Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài

Chương 639: Chap-640




Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài - Chương 640: Bị bắt ngay tại trận​

Lục Tam Phong đỗ xe bên đường đi về phía con hẻm, xa xa đã nghe thấy tiếng chó sủa, xung quanh các nhà đèn đều đã tắt hết, chỉ có hướng nhà anh được thắp sáng chưng.

Về đến nhà, nhìn thấy dì Lưu vẫn còn ngồi ở đó, dường như không biết rằng anh đã trở về.

“Buồn ngủ thì bà đi ngủ đi.” Lục Tam Phong nhìn bà ta nói: “Tôi đã nói rồi, buổi tối tôi về muộn thì không cần giữ lại đồ ăn, bà cũng có thể đi nghỉ ngơi sớm.”

Dì Lưu sửng sốt, ngẩng đầu có chút hoảng sợ nhìn Lục Tam Phong, hỏi: “Ông chủ trở về khi nào vậy?”

“Tôi vừa mới về. Có phải bà ngồi ở đây ngủ thiếp đi?"

Anh dở khóc dở cười nói: “Mau về nghỉ ngơi đi.”

“Ừm!” Bà ta đứng dậy, lộ ra vẻ mất tự nhiên, chốc chốc lại nhìn Lục Tam Phong, dường như có điều muốn nói.

Lục Tam Phong cũng cảm thấy được sự kì lạ kia, nhịn không được hỏi: “Bà làm sao thế? Có phải là có chuyện gì muốn nói với tôi? Dì Lưu, có phải bà cảm thấy trong nhà này có chỗ nào không tốt, cảm thấy phải chịu uất ức sao? Cho dù là bảo mẫu, thế nhưng trong mắt của tôi và Hiểu Nghi, bà vẫn là trưởng bối, đừng quá xa cách như vậy”

“Không có, đều rất tốt.” Dì Lưu hít sâu một hơi nói: “Cái kia... bà chủ không ở nhà, đã đi ra ngoài rồi.”

“Hả? Đi ra ngoài?” Lục Tam Phong không kịp phản ứng lại, khó hiểu đáp: “Buổi tối còn ra ngoài làm gì?”

“Tôi cũng không rõ, bà chủ đi cùng với tổng giám đốc Trương, bảo tôi không cần lo lắng và hãy đi nghỉ sớm.” Dì Lưu nói xong cũng không dám ở lại lâu, sợ rằng Lục Tam Phong nhìn ra điều gì đó, chỉ nói bản thân đã mệt sau đó liền về phòng nghỉ ngơi.

Lục Tam Phong bước đến phòng của Như Lan, nhìn thấy cô bé đang ngủ, liền đi đến phòng ngủ, chăn màn đều lộn xộn, anh ngồi trên giường với đầy sự băn khoăn.

“Trương Phượng Tiên phát điên gì vậy, mà lại kéo một người phụ nữ đang mang thai đi ra ngoài vào đêm khuya?”

Lục Tam Phong muốn liên lạc, thế nhưng Trương Phượng Tiên không có máy nhắn tin, cũng không có điện thoại di động, căn bản không thể liên lạc được. Lại nói, hai người họ đều đã lớn như vậy rồi, sẽ không thể xảy ra chuyện gì đâu.

Điện thoại trong nhà bỗng vang lên, Lục Tam Phong tiện tay nhấc máy: “Là ai?"

“Là tôi, Phượng Tiên. Anh vừa trở về nhà sao?” Trương Phượng Tiên hỏi. “Vừa về tới nhà, cô đưa vợ của tôi đi đâu rồi? Đã giữa đêm rồi.” Lục Tam Phong khó hiểu nói: “Cô ấy còn đang mang thai.”

“Tôi biết rồi, chỉ là lúc đang tán gẫu, đột nhiên nói muốn đi uống rượu, tôi liền chở cô ấy đi ăn gì đó, đi dạo một vòng chợ đêm, hiện tại đang ở quầy rượu rồi.” Trương Phượng Tiên thong thả nói.

“Ở quầy rượu?” Lục Tam Phong không nói nên lời: “Đây là có chuyện gì xảy ra vậy?”

“Ai ya, anh không hiểu đâu, chị em phụ nữ chúng tôi ở cùng nhau sẽ có nhiều chuyện để làm. À, đúng rồi, tôi muốn xin nghỉ phép, ngày mai tôi không thể đi làm được, tối nay chơi vui vẻ, tôi muốn được thảnh thảnh thơi vài ngày. Trương Phượng Tiên kiên định nói, giọng điệu đầy vẻ bất cần.

“Xin nghỉ phép?”

Lục Tam Phong cảm thấy cô ta rất không bình thường, hai năm qua cô ta đều rất chăm chỉ làm việc, không có khả năng chỉ vì muốn đi chơi mà liền xin nghỉ phép được.

Thế nhưng Lục Tam Phong cũng không nói gì, chỉ đáp: “Được, cô đừng để cô ấy uống rượu nữa, ngày mai hãy trở về”

“Anh đừng có quản nữa, ở đây chúng tôi gọi là kế hoạch chơi khuya của chị em phụ nữ. Khi một người phụ nữ không trở về nhà, anh hãy nhớ đưa Như Lan đến trường học, yên tâm, nhất định không uống rượu, tôi vẫn có chừng mực. Xong rồi, tôi cúp máy đây! Đúng rồi, đừng gọi lại, đây là bốt điện thoại ở ven đường." Trương Phượng Tiên nói xong không cho Lục Tam Phong có cơ hội nói chuyện, liền cúp điện thoại.

Trên bàn hộ lý, Trương Phượng Tiên thanh toán tiền điện thoại, tay vẫn nắm lấy tay của Giang Hiểu Nghi, quay đầu nhìn cô: “Em vừa gọi điện cho anh ấy, hiện tại anh ấy vẫn chưa biết chuyện gì, chị yên tâm đi.”

Giang Hiểu Nghi lững thững bước vào phòng bệnh như người mất hồn, nửa nằm trên giường bệnh, tự lẩm bẩm: “Chị cái gì cũng không còn rồi, thật sự

08:24

5/15(Từ tổng tài bạành kẻ ăn chơi)

không còn gì nữa rồi.”

“Không phải chỉ là một đứa bé thôi sao, đến nỗi chị phải tìm đến cái chết hay sao?” Trương Phượng Tiên thở dài nói: “Chị không mất cái gì cả, chị vẫn là chị thôi.”

Giang Hiểu Nghi nhìn cô ta nói: “Chị không còn cách nào để sống nữa, chị làm sao sống được bây giờ?”

“Tại sao chị không thể sống? Trời cũng không tuyệt đường người, lại nói, đây càng không phải lỗi của chị. Tại sao chị lại hành hạ bản thân như thế?" Trương Phượng Tiên nắm lấy tay cô và nói: "Không có ai nói nhất định chị phải sinh đứa bé, đừng có làm khó bản thân nữa, đây chỉ là một chuyện không được tốt đẹp trong cuộc đời của chị thôi.”

Giang Hiểu Nghi lúc này không nghe được gì nữa, cô cũng không dám đối mặt với cha mẹ Lục Tam Phong, càng không dám đối mặt với tất cả mọi chuyện sau khi về nhà.

Đó là địa ngục!

“Em đã nói với anh ấy rằng chúng mình ra ngoài chơi rồi, chị hãy chăm sóc bản thân thật tốt, sau khi trở về chính là bắt đầu một ngày mới, em còn hiểu rất rõ về anh ấy, anh ấy chỉ là đang đau lòng cho chị thôi.” Trương Phượng Tiên nắm chặt tay Giang Hiểu Nghi, hỏi: “Chị đừng làm điều gì ngu ngốc, biết không?”

Giang Hiểu Nghi từ đầu đến cuối không nói chuyện, trong lòng sao không vượt qua được rào cản, sự tự tin đã từng được so sánh với đỉnh núi Everest, trong chốc lát bị huỷ hoại đến một mảnh vụn cũng không còn.

Trương Phượng Tiên nói rất nhiều bên tại cô, nói với cô đây là thời đại mới và cô không thể sống trong những khuôn mẫu cũ của quá khứ, phụ nữ có thể không sinh con, hôn nhân nên có tình yêu, chứ không phải là con cái.

“Chị hãy nói gì đi, trong lòng chị đang nghĩ gì, hãy nói với em, mang tất cả những lời trong lòng nói ra, được không?” Thậm chí Trương Phượng Tiên thanh âm còn có chút thỉnh cầu.

Những giọt nước mắt bên khỏe mi bỗng chốc chảy xuống, cô liếm đôi môi khô khốc của mình, cuối cùng cũng mở miệng nói.

“Kỳ thật, chị lẽ ra nên cảm thấy hạnh phúc, từ lúc anh ấy không đánh chị, đáng lẽ chị cũng nên cảm thấy hạnh phúc. Khoảnh khắc đó, điều xa xỉ nhất đối với chị chính là hoá ra anh ấy vẫn giống một con người, anh ấy cùng chị nói cái gì đó về nước Mỹ, về quan điểm hôn nhân không cần sinh con, bây giờ những thứ đó đều quá xa vời với chị rồi.”

“Chị đã sống ở ngôi làng đó và ước gì mình có thể sống ở đó mãi mãi, ước gì chị chưa từng gặp anh ấy, em không cần phải nói với chị những lời đó, chị đều hiểu, chỉ là chị không còn đứa bé nữa thì lấy gì để xứng với anh ấy đây?

Giang Hiểu Nghi vừa nói vừa khóc, nhìn Trương Phượng Tiên: “Chị có xứng đáng với anh ấy không? Chị phải làm gì mỗi ngày bây giờ? Giặt quần áo, nấu cơm hay là dọn dẹp? Những việc đó đều có Dì Lưu làm. Từ khi anh ấy có tiền, chị rất sợ, chị thật sự rất sợ, chị cảm thấy anh ấy giống như một người giàu có đứng trước mặt chị vậy”

“Chị đã không ít lần nói với anh ấy là không cần phải làm lớn hơn nữa, chị có phải là rất ích kỷ hay không? Có một khoảng thời gian, bọn chị thậm chí không nói chuyện với nhau, anh ấy bận rộn ở công ty, chị cũng không hiểu. Trước mặt anh ấy, chị giống như một con ngốc, vì vậy chị mới mở một nhà máy sản xuất mỹ phẩm.

“Chị cảm thấy bọn chị càng ngày càng xa, anh...anh ấy rất tốt, anh ấy thật sự rất tốt, tốt tới mức làm chị sợ có người ức hiếp, chèn ép anh ấy, có thể gây sự vô cớ với anh ấy..."

“Chị thừa nhận rằng chị kém cỏi, và chị cảm thấy mình như một thứ bỏ đi vậy, thế nhưng chị không cam lòng. Cả ngày đều hoảng loạn và sợ mất đi, nhưng chị không thể tìm thấy phương hướng trong cuộc sống...Nguồn sống duy nhất của chị là có một đứa con”

“Chị có thể nói với mình rằng chị là con của mẹ và anh ấy là con của ba. Đây là mối quan hệ của bọn chị, và chị thậm chí có thể đứng trước cha mẹ anh ấy mà nói rằng, đừng quan tâm con trai của họ giàu có như thế nào, cháu trai của họ là do chị sinh ra.”

“Giờ đứa bé không còn nữa, chị đã trở thành con gà mái không đẻ được trứng rồi. Chị còn có thể làm gì khác ngoài việc chết đây? Chị phải chờ người nhà làm nhục sao? Hay để anh ấy tiếp tục bố thí chị giống như một người ăn xin, chờ đợi anh ấy về nhà và nói chuyện với chị, cầu xin anh ấy hãy yêu chị nhiều hơn một chút?”

Vừa nói, Giang Hiểu Nghi vừa khóc nức nở, không ai biết mấy năm qua cô đã trải qua như nào, cô chỉ là một người phụ nữ nhỏ bé, nguyện vọng lớn nhất chính là vun đắp cho gia đình, cùng trải qua những tháng ngày bình yên. Cô nằm mơ cũng chưa từng mơ tới mọi thứ của ngày hôm nay.

Trương Phượng Tiên trước đây từng cho rằng, Giang Hiểu Nghi là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới, không ngờ cô lại có nhiều đắng cay như vậy, cô ấy thở dài nói: “Như vậy thì chị cũng không thể tìm đến cái chết, đó không phải là việc làm ngu ngốc sao? Một khi chị chết lại càng khẳng định bản thân chị trở nên kém cỏi hơn.”

Giang Hiểu Nghi không nói gì nữa, cô không dám nghĩ tới việc đối mặt với Lục Tam Phong, càng không dám nghĩ tới việc đối mặt với bố mẹ Lục Tam Phong thế nào, cho dù là mẹ chồng không nói gì, thế nhưng người có trái tim vốn đã mong manh như cô khi đối diện với ánh mắt sắc lạnh của bà, đối với cô mà nói giống như một nhát kiểm sắc nhọn đâm vào cô vậy.

Cửa sổ đã được đóng, khoá cửa cũng đã cài, Trương Phượng Tiên chen chúc cùng cô trên một chiếc giường, miệng không ngừng thì thầm an ủi cô rằng không được làm điều gì ngu ngốc, sau đó hai người mơ mơ màng màng mà ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau vẫn là một ngày bình thường như bao ngày, mặt trời vẫn mọc ở phía Đông và lặn ở phía Tây, nó dường như không quan tâm đến niềm vui và nỗi buồn xảy ra với sinh vật trên trái đất, nó tỏa ra sức nóng như thiêu đốt, nhưng lại cũng lạnh như núi băng.

Hoàng Hữu Danh muốn vạch trần sự việc, ngay tối hôm đó đã thành lập một đội điều tra, sau đó liền tổ chức một cuộc họp từ buổi sáng sớm.

Trong phòng họp, có khoảng bảy tám người, ước chừng trên 60 tuổi, đeo một cặp kính lão, nhìn vào tập tài liệu trước mặt.

“Bằng chứng đều rất đầy đủ, hướng rộng rãi đến nhân viên, e rằng sẽ gây ra một làn sóng cho các cán bộ địa phương” Ông ta đặt tài liệu trên tay xuống, hướng Hoàng Hữu Danh hỏi “Những thông tin này lấy ở đâu?”

“Có người đã ném vào cửa văn phòng của tôi.” Hoàng Hữu Danh trả lời.

“Bằng chứng đầy đủ như vậy có thể là một cuộc đấu nội bộ, người tố giác người, thư ký Hoàng, bây giờ có hai phương án, một là chúng ta điều động tất cả nhân viên liên quan đến việc này, thế nhưng làm như vậy sẽ khiến mọi người hoảng sợ, hơn nữa phần lớn số lượng công việc sẽ bị bỏ dở, ý kiến của tỉnh cũng thế, không cần làm mọi người kinh động như vậy. Hai là, chia thành hai nhóm đối tượng, Địch Văn Khởi và Mã Xuyên Đào, hai người này có liên quan đến hối lộ và những tội danh khác, Hác Phong Thuận, Hác Phong Hợp và anh Bá những người này hãy bắt lại trước, sau đó tiến hành phần còn lại của tỉnh.”

“Được, tôi đồng ý!” Hoàng Hữu Danh gật đầu đồng ý: “Vậy sau đó những người này đều giao cho tỉnh xử lý?"

“Chắc chắn phải để cho tỉnh xử lý rồi. Vụ án lớn như vậy đã trở thành vụ án điển hình của năm nay, tối qua chúng tôi mở cuộc họp, ý kiến của tỉnh là sẽ mang người đi trong khi cuộc họp diễn ra để những người khác nhìn thấy và coi đó như một lời cảnh báo cho tất cả mọi người.”

Hoàng Hữu Danh khẽ gật đầu nói: “Rất tốt. Có ý nghĩa giáo dục, gần đây bầu không khí thật sự không tốt, nếu giao cho tỉnh, tôi cũng không phải bận rộn nữa, chuyện này cũng do tôi không làm tròn bổn phận, đến lúc đó tôi sẽ viết một bản kiểm điểm.

“Xét theo khoảng thời gian phạm tội, chúng đều không liên quan gì lớn đến anh, thế nhưng đội phòng chống tham nhũng ở địa phương phải chịu trách nhiệm, trước tiên không nói đến những điều này, chỉ nói tới việc anh ra lệnh cho mọi người mở cuộc họp, chúng tôi đã có thể bắt và thẩm vấn rồi.”

Hoàng Hữu Danh đứng dậy, trở về văn phòng, nhấc điện thoại gọi cho thư ký Thôi:

“Đến văn phòng của tôi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.