Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài

Chương 408: Chap-409




Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài - Chương 409: Đêm dài lắm mộng​

"Cậu có thể ở lại tôi đương nhiên cao hứng, đều là người một nhà, đừng nói cái gì hai nhà, tổng giám đốc Lục, mời lên tầng!" Kha Bình Vân kéo cánh tay Lục Tam Phong, cả người nhiệt tình không nói nên lời.

Lục Tam Phong dưới tình thế sao xoay quanh mặt trăng tiến vào thang máy. Thang máy đi thẳng lên tầng chín, ở cửa có hai cô em đứng sẵn, chỗ này nếu như nói cái gì không thiếu nhất, vậy tất nhiên là những cô em trẻ tuổi.

"Hoan nghênh tổng giám đốc Lục đại giá quang lâm." Giọng nói ngọt ngào vang lên hai bên.

Lục Tam Phong cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái, đã đi tới phòng khách, Kha Bình Vân bước nhanh theo bên cạnh, nói: "Tổng giám đốc Lục, nghe nói hôm qua cậu đã đi ăn cơm cùng giám đốc Mã?"

"Ăn rồi!" Lục Tam Phong đi vào phòng tiếp khách, bên trong đang kéo rèm cửa, mặc dù là buổi sáng, mặt trời đã lên cao, nhưng trong phòng lại mờ tối, còn đang mở đèn.

"Tôi đã nói với cậu, Mã Toàn Quân người này, ở chỗ chúng tôi là hư hỏng có tiếng, tôi chính là sợ cậu xảy ra chuyện, cho nên để Lương Tử Huy dẫn một số người, giữa đường tiện để giúp cậu!"

"Giúp tôi F?" Lục Tam Phong đặt mông ngồi lên ghế sô pha, có hai cô gái vội vàng tiến lên, một người một chân bắt đầu cởi giày, cô gái đứng bên cạnh đã bưng thùng gỗ ngâm chân đang đợi."

"Đúng vậy, giúp cậu đấy!"

"Nhưng tôi sao cảm giác giống như là chặn giết thế?" Lục Tam Phong đánh giá Kha Bình Vân đang đứng bên cạnh nói: "Tổng giám đốc Kha, hôm nay ông thật khiêm tốn, đây không phải là ông?"

"Đây chính là tôi, một người rất khiêm tốn, một thương nhân ngưỡng mộ tổng giám đốc Lục, hiện tại Lương Tử Huy vẫn chưa trở về, Mã Toàn Quân xảy ra chuyện, mới tảng sáng đã bị lôi từ ổ chăn ra, trực tiếp tạm giam. Nghe nói lúc đó mấy cô em trong ổ chăn của ông ta đều sợ hãi." Tổng giám đốc Kha quan sát vẻ mặt của Lục Tam Phong nói.

"Không thấy xảy ra, thân thể tổng gián đốc Mã còn rất tốt, nếu tổng giám đốc Kha đã biết, vậy tôi nói thẳng với ông, nói với ông cũng là vì ngày đó ông chưa thật sự động thủ với tôi, còn nể mặt mời tôi một bữa tắm massage, mới cho ông cơ hội này." Lục Tam Phong đang ngâm chân, miệng thở dài một hơi, cô em đang đứng đằng sau bắt đầu xoa bóp bả vai.

Phục vụ trên mọi phương diện, tuyệt đối thoải mái.

"Cậu nói đi!"

"Có những chuyện, mọi người đều biết, chẳng qua không có chứng cứ mà thôi, tổng giám đốc Mã đã trả lại con bê, thì những chuyện mà ông đã làm, cuộc sống này đã đủ nghẹt thở, bên Hà Gia Nhạc cũng không nói phải đuổi tận giết tuyệt, xí nghiệp bên ngoài cần, xí nghiệp bản địa cũng muốn, ông hiểu không?" Lục Tam Phong nhíu mi nhìn ông ta.

"Tôi hiểu! Tôi hiểu!"

"Bây giờ chính ông nói đi, bàn giao nhiều một chút, chuyện của ông, cũng chính là chuyện đã qua." Lục Tam Phong dựa lên ghế thoải mái nói.

"Tôi biết một chủ nhiệm họ Hậu, cổ phần riêng đang nắm một quặng mỏ, đi nước ngoài đánh bạc, thua rất nhiều, hơn nữa đang nuôi tình nhân ở chỗ tôi, chỗ này của tôi chủ yếu là cung cấp tình nhân cho lão đại nuôi dưỡng, đừng nhìn một số oanh oanh yến yến, đó đều là chỉ cầm tiền lương không đi làm..."

Lục Tam Phong nằm ở đó nghe, vẫn là các người biết chơi, loại địa phương này nuôi dưỡng tình nhân, cũng là số một!

Người khác là giao sủng vật cho người khác chăm lo, đây giúp người giao tình nhân cho người khác chăm lo, nhưng cũng chẳng kém nhau bao nhiêu, trong mắt bọn họ, những người phụ nữ này chẳng qua chỉ là sủng vật mà thôi.

"Có chứng cứ không?" Lục Tam Phong mở mắt ra hỏi.

Kha Bình Vân hơi khó xử, ngồi xuống nói: "Tổng giám đốc Lục, cậu không thể nói suông như vậy liền lấy đi, tôi cũng có sổ sách!"

Chuyện Mã Toàn Quân đủ dọa sợ Kha Vân Bình, Lục Tam Phong lừa gạt như vậy, ông ta không dám không nói gì, chẳng qua chỉ nói một góc của tảng băng chìm mà thôi, ông ta cũng không phải kẻ ngu, trực tiếp nói hết toàn bộ của mình ra.

"Ông muốn cam đoan cái gì?" "Tôi muốn gặp Hà Gia Nhạc, giáp mặt trò chuyện với ông ta!"

"Được, ông chuẩn bị tốt sổ sách của ông đi." Lục Tam Phong nói xong tựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi không động đậy.

Trong lòng Kha Bình Vân loạn thành một đống, sau lưng mồ hôi chảy ròng ròng, chuyện đã như vậy, ông ta cũng chỉ có thể mặc niệm trong lòng một tiếng, anh ơi anh chết đi em chưa muốn chết, về chuyện khu công nghiệp, bây giờ ông ta không có tâm tư nghĩ đến.

Trong một quán cà phê, phong cách trang trí có chút Tây, có thể đến đây uống cà phê, đều là những người đẹp ăn mặc tinh tế, Bạch Mai Hà nhìn xung quanh, khoảng cách giữa bản thân và những cô gái nhỏ xinh đẹp ở đây là ở hai phía đối lập.

Quản lý Bạch ngồi ở đối diện thu toàn bộ vào trong mắt, cầm thìa khuấy cà phê nói: "Mai Hà, em cũng xem như là đã thấy quen mặt, một ly cà phê này là mười tám nghìn, ở trong thôn đủ cho một người bình thường tiêu mấy ngày, nếu là bà nội Lưu chỉ ăn một mình, cũng đủ dùng một tháng."

Bạch Mai Hà cúi đầu nhìn thoáng qua cà phê, nói: "Em cảm thấy bản thân hai mươi năm trước đã sống uống phí, ở trong phòng học cùng các bạn nhỏ nói. Thế giớ rất lớn, nhưng em không biết lớn như thế nào."

"Em lúc này mới thấy được bao nhiêu tuổi chứ, những cô gái đó đều là lái xe hơi đến, người ta ăn cái gì, uống cái gì, chơi cái gì, em gặp cũng chưa gặp qua, nhìn thấy cái túi kia không? Em đoán bao nhiêu tiền?" quản lý Bạch nhìn cái túi bên người cô gái ở cách đó không xa bĩu môi.

"Mấy chục ngàn à?" Bạch Mai Hà thử đoán lớn.

"Hơn hai triệu tư đó, trong nước mua không được, LV mới nhất có thể lên đến vài triệu." Giám đóc Bạch nói rất bình thản.

Bỏ ra vài triệu chỉ mua một cái túi? Con số này khiêu chiến thần kinh của Bạch Mai Hà, cô ta liên tục lắc đầu nói: "Chị hù em không có kiến thức chứ gì, làm gì có người cầm mấy triệu đi mua một cái túi."

"Em không có tiền không có nghĩa là người khác không có tiền, người trong nước không có tiền, không đại diện cho người nước ngoài không có tiền, hai chị em ta uống cà phê ở đây, là chị không nghĩ đến, đây là cơ hội của em, em cũng xem như đi ra ngoài rồi." Quản lý Bạch hơi vui mừng nhìn em họ trước mặt.

"Bây giờ chỉ hi vọng ba em phẫu thuật thành công!"

"Thực ra em có thể trải qua càng tốt, nói lời trong lòng, bây giờ một cơ hội tuyệt hảo đang ở trước mắt em..." quản lý Bạch nhìn cô ta bỗng nhiên không nói, trầm ngâm một lát nói: "Chị xin nghỉ hai ngày, cùng em đi mua ít áo quần, em xem em muốn mua cái gì?"

Bạch Mai Hà biết cô ta muốn hỏi cái gì, bưng cà phê lên uống một ngụm, uống không ngon, nhưng mọi người xung quanh đều là vẻ mặt hưởng thụ, cô ta kiên trì nuốt xuống.

"Thế nào?"

"Vị không tệ!"

"Đi thôi, dẫn em đi mua áo quần, tổng giám đốc Kha người này rất tốt, biết em đã đến, đặc biệt cho chị nghỉ phép, cho chị một triệu rưỡi, nói để chị đi mua sắm cùng em, vốn dĩ chị gọi em đến, là để làm thư kí cho tổng giám Kha, bưng trà rót nước, tiền lương cũng không thấp, không nói những cái này nữa, đi thôi!"

Bạch Mai Hà nhìn thấy cà phê trên bàn đã uống một ngụm, trong lòng cảm thấy đáng tiếc, muốn bưng lên uống, lại cảm thấy bản thân làm như vậy quá mất mặt, giả bộ như không có việc gì rời đi.

Ra cửa, ngồi lên xe đi thẳng đến chợ, cửa hàng áo quần bình thường căn bản không xem, hoặc là sản phẩm nhãn hiệu nước ngoài, hoặc là cửa hàng nữ trang vô cùng xa hoa.

Tùy tiện một cái quần trên ba mươi ngàn, một đôi giày cao gót cũng trên ba mươi ngàn.

Quản lý Bạch quá hiểu cô em họ này của mình, thời gian một buổi sáng, cô ta một mực âm thầm quan sát, rất nhiều thứ cô ta đều hâm mộ, đều muốn mua, nhưng cô ta lại không muốn biểu hiện ra bản thân không u mê, dáng vẻ ao ước.

Mua áo quần, lại đi uốn tóc, buổi trưa ở một nhà hàng lớn gọi mấy món ăn, quản lý Bạch ngồi trước bàn cơm nói: "Đây mới gọi là cuộc sống, em xem thử những áo quần đó, đều là chuẩn bị cho người phụ nữ có tiền, con người dựa vào ăn mặc, em xem chính mình bây giờ, chính là một đại mỹ nhân, những người đàn ông đó, bất luận đẹp trai, giàu có, nhìn thấy em con mắt đều dựng thắng!"

Bạch Mai Hà cúi đầu nhìn mình một cái, tựa hồ so với áo quần hôm qua mình mua càng cao hơn một cấp, trên mặt nụ cười bất giác lộ ra.

"Phụ nữ, cần phải đối xử bản thân tốt một chút, đừng bảo thủ như vậy, con người sống một đời, tiêu sái mới là tốt nhất, tư tưởng cần phải giải phóng, chị nói em nghe, đây mới gọi là cuộc sống của người phụ nữ, buổi chiều chị dẫn em đi sàn nhảy, xoay một chút, chị nói với em nè, em như vậy, những người đàn ông đó nhìn thấy, nhất định phát cuồng!" Vẻ mặt quản lý Bạch là vẻ mặt đóng vé trọn gói.

"Sàn nhảy, người đứng đắn sẽ không đi đến nơi kiểu đó." Bạch Mai Hà có chút kháng cự nói.

"Em xem, em xem!" Quản lý Bạch dựa vào trên ghế nói: "Ai nói với em? Trước đây bà cụ trong thôn còn nói với em, chị là hồ ly tinh, còn nói ăn mặc giống như chị, đều là hồ ly tinh, bây giờ em có bộ dạng gì? Xinh đẹp không?"

Bạch Mai Hà đưa tay sờ tóc mình, gật đầu, thừa nhận mình thích bộ dạng như bây giờ.

"Bất cứ việc gì chưa trải qua, thì không thể đưa ra nhận định, đó gọi là phải tự mình thực hành?"

"Chỉ nhìn trên giấy thì rất nông cạn, muốn biết chuyện này phải tự mình thực hiện!" Bạch Mai Hà nói tiếp.

chapter content

chapter content

chapter content


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.