Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài

Chương 168: Chap-168




Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài - Chương 168: Rất đơn giản chính trực​

Lời nói của Miêu Thiên Vũ như tát một bạt tai vào mặt Lục Tam Phong, những học sinh có mặt ở đó cũng bắt đầu cười nhạo, mặt đầy vẻ khinh thường. Kim Ngọc Anh cũng nhìn chằm chằm Lục Tam Phong, ánh mắt cô ta như đang hỏi anh, rốt cuộc anh đã chuẩn bị cái gì, nếu anh nói dối, tối nay sẽ trở thành trò cười thật sự.

Kim Ngọc Anh chưa kịp há mồm hỏi, Hàn Thiên Nguyệt đã bước về trước, nói: “Nếu có thể chọn được tất cả trong hoạt động này, vậy thì để tôi chọn trước đi.

Hàn Thiên Nguyệt bước ra khiến mọi người không ngờ được, ngay cả Miêu Thiên Vũ cũng kinh ngạc mấy phần, sau khi phản ứng lại, thẹn quá hóa giận, hôm nay anh ta cổ ý bố trí chuyện này là vì muốn sỉ nhục Lục Tam Phong, vậy mà bây giờ Hàn Thiên Nguyệt muốn chọn người khác. “Cô muốn làm gì?” Miêu Thiên Vũ âm trầm nói. “MC đã nói rồi, chọn ai cũng được, tôi cảm thấy anh không xứng với tôi. Hàn Thiên Nguyệt nhẹ nhàng nói.

Cô ta vừa dứt lời, tất cả mọi người ồ lên, bọn họ nhìn cô ta với vẻ không thể tin được, cô ta điên rồi à, cả lớp ai cũng biết cô ta theo đuổi Miêu Thiên Vũ, bây giờ trong tình huống này mà cô ta lại làm như vậy, khác gì sỉ nhục anh ta? “Cô nói cái gì?” Miêu Thiên Vũ nghi ngờ mình nghe lầm, trợn mắt nhìn cô ta, quát to: “Ông đây không xứng với

CÔ?" “Đúng vậy, anh nhìn lại anh đi, anh có tư cách ở bên cạnh tôi à? Nói thật, ban nãy lúc khiêu vũ với anh, tôi không dám nhìn anh, sợ nên cơm đêm trước ra, chẳng phải là có mấy đồng tiền dơ bẩn à, suốt ngày kiêu căng trong trường, anh có giỏi thì ra xã hội mà kiêu ngạo đi kìa, e rằng sẽ bị người ta đánh gãy chân!”

Hàn Thiên Nguyệt mở hết công suất, lời nói cực kỳ đanh đá.

Người có mặt ở đây lặng ngắt như tờ, đám người Nghiêm Quốc Kiên đứng ở bên khác đã choáng váng rồi, Miêu Thiên Vũ có cảm giác ngực mình hơi đau, anh ta chưa từng nghĩ tới cái cô gái vẫn luôn lấy lòng mình lại nói chuyện ác liệt với mình như thế. “Hàn Thiên Nguyệt, cô chết chắc rồi, ông đây sẽ xử cô, tôi nói cho cô biết, cô tiêu rồi!” Miêu Thiên Vũ tức giận đến mức mặt tái tím. “Ha ha, tôi chết chắc rồi? Anh làm gì được tôi? Tìm người đánh tôi? Hay là kéo họ hàng anh đến đây? Tôi nói cho anh biết, tôi không cần tiền của anh, anh chỉ là rác rưởi thôi, một con giòi bọ có tiền! Đáng thương nhất là tiền của anh còn không nhiều bằng người khác, tôi nói toạc ra cho anh biết, tổng giám đốc Lục mới là đàn ông thật, anh chỉ là một cái trứng mềm thôi!” "O!"

Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Lục Tam Phong, trò hề đêm nay rất đỉnh, rất bất ngờ. “Tổng giám đốc Lục? Anh ta?” Miêu Thiên Vũ mỉm cười, há mồm nói: “Cô đừng để bị lừa, đó chỉ là một tên mặt trắng đần độn ăn chực thôi, nhưng mà hôm nay cô đã xé rách da mặt rồi, tôi đây cũng sẽ nói cho cô biết, ông đây chơi cô chán rồi, cút đi!” “Anh!” Vẻ mặt Hàn Thiên Nguyệt âm u dữ tợn, cô ta hít sâu một hơi rồi nói: "Anh xứng à, tôi nói cho anh biết, tài sản của tổng giám đốc Lục hơn trăm tỷ, tiếp xúc với những doanh nhân có quyền, thứ đồ như anh, người ta khinh thường tính toán với anh đấy, anh còn tưởng mình giỏi lắm à, hừ, rác rưởi!”

Miêu Thiên Vũ tức giận xanh mặt, nghiến răng nói: “Mẹ nó cô được lắm, tôi chống mắt chờ!” “Xem mẹ anh à? So tiền không được, so địa vị, anh cũng chỉ là một tên vô dụng, ngay cả mặt mũi cũng xấu hơn người ta, còn giễu võ giương oai trước mặt tôi!” Hàn Thiên Nguyệt bước lên trước nhìn Miêu Thiên Vũ, lập tức giơ tay tát anh ta, khiến Miêu Thiên Vũ ngơ ngác, mọi người ở đây cũng mờ mịt, cô ta ra tay luôn à? “Đệch con mẹ cô.” Khi Miêu Thiên Vũ hoàn hồn, bèn xông lên đánh, Hàn Thiên Nguyệt là người thông minh, đánh xong là lùi về sau ngay, đối phương lao về phía Lục Tam Phong.

Miêu Thiên Vũ nghiến răng ken két nhìn Lục Tam Phong, lao đến đánh. Trong hơn một năm này, Lục Tam Phong cường tráng hơn nhiều, hơn nữa anh còn có thói quen luyện tập thể hình, thân thể hơn hai mươi tuổi càng khiến anh tự tin, dĩ nhiên là hơn hẳn tên nhị thế tổ Miêu Thiên Vũ này.

Miêu Thiên Vũ xông lên tung cú đấm, Lục Tam Phong bèn cầm cổ tay anh ta, gạt chân một cái, anh ta lập tức ngã xuống đất. “Dương Đình Toàn đâu? Đánh anh ta cho ông!” Miêu Thiên Vũ nằm dưới đất, nhe răng trợn mắt kêu to: “Nghiêm Quốc Kiên, lên đi!”

Mặc dù Nghiêm Quốc Kiên không đối phó với Miêu

Thiên Vũ, nhưng bây giờ Lục Tam Phong đang đánh thể diện của bọn họ, đánh cược với Miêu Thiên Vũ chỉ là một kiểu giải trí của cậu ấm đời hai với nhau mà thôi. Ở đây có khoảng ba trăm, bốn trăm người, toàn bộ đều đang ngẩng đầu xem, còn có rất nhiều người phụ đạo, đánh nhau ở đây không ổn, mà Lục Tam Phong còn là người ở tầng cao hơn.

Vài người phụ đạo đi ra thì thầm vài câu với Nghiêm Quốc Kiên, bọn họ chạy đến đỡ Miêu Thiên Vũ lên. “Ông đây muốn nó chết!” “Mẹ nó, tôi phải giết anh ta! Đánh gãy chân anh ta cho tôi, tôi cho anh một trăm triệu!”

Miêu Thiên Vũ kêu gào, thở hồng hộc liên tục, mắt đỏ bừng phẫn nộ, Dương Đình Toàn và mọi người lôi kéo anh ta lại. “Đừng quậy, mấy người phụ đạo kia nói với tôi, đánh nhau dễ bị đuổi lắm” “Đúng vậy, ảnh hưởng lớn lắm, hoạt động hôm nay do cậu làm mà, cậu lại gây sự!” “Ông đây mặc kệ có đuổi hay không, ông muốn anh ta quỳ xuống xin lỗi ông! Anh mà là người à? Người thấp hèn như thế, còn giả vờ giàu có, nhìn cái vẻ của anh, tôi biết là anh nghèo kiết xác đấy!” Miêu Thiên Vũ mắng.

Trước cái kẻ hung hăng ngang ngược vô dụng kia, Lục Tam Phong chỉ lấy một điều thuốc trong túi ra, nhìn Miêu Thiên Vũ bị đám người lôi đi.

Đêm nay, mọi người rất bất ngờ, vốn là bọn họ định xem trò cười của Kim Ngọc Anh, thậm chí là trò hề của Lục Tam Phong, không ngờ lại là trò hề của Miêu Thiên Vũ.

Miêu Thiên Vũ bị kéo ra ngoài, mọi người khuyên bảo hồi lâu mới bình tĩnh lại, vốn dĩ anh ta đi chơi người khác, ai ngờ bị người khác chơi lại, anh ta ngồi ở văn phòng hội học sinh, cực kỳ tức giận. “Mẹ nó tôi bảo cậu ra tay mà anh còn ngây ra làm gì?” Miêu Thiên Vũ gầm lên một tiếng, giơ chân đạp Dương Đình Toàn. “Tôi... tôi.." Mặt mày Dương Đình Toàn đầy vẻ khó xử, mặc dù anh ta phải lấy lòng Miêu Thiên Vũ nhưng bị đuổi vì Miêu Thiên Vũ thì không đáng. “Được rồi, đây cũng chả phải việc đánh nhau là giải quyết được. Nghiêm Quốc Kiên ở một bên nói.

Người khác cũng há miệng hùa theo, đám người này ở cùng một giới, hôm nay Lục Tam Phong không chỉ chọc vào Miêu Thiên Vũ mà là người trong giới này. “Phải báo thù chuyện này, nếu không ông đây không sống nổi, Nghiêm Quốc Kiên, anh nói xem” Miêu Thiên Vũ nhìn Nghiêm Quốc Kiên, mồm còn đang hùng hổ lắm. “Báo thù chứ, bị thứ như anh ta ức hiếp rất nhục, chúng ta còn quay lại năm tư, chắc là tên nhóc đó lừa Hàn Thiên Nguyệt bằng chiêu gì rồi, chỉ bằng anh ta mà cũng có tư cách là phú ông?”

Nghe được câu trả lời thuyết phục, trong lòng Miêu Thiên Vũ dễ chịu hơn rồi, anh ta là người ngoài, Nghiêm Quốc Kiên thì không, người ta là người địa phương đấy, rất có thể lực ở đây, xử một tên Lục Tam Phong dễ như trở bàn tay.

Buổi liên hoan đã kết thúc, nhưng ý muốn nhiều chuyện của mọi người vẫn còn, hơn nữa càng lúc càng hăng say. Đi ra khỏi hội trường, Hàn Thiên Nguyệt liên tục quấn lấy Lục Tam Phong.

Lục Tam Phong gọi cô ta ra một chỗ, trách vài câu qua loa, bây giờ anh phải nhanh chóng kết thân với Kim Ngọc Anh, đã làm việc bận rộn suốt một thời gian dài như vậy rồi, bây giờ đã đến lúc mấu chốt. “Cô về trước đi, mai gặp lại!” Lục Tam Phong liên tục xua tay với cô ta. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất

Quay lại bên cạnh Kim Ngọc Anh, anh trông thấy vẻ mặt tò mò của cô ta, cô ta nói: “Anh cho cô ta bao nhiêu tiền?” “Tôi không đưa tiền, chỉ là nói rất nhiều điều với cô ta, không nói mấy cái này nữa, cô buồn ngủ chưa?” “Cũng tạm, cảm ơn anh, gần đây chuyện này khiến tôi ăn không ngon ngủ không yên, thật ra tôi không chỉ ghét Miêu Thiên Vũ mà còn ghét Hàn Thiên Nguyệt, coi như tối nay có trò hay để xem. Kim Ngọc Anh thở phào một hơi, có vẻ rất dễ chịu. “Không sao, đây là chuyện tôi phải làm mà, không thì chúng ta đến Hồ Tây một lát? Tôi nghe người khác nói, đêm ở Hồ Tây rất đẹp, tiếc là tôi không rảnh đi xem, hôm nay vừa thuê xe xong!” Lục Tam Phong phát hiện có rất nhiều người đang thì thầm bàn tán ở xung quanh, hoàn cảnh này không ổn. “Có phải hơi muộn rồi không?” Kim Ngọc Anh liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã mười giờ tối, nhưng Lục Tam Phong săn sóc như thế, cô ta cũng ngại từ chối, bèn gật đầu đồng ý: “Tối đến ký túc xá sẽ khóa cửa, phải về sớm chút.” “Không thành vấn đề!”

Xe chạy như bay ra khỏi trường, đi thẳng đến Hồ Tây, từ đây đến đó khoảng hai mươi phút đi xe, đêm ở Hồ Tây cực kỳ tĩnh lặng, ngoại trừ những ngọn đèn nhỏ, chỉ có ảnh trăng bảo vệ nơi đây.

Tháp lỗi phong ở cách đó không xa trông rất cổ xưa, ngoại trừ một vài hơi tương đối sạch, còn lại cỏ dại mọc nhiềuu, không ai quản lý, dù gì thị chính bây giờ không có tiền, chỉ có du khách đến dọn dẹp chút thôi.

Mặt hồ hơi gợn sóng, Lục Tam Phong ngồi trên ghế đá, nhìn ánh trăng gấp khúc dưới mặt hồ, đây là lần đầu tiên anh đến Hồ Tây, anh biết mười năm trước có một thiếu niên làm phiên dịch cho người khác, năm năm trước được mời đến công ty nước ngoài, chín năm sau sẽ thành lập công ty, sau hai mươi năm, người đó nói cho bạn biết, anh không có hứng thú với tiền.

Ánh sao rực rỡ, gió đêm nhẹ nhàng khiến người ta có cảm giác dễ chịu không nói nên lời, Kim Ngọc Anh lẳng lặng liếc Lục Tam Phong, phát hiện anh hơi ngây ra. “Anh sao thế?” “Không có gì.” Lục Tam Phong lấy lại tinh thần, thở dài nói: “Chuyện này không dễ làm thôi. “Chuyện mà anh đến đây làm, không làm tốt à?” “Thật ra tôi thấy áp lực lắm, cô không biết công ty tôi thiếu rất nhiều tiền đâu, thuộc kiểu phát triển nợ, bây giờ tôi đang kiện cáo." Lục Tam Phong hít sâu một hơi, hai mắt đỏ hoe, sau đó nghẹn ngào mà khóc: “Thật sự là tôi khó khăn quá.” "Anh... anh... anh đừng khóc mà!” Kim Ngọc Anh luống cuống tay chân, hoàn toàn không biết nên làm gì. “Xin lỗi, để cô chê cười rồi, tôi chỉ cảm thấy hai chúng ta là bạn, tôi không biết kể với ai. “Chúng ta là bạn, nhìn bề ngoài anh cũng ổn lắm mà, không ngờ lại khó khăn như thế, hay là để tôi nói với ba tôi một tiếng?” Kim Ngọc Anh đề nghị.

Trong đôi mắt xám xịt của Lục Tam Phong hiện lên vẻ vui mừng, rồi giấu đi ngay, giơ tay lau nước mắt mà nói: “Thật sự không cần, tôi không biết nói với ai thôi, cô không biết công ty đó bắt nạt người ta như thế nào đâu.” Lục Tam Phong thêm mắm dặm muối kể lại một lần, đĩ nhiên là qua lời phóng đại của anh, công ty Wahaha biến thành một nhân vật phản diện u ám dùng bất kỳ thủ đoạn tồi tệ nào. Còn Lục Tam Phong lại là một doanh nhân ngây thơ có lương tâm. “Ức hiếp người quá đáng!” Kim Ngọc Anh nghe xong, hoàn toàn không nhịn được, cô ta cũng có xem báo, biết vài chuyện trong đó, bèn nói: “Tôi phải nói với ba mình.” “Không được, không thể được, cô mà coi tôi là bạn thì đừng nói với ba cô, thế thì khác gì tôi cố ý móc nối quan hệ, tôi nói với cô, nếu cô nói cho ba cô biết, hai chúng ta sẽ không còn là bạn nữa, tôi sẽ trở mặt với cô thật đấy!”

Lục Tam Phong đứng lên, nói với cô ta bằng những câu chính nghĩa.

Kim Ngọc Anh thở dài nhìn anh: “Anh đó, anh đơn giản quá, chính trực quá rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.