*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lưu ý, cái prologue này chả liên quan gì lắm đến đoạn đầu của truyện. Có thể bỏ qua.
Nằm ở vị trí bí mật nhất trong ba mươi ba tầng trời, nơi tiên khí linh thụ - ngọn nguồn của vô tận linh khí trên tiên giới được cất giấu, vườn bàn đào này quanh năm trăm hoa đua nở, cảnh sắc thắm nồng. Bất kể khi nào tới đây, người ta cũng thấy được những cánh hoa đào bay bay trong gió, sau khi chạm xuống đất sẽ lập tức tiêu tán thành vô số hạt linh khí màu xanh lục, tiếp tục tuần hoàn trở về thân cây, bồi dưỡng ra những trái thần tiên chín mọng mà theo truyền thuyết, chỉ cần cắn một miếng cũng khiến người thường sống cả vạn năm.
Khu vườn xinh đẹp này là cái sân sau mà thiên đế thích nhất, từ khi tỉnh lại, hắn vẫn thường dùng trà ở đây. Bên cạnh hắn lúc nào cũng có một cô bé với khuôn mặt tinh xảo, thiên sinh lệ chất, giống như một búp bê bằng sứ mỹ lệ luôn tận tình mà vụng về pha cho hắn từng chén trà nhỏ. Cô bé này làm việc rất chuyên chú, nhưng đôi mắt vô thần, giống như một con rối làm những động tác máy móc, bởi thế nên chất lượng ấm trà không thể tốt được.
Trà không ngon, cô bé này ngoại trừ tu luyện và đánh nhau thật sự chẳng biết làm gì cả. Nhưng Thiên đế vẫn rất thích, có thể hưởng thụ trà do cô bé này pha, cả thiên đình chỉ có một mình hắn.
Thiên đế nhàn nhã nhấp một ngụm trà, cảm thụ những cánh hoa anh đào bằng linh khí nhẹ nhàng lướt qua người, lại ngắm nhìn thế giới cấu thành bởi vô vàn hạt linh khí nhỏ li ti như khu vườn đom đóm này mà thấy thích mắt. Người thường hay nói tới cảnh thần tiên, hình dung rằng đó là những gì tươi đẹp, mỹ lệ nhất, nhưng mấy ai thực sự được nhìn thấy tiên cảnh !?
Cho dù thế giới hắn đang sống được mênh danh là tiên giới, nhưng so với ba mươi hai tầng trời còn lại, chỉ duy nhất nơi hắn ở là có những thứ trước mắt đây.
Vô vàn kẻ ngấp nghé, nhưng không một ai đạt được. Thiên giới này, chỉ có một mình hắn có tư cách hưởng thụ thế giới này, những cánh hoa này, và cô bé này – người từng được mệnh danh là thiên hậu, giới hoàng với năng lực phòng thủ mạnh mẽ nhất lục đạo đại thế giới. Mỗi khi nhìn thấy gương mặt thanh thuần nhưng không có biểu cảm của cô bé, cảm nhận được cô ta quyến luyến lấy mình, nghe theo mọi mệnh lệnh mình đặt ra dù vô lý tới mức nào, trong lòng hắn có một sự thỏa mãn trào dâng đến cực điểm.
Hắn mê muội quyền lực, nhưng hắn có sức mạnh để nắm giữ quyền lực, và hắn đã và đang làm điều đó. Mỗi khi cảm nhận được thành tựu của mình qua từng năm tháng, tâm tình hắn rất dễ chịu, những lúc ở trong vườn bàn đào là lúc hắn thư giãn nhất, không để bất cứ phiền não nào quấy rầy.
Thế nhưng hôm nay phiền não lại đột ngột quấn lấy hắn.
...
Gió bống nhiên thổi mạnh hơn, dù chỉ một chút, nhưng với cảm quan siêu việt của một giới hoàng, sợ rằng một hạt linh khí thay đổi Thiên đế cũng có thể cảm nhận được, hắn nhíu mày đặt chén trà xuống, thong thả nói:
“Người ta vẫn thường nói Avalotekietsatva có ngàn mắt ngàn tay, vậy là vị trí cái hậu hoa viên nho nhỏ này của ta cũng không giấu được bà rồi nhỉ !?”
Gió quấn linh khí lại, hình thành một cánh hoa sen màu hồng dần ngưng tụ thực chất, đến khi mắt thường cũng thấy rõ từng cánh hoa nở rộ, một người phụ nữ áo trắng, phong vận thành thục, khí độ điềm nhiên từ từ bước ra.
Đối với câu hỏi của thiên đế, bà ta chỉ mìm cười nhẹ nhàng đáp lại:
“Tuy biết được nhiều điều, nhưng lại không thể tự do nói, muốn làm gì cũng phải tự thân vận động, xin lỗi vì đã cắt ngang nhã hứng của ngài.”
Thiên đế lạnh lùng nhìn bà ta tiếp tục nói:
“Ta rất phiền não đấy, trong lòng mỗi người đều có một cấm khu tồn tại, cha mẹ anh em cũng không thể biết được, nhưng bà... chắc hẳn là biết phải không !?”
Người phụ nữ kia thong thả ngồi xuống bàn trà đối diện hắn, đáp lại không mặn không nhạt:
“Người trong lục đạo đại thế giới đều rất thông minh, thân thế thực sự của ngài, sợ rằng vị ma chủ trẻ tuổi ở ma giới kia đã đoán ra được phần nào, vị thần cổ lão trên đỉnh Argard hẳn cũng đã biết, có trách chỉ trách ngài quá sơ hở, tình trạng của thiên hậu bên người ngài như vậy, muốn không nghi ngờ quả thật rất khó.”
Nói rồi bà ta liếc nhìn cô bé ở bên cạnh hắn. Vừa bắt gặp ánh mắt của bà ta, khuôn mặt đờ đẫn của cô bé lập tức thanh tỉnh trở lại, sẵn sàng thủ hộ bên người Thiên đế, ống tay áo rung động, linh khí xung quanh rất nhanh bị triệu tập về, chỉ một ánh mắt đơn giản cũng khiến cô bé này cảm thấy sự uy hiếp từ bà ta, lập tức bày ra tư thế sẵn sàng nghênh địch. Thiên đế hừ lạnh một tiếng, không đáp lại, nhưng cũng đưa tay lên xoa đầu cô bé, lập tức linh khí xung quanh không còn bị dẫn động, hoa đào lại bay bay như chưa có chuyện gì xảy ra. Khuôn mặt non nớt lại trở về vẻ đờ đẫn như trước, giống như một đứa bé chưa hiểu chuyện.
Avalotekietsatva thấy được một màn này, nhẹ giọng than thở:
“Ngài biến một giới hoàng trở thành vũ khí đơn thuần như vậy. So với việc giết cô ta đi còn độc ác hơn, sẽ khiến cho rất nhiều người phẫn nộ đấy.”
Thiên đế lắc đầu đáp:
“Đứng trước lợi ích thực tế và sức mạnh tuyệt đối, cái sự phẫn nộ đó chẳng làm lên gì cả. Cũng giống như bà hiện tại, dù có sức đánh với bọn ta một trận, nhưng bà tuyệt đối không dám làm như thế, vì sau lưng bà còn có một tòa sen lớn cần thủ hộ, còn có một thế giới cần chèo chống. Nó quan trọng hơn cảm xúc cá nhân của bà, khiến bà có thể mất mặt đến mức bỏ đi thân phận giới hoàng của mình mà ngồi xuống nói chuyện nhỏ nhẹ với một kẻ giả mạo như ta.”
Sau đó hắn kiêu ngạo nói:
“Gã thanh niên ở ma giới cũng thế, bất kể là kiếm kỹ hay ma kỹ, hắn đều không qua được hàng phòng ngự của Dao Nhi, hắn chỉ có thể nuốt hận chờ thời. Lão già ở thần giới còn không dám rời khỏi lãnh thổ của mình, càng chẳng đáng nhắc đến.”
“Đó là vì ta có sức mạnh. Cho dù ta là giả mạo thì đã sao !? Cho dù ta xóa đi linh thức của thiên hậu Dao Trì thì thế nào !? Các người biết hay không biết, nếu không dám đánh tới tận thiên đình thì chẳng ảnh hưởng gì đến ta cả. Mà nếu các người thật sự dám đến, ta vẫn có thể đánh cho các người lăn trở về. Thế gian này vốn không phân thật giả đúng sai, chỉ cần là kẻ mạnh đều có thể làm vua, nếu không mạnh hơn ta, vậy thì giới hoàng chính thống cũng chỉ có thể đứng ở một bên nhìn xem giống như bà mà thôi.”
Avalotekietsatva trầm mặc, đối với những lời ngông cuồng này, đột ngột không biết nên nói gì cho phải, nói với hắn rằng chúng ta có thể liên hợp lại đánh ngươi, nhưng như vậy khác gì thừa nhận rằng hàng thật còn không bằng hàng giả, phải liên kết để áp chế hắn. Chưa nói đến việc kết minh có thể thực sự xảy ra hay không, chỉ riêng với ba chữ “mất thân phận” cũng khiến cho bà ta không thể kéo được bất kỳ đồng minh nào rồi. Còn nếu nói muốn so sánh chất lượng tại chỗ, đúng là ngay lập tức bà có thể động thủ với hắn, nhưng mạo hiểm trong đó bà ta lại không chấp nhận được, giống như hắn đã nói, bà ta mang theo cả một thế giới như gánh nặng trên lưng, muốn toàn lực ra tay là không thể nào. Nhưng đó là sự việc được áp đặt theo lời hắn nói, muốn chứng minh quan điểm khác biệt vẫn còn rất nhiều cách, đó cũng là mục đích hôm nay bà tới đây:
“Hình như Thiên đế ngài còn kể thiếu một người.”
Thiên đế nhướng mày, chợt nghĩ đến một hình ảnh ba năm về trước, trên tinh cầu vô danh nhỏ, hắn khi đó mang theo tâm tình đùa cho vui đã từng đánh nhau với một người, đó là một thiếu niên với mái tóc trắng toát cùng đôi mắt màu vàng kim lạnh lùng đến vô cảm, hai nét đặc trưng khiến bất kỳ ai gặp qua hắn đều không thể quên được. Thiên đế tất nhiên không quên, nhưng hắn chỉ cười nhạt nói:
“Giới hoàng nhân giới, đã mất đi giới hoàng vị, không đáng nhắc đến.”
Liên tục nói không đáng nhắc đến, thể hiện ra bản chất tự tin đến ngông cuồng, nhưng hơn ai hết, hắn có tư cách nói những lời này, vì những người dám ra tay với hắn cho đến bây giờ có ai đâu. Trước giờ vẫn là hắn chủ động đi đánh người khác, chưa ai dám chạy tới thiên giới mà đánh hắn cả.
Avalotekietsatva cười khẽ, giống như bắt được một câu nói rất dí dỏm của hắn, nhẹ nhàng buông từng chữ:
“Hắn. Muốn. Giết. Ngài.”
Thiên đế sửng sốt, không chờ hắn đặt thêm câu hỏi, Avalotekietsatva điềm nhiên nói tiếp:
“Hắn muốn Tiên giới này, muốn thiên đình của ngài, hắn biết ngài sẽ thành vật cản lớn nhất của hắn, vậy nên hắn sẽ giết ngài. Trước đó, cách đây mười phút, đội quân của hắn đã tiến vào biên giới tầng trời thứ nhất, Đấu Chiến Thắng Phật thủ hộ thiên môn đã mở cửa, hiện giờ có lẽ là đội quân của họ đã đặt những bước chân đầu tiên vào thế giới của ngài rồi.”
“Ta biết ngài nghe xong những lời này, rất muốn sẽ đích thân đến tầng trời thứ nhất giết sạch cả đám người mà ngài cho rằng không có mắt ấy. Vậy nên ta mới ở đây, nói chuyện với ngài, với hi vọng ngài không rời khỏi vườn bàn đào này nửa bước.”
Thiên đế trầm trọng nói:
“Ngươi...”
Avalotekietsatva cười rộ lên rất duyên dáng:
“Đúng là ta không thể toàn lực ra tay với ngài, nhưng kềm chân ngài lại, hẳn là vẫn có thể đấy !”
Vừa nói sau lưng bà ta liền hiện lên một hoạt những hư ảnh sáng vàng, vô số bàn tay đua nhau nở rộ giống những tán hoa đào mãn khai. Thiên thủ thiên nhãn, bày ra một tư thế lung linh rực rỡ, chấn nhiếp người xem.
Thiên đế lúc này đã qua cơn sững sờ, chợt ngửa đầu cười lớn nói:
“Được được. Hóa ra Phật giới cũng đã nhăm nhe giới hoàng vị của ta từ trước rồi. Đấu chiến thắng phật là bị ngươi buộc phải rời đi chỗ khác rồi phải không !? Ngoại trừ ngươi với món nợ nhân tình kia, lục đạo này không ai quản được hắn. Ngươi đã tận tâm như vậy, được, ta ngồi đây với ngươi. Ta cũng muốn xem xem đám sâu bọ ở nhân giới có thể làm được những gì. Khi thần tiên cao cao tại thượng mà chúng kính ngưỡng, khiếp sợ chĩa phi kiếm và pháp thuật của họ về phía chúng.... hừ...”
Hắn nghiêng đầu, gằn giọng:
“Mười năm, bà thích ở lại cái vườn bàn đào này đến như vậy, ta sẽ ở đây với bà mười năm. Sau khi dọn dẹp đống rác rưởi ở nhân giới, quân đội tiên giới sẽ tràn sang phật giới của bà, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng xem xem...”
“Ai mới là người cười cuối cùng.”
...
Cùng lúc đó, tại tầng trời thứ nhất, một thiếu niên tóc trắng đứng giữa thiên địa mênh mông ngẩng đầu nhìn vô số tảng mây trôi hững hờ trên nền trời xanh phủ.
Ngoại trừ không khí trong lành hơn, ngoại trừ vạn vật đều được cấu thành từ linh khí, toàn cảnh tiên giới chẳng khác gì trái đất. Ấy vậy mà hàng trăm triệu năm nay, người ở nơi này vẫn luôn dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, đối xử với những kẻ mang cùng hình dáng với bọn họ như sâu bọ. Hôm nay, hắn có mặt nơi này, bước đi những bước đầu tiên để đạp đổ cái nghịch lý đó.
Cảm thụ từng làn gió mát nhẹ nhàng thổi bay bay tóc mái, hắn mở mắt ra, trong đôi con ngươi là một màu vàng kim rực rỡ bao phủ, khuôn mặt hắn nghiêm trang, quay người lại, nhẹ giọng nói:
“Đi thôi !”
Phía sau lưng hắn, một đội quân bọc thép hùng vĩ đang đứng chờ, có hàng ngàn chiến hạm sân bay lơ lửng giữa trời, có vô số chiến xa bọc thép mang theo những vũ khí hủy diệt hàng loạt lạnh lẽo chỉnh tề xếp hàng, cũng có cả trăm nghìn chiến binh mặc áo giáp bọc thép hoặc bay lơ lửng, hoặc hành quân dưới đất, đồng loạt nhận lệnh. Tất cả đều từ từ tiến lên, tiếng động cơ ầm ì trầm lắng khiến bất cứ ai nhìn vào cũng bị sự đồ sộ này chấn nhiếp mà chết lặng.
Ít nhất là mấy gã thám báo đang cưỡi phi kiếm này cảm thấy như vậy.
Một gã thanh niên trẻ tuổi cưỡi phi kiếm vội vã bay về bản doanh môn phái của mình, lớn miệng hò hét rất thương cảm:
“Địch tấn công. Địch tấn công.”
“Người nhân giới đánh lên tiên giới rồi !!!”
...
...
Lời tác giả:
Tóm tắt cho những ai muốn hiểu cái prologue mà đọc mãi vẫn không hiểu:
Mỗi thế giới có hai vị giới hoàng, chưởng quản thế giới, nắm trong tay thế giới lực, quân số trước mặt đám người này là vô nghĩa.
Vậy nên nếu giới hoàng như thiên đế và thiên hậu can thiệp vào chiến tranh của nhân loại với tiên nhân, thì tiên giới chiến sẽ kết thúc ngay từ chap 0.
Suy ra cần có người cầm chân hai người này lại tại vườn bàn đào.
Nếu chiến tranh kết thúc, người nhân giới trộn lẫn với người tiên giới thì việc thanh lọc quân địch sẽ khó khăn hơn rất nhiều, các giới hoàng cũng chưa chắc đã làm được. Vậy nên nếu trước thời hạn mà quân trái đất thắng, Thiên đế và thiên hậu chưa rời khỏi vườn bàn đào, thì mới là toàn thắng và kết thúc thật sự.