Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài

Chương 30: Chap-30




Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài - Chương 30​

Nhậm Thiên Bác bật cười, vỗ vai Lục Tam Phong nói: “Ông chủ Lục có thể cho mười tám đồng, thật táo bạo!”

Lời nói đã nói ra rồi, mười tám đồng thì mười tám đồng, hôm nay chiết khấu này ông ta nhất định không dám tăng thêm, có thể kiếm một ngày thì kiếm một ngày, có điều từ lời nói của ông ta nghe ra được, chuyện có chút không tốt lắm.

“Đầu To!” Lục Tam Phong gọi Đầu To qua nói: “Chú ý nhiều hơn, e rằng hôm nay không yên rồi.”

“Hiểu rồi!”

Thời gian một ngày ổn định, các chuyến hàng diễn ra suôn sẻ, tuy nhiên chất lượng trái cây giảm nhẹ, lượng hàng tăng nhưng lợi nhuận giảm, khi mặt trời lặn, lợi nhuận đã giảm từ hơn ba triệu trong thời kỳ cao điểm xuống năm trăm tám ngày hôm nay.

Số tiền trong tay Lục Tam Phong đã gần bảy mươi lăm triệu, số tiền đó đủ để anh ta xây dựng một nhà máy mới, dù không kiếm được một xu sau này thì bồi Nhậm Thiên Bác chơi cũng không thành vấn đề.

Buổi tối mọi việc đã được thu xếp xong, Lục Tam Phong mua rau rồi vội vàng về nhà, Giang Hiểu Nghi thay một bộ váy mới và đi giày cao gót, lộ ra vẻ yêu kiều, có thể cảm thấy gần đây càng ngày càng nữ tính.

Trên gương mặt nụ cười càng nhiều hơn, thậm chí có chút rạng rỡ.

Đang ăn cơm, Lục Tam Phong nói muốn mua TV, Giang Hiểu Nghi thuyết phục anh bớt tiêu pha đi, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.

“Ngô Nhân Vũ lại đến nữa?”

Lục Tam Phong âm thầm cau mày, đây không phải là chuyện thường ngày, vừa định nói thì ngoài cửa vang lên một giọng nói của Đầu To: “Anh Phong, anh có ở nhà không? Xảy ra chuyện rồi.”

Lục Tam Phong thấp thỏm trong lòng, thầm kêu không ổn, vội vàng mở cửa, Đầu To thở phì phò hét lên: “Có người đập phá xưởng của chúng ta, còn định đánh người.”

“Ai?”

“Em không biết, nói là trong giang hồ, muốn thu phí. Chưa đợi em nói xong, liền dùng gậy đập tới, đánh người ta.” Đầu To lo đến muốn khóc.

“Làm sao bây giờ?” Giang Hiểu Nghi nhất thời hoang mang lo sợ.

“Tôi đi xem một chút.” Lục Tam Phong nói, vừa định đi ra ngoài.

“Đừng đi, nếu bị đánh thì sao?” Giang Hiểu Nghi túm lấy anh không cho rời đi.

“Không sao đâu, em khóa cửa ở nhà, ai gõ cửa cũng không mở.” Lục Tam Phong xoay người rời đi, Giang Hiểu Nghi chưa trải qua biến cố lớn nào. Cô lo lắng đến mức cơm cũng không ăn vào, ôm Như Lan ngồi lên giường, trong lòng không ngừng cầu nguyện cho anh bình an vô sự.

Lục Tam Phong đi xuống lầu, nói với Đầu To: “Lên xe!”

“Anh Phong, đó chắc là người mà Nhậm Thiên Bác tìm tới, đập hết máy móc, chai lọ rồi. Hay là tìm người đi qua đi. Chị dâu lo lắng cũng có lý.” Đầu To ngồi ở ghế sau nói.

“Đầu To, cậu nhớ kỹ, anh Phong không phải người tốt. Về phần một hai tên côn đồ đã dọa tôi sợ phải lùi bước thì tôi cũng không cần mở nhà máy nữa, về nhà giặt tã là được.”

Nói xong, anh vặn ga phóng đi.

Nhà xưởng xập xệ, dây điện bị cắt, công nhân tập trung thành đống, qua ánh trăng có thể thấy kính vỡ tan tành, vỏ lon đập bể, nước la liệt khắp sàn nhà.

“Ông chủ Lục đến rồi!”

“Ông chủ Lục, phải xử lý sao đây?” Lục Tam Phong đậu xe máy hỏi: “Bọn chúng đâu?”

Hàn Dương bước tới nói: “Chạy rồi, đập vỡ công tắc nguồn điện rồi chạy đi. Không tìm thấy người.”

“Không ai bị thương chứ?”

“Không có!”

“Mọi người đóng đinh lại cửa ra vào, nối điện, thu dọn đồ đạc về nhà. Tối nay vẫn sẽ tính lương” Lục Tam Phong ra lệnh.

“Vậy ngày mai có làm việc không?”

Lục Tam Phong đi vào trong, cầm đèn pin xem xét, máy đóng gói đã bị hư hỏng, muốn sửa chữa loại máy nhập khẩu này, nhất thời cũng không tìm được người có thể sửa chữa.

“Mọi người yên lặng một chút, máy đóng gói hỏng rồi, xưởng này không mơ tiếp được, nếu muốn tiếp tục đi theo tôi, thì hãy trở về chờ tôi một tuần. Loại này xưởng nhỏ quá nhỏ, tôi sẽ thành lập một nhà máy lớn, đến lúc đó có thể trực tiếp đến làm việc. Còn nếu muốn tiền lương, thì hãy đến vào sáng mai.”

Đám đông bàn tán xôn xao, đa số là đòi lương, giờ còn khất lượng nhiều lắm, không ai dám tin tưởng.

Công nhận đã giải tán hết rồi, nhìn đống hỗn độn bên trong, Đầu To có chút nản lòng ngồi xổm trên mặt đất, còn muốn làm thêm mấy năm, bây giờ mới bao lâu đã xong rồi Hàn Dương bước tới nói: “Ông chủ Lục, tôi muốn theo anh đến nhà máy mới!”

Lục Tam Phong gật đầu hỏi: “Ở đây đảm lưu manh nào có tiếng nhất?”

“Anh Phong, anh định làm gì?” Đầu To cảm thấy có gì đó không ổn.

“Đập cái quầy hàng của tôi đâu dễ như vậy. Hôm nay đến đập, ngày mai tôi sẽ xây nhà xưởng mới, muốn làm ăn thì trước hết phải làm cho mấy tên trộm cắp này kinh sợ đã, mặc kệ có người cho họ bao nhiêu tiền, đều phải suy tính cho tôi.”

Trong lời nói của Lục Tam Phong mang theo khí lạnh, tuy rằng bình thản nhưng lại khiến Đầu To và Hàn Dương cảm thấy sống lưng lạnh toát, trong mắt hai người, Lục Tam Phong là một người hay cười, rất dễ nói chuyện.

Nhưng lúc này lộ ra một mặt tàn nhẫn, khiến cho hai người đều có chút rùng mình.

“Tôi biết là có một tên gọi là Chó Điên, trong đám phú ông, ai cũng nể mặt anh ta.” Hàn Dương nói.

Lục Tam Phong gật đầu, dụi tàn thuốc, đứng dậy nói: “Hai người, trở về nghỉ ngơi sớm đi.”

“Anh Phong, anh định làm gì?” Đầu To nhìn chằm chằm Lục Tam Phong, nói: “Anh đừng đi, những người đó rất tàn nhẫn. Đánh nhau sẽ mất mạng mất”

“Đúng vậy, đã thành thế này rồi.” Hàn Dương cũng thuyết phục.

“Haha!” Lục Tam Phong mỉm cười: “Trong hàng ngũ dân đen thấp cổ bé họng, kẻ hung ác chân chính vẫn là thương nhân, hai người về nhà ngủ đi.”

“Em sẽ đi cùng anh! “

“Tôi cũng đi. Có chuyện gì còn có thể giúp đỡ lẫn nhau.”

Lục Tam Phong không nói nhiều, ba người cưỡi xe máy thẳng đến trung tâm thành phố, Đại Phú Ông là một vũ trường, vũ trường bây giờ tương đương với hộp đêm sau này, rất hỗn loạn và đắt đỏ.

Không giống như vũ trường nhiều năm sau đó, trong vũ trường nhảy một điệu disco khiến cho không biết bao người nhà ta cửa nát.

Đã mười giờ tối, cả thành phố chìm trong giấc ngủ, chỉ có chỗ này là còn tiếng nhạc khiêu vũ sôi động, ánh đèn rực rỡ và những bước nhảy tuyệt vời khiến nơi đây trở thành một nơi tốt để che giấu chuyện xấu.

“Ông chủ, nhảy không!”

“Nhảy một cái đi!”

Liên tục có vũ nữ mời gọi, Lục Tam Phong không ngừng khoát tay, những người bình thường căn bản không dám tới, khiêu vũ với những cô gái đó cũng phải mất mười lãm đồng.

Đầu To cùng Hàn Dương đều trợn mắt ngoác mồm, tối nay nhất định là được mở mang tầm mắt, thậm chí còn cảm thấy Lục Tam Phong thường xuyên tới đây, biểu hiện của anh như đã quá quen đường.

Thật ra kiếp trước anh cũng là hoàng tử hộp đêm.

Các cô gái khiêu vũ đứng hoặc ngồi, đúng đầu có một phụ nữ khoảng bốn mươi, vừa hút thuốc, vừa cười nói, Lục Tam Phong bước đến gần bà ta, nhìn chằm chằm vào bà ta bắt đầu đánh giá.

“Cậu nhìn tôi làm gì? Bao nhiêu cô gái xanh non thì không nhìn, đi nhìn một bà già làm gì?” Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn Lục Tam Phong, có phần bất mãn.

“Tôi đang tìm người.”

“không biết!”

“Tôi đang tìm Chó Điên, anh ta ở đâu?”

“Cậu tìm anh Cẩu? Cậu là ai?” Người phụ nữ đánh giá Lục Tam Phong một lượt “Tôi là anh trai của anh ta!”

Với tên tuổi của Chó Điên bên ngoài, ai mà sợ hãi khi trước mặt anh ta, Đầu To thật hâm mộ Lục Tam Phong, bất kể lúc này, anh đều có thể bình tĩnh sáng suốt, không luống cuống chút nào, giống như thật vậy.

“Cứ nói cho tôi biết anh ta đang ở đâu. Hôm nay tâm trạng tôi không tốt, chọc giận tôi thì hậu quả chính bà chịu.” Lục Tam Phong nói xong, lấy ra một điều thuốc, nhét vào miệng, hành động rất ngầu.

“Ấy đều là người một nhà, đừng tức giận.” Bà ta cười nói: “Ta sẽ nói với anh Cẩu, Xuân Yến, Mỹ Lệ, tiếp anh trai!”

Hai người phụ nữ mảnh mai, trang điểm đậm gật đầu, liếc mặt đưa tình tiến về phía Lục Tam Phong.

“Cút xa một chút!”

Xuân Yến và Mỹ Lệ bị dọa đến không dám bước lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.