Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài

Chương 91: Chap-91




Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài - Chương 91​

Đại sư Côn Luân liếc mắt đánh giá Lục Tam Phong, trong mắt có chút khinh thường, hừ một tiếng nói: “Dựa vào cậu sao? Tôi nói cho cậu biết, Côn Luân đạo nhân đã luyện khí công mấy chục năm rồi, không tính toán với cậu. Cậu đi khắp Đông Nam Á nghe ngóng đi, cho dù là người nổi bật nhất Gia Thành gần đây gặp tôi cũng phải tôn một tiếng Đại sư.”

“Hóa ra là đồ đệ của ông nha, để tôi nói, những người ở đây tốt xấu gì cũng có chút giá trị và tố chất, sao lại hồ đồ tới mức đùa giỡn con gái, tôi không quan tâm người nào ở Gia Thành tôm kính ông, với tôi cái này vô dụng, hôm nay tôi cứ muốn chặt tay của anh ta đấy.” Giọng Lục Tam Phong vang vang mạnh mẽ, phảng phất như anh nói được sẽ làm được.

“Xem ra không thể hữu nghị rồi?” Đại sư Côn Luân nhìn quanh một vòng, thấy Hà Khúc Công đứng cách đó không xa, mở miệng nói: “Tổng giám đốc Hà! Tôi nể mặt ông, dù sao đây cũng là sân nhà của ông, nếu tôi ra tay thì chỉ sợ không thu tay được, ra mạng người thì không tốt cho ông.”

Tầm mắt mọi người đều nhìn Tổng giám đốc Hà, trước mắt bao nhiều người, Hà Khúc Công đành phải đứng ra và mở miệng nói: “Mọi người! Anh bạn trẻ này! Chuyện này ầm ĩ lên thì mọi người sẽ không thoải mái, tôi cũng có trách nhiệm. Như vậy đi, chúng ta đều lùi lại một bước…”

“Cút!” Lục Tam Phong trầm giọng nói.

Mọi người không ngờ rằng Lục Tam Phong lại dám bắt Hà Khúc Công cút.

Sao anh dám làm thế chứ?

Anh chỉ là một nhân vật nhỏ bé mới nổi lên trong nửa năm qua thôi, ngay cả Đại sư Côn Luân cũng cảm thấy chuyện này không thể nhịn, cuối cùng mình không cần ra tay.

Nhưng khiến người ta không thể tưởng tượng được chính là Hà Khúc Công lại cúi đầu: “Được thôi!”

“Chuyện này…”

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, dù là Tổng giám đốc Hoàng cũng kinh ngạc. Lúc mới vào cửa, mình cho ông ta sắc mặt, chắc bây giờ ông ta trả lại đây mà.

Chuyện khác thường thì nhất định có điểm nào kỳ lạ, Hoàng Hữu Danh lặng lẽ bước tới gần Hà Khúc Công bên này, nghe thấy vài người nói thầm.

“Anh cho rằng Đại sư thật sự có khí công sao. Các anh không tin, chúng ta cứ xem một lát nữa thì biết!”

“Tôi thực sự không tin, khí công chó má gì? Xem nhiều tiểu thuyết quá, còn năng lực đặc biệt, nhất định là các anh bị lừa rồi.”

“Vậy đánh cược xem, đừng nói nhao nhao nữa, nhìn kìa.”

Hoàng Hữu Danh rụt cổ lại. Đúng là chỉ cần có lợi ích thúc đẩy thì có mặt mũi hay không cũng không quan trọng.

Đại sư Côn Luân đứng ở đó có chút xấu hổ, mấy kẻ có tiền này dễ nói chuyện như vậy sao, người khác ở chỗ của họ gây sự, còn khiến họ cút, vậy mà bọn họ cứ bình tĩnh đứng ở bên cạnh xem diễn thôi hả?

Ông ta không cảm thấy Lục Tam Phong là nhân vật quan trọng gì, trước khi mở màn đã có một buổi tụ họp tư nhân, ông ta đã làm quen với một số ông lớn, bao gồm những nhân vật lớn như Tổng giám đốc Hoàng, Ngọc Anh,… Cũng không gặp Lục Tam Phong.

“Nếu cậu muốn chết, vậy đừng trách ông già này không khách khí.” Vẻ mặt Đại sư Côn Luân bình tĩnh, ông ta vung tay khắp bốn phía và trầm giọng nói: “Vốn là bản tồn không muốn trăm họ lầm than, càng không hy vọng có người chết, thế nhưng lời tốt đẹp khó khuyên được quỷ đáng chết, bây giờ tôi nhắc nhở cậu lần cuối, cậu còn muốn làm kẻ địch với bản tôn sao?”

“Thôi bỏ đi, chuyện qua rồi mà, em cũng không muốn làm to chuyện đâu.” Giang Hiếu Nghi lôi kéo Lục Tam Phong khuyên: “Ông ta nói lắm lời quá, nhiều người, đang nhìn kìa.”

“Cô gái này tính tình rộng rãi, cô ấy đã nói bỏ qua thì tôi cũng không tính toán với người bình thường như cậu ta. Đồ đệ, chúng ta đi thôi!” Đại sư Côn Luân xoay người muốn rời đi.

Lục Tam Phong cầm tay Giang Hiểu Nghi, đẩy nhẹ cô ra rồi đuổi theo, một tay lỗi người đàn ông kia trở lại và mở miệng nói: “Ông ta có thể tùy ý rời đi, cậu phải ở lại, hai chúng ta từ từ trò chuyện ”

“Sư phụ! Sư phụ!”

Đại sư Côn Luân cúi đầu đi về phía trước như là không nghe thấy, bỗng nhiên có người ngăn lại trước mặt ông ta, ông ta cũng không ngẩng đầu lên nói: “Phiền cậu nhường đường một chút.”

“Đồ đệ của ông gây chuyện, ông bỏ mặc hả?”

Đại sư Côn Luân ngẩng đầu, phát hiện ra là Hà Khúc Công, cảm thấy có chuyện gì đó không thích hợp, bày ra một nụ cười nói: “Tự nó gây ra chuyện này, tự chịu trừng phạt.”

“Không phải ông nói khí công của ông có thể trị trăm bệnh sao, còn có sức mạnh vô tận cơ mà? Sợ cái gì chứ? Cam đoan với chúng tôi nhiều như vậy mà không được bộc lộ tài năng sao?” Hà Khúc Công híp mắt hỏi.

“Chuyện này. Ha ha… Hôm nay trạng thái của tôi không tốt, hôm nào đi!”

“Khi công cũng phân chia trạng thái hả?”

Lục Tam Phong kéo cái tên đồ đệ trẻ này, đối phương thấy không có ai dựa vào nên bị dọa nước mắt chảy ròng, anh ta chỉ là nhân vật bình thường thôi, uống vô chút rượu nghĩ mình muốn làm gì thì làm.

“Tôi sai rồi, tôi xin lỗi!” Anh ta nhìn Lục, Tam Phong nhỏ giọng nói.

“Tay nào của cậu đã nắm tay vợ tôi?” Lục Tam Phong hỏi.

“Tôi đã xin lỗi anh, tôi cúi đầu giải thích với cô ấy rồi còn chưa được sao?” Trong giọng nói của đối thương tràn ngập vẻ đơ cứng, tôi đã giải thích anh có thể làm gì tôi?

Vừa nói vừa cúi đầu một cách có lệ.

“Được rồi, anh còn muốn gì nữa? Nhiều người nhìn như vậy. Còn nữa nhiều vợ của người khác nhiều như vậy mà tôi không phải ứng, còn không phải vì vợ anh lắng lở sao!”

“Cậu nói cái gì?”

“Xin lỗi, tôi sai rồi!” Đối phương cúi đầu một cái rồi xoay người muốn đi.

“Đi con mẹ mày đấy!” Lục Tam Phong tức giận hét lên, đấm thẳng vào mặt đối phương, trực tiếp đánh anh ta ngã xuống đất, nhấc chân đạp lên.

Bốn phía trong hiện trường nổi lên đầy tiếng ngạc nhiên hồ lên, một ít người đã lùi ra phía sau. Lục Tam Phong nhấc chân giẫm mạnh đối phương, tiếng kệu rên nổi lên khắp nơi, Đại sư Côn Luân muốn xoay người đi, thấy Lục Tam Phong tập trung đá đồ đệ mình, không hề nghĩ tới chuyện khác, trong lòng thầm nghĩ đây là một cơ hội.

“Dám đánh đồ để tôi, đúng là muốn chết mà!” Đại sư Côn Luân khẽ quát một tiếng, giọng nói nhỏ tới mức ngay cả ông ta còn không nghe rõ, nói xong chạy tới chỗ Lục Tam Phong.

“Dai su ra tay!”

“Con mẹ nó! Đại sư đẹp trai quá!”

“Đại sư dùng khí công chơi chết nó đi.”

“Để cho nó biết uy lực của khí công đi.”

Đột nhiên Lục Tam Phóng nghe thấy mấy lời nói này, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Đại sư Côn Luân đang vọt tới, lúc này trong lòng Đại sư Côn Luân muốn chết lắm rồi, vốn định đánh lén một chút, kết quả đám người này lại cổ vũ cho ông ta.

Muốn mạnh mẽ rút lui nhưng thu không được, đành phải đâm lao thì phải theo lao tiếp tục tiến về phía trước, theo bản năng giơ tay che trước mặt. Ông ta không có chút kiến thức võ thuật cơ bản nào cả chứ đừng nói tới khí công.

Lục Tam Phong giơ chân đá lên ngực ông ta một cước, toàn thân ông ta bay ngược ra ngoài, nên lên mặt đất thật mạnh.

“Còn con mẹ nó Đại sư khí công phải không?” Lục Tam Phong đi lên phía trước dùng chân đá và mắng: “Không phải Đại sư sao? Đứng lên đánh tôi đi chứ!”

Đại sư nằm trên mặt đất giãy dụa không ngừng, không rên tiếng nào.

Lục Tam Phong quay đầu nhìn về cái tên đồ đệ kia, đối phương đã ngồi dậy, cả người bầm tím. Giang Hiểu Nghi thấy anh còn muốn đánh, vội vàng tiến lên nói: “Đừng đánh, đánh nữa sẽ có tai nạn chết người đấy! Đi thôi! Chúng ta về nhà đi, gọi ba của con về nhà.”

Như Lan vươn tay sờ sờ đầu Lục Tam Phong và nói: “Ba à, về nhà thôi!”

Lục Tam Phong thở dài nhìn Giang Hiểu Nghi nói: “Em đó, trời sinh để chịu thiệt mà.”

“Chịu thiệt là hạnh phúc mà.”

Lục Tam Phong nghe cô dùng giọng điệu này thì cảm thấy rất cạn lời, nhìn đám người này quát: “Con mẹ nó! Đừng có ngày nào cũng ra ngoài giả thần giả quỷ, cẩn thận bị người ta đánh gãy chân.”

Nói xong, anh lập tức đi ra khỏi đám người. Mọi người tránh ra một con đường, nhìn Đại sư còn nằm trên mặt đất giả chết cũng cảm thấy có chút cạn lời, trong đó có không ít người vừa rồi còn có vẻ mặt ngưỡng mộ, còn muốn học tập Đại sư, muốn Đại sư bảo một con số cho họ, một quyển nội công tâm pháp có giá hai mươi sáu triệu bốn trăm nghìn.

Lục Tam Phong ra khỏi đám người, nhìn thấy Tổng giám đốc Hoàng đứng một bên ở cách đó không xa và đang nhỏ giọng tranh luận, vài người trong đó có vẻ mặt nhục nhã, hiển nhiên là đánh cược thua.

“Thật sự rất xin lỗi vì đã để xảy ra chuyện này, đêm nay có nhiều chuyện quá.” Tổng giám đốc, Hoàng lộ ra vài phần xấu hổ.

“Không sao đâu! Nhiều người thì lộn xộn là rất bình thường, tôi không có ý trách ông đâu! ít nhiều gì thì đêm nay tôi cũng làm quen được với Ngọc Anh.” Lục Tam Phong nhìn Ngọc Anh, mở miệng nói: “Khi nào rảnh thì tôi có thể đến trường học của cô tìm cô chơi. Vừa lúc sang năm nhà máy tôi phải mở rộng.

“Được chứ, chị này là chị dầu sao?” Ngọc Anh đánh giá Giang Hiểu Nghi từ đầu đến chân. Là một cô gái nhưng cô ta cũng bị cuốn hút bởi người đẹp này, dù dáng người hay khuôn mặt đều có thể, nói là hoàn mỹ.

“Xin chào!” Giang Hiểu Nghi đưa tay ra.

“Xin chào, tôi tên là Ngọc Anh. Chị dâu tốt nghiệp trường đại học nào vậy?”

Nghe vậy, nụ cười trên mặt của Giang Hiểu Nghi cứng lại, có chút lúng túng nói: “Tôi chưa học đại học.

“Vậy à? Vậy Lưu phương thức liên hệ nhé, đây là số máy bàn cá nhân của tôi ở ký túc xá trường học.” Ngọc Anh đưa danh thiếp cho Lục Tam Phong.

“Được rồi, chúng tôi về trước, khi nào rảnh thì liên hệ.” Lục Tam Phong khoát tay nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.