Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài

Chương 393: Chap-394




Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài - Chương 394​

Bởi vậy mới nói, mỗi người có một cách nhìn riêng, bây giờ trộm cướp cũng ngang ngược vô cùng, có thể so sánh với thời cướp giật như bay giữa thành phố đầu những năm 2000.

Mỗi người có một địa bạn riêng, thỉnh thoảng cũng có lần liên hệ, thậm chí là thành lập công ty, công ty của mấy tên trộm không phải không có lửa thì sẽ có khỏi.

Nhất thời tin tức tìm hiểu về Lục Tam Phong càng lúc càng nhiều.

Ở tòa thị chính, sáng nay tổ chức một hội nghị liên quan đến việc kêu gọi đầu tư, trong buổi họp, bí thư Hà Gia Nhạc làm chủ tọa, đẩy nhanh việc phát triển vào khu xí nghiệp công nghệ, hấp dẫn các doanh nghiệp ưu tú trong toàn quốc.

Đồng thời, phải tập trung nâng cao quản lý trị an, đảm bảo cho sự phát triển an toàn của xí nghiệp, phải đồng bộ thật tốt, hiện tại họ bắt đầu lấy kinh tế làm chủ, khi kinh tế phát triển rồi thì dân sinh sẽ trở nên tốt hơn, mọi chuyện mới tốt được.

Với ý kiến chỉ đạo mới nhất, đi xuyên tới thực tế mấy năm sau, dồn toàn lực đẩy mạnh cải cách, tăng các cơ quan cơ sở giải quyết vấn đề, vừa là phục vụ cho xí nghiệp, vừa là phục vụ dân sinh. “Các đồng chí, đây là trận chiến quan trọng của Đông Lưu, chúng ta thấy những đặc khu kinh tế khai thác ở Thành Minh, Ninh Giang, Sản Đầu không phát triển là bao, mấy năm trước Đông Lưu còn là một huyện, giờ được nâng lên làm thành phố, đây chính là hy vọng để vươn cao, tạo nên kỳ tích.

Hà Gia Nhạc nhìn quanh hội trường một thoáng, ông mạnh mẽ nói: “Nơi có nhiều nguồn vay nợ nhất chính là con đường phát triển lớn nhất, chúng ta mượn 3000 tỷ, tỉnh cho mượn 3000 tỷ, tài chính quốc gia cho 1500 tỷ, xây dựng nên khu công nghiệp hiện tại, nhất định phải khiến nó phát sáng rực rỡ, nếu ai ngăn cản cũng có nghĩa là địch của hơn một triệu người dân Đông Lưu

Trong hội trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Vị trí thứ tư có một người đàn ông trung niên trông khá là tao nhã, ông ta đeo một chiếc kính gọng vàng, khẽ vô tay, chưa được hai lần đã để xuống, người bên cạnh đưa cùi chỏ đẩy ông ta một cái như đang nhắc nhở điều gì.

Sau khi hội nghị kết thúc, Hà Gia Nhạc gọi mấy phó thị trưởng tới phòng họp nhỏ: "Thủy Hoàn nói sao? Xí nghiệp này cũng được lắm, lần trước tôi đi công tác trong tỉnh còn nghe nhắc đến xí nghiệp này. “Theo hẹn trước thì chiều nay chủ tịch Lục Tam Phong của Thủy Hoàn sẽ tới." Một phó thị trưởng hỏi đầu khổ sở đáp: "Bí thư Hà, trước đó điều kiện đưa cho Thủy Hoàn quá cao thì phải, phó thị trưởng Lưu ở Thành Minh gọi điện sang phản đối, nói chúng ta cướp người đấy “Giờ xí nghiệp quý giá như thế nào, cướp được ai thì cướp thôi." Hà Gia Nhạc liếc nhìn tập tài liệu trước mặt rồi nói: “Đúng là hơi cao, nhưng cũng sắp lừa được rồi.

Lừa được?

Mấy người ngồi đó hai mặt nhìn nhau, làm vậy hình như không hay lắm.

Hà Gia Nhạc nhìn mấy người họ rồi khẽ cười mấy tiếng: Trước đây khi tôi làm tổng giám đốc xí nghiệp quốc doanh từng tiếp xúc không ít thương nhân, những người này đều gian xảo lừa bịp, không có việc gì họ không làm, còn mấy xí nghiệp phát triển tốt, nhiều người tranh cướp, trước hết phải tách họ khỏi những thành phố khách rồi từ từ bàn lại, những điều kiện đó cũng không hẳn là lừa đảo gì, nhưng nếu nhường hết thì không ổn lắm.

Bên ngoài phòng họp, trong bãi đỗ xe, một người đàn ông mang kính gọng vàng đứng bên cạnh xe hút thuốc, một người đàn ông khách tầm năm mưới tuổi đi tới, mở lời: "Cậu Triệu à, đừng khó chịu như thế, ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy mà." “Tôi không có tư cách để khó chịu nữa sao, tôi là cái gì hả?” Triệu Kỳ khẽ gắn giọng, đầy vẻ không cam lòng. “Cậu xem đi, tâm trạng sao thế?" "Không có tâm trạng gì, cũng không dám có, cử để Hà Gia Nhạc tự chơi một mình đi, tôi xem thử khu công nghệ hơn 9 nghìn tỷ này ông ta sẽ kết thúc thế nào?” Triệu Kỳ mở cửa xe ra ngồi vào.

Người nọ nhìn chiếc xe đi ra, thở dài một tiếng.

Lục Tam Phong ngủ một giấc tỉnh lại đã một rưỡi trưa, anh xuống giường xoay người chậm rãi, cuối cùng cũng có tinh thần hơn, đi ra ngoài ăn bữa cơm, gọi Diệp Vô Thanh với mấy người khác vào phòng họp. “Khu công nghiệp này không chỉ đơn giản là mấy nhà máy, họ định xây dựng một khu theo quy hoạch, tương lai sẽ tập trung hai triệu nhân khẩu, xây dựng nhà xưởng, ổn định cuộc sống, hành chính, là để làm chủ thể khu vực này, giờ họ đang kiến thiết khu vực này chính là công trình đồng bộ đấy."

Lục Tam Phong liếc nhìn bản đồ chỉ mấy con đường lớn mới tinh, đường sắt cũng thông sang đó, vận chuyển hàng hóa sẽ vô cùng thuận tiện, một số xí nghiệp quốc doanh quan trọng đã tham gia, có điện lực, thông tin, cung cấp nước, vân vân. "Những điều kiện trước đó có thể đồng ý không?” Lục Tam Phong nhìn bản đồ quy hoặc có vẻ không tin tưởng. “À.” Diệp Vô Thanh trầm ngâm một tiếng, sau đó đáp: “Phó thị trưởng nói là được, nhưng điều kiện tiên quyết phải gọi anh đến đã, rồi bàn bạc với anh. “Bàn bạc với ai không giống nhau à? Cho anh đại diện công ty rồi, sao phải gọi tôi đến nữa.” Lục Tam Phong vừa nghĩ đến những vất vả khi đi tàu tới đây, trong lòng vẫn còn tức. “Có lẽ họ cảm thấy như vậy không có thành ý à!” “Được rồi, tới cũng tới rồi, gặp một lần vậy, chuẩn bị một bộ âu phục cho tôi, xe cũng chuẩn bị cần thận." Lục Tam Phong đứng dậy chuẩn bị quay ve phòng, đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, anh quay lại hỏi: “Cô gái kia ăn cơm chưa?” “Ăn trong phòng khách sạn rồi a!”

Lục Tam Phong không lên tiếng mà đi thẳng, bây giờ anh không rảnh, trước tiên phải đàm phán xong đã, hơn nữa Bạch Mai Hà cũng không biết mình nên đi nơi nào, ở thêm vài ngày nữa cũng được.

Bạch Mai Hà ngồi trên ghế salon, trên ti vi đang chiều một chương trình, cô cũng không có lòng dạ nào mà xem, trong đầu còn đang hồi tưởng đến bữa cơm trưa, cô đã tận mắt nhìn thấy giá thực đơn, một món chín ngàn, cô ăn hai món và hai bát cơm tẻ.

Lớn vậy rồi nhưng cô chưa từng được ăn ngon như thế, cho tới tận bây giờ cô vẫn cảm giác được cơm nước trôi qua cuống họng, hơn nửa ngày, cảm giác chấn động quá đột ngột, giống như một người bỗng bước vào nhà giàu “Nếu ba mẹ được ở đây một ngày thì tốt quá.

Bạch Mai Hà nhìn quanh đầy mong đợi, so với căn nhà trệt bẩn thỉu trong thôn, ở đây không hề có một chút bụi nào, khắp nơi toát lên vẻ cao quý như ở thiên đường.

Cô muốn ở lại thành phố này, dạy trẻ em trong thôn không kiếm được bao nhiêu tiền, quan trọng là thành phố này mê người như vậy, lại quá xa hoa, nhìn qua cửa sổ sát đất sẽ thấy quang cảnh bên ngoài, trong lòng cô lại nghĩ, có phải chị họ cô cũng làm việc ở một nơi như vậy.

Tòa nhà của chị ấy ở đâu?

Hai giờ rưỡi chiều, hai chiếc Audi lái vào tòa thị chính, Diệp Vô Thanh nhanh chóng xuống xe mở cửa, một chiếc giày da sáng bóng đặt lên mặt đất, tiếp sau đó là một người rất tuấn tú xuống xe. “Hoan nghênh tổng giám đốc Lục, hoan nghênh, không ngờ tổng giám đốc Lục lại trẻ tuổi như vậy, lại còn đẹp trai thế nữa." Một người đàn ông trung niên mập mạp đi lên trước, vẻ mặt rất nhiệt tình. “Chào ông, chào ông!” Lục Tam Phong đưa tay ra båt. “Tôi họ Chu, là phó thị trưởng quản lý chuyện kinh tế, cũng là chủ nhiệm kêu gọi vốn. Chu Bá Lực cười ha hả đáp. “Hân hạnh, hân hạnh. “Xin mời tổng giám đốc Lục vào trong, bí thư Hà đang đợi.

Xung quanh có không ít người, không biết họ đang làm gì mà cửa lớn chật kín, mọi người khác sáo đi vào trong, Chu Lục đưa mắt nhìn thư ký của mình, đối phương nhanh chóng chạy như bay lên lầu.

Vừa lên đến, người nọ gõ cửa phòng nghỉ rồi nói với Hà Gia Nhạc: “Là một người trẻ tuổi, hơi hai mươi, trông dễ đối phó a

Hà Gia Nhạc tựa người vào ghế salon, mắt cũng không mở ra, ông ta đáp biết rồi, dù sao bản thân ông cũng khá quen thuộc với Lục Tam Phong, đã từng điều tra khá nhiều lần, thậm chí còn nhờ Hoàng Hữu Danh gọi điện thoại.

Qua mười mấy giây, Hà Gia Nhạc mở mắt ra, bước khỏi phòng nghỉ thì đúng lúc nhìn thấy mấy người Lục Tam Phong đi lên lầu, ông ta tươi cười nói: “Chào mừng tổng giám đốc Lục “Người này chính là bí thư Hà." “Chào ông, chào ông" Lục Tam Phong bắt tay ông ta, nhìn đôi mắt cười híp lại kia, trong lòng hơi hồi hộp, anh cảm giác người này không giống như người tốt.

Hà Gia Nhạc nhìn chăm chăm vào mắt của Lục Tam Phong, ông ta có thể thấy được sự gian trá và kinh nghiệm lắng đọng lại nơi đôi mắt của người trẻ tuổi này.

Vốn không phải là thứ mà ở cái tuổi này có được.

Trực giác nói cho ông ta biết, nó không nên xuất hiện ở trên người Lục Tam Phong, nhưng sự thật lại bày ra trước mắt.

Hai người bắt chặt tay, gần hai mươi giây để người phụ trách chụp ảnh bên cạnh chụp đến mệt người, hai người mới vừa lòng buông tay ra. “Tổng giám đốc lục, xin mời. “Mời ngài trước.

Hai người đi vào phòng tiếp khách, trong phòng được trải thảm đó, đối diện là hai chiếc ghế, ở giữa là bàn tròn, phía trên bày hoa tươi và đĩa quả, hai hàng ghế được xếp hai bên, mấy người Diệp Vô Thanh ngồi xuống bên cạnh, đối diện chính là mấy phó thị trưởng.

Trường hợp này rất là chính thức, chỉ còn thiếu microphone để hai bên đàm phán mà thôi.

Lục Tam Phong ngồi xuống thì đối phương đã mở lời trước: “Tổng giám đốc Lục mới từ Bình Châu toi à?" “Đúng vậy. “Hình như không có máy bay thắng tới đây, tổng giám đốc Lục lái xe tới hả? Đúng là vất vả quá.” “Tôi ngồi xe lửa tới, dù có trắc trở thế nào, chỉ cần đối phương có ý muốn hợp tác, nhất định tôi sẽ chạy tới nhanh nhất có thể, nội dung trước đó tôi đã xem rồi, mặc dù không như mong muốn trong lòng tôi nhưng tôi nghĩ Động Lưu là một thành phố có tương lai, cho nên tôi quyết định sẽ đồng hành cùng nó trưởng Lục Tam Phong thoải mái nói.

Hà Gia Nhạc thấy anh mở lời dối trá như vậy, trong lòng cũng thầm nói, cái gì mà đồng hành cùng trưởng thành, nghĩa là tiền phải nhiều, phải cho nhiều, đừng nói tới chuyện ngồi xe lửa mà có phải cõng xe lửa cũng phải tới.

Hà Gia Nhạc gật đầu, nhìn như thể rất tán đồng với Lục Tam Phong, ông ta nói: “Đông Lưu là một thành phố có bề dày lịch sử, nếu tổng giám đốc Lục đã kiên định cho rằng nó có thể phát triển được, có tiềm năng, tôi nghĩ ngoài những điều kiện kia, thì Thủy Hoàn vẫn sẽ tới nơi này, cùng trưởng thành với mảnh đất này, những chính sách và tài chính chỉ là để trợ lực cho xí nghiệp, tổng giám đốc Lục thấy nơi này có thể phát triển được thì những thứ đó đều là hư vô

Lục Tam Phong bỗng đưa mắt nhìn ông ta, không ngờ một nhân vật lớn như vậy mà trong trường hợp này lại có thể nói một câu vô liêm sỉ đến vậy.

Mấy người ở đây cũng sững sở cả, theo lý mà nói, trong trường hợp này mọi người đều chỉ bàn một chút, còn buổi giao lưu thực sự là trên bàn tiệc buổi tối.

Hà Gia Nhạc cười ha hạ nói tiếp: "Tôi đùa đấy mà, tổng giám đốc còn trẻ tuổi, đúng là khuôn mẫu quả, không hài hước gì cả, nghe nói cậu có quan hệ tối với Hoàng Hữu Danh à?” “Ông ta hỗ trợ xí nghiệp rất tốt, Thủy Hoàn cũng nhờ ông ta một tay thúc đẩy, đây chính là minh họa cho xí nghiệp tư nhân và thị chính địa phương cùng hợp tác phát triển đấy” Lục Tam Phong thoải mái giải thích quan hệ giữa mình và Hoàng Hữu Danh. “Sao tôi nghe nói là gian thương cấu kết nhỉ?” Hà Gia Nhạc cười híp mắt nói.

Cả hội trường đều kinh hãi, mấy vị phó thị trưởng cũng sợ đến choáng váng, ngài có biết mình đang nói gì không?

Lục Tam Phong nhìn ông ta chằm chặp, không biết người này muốn làm gì.

Hà Gia Nhạc cúi đầu, thấp giọng nói: “Tôi muốn như Hoàng Hữu Danh cùng hợp tác phát triển."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.