Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài

Chương 622: Chap-623




Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài - Chương 623: Bão tới rồi​

Hác Trung Hưng nhìn chằm chằm Lục Tam Phong, hai người bọn họ nhìn chằm chằm nhau. Anh ta không nhớ nổi đã bao nhiêu năm không có ai dám nhìn anh ta chằm chằm như thế này rồi. khi Hác Trung Hưng hơn hai mươi tuổi thì đã nổi danh khắp làng trên xóm dưới, thường xuyên lập bè kéo phái đánh nhau. Vào những năm bảy mươi, vì trộm nông cụ để bán sắt ở trong thôn mà anh ta đã bị mang đi bị giáo dục lao động.

Sau này anh ta lại vào ra tù mấy lần nữa, chẳng những không cải thiện mà danh tiếng ngày càng tăng. Năm 1984 thì gặp nạn lớn, một nhóm anh em bảy tám người không thoát được, may mắn chỉ có anh ta lọt lưới.

Tại cuộc họp xét xử công khai vụ xe tải đè ép người, từng chiếc xe tải bị đưa đến khu pháp trường ở ngoại ô. Năm đó Hác Trung Hưng bị ảnh hưởng quá lớn, cả đêm về nhà không ngủ được.

Nhưng không mất nhiều thời gian gia đình anh ta đã tìm được một kẻ chống lưng lớn, đi đâu cũng lập bè kéo phái, chưa đầy hai năm đã kéo thêm được một nhóm người. Giờ thì anh ta thông minh hơn rồi, trước tiên sẽ vay nặng lãi để thành lập công ty, tiếp theo vay nặng lãi nhưng không trả, ai dám đến đòi sẽ bị đánh hội đồng.

Dựa vào việc kinh doanh mà anh ta ngày càng nổi tiếng, thời gian trôi qua cũng đã gần mười năm trời.

Anh ta nhớ lại hơn hai mươi năm qua chưa có ai dám nhìn chằm chằm vào mình như thế này.

"Giám đốc Lục còn trẻ và đầy triển vọng. Nhưng núi cao thì còn có núi cao hơn”. Hác Trung Hưng vẫn không thay đổi. Anh ta đã gần năm mươi tuổi, vẫn rất có phong của một người đàn ông trẻ tuổi, anh ta dùng lực vỗ mạnh vào bả vai Lục Tam Phong, sau đó nói: "Cậu chỉ là một hạt thóc thôi, maasy người đừng ăn nữa, mau đi thôi, ở lại đây ăn cơm trắng à?”

Anh Bá giãy dụa mạnh mẽ, hai người phía sau không giữ chặt nữa, một đám người lao ra, giống như chạy trốn, trên bàn chỉ còn lại có một đống cơm ngổn ngang.

"Nhà máy của chúng tôi không mở cửa với thế giới bên ngoài, cũng không phải là một khu du lịch. Tôi hy vọng mấy người sẽ rời đi càng sớm càng tốt, để không ảnh hưởng đến hoạt động sản xuất bình thường", Lục Tam Phong nói về phía họ.

Mã Xuyên Đào dùng ngón tay chỉ vào Lục Tam Phong, sau đó quay đầu dẫn đám người rời đi, Hác Trung Hưng ủ rũ đầu bước ra ngoài, một đám người cũng đi theo ra ngoài.

Lục Tam Phong đứng ở cửa nhà ăn nhìn đoàn người đi xa, mấy ông chủ nhỏ của công ty logistic đều đứng nhìn Lục Tam Phong bằng ánh mắt trông mong, căn bản cũng không dám quay về.

An Nam Giang bước tới nói: "Anh Lục, xin anh giơ tay đánh khẽ, chấm dứt hợp đồng này cho tôi. Nếu không cả nhà tôi già trẻ lớn bé cả đêm nay cũng không dám ngủ mất".

"Đúng thế, xin anh thương xót."

"Trước mặt anh thì anh ta không dám làm gì. Nhưng đừng nói đến Hác Trung Hưng, ngay cả anh Bá chúng tôi không dám đụng đến.”

"Chúng tôi chỉ sống trung thực." Lục Tam Phong nhìn những người này, trong lòng biết nếu không chấm dứt hợp đồng đối với bọn họ, thì những người kia sẽ quấy rối không ngừng, như vậy lại phải lo lắng đề phòng.

"Để mọi người bớt lo lắng tôi có thể giúp mọi người chấm dứt hợp đồng. Khi bị bọn họ tìm thấy thì cứ hãy nói với họ rằng chúng ta không còn liên quan nữa. Về phía đại gia đình Logistics Ong Vàng thì mọi người luôn được hoan nghênh tham gia, cũng không cần phải đợi quá lâu. Thời gian tới mọi thứ sẽ diễn ra suôn sẻ và không bị cản trở, tôi quét dọn hết thảy loài sâu hại người kia”, Lục Tam Phong hỏi mọi người: "Được chứ?"

"Chà chà, anh Lục, anh là một vị Bồ tát sống, anh là một người vĩ đại!"

Mọi người đang nói chuyện lảm nhảm thì Lục Tam Phong đã gọi người của bộ phận pháp lý đến giúp họ chấm dứt hợp đồng, cứ theo trình tự mà làm, mọi người cũng đi về phía văn phòng.

Trương Phượng Tiên vẻ mặt buồn bã, nói: "Kiểu này cũng rắc rối lắm. Nếu anh muốn mở rộng thị trường mới thì anh phải giành chiếc bánh từ thị trường ban đầu. Đây là trường hợp mà bất kỳ ngành nào cũng gặp phải, đánh nhau vỡ đầu chảy máu, chẳng qua thủ đoạn của vị giám đốc Hác này có chút bẩn thỉu!"

"Tôi không sợ người bẩn thỉu. Chỉ sợ anh ta nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo thôi" Lục Tam Phong trầm giọng nói.

Điều mà Lục Tam Phong sợ nhất không phải là Hác Trung Hưng giở trò với mình, mà là vì sợ anh ta sẽ học theo phương thức vận hành của Logistics Ong Vàng, bên kia có lợi thế hơn, như thể có thể nhanh chóng gây dựng cục diện.

Vấn đề là anh ngại cái lợi trước mắt, có thể mất 1/3, thậm chí nhiều tiền hơn để xây dựng nền tảng cho Logistics Ong Vàng, rõ ràng anh cũng đã quen với việc ăn một mình rồi.

Điều này không có gì ghê gớm cả, nhưng điều khủng khiếp là những người có khuôn mẫu và tầm nhìn dài hạn, có thể vì nhìn thấy tổn thất trước mắt mà giở trò tư lợi, từ đó đả kích các đối thủ cạnh tranh.

Thời tiết có chút tối tăm, Lục Tam Phong ngẩng đầu nhìn bầu trời mây đen, không khí tràn đầy oi bức, mây mù dày đặc, mây đen cuồn cuộn kéo tới, báo hiệu sắp có mưa to.

Lục Tam Phong quay đầu nhìn về phía Dương Khanh, hỏi: "Anh Dương, anh nghĩ thế nào về vấn đề này?"

Dương Khanh không biết rõ toàn bộ sự việc, nhưng từ góc độ biểu hiện của Hác Trung Hưng và nguồn lực mà anh ta có thể huy động, thì anh ta chắc chắn không phải là người bình thường.

"Chủ tịch Lục, doanh nghiệp tư nhân rất cạnh tranh. Doanh nghiệp nhà nước nếu gặp phải chuyện này thì sẽ rất phiền phức, nếu là người thường thì có thể dùng khả năng để lôi kéo. Nhưng Hác Trung Hưng hiển nhiên không phải người bình thường. Tôi nghĩ anh nên giải quyết cẩn thận", Dương Khanh có chút lo lắng nói: "Chắc anh cũng hiểu rõ hơn tôi tình hình xã hội bây giờ là như thế nào".

Lục Tam Phong đương nhiên biết tình hình xã hội hiện tại rất tồi tệ, mãi đến năm 1996 mới xuất hiện một đợt đàn áp nghiêm trọng, lúc đó ình hình xã hội mới được cải thiện rất nhiều.

Đánh nhau trong xã hội là chuyện thường tình, như chuyện ăn cơm uống nước thôi, tùy tiện ra một con phố hỏi thăm một chút thì cũng có một vài đại ca đầu gấu rồi. Đám lưu manh bây giờ rất to gan và hung dữ.

"Nếu lần này chúng ta rút lui thì Điện tử Thủy Hoàn sẽ không làm lên cơm cháo gì được nữa. Bên logistic lại có ba anh em nhà họ Hác nữa. Ngày mai bên Nghiệp Đồng sẽ ra đến chỗ ba anh em bọn họ", Lục Tam Phong nói với anh ta: "Thà ra tay trước còn hơn đứng im chịu trận, đây là sự khác biệt giữa doanh nghiệp nhà nước và doanh nghiệp tư nhân”.

Dương Khanh từ trước đến nay đều ở doanh nghiệp nhà nước, cho dù lớn lên trong ngõ hẻm, nhưng cũng chưa từng đánh nhau, cũng không muốn nhúng tay quá sâu.

“Anh Lục, nếu anh không muốn liên lạc thì cho tôi gặp công ty đó, tôi cũng không biết nhiều về logistic.” Dương Khanh không nhịn được nói.

“Anh đừng lo lắng, anh cảm thấy tôi sẽ không làm tốt sao?”, Lục Tam Phong cười hỏi.

“Không phải, anh kinh doanh lớn như vậy thì chắc chắn phải có tài năng”, Dương Khanh cười có chút ngượng ngùng: “Tôi chỉ nóng lòng muốn làm việc thôi. Ở đây lãng phí thời gian cũng không giải quyết được vấn đề.”

"Mới ở đây có mấy ngày nên hiển nhiên anh không tin tưởng tôi rồi, anh hãy tìm hiểu cho kỹ chỗ này đi." Lục Tam Phong vươn tay ra mái hiên nhà ăn, một giọt mưa rơi trúng tay anh: "Trời mưa rồi, trở lại văn phòng thôi. Chắc đây sẽ là một cơn bão đấy".

Nói xong thì Lục Tam Phong đi về phía văn phòng.

Dương Khanh thầm khó chịu trong lòng, vốn dĩ anh ta muốn vào đây để kiếm tiền nhanh chóng, nhưng không ngờ lần đầu tiên tới lại gặp phải chuyện gian trá như vậy, thậm chí anh ta có chút hối hận. Nếu quay về được thì tốt rồi, có thể trở về văn phòng của mình nhàn nhã uống trà.

Loài động vật như con người thì cần vận động, không chỉ cơ thể và trí não, mà ngay thái độ tích cực đối với cuộc sống và công việc cũng thế. Dù là chăm chỉ hay lười biếng thì đều sẽ hình thành một loại quán tính, nó sẽ đẩy bạn về phía những gì bạn chọn.

Người lười biếng không thể tưởng tượng một người có thể chăm chỉ như thế nào, và những người chăm chỉ không thể tưởng tượng một người có thể lười biếng đến đâu.

Điện tử Thủy Hoàn có nhịp sống gấp gáp, ở đây chỉ có những bước chân vội vã, Dương Khanh rất khó chịu khi ở trong đó, anh ta đã quen với việc chậm rãi, uống một tách trà và hút một điều thuốc rồi mới làm việc.

Buổi chiều mưa to như trút nước, mặt đất phơi nắng gần một tháng đang điên cuồng hấp thụ hơi ẩm của mưa. Ở trong phòng họp, Lục Tam Phong đang nghe Chu Hoài Đông nói về bộ phận tiếp thị.

Vào buổi chiều, tin tức về việc Hác Trung Hưng phải người đến Điện tử Thủy Hoàn đã lan truyền đi khắp nơi, nhất là chuyện Lục Tam Phong mời ăn bữa cơm. Câu chuyện càng ngày càng trở nên gay gắt.

Không ai nghĩ rằng làn sóng đối đầu đầu tiên của hai người lại kịch liệt như vậy, giám đốc Hác trực tiếp dẫn người đến Điện tử Thủy Hoàn.

Tin tức lộ ra thì cả hai đều không có lợi, tất cả công ty logistic ký hợp đồng với Logistics Ong Vàng đều hủy hợp đồng. Đám đàn em của Hác Trung Hưng bị Lục Tam Phong nhồi cơm đến suýt chết, hơn nữa Hác Trung Hưng còn gọi cục trưởng đến.

Sau một thời gian thì người cần thận có thể phát hiện ra được lần này Lục Tam Phong hoàn toàn không phải là đối thủ, nhất là về lai lịch bối cảnh, Hác Trung Hưng đã có được thứ mình muốn.

Bề ngoài thì hòa nhưng trên thực tế thì Lục Tam Phong đã thua hoàn toàn.

Về phần con bài Hoàng Hữu Danh thì Lục Tam Phong cũng không thấy dùng, xem ra bọn họ cũng không thân thiết như trong lời đồn. Giới kinh doanh địa phương không ngừng truyền tai nhau tình huống mới nhất.

chapter content

chapter content

chapter content


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.