Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài

Chương 612: Chap-613




Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài - Chương 613: Ai đánh?​

Cửa nhà Trần Hàn Sơn mở toang, trong sân có một cái bàn lớn, trên bàn bày rất nhiều đồ ăn. Hùng Vũ, ông Hồng, Trần Hàn Sơn, Tú Ngọc Nhi và cả Ông Hỉ trong ngõ đều có mặt.

Đối với Ông Hỉ mà nói, bữa ăn hôm nay thật sự vô cùng cao cấp. Ông ta là chủ nhiệm của bưu chính, năm nay đã ngoài bốn mươi, thế nên muốn trèo cao lên cũng vô cùng khó hơn.

Căn bản ông ta không hề có tư cách ngồi ăn tối cùng với Hùng Vũ được. Từ trước tới giờ Ông Hỉ đều vô cùng thành thật, ông ta cảm thấy rằng bản thân nên liều mạng một phen. Khi còn trẻ ông ta vì sợ mất thể diện, không tiện tranh giành nên đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội.

Bây giờ ông ta cũng đã trung niên rồi, còn để ý gì tới thể diện nữa chứ, thể diện đáng giá bao nhiêu tiền?

Ông Hỉ liên tục mời rượu trên bàn ăn, lần nào ông ta cũng uống cạn. Ông ta ngồi xuống bàn, ợ hơi một cái rồi nói: “Giám đốc Hùng, mấy năm trước tôi có nói anh là người duy nhất có thể tiếp bước được ông Hồng. Anh là một người rất có năng lực, năng lực của anh không thể che đậy được!"

Mọi người phá lên cười, Hùng Vũ cũng cười, rõ ràng rất hưởng thụ, nhưng ngoài mặt vẫn giữ mặt mũi cho ông Hồng nên đã khách khí nói: "Chủ yếu là nhờ ông Hồng giúp đỡ.

"Mấy ngày nay tôi cũng có nghe thấy trong ngõ đàm ra tiếng vào, từ khi nhà Lục Tam Phong đến thì ngõ chúng ta cũng đã có thay đổi. Đây là nơi sinh sống của lãnh đạo bưu điện. Lục Tam Phong là cái thá gì hả, ông Hạ cũng thật là,, cho thuê nhà cũng kiếm được bao nhiêu tiền chứ?", Ông Hỉ dốc sức hùa theo mọi người.

Hùng Vũ nghe thấy tên Lục Tam Phong thì có chút không vui: "Đừng nhắc đến anh ta, uống rượu đi, đừng nhắc đến nữa. Ông Hỉ, ông cũng có năng lực đấy, cứ cố gắng chăm chỉ, tôi sẽ tìm cơ hội để đề bạt ông lên, cũng không thể để ông làm việc vô ích được. Nếu ông làm việc chăm chỉ thì mọi việc sẽ trở nên dễ dàng, hiểu không?"

“Anh Hùng nói rất đúng”, Ông Hỉ vội vàng cầm cốc lên.

Mọi người trong sân uống rượu rất nhiệt tình, cái nóng mùa hè cũng vừa dịu đi, mọi người trong những con hẻm tụ tập thành nhóm để tán gẫu, đề tài không có gì khác là về gia đình Lục Tam Phong.

Vài phút sau, Lục Tam Phong lái xe đậu trước cửa nhà mình, anh vừa xuống xe thì phát hiện mọi người đều nhìn về phía anh.

“Lục Tam Phong, anh tan làm rồi à?”, Một bà cô hỏi Lục Tam Phong. “Đúng vậy, cô đang hóng mát hả?”, Lục Tam Phong lễ phép nói.

Người bên kia quay đầu đi không nói nữa, Lục Tam Phong hơi kinh ngạc, anh không biết đã xảy ra chuyện gì. Lục Tam Phong vừa bước vào đã thấy Như Lan đang ngồi trong sân bưng một bát to ăn, cô bé cắn một miếng rồi lại cho chú chó một miếng. Trẻ con đúng là rất công bằng.

"Sao lại nấu ăn thế? Không phải đến nhà Trần Hàn Sơn ăn cơm sao?", Lục Tam Phong nói xong thì đi vào phòng khách.

Ở nhà đã dọn sẵn một bàn thức ăn, Giang Hiểu Nghi nhìn thấy Lục Tam Phong thì nói: "Người ta không cho ăn nữa, lật mặt nhanh như chớp ấy chứ suýt nữa Tú Ngọc Nhi còn đòi tiền cơm bữa hôm qua kia kìa".

“Sao thế?”, Lục Tam Phong không hiểu, lật mặt như thế có phải quá nhanh rồi không?

“Cả con hẻm đều nói anh là tài xế, anh giả làm nhà giàu để kết thân với họ kia kìa”, Giang Hiểu Nghi vừa nói vừa cười: “Hiện tại anh chính là gã nhà giàu

Schrodinger, được liệt vào tình trạng bị vạch trần bí mật, lúc giả lúc thật không biết đâu mà lần”.

“Được đó, em còn biết cả Schrodinger nữa hả?”, Lục Tam Phong nhìn đồ ăn và bát đĩa trên bàn.

"Coi thường em hả? Ăn cơm đi”

“Hôm nay anh thật sự không thể ăn ở nhà được. Anh Hùng đang ở nhà của Trần Hàn Sơn đúng không?”,

Lục Tam Phong hỏi. “Đúng thế, bọn họ đang ăn uống bên đó đấy, anh không ăn ở nhà mà đi đâu ăn hả?”, Giang Hiểu Nghi ngẩng đầu thắc mắc.

"Anh phải đi ăn cơm với bọn họ. Giám đốc Quách từ trên tỉnh về đây, chiều nay vừa bàn bạc với nhau xong. Anh định chuẩn bị hợp tác với bưu chính viễn thông trên tỉnh, lát nữa anh sẽ sang đó, rồi ngồi xuống nói chuyện với Hùng Vũ để thúc đẩy tiến độ”.

“Bây giờ mọi người đều cho rằng anh là tài xế, thế mà anh còn mặt dày đi tới đó nữa hả?”

Giang Hiểu Nghi ngồi xuống nói: “Anh đi xem thử đi, nếu thật sự không được thì mời ông sếp đó về đây cũng được".

Lục Tam Phong nói một câu rồi đi ra ngoài, hướng về phía nhà của Trần Hàn Sơn. Đám người trong hẻm thậm chí không thèm nói chuyện nữa, bọn họ cứ thế nhìn về phía anh.

Vừa bước vào cửa sân anh đã ngửi thấy mùi rượu, Ông Hỉ thì mặt mày đỏ bừng.

Nhìn thấy Lục Tam Phong bước vào Tú Ngọc Nhi ngẩng đầu lên nhìn anh chằm chằm, trong mắt hiện lên vẻ ác ý, cô ta nói: "Giang Hiểu Nghi không nói cho anh biết hả. Hôm nay chúng tôi nấu ít cơm, anh về nhà mà ăn đi".

"Không phải chuyện ăn uống. Còn có chuyện khác hỏi muốn nói với giám đốc Hùng. Anh uống ít thôi, lát nữa có sếp lớn tới, tránh làm hỏng việc", Lục Tam Phong quay về phía Hùng Vũ rồi nói.

Hùng Vũ vốn dĩ đã không vui rồi, nay lại nghe thấy Lục Tam Phong ra lệnh thì anh ta như đổ thêm dầu vào lửa, anh ta hét lên: "Mẹ kiếp? Sếp lớn cái gì chứ? Tao nói cho mày biết, hôm nay cho dù thị trưởng tới tao cũng không thèm liếc một cái".

“Giám đốc Hùng, anh không nên nói như vậy”, Lục Tam Phong bất lực nhìn anh ta: “Sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh đấy!

Giám đốc Hùng thật sự không muốn nói nhảm nữa, ông Hồng nhìn Ông Hỉ, sau đó xua tay ra hiệu cho ông ta liệu việc mà làm.

Hôm nay Ông Hỉ vô cùng nhiệt tình, ông ta đứng dậy đi tới trước mặt Lục Tam Phong, sau đó dùng tay đẩy vai anh: "Cút ngay!"

“Anh Hỉ, chúng ta là hàng xóm láng giềng với nhau, anh làm như vậy có phải là không thích hợp không?”, Lục Tam Phong nhìn Ông Hỉ nói.

"Thằng nào là hàng xóm láng giềng với nhà mày vậy? Cút ngay", Ông Hỉ vừa nói vừa đẩy Lục Tam Phong ra.

Lục Tam Phong không còn cách nào khác đành phải bước ra ngoài, mọi người trong ngõ đều vây xung quanh xem, bữa cơm trong sân này thế nào hả? Đó là tầng lớp thượng lưu của con hẻm này đấy.

Điều đó chứng tỏ giới thượng lưu không thèm nể nang gì Lục Tam Phong rồi.

Lục Tam Phong liếc mắt nhìn đồng hồ, Hùng Vũ và những người khác đã gần như say rượu rồi, anh nên đưa Quách Giang Chu đi chỗ khác ăn cơm. Nhưng anh vừa nghĩ định gọi cho Quách Giang Chu thì đã nhìn thấy một chiếc xe đang tới gần ngõ, phía sau xe đó chính là một chiếc xe buýt.

"Muộn rồi!"

Lục Tam Phong lẩm bẩm một tiếng, anh đi về phía cửa nhà mình. Chiếc xe đã dừng lại, Quách Giang Chu mở cửa xe rồi bước xuống. Ông ta bắt tay Lục Tam Phong rồi nói: "Không ngờ anh Lục lại thích cuộc sống nông thôn thế này. Tôi còn tưởng anh sẽ sống trong một biệt thự được vệ sĩ bảo vệ khắp xung quanh cơ".

“Giám đốc Quách nói đùa rồi, làm gì có ai sống được cuộc sống đạm bạc thanh cao cơ chứ”, Lục Tan Phong lịch sự nói: “Mời ông vào nhà, lát nữa chúng ta sẽ ra ngoài ăn cơm, để tôi giới thiệu vợ tôi với ông”.

Anh vừa nói xong thì Giang Hiểu Nghi cũng đúng lúc bước ra. Cô nhìn thấy Quách Giang Chu thì nói nói: "Xin chào, tôi là vợ của Lục Tam Phong. Chắc ông đi đường cũng mệt rồi, vào nhà nghỉ ngơi chút đã”.

“Không phải anh bảo có người phụ trách địa phương sở đây sao, tôi cũng muốn gặp anh ta”, Giám đốc Quách không thấy người phụ trách địa phương thì trên mặt lập tức xuất hiện vẻ không vui.

Ông ta cũng coi như xuống đây thị sát, mặc dù không đến tòa nhà bưu điện nhưng cũng phải ra đón tiếp một phen chứ.

Lục Tam Phong nghe thấy vậy thì có chút xấu hổ, anh nói: "Bọn họ đang uống rượu, vì một số chuyện nên hiện giờ chúng ta cũng không làm phiền họ nữa”.

Không làm phiền?

Chuyện này đối với Quách Giang Chu là một sự xúc phạm không hề nhẹ, ông ta đường sá xa xôi tới đây, vậy mà giờ người phụ trách địa phương lại đang ăn uống no say, thật sự là vô cùng quá đáng. Ông ta hỏi Lục Tam Phong: "Tên đó đang ở đâu?"

Thật ra nếu không có chuyện hôm nay thì Lục Tam Phong cũng đã định giúp đỡ Hùng Vũ, nhưng hiện tại anh cảm thấy cần phải cho anh ta một trận với được.

“Bọn họ đang ăn trong sân, tôi sẽ đi gọi”, Lục Tam Phong lại đi về phía nhà Trần Hàn Sơn.

“Giám đốc Quách, ông vào nhà ngồi trước đã”, Giang Hiểu Nghi lịch sự nói.

Vẻ mặt của Quách Giang Chu không được tốt cho lắm, ông ta nói với Giang Hiểu Nghi: "Có thai thì vào nhà trước đi. Đừng lo lắng cho tôi. Thỉnh thoảng phải tôi cũng phải xuống xem thế nào. Nếu không bên dưới nhất định sẽ loạn cào cào lên. Hình thức kiểm tra đột xuất này rất cần thiết, cũng có hiệu quả hơn, có thể biết chính xác được tình hình thế nào”.

Giang Hiểu Nghĩ thầm nghĩ trong lòng, đúng là lãnh đạo có khác, lúc nói chuyện với cô cũng dùng giọng điệu dạy dỗ.

Người trong hẻm đã đứng thành một nhóm, bọn họ nhìn thấy Quách Giang Chu áo trắng quần đen đóng hộp thì xì xào bàn tán xem là ai, hình như là ông to bà lớn nào đó.

Nhưng không biết là lớn đến mức nào thôi.

Lục Tam Phong bước vào sân nhà Trần Hàn Sơn, anh nói với Hùng Vũ: "Giám đốc Hùng, mau tỉnh..."

Hùng Vũ đã say chếch choáng, anh ta vỗ đũa xuống bàn rồi chửi: "Tao kêu mày cút đi mày không nghe thấy à? Sao còn chưa cút hả?"

Ông Hỉ đứng dậy nắm lấy vai Lục Tam Phong rồi đẩy ra ngoài, ông ta nói với Hùng Vũ: "Giám đốc Hùng, anh cứ uống đi, tôi xử lý việc này”.

Ông Hỉ đẩy anh ra khỏi cửa, rồi đi theo Lục Tam Phong đến trước mặt Quách Giang Chu.

"Mày là thằng đang tìm giám đốc Hùng hả?”, Ông Hỉ đặc biệt ngang ngược.

Ông ta lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên phách lối đến thế, trước khi ăn bữa cơm này ông ta đã làm công tác tinh thần rất nhiều, cộng thêm việc uống rượu nữa nên hiện giờ ông ta không sợ hãi chút nào.

“Ông là ai?” Quách Giang Chu hỏi. "Tao là ai à? Tao là chủ nhiệm văn phòng điều phối ô tô của bưu điện, mày là ai hả?", Ông Hỉ hét to, rượu trong miệng cũng văng ra tứ tung: "Định ra mặt thay anh ta đúng không? Tao nói với mày này, đây là con hẻm của chúng tao, của đơn vị chúng tạo, đã hiểu chưa hả? Mau chóng biến khỏi đây càng sớm càng tốt!"

Mặt mày Quách Giang Chu đỏ hoe, ông ta chịu không nổi nữa. Người như thế này đứng trước mặt đúng là sỉ nhục công việc quản lý của ông ta.

Ông ta giơ tay lên tát vào mặt Ông Hỉ rồi quát: “Bảo người phụ trách của ông, cái tên Hùng gì đó lăn ra đây nhanh lên”.

Mọi người đứng ở ngôi nhà ở gần đó nhìn thấy cảnh Ông Hỉ bị tát vào mặt thì không khỏi kêu lên, rõ ràng là Ông Hỉ không thể kiềm chế được người này.

Ông Hỉ chật vật đứng dậy, ông ta chỉ vào Quách Giang Chu rồi hỏi: "Mày ở đơn vị nào, sao dám làm như vậy hả!"

“Làm ở bưu điện của tôi!”, Quách Giang Chu hét lên.

“Được, được lắm, hôm nay tao sẽ cho mày biết lấy tiền lấy thế đè người là như thế nào, cứ chờ đấy, mày chờ đấy cho ông”, Ông Hỉ xoay người đi về phía sân nhà Trần Hàn Sơn.

Tú Ngọc Nhi nhìn thấy Ông Hỉ dính

chapter content

chapter content

chapter content


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.