Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài

Chương 390: Chap-391




Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài - Chương 391: Tình tiết​

Người đàn ông bóp cắm dưới của Lục Tam Phong, bảo anh đến trạm tiếp theo thì cút đi, nếu không đừng trách anh ta không khách sáo. Quy tắc của ngành này là thế này, một chiếc xe chỉ có thể có một kẻ trộm.

Bình thường những người này đều là người trong giang hồ, cũng có biệt hiệu với nhau, nghe ngóng một chút là biết ngay, nếu như biết con đường này có người, còn muốn đến ra tay, thể đó là không nể mặt rồi.

Dựa theo quy tắc giang hồ là phải chặt tay.

Người đàn ông biết con đường này của mình có người giẫm lên, nhưng vẫn không biết ai, hôm nay cuối cùng cũng xem như là nhìn thấy một vài sơ hở.

Lục Tam Phong chỉnh quần áo lại, đi vệ sinh, trong lòng vô cùng bực bội, bản thân chỉ là đi tàu hỏa mà thôi, đây tỉnh là gì? Con người trong cảnh khổn cùng sao?

Ra khỏi phòng vệ sinh, Lục Tam Phong đi lại vị trí của mình, nhìn thấy Bạch Mai Hà lục túi của mình, sắc mặt anh có vài phần lo lắng. “Túi của tôi mất rồi.” Bạch Mai Hà lo lắng nói. “Túi gì?” “Túi đựng tiền, ví tiền được may bằng vải hoa, tôi bỏ tiền hết vào bên trong đó rồi." Bạch Mai Hà nói mà mắt đỏ ửng, cô ta sốt ruột nói: “Bên trong đó không chỉ có tiền, mà còn có số điện thoại của chị họ tôi nữa, phải làm sao đây?”

Lại có người mất tiền rồi?

Hành khách ở gần đó đều dồn ánh mắt về phía Lục Tam Phong, lấy anh làm trung tâm, cho rằng anh đã lấy tiền, mọi người nhìn anh với ánh mắt đầy sự cảnh giác.

Lục Tam Phong cảm nhận được những ánh mắt này, anh uất ức không thể nói nên lời, đúng là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội mà. “Cô tìm lại thử xem, có phải để ở chỗ khác không” Bà dì ở phía đối diện vừa nói an ủi, vừa tìm giúp cô ta. “Tôi cũng tìm giúp cô, thời gian này có không có đi đầu, sao lại mất được chứ? Cô đã tiếp xúc với ai?” Lục Tam Phong nói rồi chuẩn bị giúp cô ta tìm.

Người đàn ông đối diện liếc nhìn Lục Tam Phong một cái rồi nói: “Chàng trai, cậu đừng động vào nữa, ba người chúng tôi tìm một lát “Tôi..." Lục Tam Phong vô cùng bất lực, những cũng chỉ có thể đứng sang một bên, nhìn bọn họ lục lại tìm kiếm.

Tìm được mười mấy phút, lục tung hết quần áo lên, nhưng không hề thấy ví tiền đâu, nhiều người nhìn thấy tình hình này, ngáp cũng không dám ngủ.

Những người trên người không có bao nhiêu tiền thì nằm ngủ ngáy khò khò ở đó.

Bạch Mai Hà ngồi ở đó với hai mắt không hồn, nước mắt chạy dài trên má, người ta nhìn cũng cảm thấy thương xót thay cho cô ta. “Đừng đau buồn nữa, nếu không tìm được ví tiền lại thì tôi cho cô ít tiền, đủ để cô quay về nhà." Lục Tam Phong ngồi xuống, cũng chỉ có thể an ủi cô ta như vậy thôi.

Bạch Mai Hà nhìn Lục Tam Phong, trong ảnh mắt có chút do dự, người thì dựa vào bên cửa sổ, cô ta rút chiếc áo khoác mà lúc nãy hai người đắp chung đi, không cho Lục Tam Phong đắp nữa.

Một luồng khí lạnh ập đến, lòng Lục Tam Phong vô cùng phức tạp. Sự tin tưởng giữa người với người có lúc yếu ớt giống như một miếng khoai tây chiên. Anh cũng không biết nói gì cho phải, ngẩng đầu lên nhìn từng gương mặt ở đó.

Có người ngủ say, có người cúi đầu, có người xem báo, còn có người tự nói lẩm bẩm một mình. Những người này dáng vẻ kì lạ, nếu như nói chỉ ra ai là kẻ trộm, thì ngay cả tốt xấu cơ bản cũng không phân biệt được.

Lục Tam Phong lấy ví tiền của mình từ trong vali ra, mở ví tiền móc ra chín trăm nghìn, cầm trên tay lắc qua lắc lại. “Nhiều tiền như vậy à?" Bạch Mai Hà nhìn với hai mắt phát sáng, dáng vẻ rất ngạc nhiên.

Cặp vợ chồng đối diện cũng vội vàng nói: “Mau đút vào trong, cậu làm như vậy không phải gọi kẻ trộm đến à?" “Không có bao nhiêu tiền, cũng chỉ có chín trăm nghìn, đối với tôi mà nói chỉ là số tiền nhỏ, chắc mọi người cũng nhìn ra được tôi khá giàu.” Giọng điệu của Lục Tam Phong nâng cao lên vài phần, thu hút không ít ánh mắt.

Cũng gây ra không ít tiếng bàn tán xôn xao. “Làm kẻ trộm có thể không nhiều tiền sao?” “Có lẽ là đều vừa mới trộm cả, tôi chưa từng thấy kẻ trộm nào kiêu ngạo như vậy” “Nhỏ tiếng chút đi, người ta dám trắng trợn, không kiêng nể gì như vậy, chính là có đồng bọn, dám lo chuyện bao đồng, người ta hại chết anh cũng là nhẹ đấy. “Cất tiền cho kĩ đi, đừng ngủ nữa

Lục Tam Phong nhìn thấy người đàn ông phía xéo đối diện nhìn mình chăm chăm, ánh mắt có vài phần nghi ngờ, anh ta không hiểu Lục Tam Phong huệnh hoang khoác lác như vậy làm gì, đặc biệt là sau hai lần có người mất tiền.

Thật ra Lục Tam Phong nghĩ cũng rất đơn giản, nếu như kẻ trộm muốn trộm tiền, thế thì mình đem tiền ra, anh muốn xem thử, rốt cuộc là thần thánh phương nào, trộm tiền đến mức thần không biết quỷ không hay như thế. “Mau cất tiền vào đi, cậu đừng kiếm chuyện nữa. Bà dì đối diện khuyên bảo.

Lục Tam Phong cất tiền vào ví lại, rồi tùy tiện nhét ví vào túi quần, liếc nhìn Bạch Mai Hà một cái Bây giờ anh cũng không dám hoàn toàn tin cô gái này, kẻ trộm ẩn nấp ở đây tuyệt đối là một cao thủ diễn xuất.

Tàu hỏa chạy ầm ầm về phía trước, mười một giờ đêm, tàu hỏa dừng lại ở một trạm nhỏ, có vài người cầm vali của mình đi ra ngoài cửa, cũng có người muốn ra ngoài hít không khí trời, trong toa xe bắt đầu trở nên hỗn loạn.

Người đàn ông phía xéo đối diện nhìn Lục Tam Phong chằm chằm, cho người ta một cảm giác uy hiếp. Anh ta rút một điều thuốc ra nhét vào miệng, họ vài tiếng rồi đứng dậy đi ra ngoài cửa, trà trộn vào đám người đang chen chúc nhau.

Lục Tam Phong đứng dậy xuống tàu, không phải là muốn nói gì đó với người đàn ông kia mà là đứng chỗ quầy mua đồ, anh muốn mua chút đồ ăn với nước uống, thấy có bán áo khoác dài của quân đội, anh cũng muốn mua một chiếc.

Từ chỗ ngồi của anh mà đến cửa, chỉ có năm mươi sáu mươi mét, Lục Tam Phong vừa đi vừa cần trọng, ánh mắt luôn chú ý mỗi một người xung quanh mình, một ngón tay luôn ấn vào ví tiền.

Khoảng cách mấy chục mét này đúng là đoạn đường anh đi chậm nhất từ trước đến giờ. Mỗi một bước đều phải nhìn rất nhiều.

Xuống tàu xong, Lục Tam Phong thấy người đứng ở quầy hàng rất nhiều, vây quanh các mặt hàng để mua đồ, anh nhìn nhanh một vòng, không thấy người đàn ông đó đâu.

Lục Tam Phong mua một bát mì, còn có trứng luộc các loại, anh cũng mua một ít, tiện thể mua một kí dưa, mua chiếc áo khoác mặc lên người, trong chốc lát cảm thấy cả người ấm áp lạ thường.

Mặc dù ẩm hơn miền bắc rất nhiều, nhưng vẫn chỉ có khoảng độ mười độ, có chút gió thổi cảm giác càng lạnh hơn! qua thì

Ăn no uống đã rồi, anh cầm đồ lúc nãy mua chuẩn bị đi thì một bàn tay đặt lên vai anh. “Cậu ta phải không?”

Còn chưa đợi Lục Tam Phong nói gì, bàn tay này đã dùng lực mạnh, kéo Lục Tam Phong đến loạng choạng người, suýt nữa ngã xuống đất, lùi liên tiếp vài bước về sau, anh nhìn thấy một người đàn ông cao to, thân hình vạm vỡ, để râu quai nón, bên cạnh còn có bốn năm người đi theo, trong đó có một người vóc dáng không cao, cánh tay bị què, giống như bị bệnh bại liệt. "Người anh em, gọi người của cậu ra đây đi!” Người đàn ông cao to nói.

Lúc này Lục Tam Phong mới nhìn thấy người đàn ông mặc áo da cũ ở đằng sau người đàn ông cao to.

Quả nhiên là đồng bọn, mấy người này chắc là chia nhau ra ở các toa hành kháchkhác nhau. “Tôi đâu phải kẻ trộm, ở đâu ra cái gì anh em đồng bọn, anh xác định là tôi rồi phải không?” Lục Tam Phong trừng mắt nhìn gã ta, nói: “Nếu như anh đã nói ai là kẻ trộm, thế người đó là kẻ trộm, trận này tôi bị đánh chắc rồi." “Không muốn bị đánh thì cút, bây giờ ra khỏi trạm. Đối phương lạnh lùng nói. “Tôi muốn đến Đông Lưu, nhưng ở đây không phải, tại sao phải ra khỏi trạm." "Mày không hiểu quy tắc của giang hồ sao?” “Tôi cũng đầu lăn lộn trên con đường này của các người, tại sao phải hiểu quy tắc của mấy người?" “Bớt nhiều ta với cậu ta đi, miệng cứng như vậy, lần đầu tiên tôi thấy đó. Người đàn ông râu quai nón không còn kiên nhẫn nữa, bước tới một bước trước mặt Lục Tam Phong, đưa tay ra chuẩn bị tóm lấy cổ áo Lục Tam Phong, tay kia thì thò từ trong túi áo ra. *

Dưới ánh đèn mập mờ, Lục Tam Phong nhìn thấy một cái nhíp bạc phát sáng, anh vội vàng lùi ra sau, trong chốc lát bọn họ vây quanh lại, cái nhíp trong tay người đàn ông mặc áo da cũ đã lộ ra ngoài, gã ta nói: “Không cho mày cái lỗ thì mày không biết sự lợi hại của bọn này phải không hả!”

Nói rồi gã đâm về phía Lục Tam Phong, cái nhịp này chắc chắn là được làm riêng đặc biệt, không chỉ có thể gặp được đồ mà còn sắc nhọn vô cùng, Lục Tam Phong quay đầu định chạy, đột nhiên có một người xông vào. "Sao vậy? Sao vậy?"

Ông chủ ngồi ở phía đối diện xông vào, nhìn mấy người này nói: "Các người làm gì đó? Cướp giữa ban ngày à? Tôi nói cho mấy người biết, cảnh sát đứng ở đó đấy" “Tôi gọi cảnh sát rồi đó!” Bạch Mai Hà đứng cách đó không xa hét lên.

Bà dì cũng chạy đến, kéo mấy người bên trong ra, la hét lên, làm cho không ít người nhìn qua phía bên này, cảnh sát thổi còi.

Sắc mặt người đàn ông mặc áo da cũ biến đổi, gã liếc nhìn Lục Tam Phong một cái, rồi lại quan sát Bạch Mai Hà đứng cách đó không xa, trầm giọng nói: “Đây là một tập thể, rút trước, chuyện của giang hồ, để giang hồ giải quyết. “Mọi chuyện không có gì thay đổi, chúng ta sẽ gặp lại!”

Người đàn ông râu quai nón giơ nắm đấm lên, khí thế hùng hồn, Lục Tam Phong nhìn thấy tay của gã ta khẽ run lên, tay áo có một vết đỏ tươi, nhìn không được rõ lắm. “Cậu nói cậu xem, để lộ cái gì không biết? Gây chuyện rồi nhỉ, đúng là còn non quá.” Bà dì giảng đạo. “Mau xem thử tiền của cậu có còn không?”

Lục Tam Phong móc ví tiền ra xem, không thiếu một xu nào, trên mặt mọi người đều nở nụ cười. “Cảm ơn nhé!” “Tôi đã sớm nhìn ra cái tên đó không giống thứ tốt đẹp gì mà, giống tên trộm. Ông chủ nhìn chằm chằm bóng lưng mấy người đó, nói.

Bạch Mai Hà đi tới trước hỏi: “Đồ của tôi có thể đòi lại được không? Trong ví tiền của tôi có số điện thoại để liên lạc với chị họ tôi, đến Đông Lưu rồi tôi biết đi đâu tìm đây. “Đừng kiếm chuyện với mấy người này nữa, quay về tàu hỏa đi, tối phải chú ý chút."

Mọi người quay về tàu lại, Lục Tam Phong chia đồ cho mọi người. Lúc ăn, trong đầu Lục Tam Phong còn đang nghĩ cổ tay áo của tên râu quai nón đó là sao vậy nhỉ, giống như bị người ta làm bị thương rồi.

Ông chủ với bà dì cũng đang buồn rầu không biết sau khi xuống tàu thì phải làm sao đây. “Thế này đi, sau khi xuống tàu, mấy người đi cùng với tôi đi, ít nhất có thể cho mấy người chỗ ở với cái ăn, mọi người gặp nhau ở trên tàu cũng là có duyên rồi." Lục Tam Phong đưa ra đề nghị. “Thật sao?” Bạch Mai Hà có chút ngạc nhiên và vui mừng: “Thế thì cảm ơn anh nhiều. “Thế này thật ngại lắm, chúng tôi ở Đông Lưu cũng có họ hàng, có thể đến nhờ vả họ, không phải làm phiền đến cậu, nói thật lòng lúc nãy đúng là hiểu lầm cậu rồi.” “Không sao, người trong sạch sẽ trong sạch thôi!” Lục Tam Phong nói rồi cúi đầu nhìn xuống, đột nhiên nhìn thấy một tia sáng, giống như phản xạ ánh đèn. “Chàng trai này, vừa nhìn là biết không phải là con nhà bình thường mà. Con tôi mà có chút tiền đồ này của cậu, thì tôi yên tâm rồi."

Ông chủ nói rồi đưa tay lên cầm một lát dưa ăn, Lục Tam Phong nhìn thấy vết chai trên tay ông ấy, cảm nhận được một tình tiết mà người khác không dễ cảm nhận ra được.

Trong lòng bàn tay không có vết chai, còn vết chai ở ngón trỏ với ngón cái rất dày. “Tôi cũng không có tiền đồ gì, chỉ là lăn lộn qua ngày thôi.” Lục Tam Phong tùy tiện nói, thật ra thì đang ầm thầm sở ngón tay của mình, đột nhiên anh nhìn sang Bạch Mai Hà ở bên cạnh và nói: “Tôi có thể xem tay của cô chút không?" “Hả?” Bạch Mai Hà không ngờ Lục Tam Phong lại đưa ra yêu cầu này, cô ta rất bất ngờ. “Chỉ là mới học mấy ngày đoán mệnh, để tôi xem thử cho cô.” “Thế à!” Bạch Mai Hà đỏ mặt, đây rõ ràng là chiêu để lừa sở tay cô gái mà, cô ta vẫn duỗi tay ra, nói: “Anh xem đi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.