Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài

Chương 464: Chap-465




Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài - Chương 465: Một người anh em mới đã xuất hiện​

**********

“Chắc anh vẫn còn nhớ năm ngoái mọi người ở đây còn trò chuyện rất lâu cơ mà, lúc đó tôi còn mời anh đến công ty nghiên cứu và phát triển của tôi nữa đấy.” Lục Tam Phong cụng ly với anh ta, nói: “Năm nay có thu hoạch được gì không?”

“Tôi nào có thể so với tổng giám đốc Lục được chứ, tuy tôi hơn anh vài tuổi nhưng sản phẩm tôi tạo ra so với anh còn thua kém nhiều.” Tổng giám đốc Khương cười ngượng nghịu.

“Anh không chỉ là kỹ sư mà còn là giáo sư nữa. Ở tuổi như anh đạt được thành tựu như vậy đã rất giỏi rồi. Tôi thì vốn là một người không có học thức, cho nên tôi rất ngưỡng mộ những người trí thức như anh đấy.” Lục Tam Phong choàng tay qua vai anh ta, gương mặt anh tươi cười như hoa, phải nói là thân thiết không gì sánh bằng, nói: “Nếu như anh không chê thì tôi có thể nhận anh là anh cả có được không.”

“Hả?”

Tổng giám đốc Khương ngẩn người, còn nhận mình là anh cả nữa à?

Anh ta cũng là người thường xuyên kết bạn với người trong và ngoài nước, lỡ có chuyện gì thì bất thường thì làm sao, huống hồ tổng giám đốc Lục bây giờ lại là một nhân vật có tiếng trong ngành điện tử.

Với lại đây là lần thứ hai hai người gặp nhau, mối quan hệ có vẻ tiến triển quá nhanh khiến anh ta hơi choáng ngợp.

“Thế thì làm sao được chứ, tôi không dám làm đàn anh của anh đâu?” Tổng giám đốc Khương xua tay, cười từ chối.

Phùng Chính Anh đứng bên cạnh, trên tay cầm ly rượu vang đỏ, anh ta quen biết Lục Tam Phong cũng đã lâu mà chưa bao giờ thấy Lục Tam Phong cười vui vẻ như vậy, nói chính xác là nụ cười đó của anh rất bỉ ổi, tay anh vẫn luôn đặt trên vai của những người khác, cười đến nỗi nheo cả mắt lại.

“Tổng giám đốc Khương, người làm công như chúng tôi đây có giác quan rất đặc biệt. Có những người mới gặp lần đầu đã không thấy vừa mắt rồi, cho dù giữa chúng tôi chẳng có ân oán thù hận gì, nhưng lại cảm thấy đối phương rất ngứa mắt. Nhưng một người lại khiến cho tôi có thiện cảm ngay từ cái nhìn đầu tiên. Vâng, anh chính là người khiến cho tôi có cảm giác này đó.” Lục Tam Phong vui vẻ nói:” Bây giờ anh vẫn đang làm ở doanh nghiệp nhà nước hử?”

“Vâng, tôi làm việc trong một đơn vị ở Huy Hoàng, vẫn như trước đây ấy mà, chủ yếu tập trung vào nghiên cứu điện tử và tín hiệu các thứ thôi. Trên thực tế thì nó cũng tương tự như công ty nghiên cứu và phát triển của anh thôi. Năm nay, tôi cũng phải tất bật chật đi chạy lại không ít lần ở trong và ngoài nước” Tổng giám đốc Khương nói bâng quơ.

“Ở nước ngoài hình như có rất nhiều hội nghị trao đổi triển lãm điện tử đúng không?” Lục Tam Phong cau mày suy nghĩ một chút, nói: “Cấp dưới của tôi là Liễu Ngoạn cũng đã từng nhắc đến chuyện này với tôi, hay là chúng ta cùng đi.

“Tôi cũng đã từng đi ăn vài lần với Giám đốc Liễu nhà anh rồi. Tôi cũng đã đến hội nghị năm nay, quả thực thu hoạch được rất nhiều thứ." Tổng giám đốc Khương tỏ ra thích thú, nói: “Tôi có thấy một con chip MPEG. Công nghệ của con chip này có thể ghi lại âm thanh và hình ảnh trên đĩa CD và để máy phát ra nó đấy."

Lục Tam Phong không khỏi lo lắng hồi hộp trong lòng, anh thầm nghĩ rốt cuộc anh ta cũng phát hiện ra thứ này rồi.

Công ty nghiên cứu và phát triển đến Mỹ tham gia triển lãm là do Lục Tam Phong bảo Liễu Ngoạn đến đó, anh còn dặn anh ta phải luôn chú ý đến con chip đó, kết quả là anh ta đã tìm đến 6 kỹ sư hàng đầu nhưng không một ai hiểu nguyên lý hoạt động của con chip này.

Lục Tam Phong cũng không biết phải làm gì, anh lại không am hiểu sâu về công nghệ cho lắm, anh có thể hiểu được nguyên lý cơ bản của VCD nhưng lại không hiểu công nghệ chuyên sâu thế nào, kỹ sư của công ty anh ta không thể tìm ra được, vì vậy anh chỉ có thể đánh lừa người sáng lập đời trước mới được.

“Công nghệ mới á?” Lục Tam Phong nhíu mày, lo lắng hỏi: “Công nghệ mới sợ rằng thị trường sẽ không tiếp nhận ngay được. Nếu đưa vào sử dụng ngay thì gặp rủi ro rất lớn.”

“Tôi không biết phải nói sao với anh nữa nhưng thứ đồ này rất hiện đại, cho dù hiện giờ nó không phải là đĩa CD nhưng sau này nó có thể thay thế đĩa CD, hơn nữa con chip này còn mỏng gọn hơn đĩa CD, dung lượng lưu trữ lớn, giá thành của một sản phẩm rẻ hơn gấp mười lần so với đĩa CD. Tổng giám đốc Khương khẳng định chắc nịch.

Lục Tam Phong gật đầu, nhưng anh cũng không thể để đối phương tự tin quá nhiều về chuyện này, bằng không cũng sẽ rất mông lung, Lục Tam Phong khoác vai anh ta nói: “Hai anh em ta qua đó uống rượu nói chuyện một lát đi. Anh là một kỹ sư, còn tôi sẽ cung cấp cho anh một số tài liệu tham khảo trên quan điểm của thị trường.”

Trương Phượng Tiên đang trò chuyện với mọi người ở đây, nhưng cô ta vẫn chú ý đến nhất cử nhất động của Lục Tam Phong, cô ta lắc lư ly rượu trên tay, sau đó phát hiện ra Lục Tam Phong đã qua chỗ khác uống rượu với ai đó, để lại Phùng Chính Anh đứng một mình ở đó.

Chu Hoài Đông cũng phát hiện ra tình huống này, anh ta hỏi: “Người đó là ai vậy?”

“Không biết nữa, đến cả tôi cũng không biết.”

Chu Hoài Đông nhìn Lục Tam Phong đang cười tít mắt, đã lâu rồi anh chưa được cười thoải mái như vậy, lần cuối cùng anh cười là cười với mình, lúc đó mình vẫn còn là giám đốc điều hành của Lenovo.

Trong góc phòng, Lục Tam Phong cầm lấy vài chai rượu gọi phục vụ bưng một ít đậu phộng lên, sau đó anh ngồi xuống đổ rót đầy rượu, rót cho mỗi người một ly vang đỏ đầy, gắp hai viên đậu phộng nhét vào miệng nhai.

Nhìn Lục Tam Phong vừa uống rượu đỏ vừa ăn đậu phộng, tổng giám đốc Khương không khỏi thốt lên: “Tổng giám đốc Lục, cũng thật là... giản dị đó nha!”

“Tôi cũng không phải là người kiêu ngạo phách lối. Cái thứ đồ của anh có vẻ rất tốt nhỉ, chưa thấy có nhược điểm ở đâu cả? Thế còn quy trình bảo quản, vận chuyển, kỹ thuật thuần thục của nó đều tốt hơn đĩa CD sao?” Lục Tam Phong hỏi.

“Nó chỉ là một tấm phim nhựa mà thôi. Nó sử dụng công nghệ ghi âm để lưu trữ những thứ trên đó. Cũng rất mỏng." Tổng giám đốc Khương giải thích.

“Vậy thì không ổn đâu. Anh thử nghĩ đi. Bởi vì nó không cứng, mà lại mỏng như vậy, nếu xảy ra chạm vào sẽ bị vỡ. Thiệt hại khi vận chuyển chắc chắn sẽ rất cao.” Lục Tam Phong nghiêm túc nói.

Tổng giám đốc Khương gật đầu, cho rằng anh nói rất đúng.

“Vậy cái này có chịu được ẩm, chịu được nén không?” Lục Tam Phong lại hỏi.

Bên kia lại gật đầu.

“Anh thử xem một chút xem thứ này có khi không dùng được ấy. Tôi đang hỏi anh nó có phải là một chiếc băng cassette không? Vấn đề lớn nhất với đĩa CD là hộp cassette. Liệu trong quá trình hoạt động có bị kẹt đĩa không?”

“Chỉ cần bề mặt đĩa không bị trầy xước, không bị kẹt bằng thì tất nhiên máy chạy không mượt mà sẽ bị kẹt, nhưng chất lượng hình ảnh không được hoàn hảo cho lắm. Tổng giám đốc Khương nói rất chắc chắn.

“Vậy anh xem lại đi, tôi cảm thấy cái này còn rất nhiều vấn đề nhỏ, tôi đã nói cho anh rồi, thứ này không dùng được đâu.” Lục Tam Phong chế: “Chỉ với công nghệ được đến thế này thôi thì dù anh có cho không tôi cũng không nhận, thị trường rất khó chấp nhận công nghệ mới, việc quảng bá khó khăn thế nào không phải là anh không biết, rõ ràng là công nghệ băng cassette vẫn là tốt hơn, một phát ăn luôn.”

Lục Tam Phong bưng ly lên cụng một cái, uống cạn.

“Nhưng chúng tôi đã tính toán rằng nó rất phù hợp với giá trị đầu tư. Tôi đang liên hệ với Hoa Kỳ, còn có người muốn đầu tư 17 triệu đô la Mỹ đấy!”

“Phụt!”

Lục Tam Phong phun hết rượu ra ngoài.

Tổng giám đốc Khương vội vàng đứng dậy, vội đổ ly rượu xuống, ân cần hỏi han: “Tổng giám đốc Lục, anh không sao chứ?”

“Bị sặc.” Lục Tam Phong cầm lấy một tờ giấy lau miệng, anh hỏi: “Tình hình tài chính ở đó rất tốt sao? Một phát đầu tư hẳn cho chúng ta tận 17 triệu đô la? Đó là hàng chục triệu đô la đó.”

“Đúng, nhưng tôi vẫn đang cân nhắc xem thế nào. Sau khi nhận đầu tư rồi thì tôi phải nghiên cứu làm sao cho xứng đáng với số tiền mà họ bỏ ra. Trước đây tôi tràn đầy tự tin về sản phẩm của mình. Bây giờ từ lúc anh nói thế này thì tôi cũng bắt đầu lo lắng rồi đấy." Tổng giám đốc Khương ngồi xuống.

“Anh à!” Lục Tam Phong nghiêm túc nói: “Tôi có biết một chút về các nhà đầu tư ở bên đó. Số tiền này quả thực không dễ kiếm như thế đâu. Họ yêu cầu rất khắt khe về việc cách thức sử dụng vốn và hiệu quả sử dụng vốn đấy. Nếu như họ cảm thấy rằng sản phẩm của chúng ta không đạt yêu cầu thì họ sẽ rút vốn đầu tư ngay đấy, như thế rất rủi ro là đằng khác!”

“Thật sao? Tôi thực sự chưa bao giờ tiếp xúc với tình hình tài chính kiểu này. Tôi nghe nói cậu vừa huy động được sáu mươi tỷ thì phải?” Tổng giám đốc Khương hỏi.

Lục Tam Phong bị hỏi vậy thì anh hơi đỏ mặt, đối với một công ty như của anh thì anh chỉ có sáu mươi tỷ mà đã mất 5% cổ phiếu vốn chủ sở hữu, mà anh ta chỉ cần trình chiếu một bản powerpoint thôi là đã được trả trực tiếp 17 triệu đô la Mỹ rồi, sự chênh lệch quá lớn.

“Đối với tôi thì cho dù sáu mươi tỷ hay một trăm tỷ đi chăng nữa thì cũng không có ý nghĩa gì, chút tiền vặt ấy mà, anh cũng biết đấy, nhà tôi kinh doanh làm ăn lớn đúng không?” Lục Tam Phong cười xùy nói.

“Ừ, hiện giờ tôi đang rất lo lắng liệu kế hoạch có đổ bể không, đây là lần đầu tiên tôi nhận dự án thế này đấy, cho nên cũng không hiểu lắm!”

“Không hiểu sao? Anh hỏi anh em của mình xem, tôi có thể lừa anh sao? Không thể nào đâu” Lục Tam Phong cầm chai rượu vang đỏ bên cạnh lên, bật nút chai, rót đầy rồi lại cụng ly.

Khương Trung Kỳ thấy vậy thì trợn tròn mắt, anh ta là một người trí thức cấp cao, chưa từng thấy qua người nào táo bạo như vậy.

Lục Tam Phong nấc rượu một tiếng, nói: “Tôi biết tôi là người không có văn hóa, nhưng tôi lại rất thích kết giao bạn bè với anh em, lại rất coi trọng tình nghĩa và công lý. Tôi cũng chưa từng làm ra chuyện lừa gạt anh em bao giờ. Hôm nay, Lục Tam Phong tôi được đến bây giờ đều là do anh em giúp đỡ nhiệt tình... Hức, tôi có thể thành công như thế này là nhờ có anh em luôn giúp đỡ, có một câu nói thế này: người trượng nghĩa thường thô tục, mà phường hay dối gạt toàn là học giả mà thôi.”

“Tôi đương nhiên có thể thấy anh Lục đây là một người đàn ông rất trượng nghĩa. Cho nên đã không đồng ý ngay mà chờ đến qua Tết Nguyên Đán rồi mới cân nhắc tiếp”

“Đừng cân nhắc nữa, đám người Mỹ đó đang lừa anh đó, đám người này xảo quyệt thế nào anh cũng biết rồi còn gì, cho dù anh không kiếm ra tiền cho họ thì bọn họ vẫn cần bản quyền sáng chế của anh, có đúng không?” Lục Tam Phong hỏi.

“Đúng vậy, người ta đã bỏ tiền để thành lập công ty, đương nhiên là quyền sáng chế thuộc về công ty của bọn họ rồi.”

“Anh thử nhìn xem, đám người đó đều là cáo già thành tinh rồi. Bọn họ không giống tôi, tôi là thật thà đến mức ngu ngốc, vậy thì thế này đi.” Lục Tam Phong vỗ vỗ ngực nói: “Nếu như anh sợ tôi không làm được, vậy thì anh có thể hỏi một, hai, ba,... người khác, hay là anh lợi dụng tôi đi.”

“Cái này thì không được!” Tổng giám đốc Khương cuống quýt xua tay: “Anh Lục vừa phân tích cho tôi rồi còn gì, rủi ro quá lớn như vậy, người như anh Lục không nên vì tôi mà mạo hiểm như vậy.”

“Vữa nãy chúng ta đã nói gì? Chẳng phải anh chỉ cần nhờ vả là tôi có thể gánh vác được sao” Lục Tam Phong vỗ vỗ vai mình, nói: “Tôi, Lục Tam Phong sẽ gánh vác mọi chuyện cho anh, chúng ta có phúc cùng hưởng có họa thì chia, những người thấy anh gặp nạn mà bỏ chạy mà được coi là anh em sao?”

“Phải, phải, phải!”

“Như vậy đi, anh cố gắng sản xuất trước vài sản phẩm. Anh vẽ bản thiết kế, còn quyền sáng chế là của anh. Anh cũng không cần tốn một xu nào. Anh em ta mở một công ty liên doanh và tôi sẽ chia cho anh bốn mươi phần trăm vốn cổ phần, việc mạo hiểm để tôi làm, còn lợi nhuận thì anh cầm có được hay không!” Lục Tam Phong nói chắc như đinh đóng cột.

chapter content

chapter content

chapter content


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.