Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài

Chương 613: Chap-614




Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài - Chương 614: Tất cả mọi người đều cảm thấy khiếp sợ​

**********

Những người hàng xóm láng giềng đứng xem chuyện vui cách đó không xa hoàn toàn không ngờ mọi chuyện lại như thế, hai bác gái kia trợn to mắt, khó tin lên tiếng: "Bọn họ dám đánh Trần Hàn Sơn sao?"

"Những người này có lai lịch không hề nhỏ!"

"Lục Tam Phong lấy người ở đâu thế? Thật sự đưa du côn tới đây sao?",

Mấy người kia cảm thấy có gì không đúng, ngơ ngác đứng tại chỗ, trong lòng cảm thấy có hơi khiếp sợ, thân phận của Lục Tam Phong này không hề đơn giản.

"Mấy người dám đánh tôi, mấy người chết chắc rồi! Mấy người có tin ông đây dùng tiền đập chết mấy người không?" Trần Hàn Sơn điên cuồng hét lên.

Nghe thấy những lời uy hiếp này thì mấy người đàn ông đi theo anh ta càng ra tay độc ác hơn. Đừng thấy mấy người đàn ông này mặc âu phục đeo kính thì có cảm giác tri thức, nhưng bọn hơn lại là những người ra tay vô cùng tàn nhẫn.

Ông Hỉ thấy Trần Hàn Sơn bị đè xuống đất thì cảm giác đau rát trên mặt khiến ông ta tỉnh rượu. Hôm nay thật sự đã động vào một nhân vật lớn rồi, ông ta vốn là một người bình thường, chưa từng trải qua những chuyện như thế này. Vì thế lúc này ánh mắt có phần hoảng sợ nhìn chằm chằm Lục Tam Phong, rốt cuộc thì người này là ai thế?

Những người hàng xóm láng giềng đứng ở phía xa cũng không nhìn nổi, bên trong con hẻm này thì Trần Hàn Sơn là một người rất có địa vị, hơn nữa Lục Tam Phong cũng chỉ là người ngoài mà thôi.

"Mau đi nói cho Tú Ngọc Nhi đi, đánh chết đám người này mới được".

"Dám đến chỗ chúng ta gây chuyện, cái tên Lục Tam Phong này đúng là chán sống rồi. Huống chi hôm nay ông Hồng và tổng giám đốc Hùng đều ở đây, tên này đã xúc phạm đến những người có quyền có thể".

Mọi người bắt đầu la hét, tựa như chuẩn bị xông lên vậy. Việc Lục Tam Phong đấm vào mặt Trần Hàn Sơn cũng giống như đang đánh vào mặt họ vậy.

Lúc này có người đang chạy thẳng vào trong sân nhà Trần Hàn Sơn, kêu la ầm ĩ: "Không xong rồi Tú Ngọc Nhi ơi, Văn Khải nhà cô bị người khác đánh, những người đó vô cùng ngang ngược, cô mau đi xem một chút đi, đừng để cho người ta đánh chết Văn Khải".

"Cái gì?", Tú Ngọc Nhi bị dọa sợ hết hồn, nhanh chóng đứng lên nói: "Ở đâu? Ông Hỉ đâu rồi?"

"Những người mà Lục Tam Phong đưa tới trông vô cùng hung dữ, không nói hai lời đã ra tay đánh người, Ông Hỉ không dám động đến."

Tú Ngọc Nhi gấp tới mức như con kiến trên chảo nóng, cô ta nhanh chóng xông ra ngoài, ông Hồng và Hùng Vũ cũng không còn tâm trạng để uống rượu nữa, ông Hồng nhanh chóng đặt lý rượu xuống rồi nói: "Dám ra tay ở nơi này, đúng là chán sống rồi, không xem người của bưu chính viễn thông ra gì cả, đối phương có cộng bao nhiêu người?"

"Bốn năm tên đấy, ông Hồng, ông mau ra xem một chút đi, bọn họ không nể mặt ai cả."

"Chúng ta mau đi thôi.", Hùng Vũ lên tiếng.

"Không cần, một mình tôi đi là được rồi, mấy tên du côn này đúng là không biết cái gọi là khu dành cho dân trí thức là gì", ông Hồng nhanh chóng bày ra tư thế kiêu ngạo, sau đó đứng lên: "Chỉ cần tôi gọi thì một nửa đàn ông ở cái khu này sẽ nhanh chóng họp lại."

Những gì mà ông Hồng nói đều là thật, đầu năm nay trong thôn tổ chức một xã đoàn, trong khu trí thức này cũng tổ chức một xã đoàn. Nếu bên ngoài có chuyện gì thì chỉ cần hô một tiếng họ sẽ lập tức có mặt, huống chi với địa vị và sức nặng trong lời nói của ông Hồng, thì đó không phải là thứ mà một người bình thường có thể có.

Lúc này bên ngoài đang vô cùng hỗn loạn, ông Hồng chậm rãi đi bộ tới đó, cái bụng bia to tròn, trên tay ông ta đang cầm một cây quạt, ông ta nhanh chóng bước tới đó. Mấy người dân trong xóm thấy ông Hồng đi tới thì nhanh chóng im lặng.

"Ở đằng kia."

"Những người đó chính là người mà Lục Tam Phong gọi tới."

"Chết tiệt, để cho một tên người ngoài không có lai lịch gì bắt nạt mình, đúng là không còn ra cái thể thống gì nữa."

Sắc trời đã dần tối xuống, ông Hồng đã hơi quáng gà, không thể nhìn rõ thứ cách đó khoảng mấy chục mét. Ông ta chỉ nhìn thấy ở chỗ chiếc xe buýt nhỏ kia, Tú Ngọc Nhi đang đứng đỡ Trần Hàn Sơn, lúc này bọn họ vô cùng hùng hổ, thậm chí còn bắt đầu lên tiếng mắng chửi Lục Tam Phong.

"Hôm nay Lục Tam Phong mày có muốn cũng không thể rời khỏi đây, nhất định phải giải thích cho rõ ràng!", ông Hồng khẽ quát một tiếng, sau đó sải bước đi tới trước mặt.

Sắc mặt Lục Tam Phong có chút khó coi, Tú Ngọc Nhi vẫn đứng ở đó luôn miệng mắng chửi, lời lẽ vô cùng cay độc!

"Tôi khuyên cô bớt tranh cãi một chút đi, chẳng có ích gì cho cô đâu!" Lục Tam Phong thấp giọng nói.

"Tên khốn, anh cho mình là gì chứ? Cũng chỉ là một tên tài xế thôi, thật sự xem mình là lãnh đạo sao? Thứ gì vậy chứ, tôi khinh, tìm mấy người này đến đây là muốn làm gì?", Tú Ngọc Nhi nhe nanh múa vuốt, trợn mắt mắng chửi: "Dám đánh Văn Khải của tôi, tôi sẽ làm hai mắt anh bị mù luôn đây! Tôi nói cho anh biết, đây là khu người trí thức ở ông Hồng và tổng giám đốc Hùng đều đang ngồi ở trong, hôm nay anh không rời khỏi đây được đâu!"

Tú Ngọc Nhi quay đầu mắng Ông Hỉ: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau tới đỡ Văn Khải đi."

Ông Hỉ nhanh chóng chạy tới đỡ lấy Trần Hàn Sơn từ chỗ của Tú Ngọc Nhi, đỡ sang bên cạnh, Trần Hàn Sơn thấy ông Hồng đi tới thì nhanh chóng đứng thẳng người dậy, kêu lên: "Mẹ kiếp, Lục Tam Phong, hôm nay ông đây đánh gãy chân mày, tao con mẹ nó sẽ sống chết với mày. ông Hồng, ông mau tới xem một chút đi, dám bắt nạt người khác như thế, vừa tới đã nhào tới đánh rồi!"

"Anh yên tâm đi, tôi sẽ không để những người vô danh tiểu tốt khi dễ đâu", Âm thanh của ông Hồng vang vọng khắp nơi, sau lưng ông ta là bảy tám người đàn ông, khí thế hừng hừng: "Xong rồi, e rằng hôm nay sẽ có đổ máu."

"Cô nói xem đầu óc Lục Tam Phong nghĩ thế nào vậy, mà Giang Hiểu Nghi cũng không quản sao?"

"Anh ta thật sự cho rằng nếu đánh Trần Hàn Sơn thì hàng xóm láng giềng sẽ không ra mặt sao? Đây chỉ là chuyện của một mình Trần Hàn Sơn thôi hả?"

Đây không phải là chuyện của một mình Trần Hàn Sơn mà là chuyện của cả xã đoàn.

Ông Hồng khí thế hừng hừng nhanh chóng đi tới, những người hàng xóm láng giềng càng lúc càng đông. Người vốn đang nấu cơm cũng chạy ra ngoài xem, khi thấy chuyện này thì cũng chỉ có thể lắc đầu than thở. Ngày thường Lục Tam Phong vẫn tạm được, thế nhưng những lúc quan trọng thế này sao lại làm những chuyện ngu ngốc như thế?

"ông Hồng, hôm nay phải có một câu trả lời thỏa đáng, Văn Khải nhà tôi không thể cứ bị đánh như thế.", Tú Ngọc Nhi lớn tiếng kêu lên, âm thanh vô cùng sắc bén.

Tất cả mọi người đều có cùng một suy nghĩ đó chính là hôm nay Lục Tam Phong phải xong đời.

Ông Hồng càng lúc càng đi tới gần, những người phía sau đã âm thầm chuẩn bị sẵn sàng, một trận chiến ác liệt là thứ không thể tránh khỏi, ông Hồng đi trước, ông ta không chỉ có thể nhìn thấy rõ mặt của Lục Tam Phong mà còn thấy vẻ vô cùng khó coi của Quách Giang Chu.

Ông ta chính là một tay giang hồ khét tiếng, giờ phút này đang vô cùng bình tĩnh, một đám người phía sau ông ta cũng đang nhịn, chờ đợi lát nữa có thể chửi nhau, thế nhưng ông Hồng đột nhiên hơi khom người xuống chào: "Tổng giám đốc Quách, ông tới đây từ lúc nào thế?"

Quách...tổng giám đốc Quách? "Tôi tới đây từ bao giờ cũng phải cần báo cáo cho một lão già về hưu như ông à?", Quách Giang Chu thấp giọng nói: "Ông đang làm gì ở đây? Ông là người đứng đầu chỗ này à?"

"Không dám không dám, tôi chỉ tới nhà hàng xóm uống một chút rượu thôi." Ông Hồng vừa nói chuyện, vừa lặng lẽ nhìn Lục Tam Phong, trong lòng đã cảm thấy vô cùng khiếp sợ.

Sao người thanh niên này lại gọi tổng giám đốc Quách đến thế này? Ông ta về hưu trước, Quách Giang Chu chỉ mới tới không được bao lâu, hai người họ xem như có quen biết, nhưng cũng không qua lại nhiều, huống chi người ta còn là cấp trên của ông ta nữa.

"Ông Hồng vừa gọi gì có?", Trần Hàn Sơn cảm thấy dường như mình đã nghe lầm gì đó.

"Tổng giám đốc Quách sao?"

Tú Ngọc Nhi trợn mắt, người có thể khiến ông Hồng gọi một tiếng tổng giám đốc chắc chắn là ông chủ của bưu chính viễn thông rồi. Một tổng giám đốc lớn như thế sao có thể có quan hệ với tài xế như Lục Tam Phong được chứ?

Trong lòng bọn họ dường như đã có câu trả lời, thế nhưng lại không dám tin. Những người hàng xóm đứng sau lưng cũng cảm thấy ngẩn người, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, từng người đứng ngây ra như trời trồng. Họ vốn đang đồng tâm hợp lực giết chết Lục Tam Phong thế nhưng không ngờ Lục Tam Phong lại tìm tới một nhân vật lớn như thế.

Tất cả mọi người đều trợn mắt, tiếng lẩm bẩm vừa nãy cũng đã biến mất không thấy, giống như con ngỗng bị nắm lấy cổ, chỉ còn lại vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

Hùng Vũ ngồi đó cũng không còn tâm trạng để uống rượu, ban nãy còn nghe được tiếng huyên náo bên ngoài, thế nhưng cả thế giới đột nhiên trở nên yên tĩnh lại.

"Ôi..."

Thở dài một tiếng, trong lòng Hùng Vũ cảm thấy vô cùng khó chịu, trong bưu chính viễn thông chỗ này thì anh ta giống như một đế vương, ngày thường vẫn luôn giương oai với người khác.

Hôm nay đang vô cùng vui vẻ thế mà tên Lục Tam Phong đến quấy rối, lúc này trong lòng anh ta đang cảm thấy vô cùng khó chịu. Anh ta nhanh chóng đứng lên đi ra ngoài, anh ta không tin có người dám chọc giận mình.

Khi vừa mới đi tới cửa thì nhanh chóng nhìn thấy cả đám người đang đứng chen chúc trong con hẻm, anh ta nhanh chóng đi tới: "Chen cái gì mà chen? Sao thế?"

"Tổng giám đốc Hùng tới."

"Tổng giám đốc Hùng, anh tới xem một chút đi."

"Một mình ông Hồng không ổn rồi." "Văn Khải bị đánh, Lục Tam Phong đã tìm tới một nhân vật vô cùng lợi hại tới."

Nhân vật lợi hại sao? Thật sự lợi hại sao?

"Chuyện hôm nay không xong đâu!", Hùng Vũ mượn hơi men rảo bước đi về phía trước, sau đó lên tiếng: "Con mẹ nó, biết ông đây là ai không? Không muốn sống nữa đúng không? Nói cho mà biết nhé, chỗ này ông đây là trời đấy!"

chapter content

chapter content

chapter content


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.