Itachi Chuyển Sinh Cứu Vớt Nữ Phụ

Chương 6




" Xin lỗi, anh tới trễ "

Giọng nói trầm trầm vang bên tai Hoắc Tuệ Bách, nàng nhìn lên chính là thấy người anh chưa gặp quá ba lần đang nghiêm nghị bế mình. Cảm thấy như mọi thứ được an ủi, uất ức như cảm thấy rằng có nguy hiểm là anh sẽ tới nên không ngần ngại gì áp đầu vào lồng đó, tay ôm cổ anh thủ thỉ cái tên mà nghe cha đã gọi ban sáng:" Thiên "

" Ừ, anh đây " Itachi nhẹ giọng đáp lại lời của tiểu muội muội nhà mình, tiếng nói rơi vào tai Hoa Nhiên Nhiên như gợi lại cái đêm đó mộng xuân. Vội kẹp chính hai chân mình lại mím môi nhìn Itachi bước chân sải đi nhưng lại bị chặn lại bởi người trước mắt

" Anh là ai, cư nhiên lại ôm em ấy đi đâu" Dương Mễ Mễ dùng hai tay ngăn chặn lại không cho Itachi đi

Theo Itachi không nhờ lầm thì đây là con gái anh trai của mẹ Hoắc Tuệ Bách, có nghĩa là trên danh nghĩa chị họ. Làm giáo sư ở đây, trong cốt truyện thấy chết sống gì vẫn không cứu Hoắc Tuệ Bách, còn cố ý châm thêm ngòi vì muốn danh lợi tiền bạc của mình

Kiểu phụ nữ thế này, chẳng khác nào Bạch Liên Hoa Itachi chán ghét cay đắng. Nhưng cũng chưa đụng gì nhiều tới mình nên cũng chỉ làm lơ rồi lướt qua muốn đi về nhanh

Nhưng phụ nữ, họ chẳng biết điều

Hoa Nhiên Nhiên buông khỏi Giang Thương Minh tiếp tay cùng Dương Mễ Mễ chặn Itachi, lời nói băng lãnh :" Chúng tôi điều nơi đây nói rõ lý lẽ, muội muội học đồng đây là gây sự cùng Dương giáo sư. Còn cố ý đả thương người khác, tôi mong nhận được một lời xin lỗi "

Nam nhân thường thích nữ nhân cao tại khó chinh phục, Hoa Nhiên Nhiên đang thể hiện điều đó. Nhưng trước mặt cô ta là ai?

Hoắc Tuệ Bách có thể cảm nhận được chính Hoa Nhiên Nhiên đang cố ý gây sự, tâm chính nàng đã muốn òa khóc sợ hãi lời nói Giang Thương Minh khi nãy bây giờ còn bị nói lý lẽ. Đôi môi run rẩy mím lại, là chính cô ta tự nguyện đưa tay. Chính nàng không cần, giây phút này nhìn Hoắc Tuệ Bách không còn thiên kim ương ngạnh gì, mà chính là sợ hãi lắp bắp hai vai run cầm cập nói :" Tôi... "

Itachi dùng bàn tay mình úp mặt nàng vào lồng ngực mình nhìn sang Giang Thương Minh bằng ánh mắt tựa như có thể đóng băng uy hiếp khiến anh ta nhún nhường bước chân nhưng chợt nghĩ đến đây là trường học, người như Itachi căn bản không thể nào đến đi dễ dàng như thế :" Anh người lạ ngoài trường vào còn bế học sinh trường đi khiến em ấy sẽ mất tiết chiều. Tôi sẽ báo chuyện này lên hiệu trưởng giải quyết anh "

Thủ hạ đang nghe lén ở đằng xa thì ngồi co ro ôm vai cười, nước mắt như nhịn không được mà rơi rồi:" Hào Hào ngươi xem ngươi xem kìa, hắn cư nhiên uy hiếp lão gia nhà mình "

" Ta phù phù haha ha đau bụng chết mất, ngươi nghe chưa. Tên tiểu bạch kiểm ấy uy hiếp lão đại gia nhà mình"

Hai tên thuộc hạ đằng xa ngồi cười không ngừng đến đau bụng, tiểu bạch kiểm trong miệng chính là Giang Thương Minh

Itachi nhếch môi cười khinh hạ:" Để xem, hiệu trưởng nói gì nhưng bây giờ tôi sẽ đem em ấy đi "

" Anh.... "

" Thiên... về, em không muốn ở đây " Hoắc Tuệ Bách nhìn người mình thầm thương thì càng đau đớn, chung quy vẫn là chống đối nàng mà về phe Hoa Nhiên Nhiên. Tay nắm chặt vạt áo sơ mi của Itachi úp mặt vào nhỏ tiếng

" Được, nghe rồi đấy. Nên cút ra khỏi đường đi mà hai cô đang chắn đi "

Nhếch môi cười hài lòng hướng ánh mắt lạnh băng tới Hoa Nhiên Nhiên và Dương Mễ Mễ đang chắn đường lạnh giọng rồi rời đi. Dương Mễ Mễ bị giọng nói ấy làm đơ cả người, khi hoàn hồn liền đuổi theo nhưng Itachi đã bế Hoắc Tuệ Bạch lên xe vụt mất

Xe cứ thế lăn bánh trên dòng người náo nhiệt nhưng trong xe là một mảnh im lặng, Itachi liếc sang nhìn cô muội muội của mình, cảm thấy như cú sốc vì người mình thương mà đình trệ cảm xúc nên điều chỉnh giọng không quá khiến người khác sợ mà là ôn hòa:" Cha gọi với tôi bảo vợ chồng họ sẽ đi chơi trong vòng hai tháng và nhờ tôi chăm sóc em. Nên lát em về nhà lấy đồ rồi chuyển tới nhà tôi trong khoảng thời gian này "

" Ừ "

Itachi cũng không nói gì nhiều nên chỉ nhắc nhở rồi tập trung lái xe về

Khi về thì Itachi liền bước vào ngả người ra sopha lớn phòng khách rồi thắt lỏng cà vạt ra, mắt chú ý thấy Hoắc Tuệ Bạch vẫn đứng ở cửa không vào thì nhíu mày:" Sao thế "

Hoắc Tuệ Bạch đứng ở cửa cuối đầu không dám ngẩn lên, váy bị nắm chặt nhàu lại nhăn nhúm một chụm. Itachi đứng dậy đi lại chỗ nàng, ngón tay thô ráp nâng cằm lên

Chính là đang khóc trong thầm lặng, nước mắt lực chực lã chả không ngừng rơi trên không mặt nhỏ nhắn trắng mềm xinh đẹp. Nó càng làm Itachi nhíu mày sâu hơn, tay kia xoa đầu tóc mượt an ủi vài cái

" Sao lại khóc "

" Tôi.... hức... oa oa "

Tiếng khóc cứ thế lớn dần, Hoắc Tuệ Bạch đột ngột lao vào ôm Itachi. Hai cánh tay nhỏ siết lấy hông anh, mặt không ngừng dụi vào lồng ngực anh mà khóc òa. Chung quy nàng vẫn như một đứa con nít lớn xác không kìm được nước mắt

" Tại sao... hức... một năm hơn của tôi không bằng ngày chị ta đến.. oa oa.. Tôi yêu anh ta rất nhiều. Chị ta còn vu oan tôi, tôi ghét chị ta "

Như một đứa trẻ không ngừng mách mẹ vì ngày tồi tệ của mình, Hoắc Tuệ Bạch chính là thế. Nàng bây giờ chỉ có người anh trai này để trút hết gánh nặng, bàn tay còn kéo áo sơ mi thành một cái nhăn nhúm như đã làm với váy mình

" Được được, không khóc không khóc. Bách nhi rất ngoan, Bách nhi không khóc " Itachi ôm lại Hoắc Tuệ Bạch vào lòng, bàn tay vuốt lưng vỗ vỗ an ủi, thậm chí gọi cả tên của nàng một cách thân mật. Đến khi cô muội nhỏ này mệt rồi ngừng khóc thì Itachi bế lại lên phòng đặt xuống

Hoắc Tuệ Bạch cũng yên lặng mặc cho " Anh trai " bế đi lên phòng, căn phòng màu hồng và trắng trộn lẫn nhau không thiếu các bức áp phích thần tượng đương nhiên còn có những bức hình Giang Thương Minh cũng đủ để thấy Hoắc Tuệ Bạch đã thích thương hắn thế nào

" Mệt thì ngủ, tôi tối trở lại "

Khi vừa xoay người đi thị bị một lực cản lại, Itachi cảm thấy sau áo bị một lực gì đó nắm lại. Nhìn sang mới thấy là Hoắc Tuệ Bạch đang nắm áo anh:" Chuyện gì "

" Tại sao lại tốt với tôi thế, tôi với anh gặp nhau chưa tới ba lần nhưng anh luôn giúp tôi "

" Vì tôi là anh của em " trong nhiệm vụ này. Những từ còn lại thì Itachi tự suy diễn chứ không nói ra

" Ca ca .... em có thể gọi anh là thế được không "  Hoắc Tuệ Bạch nhẹ giọng với đôi mắt mềm mại giọng nói ngọt ngọt bên tai Itachi, khác với cô tiểu thư đanh đá rất nhiều mọi lần. Coi như có tiến triển trong nhiệm vụ này đi

" Được, ngủ đi " Itachi cuối người hôn lên trán Hoắc Tuệ Bách một cái rồi xoa đầu nàng, bất giác cười lên nhẹ nhàng. Tựa như gió mua thu vập vờn anh tuấn khiến nàng yên lặng từ từ nhắm mắt nhẹ nhàng mà ngủ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.