Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài

Chương 533: Chap-534




Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài - Chương 534: Cùng nhau lắc lư​

Tổng giám đốc Hác cũng không phải người dễ đụng vào, quay đầu đi đã gọi điện lên công ty rồi bước tới chỉ tay vào đối phương, quát lớn: "Mẹ kiếp, đừng chạy đấy, bố mày kêu người, có gan thì đừng ồn ào, một lát trực tiếp ra tay!”

“Đừng đợi một lát nữa, lên nào!” Đối phương vừa nói vừa tiến lên trước.

Bảo vệ vội vàng ngăn cản, một người trông như đội trưởng bảo vệ bước đến, quát lớn: “Làm gì? Đều đang làm gì hả? Đánh nhau ở đây phải không? Không đi nghe ngóng xem, nơi này là của ai.”

“Tôi quan tâm cái nơi chết tiệt này là của ai chứ, bố mày hôm nay không chém chết thằng đó thì bố mày mang họ của thằng đó!”

Một nhóm người vừa nói vừa lao lên, bảy tám người bảo vệ ngăn lấy, đội trưởng bảo vệ quát ầm lên: “Muốn đánh thì ra ngoài đánh, có đánh chết người cũng không liên quan đến bọn tao, đánh nhau ở đây, vậy có nghĩa là không nể mặt Long Bưu tao đây!”

Đội trưởng bảo vệ sau khi nói xong thì kéo áo ra, để lộ ra sợi dây chuyền vàng lớn ở trên cổ, trên vai có xăm hình con rồng và con hổ, khí thế vô cùng dọa người.

“Đi giang hồ nghe ngóng xem, tao, Long Bưu cũng là người có tiếng tăm, từng làm dậy sóng ở Khang Bình!”

Ai nấy đều biết rằng, nơi này nếu không có ai canh giữ thì sớm đã đánh đến văng não ra rồi, tất cả đều khá kiềm chế khi đối mặt với Long Bưu, người ta là làm nghề này mà.

Phùng Chính Anh quá quen thuộc với những người như Long Bưu rồi, bèn lặng lẽ kéo Lục Tam Phong lại và nói: “Anh Phong, xã đoàn này quá lớn, chúng ta không đụng chạm nổi đâu.”

“Bình tĩnh!” Lục Tam Phong đứng ở bên cạnh rất bình tĩnh.

Ngay cả ở Sông Hương, là căn cứ của Phùng Chính Anh, khi đối mặt với các côn đồ và một số tên lưu manh cấp thấp gia nhập vào môn phái, cũng rất đau đầu, bạn có giàu đến mấy thì người ta cũng không nghe bạn, ngược lại, người cấp cao thì dễ nói chuyện.

Một đám người ầm ĩ muốn ra ngoài đánh, đêm nay không đánh một trận là không xong, tổng giám đốc Hác cảm thấy người của mình cũng sắp đến rồi, bèn đi theo ra bên ngoài, quay đầu lại nói với Lục Tam Phong: “Em trai, đừng sợ, anh ở đây không phải lăn lộn oan uổng đâu!”

Lục Tam Phong đồng ý và đi theo ra bên ngoài, vẫn là vẻ mặt đêm nay phải giúp đỡ tổng giám đốc Hác, Phùng Chính Anh vội vàng đi theo, nhỏ giọng nói: “Anh Phong, đừng tham gia vào, chúng ta lạ nước lạ cái, tổng giám đốc Hác này cũng không có lòng tốt gì với anh, nếu thực sự xảy ra chuyện thì sẽ không giúp anh đâu.”

“Không cần anh phải lo lắng, trong lòng tôi đã tính sẵn rồi!” Lục Tam Phong lạnh lùng nói.

Phùng Chính Anh nhìn bóng lưng lộ ra vẻ mạnh mẽ như thế của Lục Tam Phong, anh của lúc này càng giống một thanh niên nhiệt huyết hơn, bất luận là ở nơi nào, càng không quan tâm có bao nhiêu người, chỉ cần khiến anh không vui thì anh cũng dám một chọi một trăm!

Phùng Chính Anh khạc một ngụm xuống đất, anh ta đã luôn cảm thấy Lục Tam Phong không giống một chàng trai trẻ tuổi, không có cảm giác nhiệt huyết đó, nhưng đêm nay anh ta đã tìm thấy rôi,

Đánh một trận thì đánh một trận Ba chiếc xe tải dừng lại ở cách đó không xa, cửa xe mở ra và có một nhóm thanh niên bước xuống, đang chửi bởi trong miệng, trong tay còn cầm theo đồ nghề, ngọn lửa hai bên đang bốc lên nghi ngút, tình trạng như thể vừa chạm vào đã có thể phát nổ.

Cả chục người đứng rải rác ở trước cửa đại sảnh để xem náo nhiệt, có một số còn xì xào bàn tán với nhau.

Phùng Chính Anh xắn tay áo lên muốn đi về phía trước, nhưng bị Lục Tam Phong kéo lại, hỏi: "Làm gì vậy?”

“Đánh nhau mà!”

“Đầu óc anh có vấn đề hả? Lùi về sau!” Lục Tam Phong kéo anh ta về phía sau.

“Chính là bọn chúng, đánh chết cho tạo, em trai, lên cho anh!” Tổng giám đốc Hác quát lớn một tiếng, vẫy tay về phía sau rồi lao lên.

Phùng Chính Anh bị kéo đến sau một cái cây ở đằng xa, trái tim nhiệt huyết của anh ta lúc này đã lạnh như băng, anh Phong không thay đổi, vẫn là anh Phong đó.

“Anh bị ngốc hả, muốn đánh nhau đến lên não rồi sao?” Lục Tam Phong nhìn chằm chằm lấy anh ta, thằng nhóc này đi theo bên cạnh mình, tại sao lại liều lĩnh như vậy chứ?

“Tôi tưởng rằng..."

“Tưởng cái gì? Bận đi lên để chiếm lợi à, chưa từng nghe nói qua lên trước là thiệt thòi, khi đánh nhau thì ai quan tâm anh là ai, cho anh một lỗ nhỏ, khi bầy ong tản đi, thì ai quan tâm đến anh?” Lục Tam Phong dạy dỗ anh ta.

“Tôi nghĩ chúng ta đều là những người trẻ tuổi mà, hơn nữa, ở Sông Hương, không phải anh đã tát Đường Đình Nhân một bạt tai sao?” Phùng Chính Anh thì thào nói.

“Hôm đó không có ai cả, lại lộn xộn, hơn nữa, tôi tát xong thì liền lùi lại!” Lục Tam Phong thấy bên đó đang đánh nhau, liền nói: “Tới ven đường, bắt một chiếc xe về khách sạn, vừa hay không cần phải trả tiền, mau đi thôi!”

Phùng Chính Anh thật nói không nên lời, anh ta là một người trẻ tuổi, có lúc cảm thấy cách làm việc của Lục Tam Phong quá láu lỉnh và không có nghĩa khí, cũng từng nói với ba của anh ta về loại cảm giác này.

Ông Phùng nói với anh ta rằng, cho anh ta đi theo Lục Tam Phong chính là để học hỏi điều gì đó, biết bao nhiêu người trẻ tuổi chính là vì cái gọi 'nghĩa khí mà huỷ hoại bản thân mình.

Bắt được một chiếc xe taxi, Lục Tam Phong đi thẳng về khách sạn mà không hề ngoái lại.

Sau khi hai nhóm người tổng giám đốc Hác đánh nhau xong, một bên đã chinh phụ bên còn lại, sau khi diễu võ dương oai cả ngày trời thì cả hai bên đều rời đi, còn về phần cảnh sát, đánh nhau bây giờ thực sự không cần đến cảnh sát, đều là ngầm đánh nhau tập thể, đánh không lại thì phải chịu thôi.

“Em trai tôi đâu rồi?”

Tổng giám đốc Hác đưa mắt nhìn xung quanh và phát hiện Lục Tam Phong không còn ở đó nữa.

Quản lý đại sảnh cùng Long Bưu bước ra và nói với tổng giám đốc Hác rằng: “Ngài còn tiếp tục chơi không ạ?”

"Lúc này cũng mấy giờ rồi, không chơi nữa, mẹ kiếp, phá hỏng cả tâm trạng, em trai tôi đâu?” Tổng giám đốc Hác hỏi, anh ta có một cảm giác không mấy tốt lành.

“Chúng tôi không rõ, nếu ngài không muốn chơi nữa, vậy mời theo tôi đến quầy để thanh toán ạ.” Quản lý đại sảnh nở một nụ cười tiêu chuẩn và nói: “Ngài tổng cộng đã tiêu hết hai mươi bốn tỷ chín trăm tám mươi bảy triệu, bỏ mấy số lẻ ra, ngài trả hai mươi bốn tỷ là được rồi.”

Lúc đánh nhau vừa nãy, tổng giám đốc Hác đã uy phong lẫm liệt biết mấy thì lúc này lại ngượng ngùng biết bao, anh ta không mang theo tiền ra ngoài, nghĩ ăn của Lục Tam Phong nhưng không ngờ đứa cháu này lại chạy mất.

“Ghi nợ đi, ghi là bất động sản Bắc Cương!” Tổng giám đốc Hác dặn dò, “Thật xin lỗi, không thể ghi nợ!”

“Bắc Cương đấy, có thể nợ các người sao? Không nể mặt tôi đúng không?” Tổng giám đốc Hác đưa tay lấy cây viết từ trong túi ra.

“Đừng nói là Bắc Cương, cho dù là Thẩm Phi, cũng không được ghi nợ Long Bưu nói.

Tổng giám đốc Hác đang trong lòng chửi rủa Lục Tam Phong, đám anh em giúp anh ta đánh nhau khi nãy đều đang xem lấy, không thể mất sĩ diện được, chỉ đành nói khoan thanh toán, để cho đám anh em này vào trong chơi, uống nốt phần rượu còn lại, nhanh chóng gọi cho cái người nhờ anh ta làm việc đến đây giúp đỡ.

Lục Tam Phong về khách sạn và tắm rửa xong thì kêu Phùng Chính Anh qua đây, nói: “Anh ngồi xuống trước đi, sau này gặp phải chuyện như tối nay, đừng nóng đầu mà lao lên, trước khi đánh nhau thì anh em nghĩa khí gì đó, nhưng nếu thực sự xảy ra chuyện thì không ai sẽ quan tâm anh đâu, hiểu chưa?”

“Tôi biết rồi!” Phùng Chính Anh ngồi ở đó, như thể có suy nghĩ gì đó.

“Anh có chuyện gì thì cứ nói, đừng giấu giếm.” Lục Tam Phong rót cho mình một ly nước rồi ngồi xuống.

“Chúng ta mời người ta ăn cơm, đi ra chơi, cuối cùng thì trốn đi, có chút không... Phải lắm nhỉ?” Phùng Chính Anh cảm thấy Lục Tam Phong làm có hơi quá đáng nên nói: “Sĩ diện không được tốt cũng không có nhiều tiền!”

“Sĩ diện? Lúc ăn cơm, anh cũng nghe thấy mà, anh ta hoàn toàn xem tôi như não phế vậy, cái tên hám tiền này, nếu cho tên đần khác, lại bị anh ta rinh mất một tỷ rưỡi, khách sáo với loại người như vậy để làm gì, cho dù anh tiêu số tiền này cho anh ta thì khi anh ta quay đầu đi cũng sẽ nói với người khác rằng anh là con ba ba!”

“Anh Phong, cái gì mà con ba ba?” Phùng Chính Anh bối rối nói.

“Nghĩa là thằng đần đấy, con rùa khốn nạn!” Lục Tam Phong thở dài nói: “Chúng ta lạ nước lạ cái, cũng không thể bỏ anh ta sang một bên, phải từ từ thôi, đòi nợ là chuyện khó khăn nhất trên đời này, nếu không cũng sẽ không có người quỳ xuống cầu xin người ta trả tiền.”

“Vậy ngày mai phải làm sao?” “Tôi tự có cách, đi nghỉ ngơi trước đi.” Lục Tam Phong sau khi nói xong thì điện thoại ở trên bàn vang lên, Lục Tam Phong đi đến rút dây điện thoại ra và nói: “Về phòng ngủ đi.”

Tổng giám đốc Hác có gọi lại cũng không gọi được, cả người sắp phát điện lên, anh ta cũng là tay lão làng trong giang hồ, không ngờ lại bị tên liều lĩnh này đánh lừa?

Sáng ngày hôm sau, tổng giám đốc Hác đã đứng ở bên ngoài gõ cửa, Lục Tam Phong mở cửa ra thì nhìn thấy anh ta, kinh ngạc nói: “Tổng giám đốc Hác, anh không sao chứ, đêm qua em sợ chết khiếp, em đã chạy khắp nơi để tìm đồn cảnh sát, khi quay lại thì thấy anh đã đi mất rồi.”

Tổng giám đốc Hác vốn nổi trận lôi đình muốn hỏi rõ ràng, nhưng lại bị một câu nói của Lục Tam Phong chặn lại và nói không ra lời, bước vào phòng và ngồi xuống nói: “Hôm qua kêu cậu lên, tại sao cậu lại đi mất?”

“Em sợ đó!” Lục Tam Phong sợ hãi nói: “Em chưa từng trải qua trường hợp này, lúc đó đã sợ chết khiếp, thực sự xin lỗi.”

“Được rồi, khoản tiêu thụ hôm qua là sáu triệu, anh đã thanh toán rồi.” Tổng giám đốc Hác trực tiếp báo giá cho Lục Tam Phong.

“Tổng giám đốc Hác, chỉ cần anh không sao cả thì sáu triệu đó cũng chỉ là chuyện nhỏ, hiện giờ chủ yếu nói về khoản nợ của em.” Lục Tam Phong ngồi xuống và rót ly nước cho tổng giám đốc Hác, nói: “Anh không phải nói giới thiệu người cho em làm quen, chạy quan hệ sao?”

“Chia lại số tiền đêm qua với anh trước đã.” Tổng giám đốc Hác trực tiếp ngắt lời của Lục Tam Phong.

“Em lấy được năm tỷ tư, thì có thể thiếu chuyện vặt này của anh sao? Đây cũng chỉ là chuyện nhỏ” Lục Tam Phong trực tiếp ngăn lại.

chapter content

chapter content

chapter content


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.