Kế Hoạch Dưỡng Thành Đại Thần

Chương 23: Cặp đôi hạ lưu




Đứng giữa phòng tắm mát-xa vĩ đại thuộc khách sạn năm sao cao cấp là Đoàn Hàn Chi và Quan Phong hai người. Thế nhưng đến tận khi đóng cửa, đứng trước gương lớn, đồng thời bắt đầu không coi ai ra gì cởi quần áo, hai người mới đột nhiên không hẹn mà cùng phát hiện: A, ngoại trừ bản thân, nơi này còn có người thứ hai tồn tại…

Đứng đối diện nhau, Quan Phong cùng Đoàn Hàn Chi vẻ mặt hung ác, giống như sư tử tranh đoạt địa bàn.

Bất luận là Đoàn Hàn Chi hay Quan Phong, trong giới nghệ thuật luôn luôn giữ kín sinh hoạt cá nhân, chưa từng ở trước mặt bất cứ ai thay y phục. Đối với bọn họ mà nói, “Bị người ta nhìn mình cởi đồ” cũng tựa như “Ở giữa đường đóng phim AV” vậy, kinh hồn khiếp đảm.

À không, đối với Quan Phong mà nói, “Ở giữa đường đóng phim AV” có lẽ cũng chẳng tính là cái gì, nếu đổi thành “Ở giữa đường làm tình với người ngoài hành tinh” chắc sẽ hợp với hắn hơn một chút.

Bàn tay Đoàn Hàn Chi đặt lên khuy áo sơmi, còn tay Quan Phong đã hướng đến dây thắt lưng. Sau ba mươi giây hoàn toàn đông cứng, Đoàn Hàn Chi thắng.

Y cười nhạt một tiếng, cởi hết toàn bộ khuy áo, kế tiếp cúi đầu cởi luôn dây thắt lưng.

Khi y cúi xuống, chỉ nghe một tiếng đóng cửa cái ‘Rầm!’, lúc ngẩng lên thì Quan Phong đã biến mất không thấy tăm hơi.

Hai kẻ hạ lưu tương phùng, người da mặt dày hơn nhất định thắng cuộc.

Cùng lúc đó, ở đại sảnh dưới lầu.

Vệ Hồng say khướt bị xối nước lạnh liên tục vẫn không ngừng la hét om sòm, tru lên thành tiếng “Đạo diễn Đoàn, anh đã nói sẽ gả cho tôi mà.” “Tôi sẽ kiếm tiền nuôi gia đình, tôi là nam nhân tốt.” cùng với “Tôi sẽ không ra đường tìm tình nhân, thế nhưng anh cũng phải cam đoan sau này không được ở trước mặt tôi cùng người khác liếc mắt đưa tình ô ô ô ô ô…”

Trợ lý của Đoàn Hàn Chi nhẹ nhàng nói bên tai hắn: “Cậu say rồi.”

“Ai? Ai nói tôi say? Tôi… tôi không uống rượu!”

“Có, cậu thật sự đã say. Khi cậu nâng ly còn phun vào giày đạo diễn Đoàn.”

Chỉ một câu đơn giản như thế, trong phút chốc đã đem Vệ Hồng từ giấc mơ thiên đường màu hồng phấn hung hăng túm ra, cũng trực tiếp đem Vệ Hồng đã thanh tỉnh đạp thẳng xuống mười tám tầng địa ngục. Vệ Hồng rùng mình dữ dội mấy cái, ánh mắt tỉnh táo không còn chút men say hỏi trợ lý: “Anh nói thật?”

“…Tôi chỉ nói đùa thôi.” Trợ lý lui về sau: “Nhưng cậu đã cầu hôn đạo diễn Đoàn.”

Vệ Hồng thống khổ chạy khỏi toilet, vọt vào hội trường buổi tiệc đã chẳng còn bao nhiêu bóng người. Nếu đây là tranh biếm họa, chúng ta có thể thấy một con cún lông xù đang vừa chạy vừa vẫy đuôi, móng vuốt tứ chi không chạm vào mặt đất, ngay phía sau là thiếu nữ thắt hai bím tóc dài tuôn rơi dòng lệ.

Băng ghế sô pha bọc da Armani mà Đoàn Hàn Chi vừa ngồi khi nãy cũng vắng hoe, chung quanh chỉ còn mấy ngôi sao đứng ở quầy bar uống rượu.

Vệ Hồng đứng trước cửa lớn, thân thể cứng đơ trăm phần trăm. Tâm tình của hắn lúc này hoàn toàn không khác chi con cún nhỏ làm bể bình hoa cổ nên bị chủ nhân ruồng bỏ.

“Tìm người?” Đàm Diệc Vi từ trong đám mỹ nữ ló đầu ra, gương mặt đỏ bừng bừng còn chưa kịp biến mất, “Đạo diễn Đoàn hình như ra ngoài với người khác rồi, nhưng với ai thì tôi không biết, có khả năng đã trực tiếp lên lầu thuê phòng.”

Cơn ghen tuông xông thẳng lên đỉnh đầu Vệ Hồng. Nhìn Đàm Diệc Vi mãn nguyện đắc ý trái ôm phải ấp, cơn ghen nhất thời từ trên đỉnh đầu lại vọt xuống miệng: “Tập trung chơi gái của cậu đi! Cậu không nói cũng chẳng ai bảo cậu câm đâu!”

Đàm Diệc Vi nhún nhún vai, một lần nữa ngập trong mây hồng mỹ nữ.

Vệ Hồng nhảy khỏi thang máy, nhìn một lượt xung quanh trái phải. Phòng ốc nơi này giống nhau như đúc, mấy cánh cửa đều dùng gỗ mộc đào khắc hoa văn, trang trí thảm lông dày màu trắng, thoạt nhìn hết sức tráng lệ. Vấn đề là, Đoàn Hàn Chi thuê căn phòng nào?

“Xin hỏi…” Vệ Hồng đầy sát khí đứng trước quầy tiếp tân, hỏi hai nữ nhân viên: “Vừa rồi có một nam nhân đại khái cao cỡ này, mặc âu phục màu đen, đã uống say khướt, dẫn theo một người không biết là nam hay nữ thuê phòng đúng không?”

Hai nữ tiếp tân đưa mắt nhìn nhau, cô gái tóc ngắn chậm rãi hỏi: “Anh nói Đoàn Hàn Chi, hay nói Quan Phong?”

Quan Phong cũng sa đọa đến mức đem theo người tình một đêm đến đây thuê phòng? Bất quá đây không phải điều Vệ Hồng quan tâm, cho dù Quan Phong đồng thời lên giường với mười người cả nam lẫn nữ, đối với hắn chẳng hề quan hệ một xu.

“Đoàn Hàn Chi!” Vệ Hồng tựa như lão công bị cắm sừng, kích động phun nước miếng: “Y thuê phòng mấy? Đi hướng nào? Ở đâu?”

“2014.” Cô gái tóc ngắn đáp: “Lúc ghi lại tôi còn đặc biệt hưng phấn, là ‘Yêu anh một đời’* a. Con số này rất may mắn… Anh tìm bọn họ ư? Mau đi về phía trước, cuối đường quẹo trái, nhìn theo biển số phòng là được.”

*2014 phát âm tương tự ‘Yêu anh một đời’ ^^

“Cám ơn, cám ơn!” Vệ Hồng quay đầu bỏ chạy.

Sau quầy tiếp tân, cô gái còn lại kinh hãi nhìn chằm chằm cô gái tóc ngắn: “Sao cô lại có thể nói cho hắn biết số phòng? Như vậy là trái quy định a!”

Cô gái tóc ngắn ôn nhu nở nụ cười: “Bởi vì CP bị phá vỡ.” Nàng dịu dàng nhìn theo bóng lưng Vệ Hồng, trong mắt lấp lánh thủy quang, mang theo vô tận ngọt ngào cùng đau thương, “–Đoàn nữ vương rõ ràng là của Vệ trung khuyển, như thế nào có thể tùy tiện cùng người khác lên giường…”

……

Quan Duệ ngồi ở buổi tiệc một lát thì hơi đau đầu. Nàng đứng lên, nói: “Tôi đến chào Phong ca một tiếng, sau đó chúng ta về thôi. Phong ca đâu?”

Trợ lý Jason của Quan Phong lắc đầu: “Thật xin lỗi, đại tiểu thư. Tôi không biết.”

Quan Duệ chậm rãi uống trà, sau một lúc lâu đột nhiên đặt mạnh ly trà xuống: “Jason.”

“Dạ.”

“Vừa rồi Phong ca cùng đạo diễn Đoàn ra ngoài nói chuyện gì?”

Trán Jason đổ mồ hôi hột: “Chuyện của Quan tổng không ai nắm rõ. Đại tiểu thư lúc ngoài cửa cũng thấy rồi, Quan tổng lên kế hoạch uống một ly với đạo diễn Đoàn cũng là nhất thời, làm sao có khả năng cho tôi biết trước?”

“Thế à?” Quan Duệ nhàn nhạt hỏi ngược lại: “Vậy anh nói cho tôi biết, người như Phong ca, tại sao từ ngàn dặm xa xôi quay về nước tham dự một buổi lễ trao giải điện ảnh?”

Jason nhất thời không biết trả lời ra sao, đành xấu hổ cười cười, khoanh tay đứng yên một bên không nói tiếng nào. Ngay sau đó, nữ trợ lý của Quan Duệ mang giày cao gót từ ngoài cửa nhẹ nhàng tiêu sái tiến vào, nói nhỏ bên tai Quan Duệ: “Bộ phận thuê phòng có hồi báo, trợ lý của Quan tổng cùng trợ lý của đạo diễn Đoàn đã thuê một gian phòng trên lầu, số phòng 2014. Không biết bọn họ muốn thương lượng điều gì, nhưng tôi nghĩ chắc là kế hoạch ngầm của Quan tổng và đạo diễn Đoàn.”

Quan Duệ đứng lên, giống như thục nữ muốn đến hoa viên tản bộ, hai tay vén tà váy, thong thả bước ra cửa: “Tôi đi xem thử một chút, rốt cuộc bọn họ đang làm cái gì. Tôi đi một mình, các người không cần theo.”

……

Thời điểm Quan Tĩnh Trác nhìn khắp chung quanh, anh chỉ thấy lác đác vài vị giám khảo cùng diễn viên còn chưa về, nhưng không thấy Đoàn Hàn Chi, cũng không thấy Vệ Hồng.

Sắc mặt Quan Tĩnh Trác từ từ trầm xuống.

Anh chưa từng thật sự xem Vệ Hồng là đối thủ của mình. Cũng như thật lâu trước kia khi mới bắt đầu, anh chưa từng xem dư luận cùng thế tục là trở ngại giữa anh cùng Đoàn Hàn Chi.

Khi ấy, anh có biết bao tin tưởng vững chắc rằng bọn họ sẽ không để ý mọi người, kiên trì ở cạnh nhau. Hiện tại, anh vẫn tin tưởng vững chắc Đoàn Hàn Chi sẽ không vì một gã Vệ Hồng vô danh mà rời khỏi anh. Thế nhưng, cả hai lần anh đều nhầm, hơn nữa còn nhầm hoàn toàn.

Thời tuổi trẻ, anh từng ảo tưởng sẽ nắm tay Đoàn Hàn Chi, thẳng thắn mà thân mật giới thiệu với bạn bè: “Đây là người yêu của tôi.” Nhưng anh ngàn vạn lần không ngờ, kết cục sự tình là Đoàn Hàn Chi nắm tay người khác, tàn nhẫn mỉm cười giới thiệu với anh: “Đây là partner của tôi.”

Quan Tĩnh Trác ngồi trầm mặc như tượng ở quầy rượu khách sạn. Vệ sĩ của anh tiến lại gần, đặt ly cà phê xuống, nhẹ giọng nói: “Tam thiếu gia, tuy không điều tra được hành tung của đạo diễn Đoàn, nhưng tôi biết Vệ Hồng đã lên lầu hai khách sạn. Hôm nay, lầu hai toàn bộ dùng để tiếp đãi khách quý trong buổi tiệc, đã được đặt hết từ trước, phòng trống duy nhất là 2014. Đạo diễn Đoàn nhất định hẹn gặp Vệ Hồng ở đó, cho nên hắn mới vội vàng chạy đến.”

Quan Tĩnh Trác cầm ly cà phê uống hai ngụm lớn, sau đó bước nhanh ra ngoài, bước chân mạnh mẽ tản mát ra hơi thở giận dữ cùng ghen tuông.

Vệ sĩ ở phía sau kêu lên: “Tam thiếu gia, hôm nay phóng viên rất đông, cẩn thận coi chừng bị chụp ảnh.”

“Không thành vấn đề, cứ để bọn họ chụp được cảnh tôi túm Đoàn Hàn Chi ra khỏi cửa.”

“Nhưng mà… nhưng mà còn Quan tổng. Hôm nay Quan tổng ở đây, ngàn vạn lần không thể hành động thiếu suy nghĩ…”

Quan Tĩnh Trác cười lạnh một tiếng, cũng không quay đầu lại: “Đợi khi nào anh hai có thể quản lý nửa người dưới của mình thì hẵng nói sau.”

……

Uất Trân ngoan ngoãn ngồi trong phòng nghỉ riêng của mình một lát, trang điểm kỹ lưỡng, thay đổi mọi góc độ ngắm nghía sợi dây chuyền ngọc bích vô giá trên cổ mình.

Nghe nói khi Quan Duệ sinh con gái Tiệp Tiệp, Quan Phong đã đích thân tặng một bộ vòng tay long phượng bằng ngọc cổ từ thời nhà Minh. Ngọc cổ đáng giá ngàn vàng, huống chi khối ngọc ấy còn do Quan Phong mua từ cổ mộ, thời điểm khai quật có đến mấy ngàn năm lịch sử, cơ bản là vô giá.

Uất Trân biết sợi dây chuyền ngọc bích của nàng tuy rằng quý hiếm đắt tiền, nhưng làm sao so sánh nổi với đôi vòng tay kia. Tuy nhiên, con gái Quan Duệ thân phận khác biệt, rất có thể là con ruột của Quan Phong. Đứa bé trong bụng nàng là ai chứ?

Uất Trân vuốt ve phần bụng đã hơi to lên của mình. Tuy rằng đứa bé này không có mệnh công chúa trời sinh như Quan Tiệp, nhưng cả đời giàu có sung túc không cần lo cái ăn cái mặc là điều chắc chắn. Nếu vận khí tốt có thể tiếp nhận công ty Quan gia, như vậy mẫu bằng tử quý*, về sau bất cứ ai làm gì đều phải nhìn sắc mặt nàng.

*mẫu bằng tử quý: người mẹ được coi trọng nhờ đứa con, giống mấy bà vợ vua được ‘lên đời’ nếu sinh ra hoàng tử ấy

Gương mặt Uất Trân hiện ra nét cười thỏa mãn, cảm thấy sợi dây chuyền ngọc bích này càng lúc càng đẹp. Nàng nhịn không được muốn rời khỏi phòng nghỉ, tìm Quan Tĩnh Trác để anh nhìn một cái.

Đối diện phòng nghỉ là cửa lớn hội trường buổi tiệc. Vừa mở cửa, Uất Trân đã thấy Quan Tĩnh Trác vội vàng rời đi, xuyên qua dãi hành lang, ấn nút gọi thang máy.

Cửa thang máy ‘Đinh’ một tiếng mở ra, bên cạnh Quan Tĩnh Trác không có người, giống như cố ý lảng tránh điều gì đó rồi lại mười phần vội vàng khó dằn nổi, liếc mắt nhìn xung quanh một cái mới nhấc chân bước vào.

Con số trên bảng thang máy hiện ra lầu hai.

Trong lòng Uất Trân thoáng hiện lên chút nghi ngờ, nhưng không thể hiện rõ. Nàng nhìn trước nhìn sau, bên cạnh không một bóng người. Vậy là, nàng liền bước đến vào thang máy, cũng ấn xuống số 2.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.