Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài

Chương 28: Chap-28




Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài - Chương 28​

Hôm nay là ngày kinh doanh kém nhất kể từ khi xưởng bắt đầu đi vào hoạt động sản xuất, các công nhân ca đêm đã đến đông đủ, ngơ ngác nhìn hàng hóa chất đống.

Hàn Đông vẫn là người tương đối có trách nhiệm, bước đến chỗ Lục Tam Phong nói: “Ông chủ, thật sự không ổn rồi. Để nhân viên ca đêm nghỉ ngơi đi, tồn nhiều hàng như vậy, sợ không bán được.”

“Không được, tiếp tục sản xuất, hoa quả đã đặt, để đó thì sẽ hỏng mất.” Lục Tam Phong ra hiệu cho Đầu To, anh ta bước tới nói: “Sáng mai, đổi thành chiết khấu mười hai đồng, tối nay thả tin, ai tới thì trực tiếp chấy lên xe.

Hai ngày trước, số tiền chiết khấu này là điều bọn họ không dám nghĩ tới, nhưng bây giờ bọn họ không còn cảm thấy ngạc nhiên nữa, cho dù có trở thành mười lăm, mười tám đồng cũng như thế.

Sau khi dặn dò xong, những người làm ca đêm bắt đầu làm việc, Lục Tam Phong chuẩn bị về nhà thì Nhậm Thiên Bác lái xe ngang qua, tốc độ rất chậm, ông ta nhìn những người bán hàng rong đang tốp năm tụm ba quanh đó thì khỏe mỗi nhếch lên một nụ cười.

Lục Tam Phong cũng trông thấy ông ta, không có phản ứng, cưỡi xe máy phóng về nhà.

Nhậm Thiên Bác đạp chân ga theo sau, Lục Tam Phong vội vàng giảm tốc, sợ lỡ như ông ta tạo ra một trận tai nạn ngoài ý muốn thì coi như xong.

Trên thị trường hiện tại, nếu không phải cạnh tranh khốc liệt thì vẫn có lãi sáu chục, chín chục triệu, thế nhưng số tiền đó đủ để khiến một người bình thường phát điên.

“Ông chủ Lục về nhà a?”

“Đúng vậy, ông chủ Nhậm hẳn không cần tiền rồi, lái xe tốn xăng đấy.”

“Hôm nay anh cũng đã nhìn thấy. Chỉ cần tôi dùng sức một chút, anh sẽ không chịu nổi. Trước kia anh kiếm lợi hai triệu mốt, hai triệu tư, hôm nay có ba trăm nghìn sao? Sợ là không đủ cả tiền vốn rồi nhỉ?”

Nhậm Thiên Bác chậm rãi nói: “Người trẻ tuổi, kiếm đủ rồi thì phải biết thỏa mãn.”

“Thỏa mãn?” Lục Tam Phong nhìn ông ta, cười khẩy nói: “Ông mới nên hiểu thỏa mãn, lái xe hơn sáu mươi triệu, có được nhà máy thực phẩm, thế mà còn đoạt bát cơm của nhà xưởng nhỏ như tôi, rốt cuộc ai mới là người không biết thỏa mãn?”

“Được lắm, không nhìn ra là rất nhanh mồm nhanh miệng.” Nhậm Thiên Bác không giận mà nói: “Tiền của tôi có thể đè chết anh, anh dám cho bọn họ mười hai đồng, tôi sẽ dám cho mười lăm đồng.”

“Ông nhiều tiền, muốn cho bao nhiêu thì cho, lái xe nói chuyện phiếm với ông rất không an toàn, tôi về nhà trước.” Lục Tam Phong vặn tay ga, phóng đi.

Nhậm Thiên Bác lại đạp chân ga đuổi theo, hô lên: “Đừng có lấy trứng chọi đá, sẽ chỉ làm cho lợi của anh đều bỏ đi theo thôi, phải nghe lời khuyên.”

“Tôi thực sự muốn thử xem, lấy trứng chọi đá thì thế nào, có điều lí do thoái thác của ông đem đi thuyết phục đối thủ cạnh tranh này thật là tiết kiệm tiền, như này đi, ông nói với tôi, cho tôi một nghìn rưỡi, bảo tôi rời đi, cái này dùng tốt hơn đấy.”

Nhậm Thiên Bác không ngờ nói vài câu đã bị Lục Tam Phong cho nghẹn họng, người này đúng là tảng đá trong hầm cầu, vừa cứng vừa thổi, đấu khẩu cũng không chiếm được tiện nghi gì.

“Không nói nhảm với anh nữa, về nhà chăm sóc cho vợ con đi, tối đi ngủ nhớ đóng kỹ cửa.” Nhậm Thiên Bác nói xong thì lái xe bay đi, để lại khói bụi mù mịt.

Lục Tam Phong không nhìn được con đường phía trước, liền dừng xe lại, vẻ mặt trở nên u ám, vừa rồi ông ta đang uy hiếp mình.

Giữa trưa, Ngô Nhân Vũ về, đang nói khoác với bốn người dưới lầu, Lục Tam Phong sắp không xong rồi, còn Ngô Nhân Vũ anh ta thì sắp được phất lên.

Còn nói khoác là mình sắp làm lãnh đạo trong nhà xưởng Vạn Nguyên, quản rất nhiều người dưới tay.

Không chỉ Ngô Nhân Vũ vênh váo, đảm người còn phát hiện tối qua Hà Diễm Ly không về, xế chiều hôm nay thì quay lại, xách bao lớn bao nhỏ, quần áo trên người cũng đổi mới, xem xét thì không rẻ.

Mà đồ mua giống hệt Giang Hiểu Nghi, đám người líu ríu bàn luận, thủ tiết nhiều năm, cuối cùng có thể dính vào ông chủ rồi.

Trên bàn ăn của gia đình Ngô Nhân Vũ có thịt đầu lợn, một chai rượu trắng và thịt ba chỉ xào, ông Ngô đưa một miếng thịt đầu lợn vào miệng nhai kỹ rồi nói: “Con trai, con quá quan tâm đến ả quả phụ họ Hà rồi đấy, có tiền rồi thì phụ nữ nào mà không có?”

“Ba, con biết, đạo lý này con hiểu, con phải cố gắng đi theo ông chủ Nhậm!” Ngô Nhân Vũ nhấp một ngụm rượu, sắc mặt có chút hung dữ, vội vàng ăn một miếng lại nói: “Mẹ kiếp, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, bây giờ đến lượt ông đây, xem nó còn lợi hại cỡ nào được nữa!”

“Con à, ba không nghĩ con cũng đừng ép Lục Tam Phong quá. Ba cảm thấy nếu ông chủ Nhậm mà đánh ngã Lục Tam Phong thì con cũng vô dụng. Con phải hiểu rõ.”

“Tại sao ba vẫn gọi con trai ba là chó săn vậy?”

Lục Tam Phong lái xe máy về, cất xe ở nhà lão tam. Khi anh đi ngang qua, đám đông đang lầm bầm nháy mắt im lặng, ánh mắt của họ ít nhiều rơi vào anh.

Lục Tam Phong cười lạnh một tiếng, trên đời này ai cũng thế, trước kia anh là lưu manh, khi gặp ai cũng coi anh là trò cười, gặp mặt còn hỏi một câu, bây giờ anh giàu có rồi thì lại thành kẻ cô đơn, nghĩ cũng buồn cười.

Giang Hiểu Nghi đã tan làm về nhà, cô đang bận rộn trong nhà bếp, mùi thức ăn thoang thoảng, Như Lan ngồi trên giường chơi đồ chơi. Khi Lục Tam Phong vào cửa, cô bé vui mừng trèo ra khỏi giường, hô lên: “Ba về rồi!”

“Về rồi sao!”

“Rửa tay rồi chuẩn bị ăn cơm.” Giang Hiểu Nghi ló đầu ra ngoài nói.

Trên bàn ăn, Giang Hiểu Nghi lại nói đến mấy chuyện trong tòa nhà hôm nay, cô khẽ liếc nhìn Lục Tam Phong nói: “Hà Diễm Ly mua một bộ váy giống hệt của em rồi đi loanh quanh. Nghe nói dính được vào ông chủ lớn, đoán chừng là tuyệt vọng với anh rồi.”

“Tôi không có tâm tư với cô ta, em đoán mò gì vậy?”

“Cái tên Ngô Nhân Vũ kia gần đây ngày càng quá đáng, đi khắp nơi đồn rằng nhà máy của nhà mình sắp đóng cửa.”

“Đừng để ý, nếu thật sự không được, chúng ta liền ở nơi khác sống.”

Lục Tam Phong cũng muốn mua một căn nhà, nhưng tiếc là hiện nay không có nhà thương mại, chỉ có nhà ở cho công nhân viên chức hoặc tự xây, đến đầu những năm chín mươi mới xuất hiện nhà thương mai.

Ăn cơm tối xong, Lục Tam Phong dỗ Như Lan đi ngủ, Giang Hiểu Nghi đang rửa bát, Lục Tam Phong cảm thấy có chút buồn chán, nghĩ muốn mua TV, để có cái xem.

Giang Hiểu Nghi rửa bát, có chút lợ đễnh quay đầu lại nhìn Lục Tam Phong, kể từ bữa tối vừa rồi, đãi ngộ của cô trong nhà máy điện tử đã hoàn toàn thay đổi.

Đôi khi Vương Lan sẽ khách khí nói với cô vài câu, người giám hay gây chuyện trước đó cũng trở nên lịch sự, cô biết rằng tất cả những điều này là nhờ Lục Tam Phong.

Có vài cô em gái hay ngồi nói chuyện phiếm, đàn ông của bọn họ, một khi giàu lên sẽ thay lòng đổi dạ, bảo Giang Hiểu Nghi phải chú ý hơn, đừng để anh ta tìm tình nhân bên ngoài, cuộc sống vợ chồng phải hòa thuận.

Giang Hiểu Nghi cười cho qua, hài hòa? Hai người kết hôn lâu như vậy còn chưa động phòng, lúc đầu là bởi vì anh không nên thân, nhưng bây giờ Lục Tam Phong còn tốt hơn đa số đàn ông khác.

Nhưng anh ấy cũng không chủ động, lẽ nào một người phụ nữ như mình lại đi chủ động?

Hoặc là anh đã có phụ nữ bên ngoài, với số tiền hiện tại của anh, cho dù không có Hà Diễm Ly thì cũng sẽ có Lý Diễm Ly, Trương Diễm Ly.

Trong lòng cô trở nên rối bời, trước đây cô cầu trời phật, cầu bồ tát phù hộ độ trì cho người đàn ông của mình tốt hơn, bây giờ lại có chuyện lo lắng khác, sau khi rửa bát xong cất đi, cô hít một hơi thật sâu, quyết định vẫn là mình chủ động đi. Họ đã kết hôn cũng lâu lắm rồi.

Sau khi sửa sang lại quần áo một chút, đây là bộ mua ngày hôm qua, chắc chắn là rất xinh đẹp rồi, cô bước ra khỏi bếp, nhìn Lục Tam Phong hỏi: “Như Lan ngủ chưa?”

“Xuỵt!” Lục Tam Phong gật đầu.

“Vậy… chúng ta cũng nghỉ ngơi sớm đi.”

Giang Hiểu Nghi có chút ngượng ngùng đi đến bên giường Lục Tam Phong, vừa mới chuẩn bị lên tiếng thì bên ngoài vang lên một trận đạp cửa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.