Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài

Chương 166: Chap-166




Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài - Chương 166: Anh đoán xem tôi là ai​

Đội xe vẫn luôn chờ đợi ở bên ngoài cửa, tài xế ngồi ở đó đã thấy hơi mệt mỏi và mơ hồ nhưng khi vừa mới nhìn thấy Lục Tam Phong bước ra thì mấy người họ liền vội vã lấy lại tinh thần, xuống xe và mở cửa xe ra. “Tôi cũng sống ở gần trường, về cùng đi.” Lục Tam Phong mở lời mời. “Được đấy, xe này chỉ có hai chỗ ngồi, Từ Linh Đan, em ngồi xe Mercedes Benz phía sau đi. Hàn Thiên Nguyệt nói xong rồi sắp xếp cho cô ta ngồi ở chiếc Mercedes Benz đời thứ bảy ở phía sau.

Ghế sau của Rolls-Royce vẫn là khoang xe cách biệt theo kiểu kinh điển, sau khi kéo màn xuống thì tài xế sẽ không nhìn thấy gì. Lục Tam Phong ngồi trên ghế, trong lòng cảm thấy hơi hỗn loạn, ánh đèn khí thiên nhiên ở trước cổng chiếu ra ánh sáng vàng mờ nhạt chói mắt khiến cho mặt trăng khuyết trên không trung càng thêm sống động, càng giống với một mảnh ngọc màu gạo hơn.

Thế giới thương nhân mà anh lăn lộn bây giờ khác hẳn với thế giới thương nhân của kiếp trước, kiếp trước anh cũng biết có rất nhiều thứ dơ bẩn nhưng anh có thể lựa chọn không cần phải qua lại với những người đó.

Có những lúc nói chuyện với những ông chủ đã có tuổi, đối phương luôn nói, bây giờ các cậu đều dùng mạng internet, nhiều lắm thì cũng chửi nhau trên mạng, ra đời thật thì lên tòa, còn thời của bọn tôi lúc đó thì là chém giết thật sự.

Lục Tam Phong thở dài, con đường anh đi có được xem là con đường làm ăn không? Bản thân anh cũng cảm thấy hơi mơ hồ, có lẽ bây giờ thế giới thương nhân chính là đang đánh đánh giết giết, đây là vấn đề chính của thời đại này, anh không thể thay đổi được thời đại.

Cửa xe được mở ra, Hàn Thiên Nguyệt yểu điệu ngồi vào trong xe, cắt ngang luồng suy nghĩ của Lục Tam Phong, anh ngoảnh đầu qua nhìn vào mắt cô ta, đây là lần thứ hai trong tối hôm nay họ nhìn vào mắt nhau. “Trước đây tôi đối xử với anh như thế thật sự không phải là nhằm vào anh mà là vì tôi có chút mâu thuẫn với Kim Ngọc Anh, tôi xin lỗi anh” Hàn Thiên Nguyệt rụt rè nói khiến người ta có cảm giác cô ta như một cô gái xinh đẹp hiền lành, thục đức con nhà nghèo. “Không sao cả, thật ra tôi và cô ấy chỉ là bạn” Lục Tam Phong cười tít mắt và nói. “Anh là người miền bắc sao? Mẹ tôi là người miền bắc, tôi cũng được xem như một nửa người miền bắc

Lục Tam Phong gật đầu, anh cũng không muốn nói thêm điều gì, chỉ im lặng ngồi ở đó. Hàn Thiên Nguyệt rất muốn tìm chủ đề nói chuyện nhưng không biết nên nói gì, không gian bên ngoài cửa xe đã tối đen, bên trong xe thì lại càng tối tăm hơn.

Khoang xe cách âm rất tốt nên vô cùng yên tĩnh, thậm chí Hàn Thiên Nguyệt còn có thể nghe thấy tiếng nhịp tim của mình, trong đầu cô ta chỉ còn lại một suy nghĩ đó là đại gia bạc tỷ. “Anh đến đây làm gì?” “Bàn chuyện làm ăn, mở rộng kinh doanh đến miền nam.

Hàn Thiên Nguyệt khẽ nhích người, áp sát vào người anh, trước giờ cô ta chưa từng căng thẳng như thể bao giờ, cô ta sợ Lục Tam Phong cảm thấy cô ta lả lơi nhưng cũng sợ nếu bản thân không chủ động thì lại đánh mất cơ hội.

Một người lớn hơn mình mấy tuổi, hơn nữa còn rất đẹp trai, quả thật là cực phẩm hiếm gặp. Mấy đại gia bạc khác trẻ nhất cũng phải hơn bốn mươi tuổi, nếu không thì cũng tóc bạc da mồi.

So đi tính lại thì dù cho có làm tình nhân của Lục Tam Phong thì cũng rất có lợi.

Lục Tam Phong có thể cảm giác được cơ thể đang áp sát về phía mình đang rất nóng. Bây giờ anh vốn dĩ không cần phải thả thính cô ta, mọi thứ cứ thuận theo tự nhiên thì đối phương sẽ ân cần suy nghĩ hết mọi thứ cho mình.

Hàn Thiên Nguyệt nhẹ nhàng tựa lên vai của Lục Tam Phong, ngẩng đầu lên nhìn anh một cái rồi nói: “Tôi thấy hơi đau đầu, rượu hơi nặng"

Lục Tam Phong đưa tay ra ôm lấy cô ta và nói: “Làm người phụ nữ của anh đi.” “Hả?” Trong lòng Hàn Thiên Nguyệt vô cùng vui mừng nhưng ngoài mặt lại tỏ ra rất xấu hổ và nói: “Chuyện này cũng thật đột ngột quá, tôi vẫn chưa kịp chuẩn bị tâm lý. “Anh sẽ mua cho em một căn biệt thự, sau khi em tốt nghiệp nếu không muốn đi làm thì sẽ cho em mười triệu để làm ăn, muốn làm gì thì làm nấy." Giọng nói của Lục Tam Phong có vẻ hơi cứng. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!

Hàn Thiên Nguyệt cảm giác tim mình đang đập loạn lên, cô ta nghĩ đến căn biệt thự và số tiền mặt mười triệu trong đầu thì suýt chút nhào qua, cô ta hít một hơi rồi nói: “Tôi... Tôi.” “Anh biết em cảm thấy người tên Miêu Thiên Vũ đó không dễ đối phó nhưng em yên tâm đi, nếu em không muốn sống ở trong nước thì chúng ta sẽ ra nước ngoài nghỉ mát, ở Singapore, Malaysia và châu Âu anh đều có nhà riêng, em cứ tùy ý ở.

Hàn Thiên Nguyệt không thể khống chế nỗi nữa, cô ta đã từng mơ đến cuộc sống như thế, chuyện này với cô ta mà nói không phải một bước lên trời mà là một bước thành tiên, còn về phần Lục Tam Phong có nhiều tiền như vậy hay không thì vốn dĩ cô ta không hề biết.

Cô ta cũng không có kiến thức gì, không biết một trăm tỷ có thể mua được bao nhiêu thứ, cô ta chỉ là đọc qua mấy cuốn tiểu thuyết, xem phim và nghe một vài người nói dóc rồi tưởng tượng ra cuộc sống quý tộc với trang viên, ông chủ và những người làm mà thôi. “Em đã thầm muốn gả cho anh từ sớm rồi, thật đấy, em đã thấy say đắm anh ngay từ lần gặp đầu tiên. Hàn Thiên Nguyệt vùi đầu vào lòng Lục Tam Phong.

Lục Tam Phong thấy dáng vẻ cô ta như vậy thì thầm thấy buồn cười trong bụng, bạn mô tả cuộc sống thực tế của người có tiền với một người bình thường thì bọn họ sẽ không tin, nhưng nếu bạn mô tả một cuộc sống không cần phải làm việc, ngày ngày ăn uống vui chơi, hơn nữa còn có một phương thức sống vô cùng cao quý thì họ sẽ tin ngay mà không hề nghi ngờ gì.

Hơn nữa, việc hoang tưởng về cuộc sống của người có tiền như thế này không chỉ mỗi Hàn Thiên Nguyệt mới có, có rất nhiều người đều có cách nghĩ như thế. “Ngày mai sinh viên sẽ tổ chức vũ hội... “Em không đi nữa, sau này em chỉ nghe theo anh, anh đi đâu thì em sẽ đi đó, một bước cũng không rời.” Hàn Thiên Nguyệt nói với vẻ nũng niệu. “Em không đi thì sao mà được chứ?” Lục Tam Phong đưa tay ra nằm lấy cằm của cô ta và nói: "Anh muốn em đi, hơn nữa em còn phải giúp anh lấy lại thể diện mà anh đã đánh mất.

Hàn Thiên Nguyệt ngây ra một lúc rồi gật đầu, trong lòng cô ta đã hiểu, Miêu Thiên Vũ sỉ nhục anh như thế, nên nhất định anh phải tìm lại chỗ đứng cho mình.

Đây là cơ hội để cô ta thể hiện.

Lục Tam Phong có thể nói là một người nguy hiểm ngầm, anh không giỏi mấy chuyện sỉ nhục người khác đó nên vẫn cần có người chuyên nghiệp đi làm thay anh.

Trong bóng tối, Hàn Thiên Nguyệt đã bắt đầu chủ động, cô ta từ từ bắt đầu thở dốc, xe đột nhiên dừng lại ngay trước cổng khách sạn. Lục Tam Phong nhìn bộ dạng cô ta cưỡi lên người mình, đầu tóc rối bời, chuẩn bị cởi đồ ra thì thấy hơi mắc cười.

Dáng vẻ cô ta cố hết sức để làm vừa lòng anh thật sự hơi đáng thương. “Anh đến nơi rồi.” Lục Tam Phong nói xong thì tự đẩy cửa và bước xuống xe.

Hàn Thiên Nguyệt hơi hoảng loạn, cô ta vội kéo chiếc váy dạ hội cổ sâu lên, đưa tay nhặt giày cao gót rồi không kịp mang đã đi chân trần xuống xe và nói: “Em có thể lên lầu uống ly nước được không?” “Chị Nguyệt chị làm sao thế?” Từ Linh Đan thấy cô ta một tay xách giày cao gót, tay kia kéo áo ngực, đầu tóc rối bời thì nhìn sang Lục Tam Phong và hét lên: “Anh là tên cầm thú, anh đã làm gì chị Nguyệt rồi?” “Im miệng, liên quan gì đến em, tránh ra!” Hàn Thiên Nguyệt lớn tiếng hét, như thể muốn ăn tươi nuốt sống Từ Linh Đan. Cô ta quay đầu lại nhìn sang Lục Tam Phong, làm vẻ mặt đáng yêu trở lại và nói: "Em muốn đi vệ sinh, tiện thể thay đồ luôn.” “Đợi ngày mai đi, ngày mai sau buổi vũ hội, nếu em biểu hiện tốt thì mọi thứ đều không thành vấn đề” “Em hiểu, em biết rồi!” Hàn Thiên Nguyệt gật đầu lia lịa.

Lục Tam Phong căn dặn tài xế đưa hai người họ đến dưới lầu của trường học còn anh thì sải bước vào trong khách sạn.

Thời tiết hơi nóng nực và ẩm thấp, bên trong ký túc xá đừng nói điều hòa mà đến cả quạt điện cũng không hề có, một mình Kim Ngọc Anh ngồi trên bậc tâng cấp dưới lầu, nhìn ánh trăng đêm nay, những người ở gần đó chốc chốc lại nhìn về phía cô ta, xì xào bàn tán.

Một chiếc Mercedes Benz đời thứ bảy đập vào mắt mọi người, Hàn Thiên Nguyệt và Từ Linh Đan bước xuống xe, nghênh ngang hống hách đi lên lầu, giống như một công chúa kiêu ngạo khiến mọi người ai cũng cảm thấy ngưỡng mộ.

Kim Ngọc Anh thở dài, ngày mai đã là vũ hội rồi, cái tên Lục Tam Phong đó luôn nói sẽ giúp cô ta, kết quả mấy ngày nay cũng không thấy bóng dáng đâu.

Cô ta cũng có thể hiểu được, từ nhỏ đến lớn đã có quá nhiều những người như thế bên cạnh cô ta rồi, bọn họ đều tiếp cận cô ta với một mục đích nào đó, đủ kiểu bợ đỡ lấy lòng, đến khi không có được thứ mình muốn thì tự nhiên cũng rời đi.

Anh chẳng qua chỉ là một thương nhân mà thôi, người làm ăn chỉ coi trọng lợi ích, chỉ là anh gây ra rắc rối lớn như thể cho cô ta cũng khiến cô ta cảm thấy không vui trong lòng.

Mãi cho đến hơn mười một giờ tối, Kim Ngọc Anh mới đứng dậy về lại ký túc xá, cô ta thuyết phục bản thân cứ xem đó như một ký ức đặc biệt của thời thanh xuân đi, bất luận là tốt hay xấu thì cô ta đều chấp nhận.

Sáng hôm sau, việc hội sinh viên tổ chức vũ hội tốt nghiệp đã trở thành chủ đề bàn tán của tất cả mọi người, dù cho là ở trong lớp học cũng vậy, chỉ cần Kim Ngọc Anh vừa xuất hiện thì ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía cô ta.

Thậm chí đến cả một vài thầy cô giáo và cố vấn tâm lý đều nghe được một số chuyện, nhất định tối nay hội trường sẽ rất đông người.

Lúc Lục Tam Phong thức giấc thì đã hơn chín giờ sáng, anh gọi điện cho giám đốc Lý hỏi thăm tình hình bán hàng hai ngày gần đây, thị trường căn bản ổn định, phía Wahaha không có thêm hành động gì, chỉ là cứng miệng vậy thôi. “Trong tấm thẻ ngân hàng này của tôi có bao nhiêu tiền?”Lục Tam Phong hỏi. “Chắc tấm thẻ đó của anh là thẻ phụ của tài khoản của doanh nghiệp, tổng giám đốc Lục, chúng ta theo chế độ cổ phần, tôi cảm thấy tốt hơn là anh nên cầm tấm thẻ đó về lại, anh có thể lấy tiền từ bộ phận tài vụ để chi tiêu. "Vậy tài khoản của công ty có bao nhiêu tiền?" “Chắc là có gần ba trăm tỷ, bên trong đã bao gồm vốn chuyên dụng đã bị đóng băng, số tiền khả dụng chắc khoảng tám lăm tỷ. Gần đây đã có lãi.” “Tôi biết rồi.”

Giám đốc Lý ở đầu dây bên kia còn muốn khuyên Lục

Tam Phong trả tấm thẻ phụ đó về lại, kết quả chưa kịp nói thì điện thoại đã bị tắt ngay lập tức.

Đương nhiên Lục Tam Phong biết việc trực tiếp tiêu tiền của công ty theo chế độ cổ phần mà không thông qua bộ phận tài vụ là sai nguyên tắc nhưng quy định là chết, người mới là sống.

Buổi sáng Lục Tam Phong đã nói chuyện rất lâu vớI Cao Chí Dũng, cũng bàn đôi chút về ý tưởng, bây giờ Thực phẩm Phong Giai đã đi vào quỹ đạo, Wahaha đã không còn khả năng có thể hại chết Thực phẩm Phong Giai được nữa, chỉ cần vượt qua được trận phong ba này thì nửa năm sau ổn định lại sẽ giao cho hai người họ. Sang năm nếu có thể tăng vốn thì sẽ tức tốc chuyển sang hình thức tập đoàn.

Lục Tam Phong đã nói rất rõ trong điện thoại, anh muốn đổi một phần cổ phần ra tiền, đầu tư vào những ngành nghề khác, thậm chí cũng nói đến chuyện của Tô Ái Linh. Cao Chí Dũng đã từ chối qua điện thoại ngay, anh ta lại một lần nữa tỏ ý bảo Lục Tam Phong tránh xa cô ta ra một chút, nếu có chuyện gì xảy ra thì sẽ là một quả pháo lớn, đừng để ảnh hưởng đến bản thân.

Lục Tam Phong đồng ý với anh ta, anh suy ngẫm một buổi chiều, bây giờ nước ngoài thật sự rất giỏi về phương diện kỹ thuật ti vi, Tô Ái Linh có quan hệ thân thiết với bên đó, nếu như có thể tiếp xúc với một số đội nghiên cứu phát triển thì anh thật sự có thể kiếm được bộn tiền, đó cũng chính là lý do anh cần thời gian năm ngày.

Lục Tam Phong nhìn thời gian thì thấy đã ba giờ chiều, anh muốn ra ngoài mua một bộ vest để tối đi dự vũ hội, lúc anh đang định đi thì điện thoại ở đầu giường reo lên. “Ai đó?” “Anh đoán xem tôi là ai?” Đầu bên kia của điện thoại vang lên giọng của Trương Phượng Tiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.