Kế Hoạch Cứu Vớt Nam Phụ

Chương 40




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Lady Su Su + Đông Thần Thần [冬辰辰] aka Miyuki

Beta: Moonmaplun + Đông Thần Thần [冬辰辰] aka Miyuki

PS: Happy new year~~~ Chúc mọi người năm mới vạn sự như ý, an khang cát tường ♥ Hôm qua quẩy countdown kinh quá, không có sức đăng chương, sorry mọi người nha~

“Nếu ta là người mở miệng trước, vậy thì để tỏ rõ thành ý, thẳng thắn một chút cũng là điều nên làm. ” Ôn Như Thị nhìn hắn cười nhẹ.

Bùi Nhân Thanh cũng không tiếp lời. Hắn mặc dù xuất thân dòng võ nhưng dấn thân chốn quan trường nhiều năm như vậy, hắn cũng hiểu được tinh hoa trong việc đàm phán.

Hắn từ từ ngồi xuống, nghiêng người nằm dựa thoải mái trên chiếc đệm mềm, sửa sang lại quần áo của mình, xong xuôi mới hờ hững ngước mắt lên nhìn cô một cái: “Chỉ dựa vào ngươi? Chẳng qua cũng chỉ là một tiểu thiếp không danh không phận trong phủ mà cũng đòi nói điều kiện trao đổi với ta.”

Ôn Như Thị cũng không hề phản bác, chỉ cười như không cười nhìn hắn, cứ như việc hắn nghi ngờ vừa nãy chỉ là cố tình gây sự, không đáng để cô nghiêm túc trả lời.

Mọi người đều là người thông minh, không cần phải nói ra hết tất cả làm gì, Bùi Nhân Thanh cần cô để dẹp yên Ôn hầu, mà cô cũng cần hắn hợp tác để mau mau ra khỏi vũng bùn này nên cũng cần cố gắng một chút.

Nếu thuận lợi, thậm chí cô còn không cần cầu xin sự giúp đỡ của Lý Vân Vị, có thể danh chính ngôn thuận bỏ gian tà theo chính nghĩa; nếu không ổn, cũng có thể mượn lực lượng Tướng quân phủ để đạt được mục đích.

Hai người đều biết rõ, chỉ có liên minh với nhau mới là cách tốt nhất, có Ôn Như Thị phối hợp, việc diệt trừ vây cánh Ôn hầu có thể thành công, Bùi Nhân Thanh cũng có thể sớm hoàn thành nhiệm vụ bệ hạ giao cho hắn.

Hắn như có điều suy nghĩ nhìn cô, vẻ mặt của Ôn Như Thị quá chắc chắn, không hề sợ hắn sẽ trở mặt.

Thật lâu sau, hắn mới xa xăm lên tiếng nói: “Ta làm sao biết được, đến phút cuối liệu ngươi có phản bội ta hay không, có lẽ chút thành ý đó của ngươi còn chưa đủ để có được lời hứa của ta.”

Ôn Như Thị nhếch miệng lên, khóe môi hiện lên độ cong nhàn nhạt. Cô tháo vòng tay tròn trĩnh, nhẹ nhàng đặt trên bàn nhỏ, chậm rãi đẩy tới trước mặt hắn: “Lúc trước khi ra khỏi nhà, cha ta cố ý đeo cho ta cái này, về phần nó có ích lợi gì, ta tin Tướng quân có thể nhanh chóng khám phá ra.”

“Thứ bên trong ngươi có thể lấy đi, có điều sau này tốt nhất vẫn nên trả lại cho ta, miễn cho đánh rắn động cỏ.” Ôn Như Thị nhẹ nhàng nhìn thẳng vào cặp mắt thăm dò của hắn, vẻ mặt không chút thành khẩn nào.

Cô không sợ Bùi Nhân Thanh không mắc câu, cho dù là ai thì khi biết có người âm mưu dùng thủ đoạn âm độc khống chế mình, cũng không thể thờ ơ giữ bình tĩnh.

Thấy cô nói năng thận trọng, Bùi Nhân Thanh khẽ nhếch mày, cầm vòng tay trân châu kia lên quan sát.

Xe ngựa đi rất vững, Ôn Như Thị ngồi trong xe gần như không cảm thấy cử động gì, Bùi Nhân Thanh không lên tiếng, cô cũng không quấy rầy hắn, vẫn vén bức màn bố lên, thong dong thưởng thức phong cảnh dọc đường.

Khi đã tới mùa xuân, cỏ dưới gốc cây tùng trung đã dần chuyển thành màu xanh nhạt, phía trên còn có bông hoa dại từng chịu đựng trời đông giá rét đang dần nở rộ. Ôn Như Thị không tự chủ được ngắm nhìn gốc đại thụ bên đường, không biết bây giờ có lẽ Mạc Tà đang ẩn mình ở nơi đó chăng?

Tiểu thị vệ mà cô đang nhung nhớ giờ không ở trên cây, hắn là đang không nhanh không chậm đi theo sau xe ngựa một khoảng mờ nhạt, khó nhận ra.

Xa xa bóng xe ngựa như chấm nhỏ, Mạc Tà áo đen tóc đen, không nhanh không chậm theo phía sau.

Yến hội của Ôn hầu mở ở ngoài thành, trong trang viện, đợi đoàn người đến, chỉ thấy cửa đóng chặt, ngoài cửa cũng không hề có một chiếc xe ngựa.

Ôn Như Thị lẳng lặng nhìn hạ nhân tiến lên gõ cửa, sau đó từ khe cửa đưa thiệp mời vào, trong giây lát, bên trong liền có người mở rộng cổng, hai hàng thị nữ khom người cung nghênh xe ngựa phủ Tướng quân đi vào.

Đợi cho xe ngựa thông hành, không bị cản trở, Ôn Như Thị mới phát hiện đất trống trong viện so với đất của bọn nhà giàu bình thường còn rộng hơn rất nhiều, từng chiếc xe ngựa ngay ngắn chỉnh tề đỗ ở bên trong.

Trách không được từ ngoài nhìn vào không phát hiện đang chiêu đãi khách đến đại yến.

Ôn Như Thị nhẹ nhàng nắm tay Bùi Nhân Thanh, chậm rãi bước xuống xe, phong cảnh bên đường đặc sắc, khắp nơi đều là hoa thơm cỏ mướt, xuân ý dạt dào, thậm chí có rất nhiều loài hoa mà cô không biết.

Ngay cả nô tỳ đang mang cái đĩa ngay hành lang gấp khúc cũng yểu điệu thướt tha, bước chân không một tiếng động đi vào bên trong.

Khắp nơi đều toát lên vẻ xa hoa lộng lẫy không kìm nổi, giống như suy nghĩ lộ ra mồn một không kìm nổi của Ôn hầu. Ôn Như Thị nghiêng đầu mỉm cười với Bùi Nhân Thanh đang nắm tay cô, chỉ mong lần này có thể hợp tác vui vẻ, có cung có cầu.

Ôn Như Thị không biết phần lớn đám đàn ông trong sảnh, nhưng nữ quyến thì vẫn rất có mấy gương mặt quen thuộc, nữ nhi Ôn gia trừ Ôn Bảo Nghi, tất cả đều ở đây.

Ngồi ở bên cạnh Ôn hầu là tiểu thập Ôn Tác Nguyệt.

Tiểu cô nương mười ba tuổi câm như hến, vừa thấy Ôn Như Thị vừa vào không còn dáng vẻ hoạt bát kiêu ngạo ngày xưa nữa, mắt chỉ hơi giật giật, dại ra kèm chút thê lương.

Các nàng đều là đá kê chân cho nghiệp lớn của Ôn hầu, dù ngoại hình có xinh đẹp mỹ lệ đến nhường nào thì bên trong cũng đã đầy lỗ thủng.

Ôn Như Thị cảm thấy buồn bã, cô cũng chỉ là một cô nương yếu đuối không quyền không thế, có thể tạo ra lốc xoáy đã là không tệ, bây giờ tất nhiên không có dư thừa sức lực giúp đỡ người khác, cho dù muốn giúp, người khác có cảm kích hay không vẫn là không thể đoán được.

“Tiểu cửu nhà ta trời sinh tính tình hiền lành, lại được ta nuôi nấng đến nỗi không rành thế sự, chỉ mong lần này gả vào Bùi gia, không gây phiền toái gì cho Tướng quân.” Mắt Ôn hầu sáng quắc nhìn chằm chằm Bùi Nhân Thanh như là muốn tìm ra manh mối gì đó.

Bùi Nhân Thanh nhẹ nhàng cười, kéo Ôn Như Thị vào lòng, ngồi xuống cái án được dành riêng cho mình, để cô thoải mái nửa dựa vào người mình, khẽ vuốt ve búi tóc mượt mà của cô: “Bùi mỗ may mắn được Ôn hầu ưu ái, có thể có được đến một mỹ nhân tuyệt trần như vậy, vui sướng còn không kịp, sao dám có chút bất mãn nào.”

Ôn Như Thị để cho hắn ôm, vươn tay lấy trái cây trên bàn, bóc vỏ tự mình ăn một quả rồi ngửa đầu cười cười với hắn, không coi ai ra gì: “Cái này ngon.”

Bùi Nhân Thanh cúi đầu dịu dàng nhìn cô, vẻ yêu thương trong mắt như sắp tràn ra ngoài: “Thích thì ăn nhiều vào, về ta cho người mua nhiều thêm một chút đưa vào viện của nàng.”

“Được.” Ôn Như Thị cười ngây thơ, bóc vỏ một quả đưa lên miệng hắn: “Chàng cũng nếm thử đi.” Cổ tay trắng ngần như ngọc đưa lên, lộ ra chuỗi ngọc trên tay.

Bùi Nhân Thanh hơi cúi đầu, hơi há mồm ngậm cái quả kia, bờ môi như có như không lướt qua ngón tay của nàng, diễn vai một nam tử chìm trong ôn nhu hương (ý chỉ người con gái đẹp) rất đạt.

Mắt Ôn hầu hơi loé lên, dứt ra khỏi cổ tay Ôn Như Thị, chỉ cần nó ngoan ngoãn nghe lệnh, sau này lão ta nhất định sẽ để đứa con gái này hưởng thụ vinh hoa phú quý cả đời.

Thấy hai người nhìn nhau tình chàng ý thiếp, Ôn hầu tạm yên tâm, nghiêng đầu liếc thị tỳ bên cạnh, ra hiệu có thể khai tiệc.

Đến khi từng đĩa đồ ăn sang trọng được bày lên trên bàn mọi người, Ôn Như Thi mới rụt bàn tay đang véo vào hông Bùi Nhân Thanh lại, kết thúc cảnh thâm tình nhìn nhau làm cô ăn không ngon này.

Cô gắp một miếng huân kiền [1], nghiêng đầu khẽ cười với hắn: “Ăn không?”

[1] Huân kiền (熏干): Một món ăn của Trung Quốc, dùng đậu phụ khô hun bằng khói thơm của gỗ tùng, vỏ bên ngoài màu nâu đỏ, trừ mùi gỗ tùng thoang thoảng thì không còn mùi vị gì khác, xắt miếng, thái chỉ, thái hạt lựu, xào ăn hoặc trộn với rau đều được.

Có lẽ bên hông đã tím bầm cả mảng, Bùi Nhân Thanh nào còn tâm trạng chơi với cô. Nhưng vướng Ôn hầu ở đây, không thể không giả vờ tỏ ra yêu thương cưng chiều, thế là lại phải dịu dàng như nước nói với cô: “Nàng tự ăn là được rồi, gầy thế này, phải mập lên nhiều vào.” Tốt nhất là béo như lợn luôn đi.

Người khác không nhận ra hắn đang nói mát, nhưng cô đâu ngu, Ôn Như Thị nheo mắt, có mập cũng không liên quan đến hắn, mình thành dạng gì thì cũng là của Mạc Tà, không có tí liên quan gì với cái tên bất lực này.

Cô hất tay hắn ra, ngồi dậy tập trung thưởng thức đồ ăn trên bàn.

Đến nỗi đám đàn ông ở đây thì thầm đàm luận, cô cũng không hứng ths, cũng không cần phải để ý lắng nghe. Cô chẳng phải kẻ cứu thế, quan tâm cuộc đời của mình là đủ lắm rồi, nếu chuyện gì cũng chõ mũi vào quan tâm thì còn cần Bùi Nhân Thanh làm gì.

Một bữa cơm cả chủ và khách đều vui vẻ, Ôn Như Thị rất hài lòng với mấy món ăn càng ngày càng ngon của Ôn gia.

Ôn hầu nhìn từng “cánh tay đắc lực” của mình, tâm trạng cũng rất tốt, còn Bùi Nhân Thanh sắp đánh vào sào địch, nếu không có cơn đau bên hông thì chắc giờ phút này cũng đang thoả thuê mãn nguyện.

Ai cũng cho rằng chuyện của mình rất xuôi chèo mát mái, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rinh sau, không ai biết mình là con bọ ngựa rình ve, hay là con chim sẻ, hoặc có khi chỉ là con ve mà thôi.

Dùng đồ ăn xong, các nam nhân vào hết hậu đường, chỉ để nữ quyến ở phòng khách, trong viện, vừa ngắm hoa nói chuyện phiếm, vừa chờ chủ nhân của mình xong chính sự thì sẽ đưa các nàng về.

Ôn Như Thị không muốn chờ cùng bọn họ, đều là một cha sinh ra, tuy không thân thiết gì, cũng chẳng có tình nghĩa gì để kể, nhưng biết rõ kết cục cuối cùng của họ lại không thể giúp một tay, điều này khiến Ôn Như Thị cũng không thoải mái lắm.

Cô tách ra khỏi chỗ họ, đi về phía chòi nghỉ mát bên ao sen, chỉ có một tiểu nha hoàn cầm mấy hộp điểm tâm lẽo đẽo theo sau.

Trong ao chỉ có lác đác vài lá sen xanh, đến cả nụ hoa cũng không có, Ôn Như Thị không để tâm lắm, người đẹp dựa lên thành tay vịn chòi nghỉ mát, gió mát thổi hiu hiu, chút phiền muộn vì nhìn thấy đám tỷ muội cũng tan biến đi nhiều.

“… Tỷ tỷ.” Giọng nói sợ hãi của Ôn Tác Nguyệt bỗng vang lên sau lưng.

Ôn Như Thị quay đầu thì thấy mắt nàng ta đo đỏ, dáng vẻ cố hết sức nén nước mắt này khiến người khác không thể nào liên tưởng được đến bé gái đanh đá ngoa ngoắt nói “Vả miệng nàng cho ta!” năm nào.

Từ trước đến nay Ôn Tác Nguyệt không gọi cô là tỷ tỷ, dù là khoảng thời gian nàng bị đánh đến thảm hại cũng không lỡ miệng lần nào.

Ôn Như Thị nhăn mặt, xua xua tay đuổi nha hoàn kia đi, đợi đi xa rồi mới quay người kéo Ôn Tác Nguyệt ngồi xuống ghế đá lót đệm mềm: “Ngươi đần quá, không biết tránh nghi ngờ, nóng đầu lên là dám tìm ta ngay trước mắt hạ nhân. Nói đi, sao không gặp một thời gian mà ngươi đã thành ra thế này rồi?”

Không có người ngoài ở đây, Ôn Tác Nguyệt mới dám bật khóc, túm chặt bàn tay Ôn Như Thị đang chuẩn bị rụt về, bắt đầu khóc: “Tỷ tỷ giúp ta đi, cha muốn gả ta cho một lão già, tuổi lão ta cũng ngang ngửa làm ông nội ta.”

Nàng ta cố gắng mở to cặp mắt đỏ hoe nhìn Ôn Như Thị, Ôn Bảo Nghi không giúp nàng, các tỷ tỷ của nàng đều nói nàng không nghe lời cha, chịu thế là đáng đời. Chỉ có Ôn Như Thị là nàng chưa thử xin, trừ vị Cửu tỷ thích bắt nạt nàng này, nàng đã không còn ai để cầu xin nữa rồi.

“Đến cả ta cũng bị tặng cho kẻ khác, ngươi thấy một kẻ ngu như ta thì giúp gì được.” Ôn Như Thị nhìn xoáy vào nàng, không nói đồng ý.

Ôn Tác Nguyệt nở nụ cười thảm hại, từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng giành được thứ gì tốt từ Ôn Như Thị, nàng không tin nàng ta là kẻ đần thật như người khác nói, mà dù có là thật thì giờ nàng cũng không còn con đường nào khác.

Nàng quỳ phịch xuống trước mặt Ôn Như Thị, nước mắt lã chã rơi xuống vạt áo: “Ta không xin tỷ làm cha thu hồi mệnh lệnh đã ban, sinh ra là con gái Ôn gia tức là số phận đã an bài sẵn không thể có mối nhân duyên tốt. Những thứ này ta đều chấp nhận, dù người có giết chết ta như giết các thiếp thất khác, ta cũng không một câu oán hận.

Chỉ xin tỷ giúp ta cứu Lư Thanh, hắn đi ám sát ông già kia thất bại, bị bắt, giờ đã bị cha giam ba ngày, người hành hình nói hắn chỉ còn hơi tàn thôi, cứ tiếp tục như vậy hắn sẽ chết.”

Lưu Thanh? Ôn Như Thị cau mày: “Ngươi phái hắn đi?”

Ôn Tác Nguyệt khóc không thành tiếng, kéo gấu quần cô khóc liên tục: “Tất cả mọi thứ từ Ôn gia đều là của cha, chỉ có Lưu Thanh là của riêng ta, sao ta nỡ để hắn đi chịu chết.”

Ôn Như Thị thở dài, ẩn vệ của Tiểu thập cũng to gan thật, nếu không bị người ta bắt, nói không chừng mọi thứ sẽ được như hắn mong muốn.

Cô cúi người đỡ Ôn Tác Nguyệt dậy, từ từ nói: “Ta chỉ có thể giúp ngươi đi thăm hắn một lát, còn có cứu được hay không, ta không dám hứa chắc, ngươi hiểu chưa?”

“… Ta hiểu rồi.” Tâm trạng căng thẳng cuối cùng cũng dịu đi, Ôn Tác Nguyệt nhào vào lòng cô khóc to, “Cảm ơn.”

Đây có thể coi là lần tiếp xúc thân mật nhất của tỷ muội hai người trong suốt bảy năm qua, nhưng hai người cũng không có tâm trạng để nhấm nháp sự dịu dàng tình cảm ấy.

Ôn Như Thị xoa xoa đầu nàng, ngẩng đầu triệu hồi Thần Long [2]: “Mạc Tà.”

[2]: Một cách nói có ý trêu đùa và tỏ vẻ ngầu:v Trong anime “Bảy viên ngọc rồng”, thu thập đủ 7 viên ngọc là có thể triệu hồi Thần Long để hoàn thành một điều ước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.