Kế Hoạch Cứu Vớt Nam Phụ

Chương 18




Ôn Như Thị giống như nằm một giấc mơ rất dài.

Trong mơ cô vẫn là một cô gái nhỏ không biết trời cao đất rộng, vừa mới bước vào công ty đã dã tâm bừng bừng ý đồ nhúng chàm vòng nguyệt quế chói mắt trên đỉnh kia.

Ôn Như Thị phiêu đãng trong mơ, im lặng nhìn chăm chú vào linh hồn người trẻ tuổi kia. Tựa như một người ngoài cuộc, nhìn cô tiếp cận nhân vật mục tiêu thế nào, chậm rãi quen thuộc lẫn nhau thế nào, đả động nội tâm anh ta thế nào.

Nhìn bọn họ hiểu nhau mến nhau, nhìn bọn họ cùng nhau dắt tay đi qua năm tháng dàu đằng đẵng…

Nhìn đã từng chính mình, nằm bên cạnh xác chết của người yêu khóc thảm thiết, từng tiếng từng tiếng, trống rỗng tận xương.

Ôn Như Thị hơi có chút xót xa.

Cô có thể nhớ lại dung mạo người đàn ông kia, nhớ lại mỗi một việc bọn họ đã trừng trải qua, thậm chí là mỗi câu đối thoại, nhưng là, đã không còn yêu đau (yêu thương + đau đớn) đan xen ghi lòng tạc dạ như khi đó nữa.

Cô phảng phất còn có thể nhìn đến bản thân lần đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ trở lại thực tế, sụp đổ lạc giọng hò hét đối căn phòng trống rỗng, cầu xin có thể tiêu trừ loại cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế đó.

Cuối cùng, cô rốt cục được như nguyện.

Ôn Như Thị từ trong giấc mơ thật dài tỉnh lại, mở mắt ra nhìn thấy đầu tiên chính là Thẩm Văn Hãn đang ngủ mê bên cạnh tay cô.

Ánh mắt trời bên bờ biển sau giữa trưa nóng rực, anh cứ vậy ngồi trên bờ cát nóng bỏng sát bên ghế nằm của cô, tây trang thẳng nếp tùy ý ném ở một bên.

Đầu tóc rồi bù gối bên eo cô cũng không biết đã bao lâu chưa cẩn thận xử lý qua, mày rậm của anh cau chặt, ngủ cũng không an ổn.

Ôn Như Thị nhẹ nhàng nâng tay, cẩn thận sờ râu đen lún phún trên cằm anh.

Vừa đụng đến, Thẩm Văn Hãn liền tỉnh.

Anh chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Như Thị, tựa hồ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, chỉ kinh ngạc nhìn cô.

Ôn Như Thị hơi hơi nở nụ cười, lòng bàn tay hơi lạnh phủ lên mặt anh, mềm mại nói: “Anh đến rồi.”

Anh đến rồi. Không phải câu hỏi, tựa như là đang tự thuật một sự thật.

Khi em nhớ đến anh, anh đến rồi, không rời không bỏ, chỉ ở bên cạnh em, như vậy thật tốt.

Cổ họng Thẩm Văn Hãn nghẹn ngào, há miệng giọng có chút khàn khàn: “Nếu em không thích anh chạm vào Ôn thị, ngày mai anh sẽ chuyển hết cổ phần công ty sang tên em.”

Anh không tranh giành nữa, không tranh giành gì hết, nếu tất cả những thứ đó phải dùng Ôn Như Thị để đổi, anh tình nguyện buông tay.

Nếu đây là cô mong muốn.

“Đừng đột nhiên biến mất…” Anh mím chặt môi, gắt gao nhìn chằm chằm Ôn Như Thị, trong mắt che kín tơ máu màu đỏ.

Nếu đã thỏa hiệp như vậy mà cô vẫn bỏ mặc không để ý tới, Thẩm Văn Hãn thề, anh nhất định sẽ hung hãn trả thù cô, trả thù mọi người!

Không có bất kỳ nhắn lại, bất kỳ dấu hiệu nào, Ôn Như Thị cứ vậy bỗng dưng biến mất. Ngay lúc anh cho là mình đã nắm trong tay, cô lại không chút lưu luyến buông tay rời đi.

Loại cảm giác đau đến không thể hô hấp đó, Thẩm Văn Hãn không bao giờ muốn nếm thử lần thứ hai.

Nếu người đau nhất định là anh, anh nhất định sẽ kéo theo hết tất cả mọi người xuống nước, để bọn họ cũng thể hội tất cả đau khổ anh phải chịu một lần!

Có quá nhiều vì sao, anh lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu, chỉ có thể dùng loại tàn nhẫn phô trương thanh thế này để cầu xin, ngay cả chính anh cũng cảm thấy tư thái như vậy quá mức đáng buồn.

“Anh có thể dựa vào thực lực của chính mình tiến vào hội đồng quản trị, em rất vui, đó là anh nên được.” Ôn Như Thị nhẹ vỗ về hai gò má tiều tụy của anh, khóe miệng cong lên, nụ cười vẫn ấm áp như xưa.

Dừng lại, cô chuyển lời, cô xinh đẹp trừng mắt nhìn anh: “Có điều em tuyệt không hối hận lần này trốn nhà rời đi đâu, anh xem, nếu em không chạy mất, sao anh có thể quên tranh hơn thua, vượt qua núi dài sông rộng đến đây tìm em chứ.”

Thẩm Văn Hãn nghẹn lời, hận hận nhìn chằm chằm cô, cắn chặt răng hàm: “… Chỉ vì nguyên nhân này?”

Tay đặt bên cạnh cô bắt đầu phát run, Thẩm Văn Hãn chỉ cảm thấy từng đợt váng đầu. Anh không ngờ Ôn Như Thị lại có thể phát triển mỹ đức ‘tùy hứng’ đến triệt để như này.

Anh cho rằng cô gái này coi trọng Tống Ti Cật, anh cho rằng cô hận anh chèn ép nhà họ Tống nên mới ra tay đối phó anh. Anh thậm chí còn cho rằng nếu không nhanh chóng tìm cô nói xin lỗi, chính mình sẽ nhận được một tờ ly hôn.

Buồn cười biết bao, cuối cùng lại là lý do như vậy.

Thẩm Văn Hãn thật không biết, mình bây giờ rốt cuộc là nên thở phào một hơi trước, hay là nên phát hỏa trước.

“A,” Ôn Như Thị cười, giơ hai tay xoa tóc anh loạn hơn, “Anh nên đi cắt tóc rồi, như bây giờ nhìn không đẹp trai chút nào.”

Thẩm Văn Hãn nghiêng đầu, hất tay cô ra, cười lạnh trả lời: “Anh không dựa vào mặt ăn cơm, nếu em thích có thể đi tìm người đẹp trai hơn.”

Ôn Như Thị khéo cười duyên dáng bật ngồi dậy, vòng tay ôm lấy cổ anh, hôn một cái lên khóe môi anh: “Nhưng trong lòng em chỉ có một mình anh, người khác không ai thuận mắt hết, vậy phải làm sao giờ?”

Thẩm Văn Hãn bóp bóp nắm tay, dần dần cứng đờ nới ra, giật giật, tạm dừng trong không trung thật lâu, cuối cùng vẫn chậm rãi đặt lên lưng cô, thấp giọng nhỏ đến không thể nghe thấy nói: “Vậy hãy luôn ở lại bên cạnh anh, đừng đi đâu hết.”

Đừng chú ý đến Tống Ti Cật, đừng mỉm cười với người đàn ông khác, đừng rời đi.

Anh không muốn gây gổ, cũng không muốn lại tiếp tục chiến tranh lạnh, nếu như vậy có thể vĩnh viễn cùng cô bên nhau, anh nhận thua.

“Được.” Ôn Như Thị siết chặt hai tay, cằm tựa lên bả vai bền chắc của anh, ánh mắt nhìn về phía sóng biển xa ca, độ cong nhu hòa bên môi có chút chua sót, “Em sẽ ở bên cạnh anh, cùng anh… Không đi đâu hết.”

Dưới trời xanh biển xanh, hai người yên lặng ôm nhau, tốt đẹp tựa một bức tranh.

Qua thật lâu, Ôn Như Thị chậm rãi mở miệng: “Em nghĩ, chúng ta nên trở về rồi.”

Thẩm Văn Hãn buông cô ra, đang định đứng dậy, vành tai bỗng đỏ ửng, ngồi trở lại tại chỗ sau một lúc lâu mới phụng phịu, thản nhiên nói: “Tê chân.”

Ôn Như Thị bật cười, rời khỏi ghế nằm tự nhiên ngồi xổm xuống bóp chân cho anh: “Bây giờ thế nào, đỡ hơn chưa?”

Cúi đầu nhìn mặt bên chuyên chú của cô, sợi tóc tán loạn hai bên khẽ động theo động tác cô, trong lòng Thẩm Văn Hãn xẹt qua một tia ấm áp, khóe môi hơi hơi nhếch lên, sau đó mím môi một cái: “Không đỡ gì cả.”

Ôn Như Thị hơi dừng, liếc xéo anh một cái, dở khóc dở cười tiếp tục động tác trên tay.

Ngồi trên bờ cát nóng ran, chiếc quần có giá trị không nhỏ dính đầy cát, Thẩm Văn Hãn chuyên chú nhìn cô gái trước mắt, trong con ngươi đen sâu thẳm, tất cả lệ khí đều hóa thành nhu tình như nước.

Như vậy là đủ rồi. Thẩm Văn Hãn nâng tay, nhẹ vén sợi tóc tán loạn bên má cô ra sau tai.

Ôn Như Thị nghiêng đầu, nhụ thuận cọ cọ đầu mình lên tay anh, nhợt nhạt cười nói: “Trở về em nấu cơm cho anh.”

Nụ cười trên mặt Thẩm Văn Hãn cứng đờ, nhìn núm đồng tiền của cô muốn nói lại thôi.

Không khí như vậy quá mức tốt đẹp, anh gần như không nhẫn tâm cự tuyệt nổi, nhưng bữa cơm hai năm trước kia, hương vị nặng đến nỗi gần như khiến người ta cả đời khó quên.

Trù nghệ của Ôn Như Thị, hư vô mờ mịt tựa mỹ thực trong truyền thuyết.

Ôn Như Thị cười thầm, không cần nhìn anh cô cũng biết trong lòng anh đang nghĩ gì. Cô cũng không nói thẳng ra, chỉ đứng dậy kéo tay anh, để anh có thể thuận theo lực đạo của mình đứng lên.

Nếu không phải năm đó anh cứ đuổi theo giận dỗi, cô cũng sẽ trong đổi gia vị thành phân lượng gấp ba lần.

Từ đó về sau, Thẩm Văn Hãn không lại bức cô xuống bếp nữa.

Nhưng là bây giờ, Ôn Như Thị thầm nghĩ cùng anh, cưng chiều anh, dung túng tất cả tính xấu của anh. Để Thẩm Văn Hãn hiểu rỗ, mặc kệ thời gian của cô còn bao lâu, vợ anh yêu nhất, chỉ có mình anh!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.