Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài

Chương 397: Chap-398




Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài - Chương 398: Không thích hợp ở lâu​

Hà Gia Nhạc chau mày, ra vẻ lo lắng vì Lục Tam Phong, tuy nhiên trong lòng ông ta cũng hiểu kỳ, rốt cuộc là ai gọi điện thoại cho Lục Tam Phong. “Đối phương không nói chuyện gì à?” “Tôi cũng đã hỏi, anh ta nói tôi biết tất cả mọi thứ, tôi biết gì?” Lục Tam Phong nhìn Hà Gia Nhạc nói: “Đây là môi trường kinh doanh?” “Đừng đừng đừng, tổng giám đốc Lục, đây là một chuyện cá nhân, đừng tăng đến mức phản xét, chỗ nào không có mấy kẻ ác? Anh cũng đừng có gấp, bảo cảnh sát mở chuyên án điều tra là được, đúng lúc ngày hôm nay rảnh rỗi, tôi đến khu công nghiệp xem một vòng, thế nào?” Hà Gia Nhạc đề nghị.

Lục Tam Phong thẳng xua tay, nói: “Quên đi, trong hoàn cảnh này thì không có cách nào khách để thực hiện các hoạt động sản xuất, điện tử Thủy Hoàn đang trong trạng thai phát triển nhanh, một khi sản xuất ảnh hưởng đến thị trường, tôi sẽ mất nhiều hơn lợi, hơn nữa, ông còn không chắc muốn tôi làm gì. “Cũng không phải nói quyết định, anh cứ xem đi, anh có thể coi là nhân vật số một trong giới kinh doanh, anh có thể xem giúp thiết kế nhà máy khu công nghiệp rồi cho lời khuyên, bây giờ anh là lãnh đạo. “Không dám! Không dám!” Lục Tam Phong đứng lên. “Tổng giám đốc Lục, anh là người phương bắc, tôi cũng là người phương bắc, hai chúng ta là đồng hương, tôi thực sự không để anh làm gì cả, anh không được đi, chuyện không vội, chuyện hợp tác giống như kết bạn, cần phải có quá trình tìm hiểu." Hà Gia Nhạc ra vẻ tận tình dáng vẻ nói.

Lục Tam Phong thực sự không có cách nào khách từ chối, người ta là lãnh đạo lớn như vậy, đã ăn nói khép nép rồi, mình lại không nể mặt mũi thì không thể nào nói nổi. “Đi một chút đi, tôi không để anh làm gì, chỉ đi xem thôi, tôi cũng không ăn thịt người. Hà Gia Nhạc duỗi tay ôm vai Lục Tam Phong, nhìn thân mật không gì sánh được, còn vừa lôi vừa kéo đi ra cửa.

Hợp tác cũng giống như tìm kiếm bạn vậy, còn có một câu phía sau Hà Gia Nhạc chưa nói, đó là gái ngoan sợ trai hư, gặp một cô gái không dễ theo đuổi thì phải mặt dày.

Hơn mười một giờ, xe dừng ở khu công nghiệp, mọi thứ ở nơi này đều mới tinh, trong không khí nồng nặc mùi mới xây

Trước mặt là mặt đất xi măng bằng phẳng khô cứng. Bức tường bên ngoài của khu nhà máy ở cách đó không xa đã xây xong, nhưng bên trong trống rỗng. "Công trình đó là nhà máy tốt nhất, diện tích hơn năm ngàn mẫu, phần móng bên dưới đều đã được chuẩn bị xong rồi, sẽ được xây dựng rất nhanh, chúng tôi sử dụng phương pháp khuôn mẫu, kế hoạch xây dựng thống nhất, từ đó các doanh nghiệp khác nhau tới, và đều có thể giải quyết các nhu cầu không giống nhau, ngoại trừ doanh nghiệp hóa chất.” Hà Gia Nhạc nói. "Mấy người không cần doanh nghiệp hóa chất?” “Những gì chúng tôi muốn là các doanh nghiệp thúc đẩy việc làm, hơn nữa, các doanh nghiệp thúc đẩy một số lượng lớn việc làm chức vụ, nhìn bên kia xem, đó là giai đoạn thứ hai của dự án, đi dọc theo đường lớn ở công nghiệp này về phía trước, là khu sinh hoạt, bây giờ còn chưa xây xong!” Hà Gia Nhạc nói: "Lên xe đi, lái xe lượn quanh một vòng nhìn xem."

Lục Tam Phong đi vòng vo một giờ, anh cũng hiểu cơ bản về mô hình này, đó là giúp bạn thực hiện tất cả các công việc sơ bộ, bất kể là doanh nghiệp điện tử, doanh nghiệp thực phẩm, doanh nghiệp thời trang, doanh nghiệp linh kiện, thực ra đều không khách mấy.

Tất cả đều cần một nhà máy lớn để sản xuất, bọn họ đặt nền móng cho tất cả các phần cứng như ký túc xá công nhân hay văn phòng, khi một doanh nghiệp tới thì điều thi công và có thể dựa theo yêu cầu của doanh nghiệp mà tiến hành điều chỉnh một ít, trong vòng nửa năm là có thể vào ở.

Hiệu suất! Rất hiệu suất

So với việc đi đến các thành phố khách, thì cho bạn một mảnh đất hoang, rồi tự mình làm, sẽ nhanh hơn nhiều. “Thế nào?” Hà Gia Nhạc hỏi. “Vì sao không xây dựng toàn bộ?” Lục Tam Phong nhìn xung quanh, anh biết để thu hút các doanh nghiệp, thì xây dựng toàn bộ, sau đó mượn hơi doanh nghiệp vào ở, thì còn hấp dẫn hơn.

Hà Gia Nhạc nở nụ cười, vỗ vỗ vai Lục Tam Phong nói: “Đây chính là chỗ anh khách tôi, chuyện suy tính khác nhau, anh biết cả nước có bao nhiêu khu công nghiệp, nơi khởi nghiệp, khu công thương nghiệp được xây dựng không?"

Lục Tam Phong lắc lắc đầu nói: “Không biết. “Trong tay tôi có số liệu, có một ngàn sáu trăm khu trên toàn quốc. “Nhiều như vậy à?” Lục Tam Phong nghe thấy con số này thì hơi giật mình. “Doanh nghiệp vào ở được bao nhiêu? Rất nhiều nơi là cỏ hoang bao phủ, thậm chí có vài nơi là công trình bã đậu, mới xây xong đã sập tường, tôi cũng biết xây tầng, xây nhà máy, doanh nghiệp tới dùng thiết bị là có thể sản xuất, thì được bao nhiêu tiền?” “Tôi có bao nhiêu tiền? Tôi chỉ có mười một ngàn bảy trăm tỷ, những con đường mới tinh này, đường sắt này, đường ống dẫn nước đi qua, trạm phát điện phải khớp nhau? Những thứ này đã sắp hút khô tiền của tôi, một khi doanh nghiệp không đến thì làm sao bây giờ?" “Bạo tay lớn như vậy, toàn bộ là trách nhiệm của tôi, trước đó tôi đã đi khảo sát nhiều khu công nghiệp, một nửa xấu dù sao vẫn tốt hơn xấu toàn thể, những lời này cũng là nói cho anh nghe, các doanh nghiệp này tới, tôi đều không nói, là vì coi anh là người một nhà.

Xe đang chạy như bay, Lục Tam Phong gật đầu, anh rất thông cảm, tuy nhiên với kiểu làm quen này của Hà Gia Nhạc, anh cũng chỉ cười một cái, không chừng lời như vậy đã nói với bao nhiêu người.

Đồng thời công trình bên trong nhà máy quả thực rất tốt, nếu tất cả các điều kiện mà Hà Gia Nhạc hứa hẹn đều được đáp ứng, thì điện tử Thủy Hoàn không chỉ có được một nhà máy, mà còn có thể thu về mấy trăm tỷ.

Một giờ rưỡi chiều, đến một quán cơm, sau khi đồ ăn được bưng lên, thì một chai rượu để được lấy ra. “Tôi không biết uống rượu. Lục Tam Phong gấp gáp vội vàng từ chối nói. “Uống chút đi, quan hệ này của chúng ta. " “Thật sự không uống được!” Lục Tam Phong từ chối rất dứt khoát.

Hà Gia Nhạc khoát tay để người ta mang xuống, hai người trên bàn, ngoài người phụ trách khu công nghiệp, bí thư, thì còn có người của văn phòng đầu tư.

Những người lãnh đạo khu công nghiệp hơi sững sờ nhìn Lục Tam Phong, ngầm thăm dò, người này là ai, mà quá ngang ngược vậy?

Không biết bao nhiêu người muốn uống rượu cùng Hà Gia Nhạc, mà anh lại không uống, anh lại đi ngược, không cho chút mặt mũi nào, không có chút tình thương nào.

Có đôi lời, chủ lớn thì lấn khách, khách lớn thì lấn chủ.

Hiện tại Lục Tam Phong chính là khách lớn thì lấn chủ, doanh nghiệp cỡ vừa tới, nào có chuyện lợi như thế, đi khắp nơi cầu xin ông này bà kia, một nhà máy lớn mấy ngàn công nhân, đủ để cho Hà Gia Nhạc này động lòng.

Hà Gia Nhạc đang ăn cơm cũng không yên ổn, không ngừng nói về những lợi thế khác nhau, ba hoa chích choè thổi thổng lên, như thể nơi này chính là đất lành, cuối cùng ngay cả phong thuỷ cũng nói ra. “Tôi về sẽ suy tính một chút, sau đó sẽ thảo luận với giám đốc điều hành." Lục Tam Phong đặt đũa xuống nói: “Cảm ơn đã tiếp đãi.

Lúc ra khỏi khách sạn, chuẩn bị lên xe đi về, Hà Gia Nhạc nằm tay Lục Tam Phong nói: “Tổng giám đốc Lục, hy vọng anh cân nhắc, gọi điện thoại cho anh uy hiếp anh chuyện này, nhất định có thể tra rõ, về phần doanh nghiệp linh kiện Vạn

Quỳnh này, không khó giải quyết, anh cứ cạnh tranh bình thường, còn lo không cạnh tranh được với doanh nghiệp nhỏ?

Doanh nghiệp nhỏ?

Có doanh nghiệp nhỏ nào dám lên ý tưởng về một dự án lớn như vậy, tuy doanh nghiệp nhỏ, nhưng chỉ sợ lòng ham muốn không nhỏ. “Anh cũng biết, nơi này là sáp nhập mấy quận, một ít doanh nghiệp địa phương cũ đã nộp thuế nhiều năm, không thể qua sông bỏ cầu, chúng ta không có cách nào khách, anh trực tiếp cạnh tranh, thì tôi cũng có một câu chuyện chặn cái miệng của anh, anh nói có đúng hay không?” “Đúng!” Lục Tam Phong gật đầu nói. “Trước đừng nóng vội, hãy ở lại vài ngày, để thảo luận một chút."

Lục Tam Phong liên tục đồng ý và lên xe, nhưng trong lòng thầm nghĩ, chỗ này không thích hợp ở lâu!

Xe trở về khách sạn, vừa lên lầu anh đã thấy Bạch Mai Hà ở hành lang, dường như đang đợi Lục Tam Phong. "Làm sao vậy?" Lục Tam Phong tiến lên hỏi. “Không phải anh nói..." Bạch Mai Hà nói được nửa thì không nói nữa, ngày hôm qua có nói hôm nay sẽ cho cô ít tiền, để cô mua vé về, nhưng trực tiếp đòi tiền với người ta như vậy cô rất ngại. “À à à!” Lục Tam Phong đột nhiên nghĩ ra, anh vỗ ót nói: “Thật ngại quá, cô cần bao nhiêu tiền?” “15 ngàn là đủ rồi, sau khi tôi trở về tôi chắc chắn sẽ trả lại cho anh, anh cho tôi địa chỉ, tôi gửi cho anh.” Hai tay Bạch Mai Hà nằm góc áo, trong lòng cô luôn cảm thấy không thoải mái khi đòi tiền. “Không có chuyện gì!” Lục Tam Phong lấy từ trong túi ra, thì phát hiện mình không mang theo tiền, đúng lúc Diệp Vô Thanh đi tới, hỏi: “Cô không mang tiền?”

Diệp Vô Thanh vội vàng lấy túi tiền ra nói: “Bao nhiêu?" “15 nghìn!” “Không có, chỉ có 30 nghìn thôi!”

Lục Tam Phong đưa 30 nghìn cho cô nói: “30 nghìn, không cần trả, bây giờ còn có thể mua vé được không? Nếu hôm nay không mua được vé, ngày mai hãy đi, dù sao phòng của cô cũng đã được gia hạn. “Tôi sẽ đến ga xe lửa xem.

Diệp Vô Thanh có việc gấp, nên ngắt lời Bạch Mai Hà nói: “Tổng giám đốc Lục, hôm nay những người đó gọi rất nhiều cuộc điện thoại qua đây, toàn buông lời độc ác, tôi nói chuyện với họ vì anh không ở đây, nhưng người ta không chịu nói với tôi, chỉ muốn nói chuyện với anh." “Không hỏi bọn họ là ai à?” “Không nói, hiện tại những người đó đã tới đây, đang đợi ở quán nước!” Diệp Vô Thanh lo lắng nói: “Xem ra họ không giống là người tốt, họ nói, ngày hôm nay sẽ coi chừng ở đây, nếu anh không giao đồ ra, họ sẽ ra tay"

Sắc mặt Lục Tam Phong lạnh xuống, rồng mạnh không đánh được rắn độc, mấu chốt là không biết sao mình lại xúc phạm rắn độc. “Đi xuống xem một chút, tối thiểu cũng phải xem rõ ràng chuyện gì.” Lục Tam Phong nói xong đi về phía thang máy.

Ở tầng năm, Thủy, Lương Tử Huy ngồi bắt tréo hai chân ở đó, anh ta đang hút thuốc, có năm sáu người trẻ tuổi đang ngồi bên cạnh anh ta. “Thưa anh, ở đây không cho phép hút thuốc

Người phục vụ sợ tới mức quay người bỏ đi, Lục Tam Phong cất bước đi tới, đánh giá những người này, xác định mình không phải biết bọn họ, anh và những người này chưa từng gặp nhau. lá!" "Chào anh!" Lục Tam Phong đứng ở trước mặt Lương Tử Huy giới thiệu: “Tôi là Lục Tam Phong của điện tử Thủy Hoàn, nghe nói mấy người đang tìm tôi?”

Lương Tử Huy nâng mắt, nhã nhặn khoanh tay, nhìn rất có sát khí, anh ta mở miệng nói: "Lương Tử Huy, hay gọi tôi là Thái tử Huy

Thái tử Huy?

Thái tử Huy ở chỗ này, Lục Tam Phong liên tưởng đến người kia trong nháy mắt. “Không biết có chỗ gì đã quấy rầy đến mấy người, mà mấy người năm lần bảy lượt gọi điện thoại cho tôi, có lời gì có thể nói thẳng." Lục Tam Phong ngồi xuống. "Lấy các thứ ra, tôi đương nhiên sẽ không làm khó dễ anh” “Đồ đạc? Vật gì vậy? Tối thiểu anh phải nói cho tôi biết, là cái gì chứ?” Lục Tam Phong cau mày nói.

chapter content


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.