Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài

Chương 334: Chap-335




Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài - Chương 335: Tôi còn chưa dùng sức​

Lục Tam Phong miễn cưỡng đặt điện thoại xuống. Không cần hỏi cũng biết chính là bên kia đã báo cảnh sát, hiện tại đã liên hệ với cục công an ở đây để hỗ trợ giải quyết vụ án.

Lục Tam Phong sửa lại hợp đồng rồi cất nó vào túi và xuống cầu thang lái xe đến tòa nhà Thị Chính.

Hai bên đường chỉ còn trơ lại ảnh đèn đường, tòa nhà Thị Chính vẫn sáng đèn và Lục Tam Phong đỗ xe bước vào. Anh đẩy cánh cửa văn phòng của Hoàng Hữu Danh ra, có một vài người mặc đồng phục cảnh sát đang ngồi đối diện với ông ta. Hoàng Hữu Danh nhìn thấy Lục Tam Phong đến liền nói: "Đúng, chính là anh ta. Anh ta chính là kẻ tình nghi phạm tội.”

"Kẻ tình nghi phạm tội gì chứ?" Lục Tam Phong kêu lên.

"Anh Lục, chúng tôi đã nhận được báo cáo từ cảnh sát Tử Vĩnh rằng gần đây có một vụ lừa đảo lớn liên quan đến anh. Chúng tôi phát hiện ra anh là người kiểm soát thực tại tài khoản của công ty túi da này." Một người cảnh sát nhìn Lục Tam Phong và nói. "Tôi không lừa gạt." Lục Tam Phong vội vàng mở túi, lấy đồ ra đặt ở trên bàn rồi nói: "Đây là hợp đồng, có thủ tục chính thức, có đóng dấu xác nhận của bọn họ hẳn hoi. Chẳng qua bọn họ chỉ muốn hủy bỏ hợp đồng mà thôi.”

Một vài người cảnh sát đã xem bản hợp đồng và họ thấy quả thật bản hợp đồng rất ổn. Hợp đồng được viết rõ ràng, đóng dấu, ký tên và đầy

đủ mọi thứ.

“Cái này...

“Có lẽ là do bên kia sai rồi chăng?

Lục Tam Phong ngồi xuống, thở dài: “Là bọn họ hối hận muốn nhận cơ hội này lấy lại hợp đồng. Về phần tài khoản bị phong tỏa, ngày mai tôi sẽ fax hợp đồng này qua thì tự nhiên sẽ không bị phong tỏa nữa.”

“Nếu bên kia không thể cung cấp thêm bằng chứng thì trường hợp này nhiều lắm chỉ là một trường hợp tranh chấp. Chúng tôi sẽ trả lời cho bên đó.

“Hãy làm theo sự thật đi.”

Hai người đứng dậy nói với nhau hai câu khách sáo rồi lập tức rời khỏi đó. Hoàng Hữu Danh cầm hợp đồng trên bàn xem qua, sau đó đặt xuống bàn nói: cho cậu chủ động ra trận mà cậu lại làm chuyện này à?

"Hai mươi bốn tỷ, rút hết dòng tiền của ba nhà Trưởng Hồng, công ty đồng Diệc Thần và Từ Quân Doanh. Thời hạn sử dụng lâu nhất của hợp đồng này là ba tháng, đủ để tôi làm việc lớn rồi." Lục Tam Phong hạ giọng nói.

“Cũng may là cậu thông minh, hợp đồng không thành vấn đề. Nếu không cậu sẽ không thoát thân được đầu” Hoàng Hữu Danh mở ngăn kéo, lấy ra một gói thuốc. Ông ta châm một điều thuốc rồi nói tiếp: “Sau ba tháng cậu có kiểm lại được hai mươi bốn tỷ này không?" “Nhất định tôi sẽ không dùng hết số tiền này. Chỉ cần tôi thắng trận tiếp theo, tôi có thể quay về với đồng tiền trên tay” Lục Tam Phong thở dài. Bây giờ công ty điện tử Thủy Hoàn nợ quả nhiều. Trước đây đã nợ sáu tỷ, bây giờ còn nợ thêm hai tỷ bảy, còn nợ Trang Đức Trung mười lăm tỷ.

"Than thở cái gì chứ?" Hoàng Hữu Danh dựa vào ghế và nói: “Cậu đã làm rất tốt rồi.”

“Thiếu tiền, ông nói tôi giàu hay nghèo đây?” Lục Tam Phong thở dài: “Nói tôi nghèo, vậy mà bất cứ lúc nào cũng có thể dùng mười mấy tỷ vạn tiền vốn. Nói tôi giàu, vậy mà tôi lại nợ ngân hàng quần cả đất. "Dù sao thì cậu cũng giàu hơn tôi. Gần đây tôi muốn động vào công ty đồng Diệc Thần. Tôi đã cân nhắc rồi lại chờ đợi, chờ cậu khai chiến sau. Hoàng Hữu Danh trầm ngâm một lúc rồi lại nói: "Ngay sau khi công ty đồng Diệc Thân bị bắt thì hiệp hội đồng đã bãi bỏ họ, đến lúc đó sẽ liên đới đến một số lượng lớn các công ty bao gồm Trưởng Hồng và Panda "

“Cho nên sẽ thế nào đây?”

“Nếu trong thời gian ngắn ngủi, trên thị trường có xảy ra hỗn loạn thì tôi hy vọng cậu có thể ổn định nó. Hoàng Hữu Danh nhìn chăm chăm vào Lục Tam Phong và chờ đợi. Lục Tam Phong nhìn ông ta gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi.”

"Ông dự định khi nào thì bắt đầu?

“Giữa tháng này.

"Vậy không phải mấy ngày nay sao? Tôi cảm thấy được ông rất có lòng tin.”

Lục Tam Phong cười toe toét, bây giờ anh đã đủ tự tin để đánh bại tất cả các thương hiệu nội địa trên thị trường.

Hai người trò chuyện với nhau rất nhiều, từ môi trường thị trường đến chính sách quốc gia. Hai mắt của Hoàng Hữu Danh sáng lên khi nghe một số ý tưởng mà Lục Tam Phong đưa ra, thậm chí còn khiến ông ta cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

Đặc biệt là khi nói đến việc mở cửa thị trường, Lục Tam Phong không thể ngừng nói, cho đến khi anh cảm thấy vẻ mặt khiếp sợ của Hoàng Hữu Danh.

"Lục Tam Phong, trình độ học vấn của cậu là gì?”

“Tôi tốt nghiệp tiểu học." Giọng nói của Lục Tam Phong có phần không tự tin.

“Mấy thứ này đều là tự cậu quan sát được à?” "Tất cả đều là nghe người ta nói, còn có đọc báo và xem tin tức." Lục Tam Phong vội vàng bịa chuyện.

“Cậu đó, chẳng qua là bằng cấp quá thấp.” Hoàng Hữu Danh thở dài tiếc nuối nói: "Nếu như cậu có bằng cấp cao, nhất định tôi phải đem nhân tài như cậu đường đường chính thức phục vụ nhân dân.

Lục Tam Phong nghe xong, vội vàng xua tay nói: “Tôi không thích hợp, tôi thích hợp làm nhân dân được phục vụ thôi.”

“Đừng nói lung tung nữa, thời gian không còn sớm nên cậu về đi.” Hoàng Hữu Danh đứng dậy, cầm áo khoác khoác lên người.

Ngày hôm sau, tất cả các tờ báo đều tuyên truyền rầm rộ hai điều. Thứ nhất là tập đoàn Trưởng Hồng bị lừa đảo hai mươi bốn tỷ và họ đã gọi cảnh sát ngay trong đêm. Thứ hai là Lục Tam Phong, chủ tịch của công ty điện tử Thủy Hoàn, người đã mất tích trong thời gian một tháng đã trở lại.

Khi mọi người nhìn thấy hai mẩu tin tức này, điều đầu tiên họ nghĩ là công ty điện tử Thủy Hoàn vẫn chưa phá sản sao?

Một thời gian trước đây thành phố xôn xao bàn tán, nhiều người nghĩ rằng công ty điện tử Thủy Hoàn đã đóng cửa. Tuy nhiên, bây giờ có tin tức cho biết Lục Tam Phong sẽ chủ động tấn công sau khi trở về. Người ta nói rằng anh đã mang theo một số tiền lớn và sắp gây ra một cơn bão đẫm máu khác trong ngành công nghiệp truyền hình.

Vào buổi trưa, thông tin Trưởng Hồng bị lừa hai mươi bốn tỷ đã được làm rõ trên các tờ báo. Tồn Hùng Cường đã trực tiếp gặp gỡ các phóng viên và nói rằng đây chỉ là tin đồn, mọi thứ ở Trưởng Hồng đều ổn định và không bị lừa gạt. Có thể là thời gian trước đây họ đầu tư vào tài nguyên than đá nên đã dẫn đến việc giới truyền thông làm quá chuyện này lên như vậy.

Họ kiên quyết không thừa nhận

đã bị lừa.

Ngoài ra, Tôn Hùng Cường nói rằng ông ta đã giải trình và báo cáo với ủy ban tài sản nhà nước của tỉnh và cuối cùng đã có bài phát biểu trước các phóng viên về sự hiểu biết của ông ta về ngành sản xuất hiện tại.

Sự trở lại của Lục Tam Phong là một cú sốc cho toàn bộ ngành sản xuất và nhiều người đã biết rõ hơn về Trưởng Hồng.

Tiêu Nhất Bính lật xem tờ báo

của hôm nay. Từ sáng đến trưa đối với anh ta mà nói, đơn giản chỉ là quá trình rơi từ tầng một xuống tầng mười tám của địa ngục.

Lục Tam Phong đã trở lại sao?

Trưởng Hồng bị lừa sao?

Hết tin tức này đến tin tức khác khiến anh ta không chịu nổi. Doanh thu tháng này liên tục giảm, từ mức doanh số tháng cao nhất là năm vạn chiếc xuống còn chưa đến một vạn chiếc.

Số tiền mà công ty điện tử cao cấp Ân Phàm mang về từ nước ngoài gần như đã dùng sạch sẽ.

Suốt ngày hôm đó, nhiều tin tức khác nhau trong ngành bùng nổ và thậm chí tin đồn về việc Trưởng Hồng bị lừa còn được thổi mạnh hơn. Lục Tam Phong đã cung cấp hợp đồng cho ngân hàng và số tiền bị đóng băng đã nhanh chóng được giải ngân. Số tiền đó sẽ nhanh chóng được chuyển tới công ty điện tử Thủy Hoàn vào ngày mai.

Có hai cuộc họp vào buổi sáng để hoàn thiện kế hoạch tiếp thị và bốn cuộc họp vào buổi chiều để phân loại phương tiện vận chuyển, sản phẩm, trợ cấp và phân tích thị trường.

Họ sẽ giảm giá ti vi màu hai mươi bảy inch xuống còn sáu mươi nghìn, đây sẽ là mức giá càn quét thị

trường. Mặc dù mỗi lần trợ giá cao tới sáu mươi nghìn nhưng Lục Tam Phong cảm thấy rằng một khi thị trường độc quyền bị phá vỡ thì giá cả của những nguyên liệu thô có giá trị cao như hợp kim đồng sẽ lao dốc không phanh.

Việc thị trường hóa giả đồng nguyên liệu chắc chắn sẽ khiến giá các nguyên liệu thô khác lao dốc. Lúc đó rất nhiều chi phí sẽ bị đội lên, trong đó có lợi nhuận.

Với một số thay đổi về bố cục trong thị trường thiết bị đầu cuối, nhiều công ty cảm thấy rằng công ty điện tử Thủy Hoàn sẽ có những bước chuyển mình lớn tiếp theo. Cho nên rất nhiều công ty đã âm thầm chuẩn bi.

Năm một chín chín mốt, vào ngày mười bảy tháng năm, Waypod đã triển khai các hoạt động xúc tiến bán hàng tại một ngàn sáu trăm bảy mươi hai điểm tiêu thụ ở ba tỉnh cùng một lúc. Cùng ngày, nó đã được đưa vào tuần san sống địa phương” và bản tin giữa trưa tại địa phương.

Chu Hoài Đông đã tổ chức một cuộc họp báo và trong cuộc họp anh ta đã nói rằng lần này sẽ phá vỡ mức giá thấp để những người bình thường có thể xem được ti vi.

Ngày hôm sau, Skyworth, Panda, Konka và TCL làm theo và một cuộc chiến về giả đã bắt đầu.

Mãi đến ngày thứ ba, Trưởng Hồng mới thông báo giảm giả nhưng năm nay chỉ giảm mười lăm nghìn.

Lúc nào đèn đuốc trong nhà xưởng cũng sáng trưng, máy móc hoạt động không ngừng 24/24. Tất cả công nhân làm việc theo ba ca, các xe tải thi nhau nườm nượp lái xe chở hàng ra khỏi nhà máy.

Sản lượng tiêu thụ ba nghìn năm trăm chiếc mỗi ngày đã là trạng thái cao nhất về năng suất của toàn bộ nhà máy.

Tiêu đề của tờ Nhật Bảo Đời

Thường là: Sự cạnh tranh khốc liệt của ngành công nghiệp tivi là có lợi cho dân chúng. Chúng tôi khuyên bạn nên sử dụng tivi màu hai bảy inch của hãng Waypod.

Tuần báo quan sát thì viết như sau: Sức chịu đựng Trưởng Hồng là không đủ. Liệu ông lớn của sản phẩm nội địa có giữ được vị trí của họ không, e rằng vẫn còn chưa rõ.

Dường như nhà máy đã lấy lại được sức sống trước đây. Các biểu ngữ trước cổng sẽ được thay đổi mỗi ngày và hàng ngày những người trong bộ phận tiếp thị sẽ treo các số liệu bán hàng ở cửa. Đây là vinh quang của họ.

"Ngày hôm qua đã tiêu thụ hơn

một vạn cái.”

Lục Tam Phong nhìn vào số liệu này thì anh biết ngày hôm qua anh đã lỗ sáu trăm triệu, tương đương với việc trong một ngày mất đi một nhà máy nhỏ. Đối với các công ty khác cũng vậy, họ cũng ráng chịu đau, ai không nhịn được thì chết trước.

Trong ba tỉnh này, Waypod đã sát phạt điên cuồng rồi.

Trong phòng họp, trên gương mặt mọi người đều có vẻ mệt mỏi nhưng trong ánh mắt lại ánh lên vẻ phần khích. Chu Hoài Đông cầm bản báo cáo trên tay và đọc: “Trong bảy ngày, số liệu bán hàng là hơn tám mươi bốn nghìn bốn trăm chiếc. Tất cả hàng hóa trong kho đã được thanh lý hết. Tình hình hiện tại là chúng ta không thể sản xuất được. Ngày nào cũng bản ra ba nghìn năm trăm cái.”

Giám đốc sản xuất vội vàng nói: “Tổng giám đốc Lục, chúng ta đang bán hàng tại đại lý. Trong thời gian này, việc sản xuất vẫn đang được tiến hành. Vì vậy, số liệu không đến chín mươi nghìn cái nên sẽ không giản đoạn. Hơn nữa thực sự chúng ta đang ở giới hạn sản xuất rồi."

Lục Tam Phong liếc nhìn danh sách hỏi: “Một số nơi bắt đầu hết hàng rồi sao?”

"Một số thị trấn và làng mạc đã bắt đầu hết hàng hóa, giao thông đi lại không thuận tiện và chi phí vận chuyển hàng hóa cũng cao.

“Cố gắng phối hợp giúp đỡ họ đi. Nếu không có phương tiện vận chuyển hàng hóa thì không ai có thể làm được." Lục Tam Phong đặt bản danh sách trong tay xuống, hỏi: “Còn tình hình tiêu thụ hàng hóa của các công ty khác thì sao?"

“Tại ba tỉnh này, doanh số bán hàng của chúng ta hoàn toàn dẫn đầu. Đặc biệt là ở Giang Mạn, nơi thị phần của chúng ta đã đạt tới bốn mươi sáu phần trăm." Chu Hoài Đông nói chuyện với vẻ rất hào hứng: “Hoàn toàn áp đảo được đám đông.

Thị phần này đã nằm trong tầm nhìn của Lục Tam Phong, anh cần nhắc một lúc rồi hỏi: “Nhà máy của Tiêu Nhất Bính thế nào rồi?”

“Sắp sụp đổ rồi. Nghe nói tháng trước mua được khoảng mười nghìn chiếc, nhưng giờ chỉ còn vài trăm chiếc"

Sắp sụp đổ rồi sao?

Lục Tam Phong cười khẩy, anh còn định nhằm vào Tiêu Nhất Bính một đòn. Vậy mà không ngờ rằng anh

chapter content


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.