn có cả đạn hơi cay nữa, một câu “anh Hạ”, hai câu “anh Hạ”, thật khiến người ta sợ hãi.

Cái gì cần nói thì cũng nói hết rồi, Tô Tiểu Mộc nhìn Hạ Hà Tịch hết chống đầu suy nghĩ rồi lại cười ngu, trong chốc lát không thể đoán được suy nghĩ của đối phương, đang tính nói thêm gì đó thì con cáo họ Hạ thản nhiên mở miệng hỏi: “Hoá đơn chuyển viện đâu?”

Bà mối đảo mắt, lời thoại này ở đâu ra đấy? Anh cũng chơi trò giương đông kích tây à? Bà mối cắn môi, trong lòng thầm nhủ mình không thể sơ suất, đối phương là một con cáo già, nhưng ngoài mặt vẫn ngoan ngoãn đưa hoá đơn cho Hạ Hà Tịch.

Hạ Hà Tịch liếc nhìn hoá đơn, móc một xấp tiền lẻ trong ví đưa cho Tiểu Mộc, nói: “Đưa tiền lẻ cho em trước, số còn lại sẽ chuyển vào thẻ cho em.”

“Ừm.” bà mối đứng im, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, trong lòng không đoán được suy nghĩ của đối phương, nhưng ngoài mặt lại cố tỏ vẻ tự nhiên: “Anh đừng để ý, chúng ta là bạn bè mà, em còn không tin tưởng anh Hạ sao? Hơn nữa cũng đáng mấy tiền đâu.”

Hạ Hà Tịch nhướn mày, câu chuyện lại được chuyển về chủ đề ban đầu: “Chuyện điều tra người em vừa nói ban nãy…”

Tô Tiểu Mộc thấy Hạ Hà Tịch cố ý ngắt đúng chỗ quan trọng, đang nói lại ngừng, thì có vẻ rất căng thẳng, tay đang xếp tiền cũng khựng lại chờ câu trả lời của đối phương.

Hạ Hà Tịch đang nhìn chằm chằm ví tiền trên tay bà mối, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.

Bà mối hỏi: “Cái gì, anh nói xem nào?”

Con cáo họ Hạ tỉnh táo lại, sắc mặt đã trở lại bình thường, nhưng giọng điệu trầm xuống: “Chuyện này không khó lắm, nhưng…anh có một điều kiện.”

“Điều kiện gì?” Chỉ cần không phải giết người cướp của, Tô Tiểu Mộc sẽ không từ chối.

Hạ Hà Tịch giãn chân mày ra, đưa tay với lấy ví tiền trên tay bà mối rồi lại nheo mắt nhìn tấm ảnh cài trong ví một cách cẩn thận, lúc này mới nhếch môi nói: “Bà Châu nói đúng, cái dáng này, tư thế này…bà mối em xứng đôi với bạn trai lắm, khi nào cậu ta về nước, cho anh gặp mặt chút nhé?”

Bà mối tức giận, thầm oán than: “Con cáo già họ Hạ kia, gọi anh mấy tiếng “anh Hạ” mà anh được đằng chân lấn đằng đầu à? Còn không coi mình là người ngoài thật à? Đừng cho rằng mặt anh như cái đầu heo rồi thì tôi không dám đánh cho cái mặt anh càng giống đầu heo hơn!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.