Trước đây tôi luôn nghi ngờ bố mẹ mình là tỷ phú, giả vờ nghèo để rèn luyện tôi, sau đó tôi lại nghi ngờ mình không phải con ruột, mà là con gái thất lạc của gia đình tỷ phú nào đó.
Cho đến khi nhìn thấy Lê Tự, tôi mới cảm thấy tỷ phú cũng không là gì, chỉ có cha mẹ ruột mới để lại nguồn tài nguyên tốt như vậy cho con gái mình!
Kết quả, chỉ là một cậu em trai học hành chăm chỉ đến nhờ bổ túc sau khi thi trượt cao học!
Lê Tự với vẻ mặt ấm ức, khuôn mặt còn đỏ ửng, đôi mắt đào hoa chứa đầy tình xuân:
"Chị cũng không cho em cơ hội nói chuyện."
Tôi vừa đau tim, vừa đau não, vừa tức giận.
Nghe tiếng bước chân của mẹ tôi ngày càng gần, tôi hít một hơi thật sâu rồi khóa trái cửa.
Quay đầu lại, tôi thấy Lê Tự đang mặc quần áo, dáng người chữ V rất quyến rũ, trên lưng còn vài vết hằn đỏ dài.
Lê Tự bình tĩnh đến đáng sợ, còn nhìn tôi một cách vô tội: "Chị khóa cửa làm gì, chúng ta cùng ra ngoài, dám làm thì dám chịu."
Tôi đập mạnh vào đầu cậu ấy: "Em cũng trách nhiệm phết nhỉ."
Tôi kéo Lê Tự, mở cửa sổ, đẩy cậu ấy ra ngoài: "Ra ngoài bằng cửa sổ!"
Lê Tự ngớ người, cực kỳ bất mãn, chất vấn: "Chị, chị có ý gì?"
Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng tôi, lại đẩy cậu ấy vài cái: "Ý gì à? Ý chị là hôm nay em gặp may rồi!"
Cậu ấy bám vào khung cửa sổ, thở dài: "Chị, đây là tầng hai, chị muốn gi/ết người diệt khẩu à."
Cạch! Cạch!
Tay nắm cửa bị xoay lên xoay xuống.
Tim tôi như thắt lại.
Giọng mẹ tôi lại vang lên: "Vương Ấu Nghi! Con làm gì đấy! Sao lại khóa cửa!
"Mẹ hỏi Lê Tự đâu rồi!"
Tôi nhanh chóng suy nghĩ, hàng trăm lý do lướt qua, tôi bất ngờ nắm lấy một cái, nuốt nước bọt, chỉnh giọng:
"Nó học xong về rồi!"
Tôi hạ thấp giọng, có chút trách móc và đáng thương nói: "Con ngồi xe cả buổi sáng, mệt muốn ch/ết, biết mẹ về sẽ lật chăn con lên, nên con mới khóa cửa.
"Con muốn nghỉ ngơi một chút."
Mẹ tôi lập tức áy náy: "Ôi, con nghỉ ngơi đi, mẹ xuống làm bữa tối cho con."
Tầng dưới?
Đó là lối ra duy nhất mà Lê Tự có thể lặng lẽ rời đi.
Tôi vội vàng nói: "Mẹ yêu quý, con muốn ăn món ngỗng quay ở đầu làng, mẹ đi mua một ít về được không?"
Lúc này, tôi thực sự khâm phục sự nhanh trí của mình.
Ai ngờ mẹ tôi lại chu đáo nói: "Bố con đang trên đường về rồi, để mẹ bảo bố mua."
Tôi hít một hơi lạnh: "Mẹ ơi, con đói lắm rồi, đói muốn ch/ết luôn, mẹ đi xe điện mua về nhanh mà, con vừa ăn vừa đợi bố!"
"Mẹ biết rồi! Con gái chỉ giỏi ăn vặt."
Nghe tiếng mẹ xuống lầu, tôi thở phào nhẹ nhõm, nhặt quần áo của Lê Tự và đưa cho cậu ấy, kéo cậu ra ngoài.
Cậu ấy đứng yên, ánh mắt tối sầm, rõ ràng không vui: "Chị, cứ như vậy mà bỏ qua sao?"
Tôi đầu óc mơ hồ, chỉ mong cậu ấy đi nhanh. Bất ngờ tôi nói: "Em ăn tôi rồi? Còn muốn ăn ngỗng quay nhà tôi?"
Tôi đẩy cậu ấy xuống lầu.
Cậu ấy bướng bỉnh, sắc mặt không tốt, gọi to tên tôi: "Vương Ấu Nghi, cứ như vậy mà bỏ qua sao?"
Không thì sao? Tôi đâu có tiền.
Tôi dừng lại: "Tôi tưởng em đến để hẹn hò, có hơi bốc đồng, xin lỗi nhé..."
Cậu ấy mắt đỏ hoe, sắp khóc.
Tôi không hiểu gì cả, vội vào bếp lấy hai cái bánh bao nướng, nhét vào tay cậu ấy: "Đừng khóc, mệt cả buổi chiều rồi, ăn trên đường đi, ngoan, về nhà đi..."
Tôi còn chưa nói hết, Lê Tự đã quay đầu bỏ đi.
Nhìn bóng dáng cậu ấy biến mất trên con đường đất uốn lượn, tôi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cảm thấy mệt mỏi rã rời, chân mềm nhũn suýt quỵ xuống đất.
Nhưng vết máu trên ga giường vẫn cần dọn.
Tôi muốn khóc mà không có nước mắt, kéo ga giường xuống ngâm vào nước, dùng tay vò.
Lúc trên giường thật sung sướng, nhưng hậu quả sau đó thì khổ sở vô cùng.
Vừa nghĩ lại buổi chiều đầy hứng khởi, vừa hối hận không dám gặp ai.
"Con làm gì vậy!"
Tôi sợ đến mức ngồi phịch xuống đất, đau muốn ch/ết.
Tôi run rẩy nói: "Đến kỳ kinh nguyệt, không cẩn thận làm bẩn ga giường."
Mẹ tôi liếc nhìn: "Chuyện bình thường thôi. Nhìn con như vậy, người ngoài không biết còn tưởng con làm chuyện gì khuất tất lắm."
Mẹ cầm con ngỗng quay, dắt xe điện, lẩm bẩm: "Bố Lê Tự đối với nhà mình rất tốt.
"Con dạy Lê Tự cho tốt vào, ngày mai không cần đợi cậu ấy tới nhà. Con nên chủ động qua nhà cậu ấy giúp đỡ."
Qua nhà cậu ấy?
Đầu tôi như muốn nổ tung: "Cậu ấy đỗ đại học 211 rồi, sao có thể không đỗ cao học..."
"Mày ngốc như bố mày vậy. Mấy năm nay dịch bệnh, nếu không có bố cậu ấy thỉnh thoảng giới thiệu vài dự án nhỏ, nhà mình đã ch/ết đói rồi.”
"Khó khăn lắm người ta mới cần tới mình, về tình về lý đều phải trả ơn tử tế."
Giọng mẹ không cho phép cãi lại: "Ngày mai ăn trưa xong thì đi ngay."
Mẹ tôi là người nói một là một, sáng hôm sau ngay khi tôi ăn xong bữa trưa, bà đã dúi vào tay tôi đống tài liệu ôn thi cao học năm xưa, rồi đẩy tôi ra khỏi cửa.
Đừng nói đến việc phụ đạo, tôi chẳng có mặt mũi nào gặp Lê Tự.
Tôi quyết định sẽ tìm một chỗ nào đó tránh gió, chơi điện thoại cả buổi chiều rồi mới về nhà.