Thời tiết thành phố C tháng Mười là thoải mái nhất. Cuối thu, Lạc Đường hay mặc áo sơ mi hoặc một chiếc áo mỏng rồi khoác thêm áo bên ngoài, Tô Diên chỉ mặc một chiếc áo len, hai người ôm cũng không thấy nóng.
Lúc diễn tuy cũng có nhiều tiếp xúc thân mật — thậm chí còn có cảnh giường chiếu, nhưng… đây là cái ôm chính thức đầu tiên của hai người.
Lạc Đường bị anh ôm vào lòng, cả người gần như dán vào anh, cô thấp hơn anh nhiều, vừa khéo nghe được tiếng tim đập dồn dập của anh.
Không biết ôm bao lâu, tiếng hít thở của anh dần bình ổn, đầu óc Lạc Đường lúc này cũng tỉnh táo lại.
Thật ra tâm trạng của anh cũng chẳng khó đoán.
“Anh ơi,” Cô nhỏ giọng gọi anh, “Anh rất đau lòng vì cảnh cuối cùng đúng không ạ?”
“…”
Anh không đáp nhưng cũng không phủ nhận.
Giống như im lặng đồng tình.
Lạc Đường thở dài: “Haiz, em cũng rất đau lòng.”
Hai người ôm rất chặt, Lạc Đường không rút được tay ra nên không thể ôm lại anh, nhưng cô nhân cơ hội chôn mặt trong quần áo của anh, cọ cọ nói tiếp: “Lúc cuối ấy, kịch bản không bảo phải khóc, nhưng mà chẳng hiểu sao nước mắt cứ chảy ra, cảm giác khó chịu lắm.”
Cô đổi giọng điệu, nói đến mình: “Anh biết em diễn cảnh khóc dở như nào còn gì ạ, toàn dựa vào video của anh để khóc! Lần này chú Văn còn kinh ngạc ấy!”
Từng câu kể chuyện truyền đến, giữa bóng đêm trở nên cực kỳ rõ ràng. Giọng cô rất êm tai, âm cuối lúc nào cũng hướng lên vui tươi, rất thích hợp điều chỉnh tâm trạng, an ủi người khác vô cùng hiệu quả.
Giống như chính cô, đi đến đâu cũng tỏa sáng như ánh mặt trời.
Tô Diên không khỏi mỉm cười: “Ừm.”
Lạc Đường đang chuẩn bị an ủi anh tiếp, điện thoại trong túi lại vang lên.
Tô Diên chậm rãi buông cô ra, đứng thẳng dậy, khóe mắt hơi đỏ, nhấp môi nói: “Em có điện thoại.”
“Vâng.”
Cũng không biết có phải do ảo giác hay không, cô cảm thấy… anh không muốn buông ra chút nào.
Lạc Đường cắn môi lấy điện thoại ra, liếc qua thông báo thì hết hồn.
Chết dở! Mải nói chuyện yêu đương, an ủi idol quên mất chính sự rồi!
Cô nhìn Tô Diên, “Em nghe điện thoại một chút ạ.”
“Alo, anh ạ.” Lạc Đường giành nói trước Lạc Chu: “Em có chút việc đột xuất không kịp về nhà, anh nhắn cho em số phòng, em tự ra đấy.”
Lạc Chu không mắng được, hừ một cái, báo số phòng rồi dứt khoát cúp máy.
Nói không đến mười giây.
Lạc Đường cúp máy, Tô Diên hỏi: “Em có việc gì à?”
“Vâng…” Lạc Đường nghĩ ngợi: “Đi ăn tối cùng người lớn thôi ạ.”
Tô Diên gật đầu: “Đi, anh đưa em ra cổng.”
Lạc Đường giật mình: “Anh không về ạ?”
Anh gật gật: “Chú Văn vừa bảo anh tối nay còn cảnh diễn.”
“À… vâng.”
Lạc Đường nhìn thần sắc của anh, tuy vẫn là Tô thần mặt lạnh như thường nhưng đã không còn cảm giác áp lực ban đầu.
Tô Diên thấy cô nhìn chằm chằm anh không rời đi, vừa muốn mở miệng, cô lại tiến gần hai bước.
Vừa nãy Lạc Đường nghe điện thoại cách xa anh một chút, một bước lập tức kéo gần khoảng cách, tay Tô Diên nóng lên, cảm thấy ngón tay mình được cô nhẹ nhàng cầm lấy.
Bàn tay của cô rất mềm mại, rất nhỏ, rất ấm áp.
Lạc Đường hơi ngửa đầu cong môi cười với anh. Đèn đường chiếu lên mặt cô, vô cùng diễm lệ.
Tô Diên bất giác thở nhẹ.
“Em vẫn là em, anh vẫn là anh, em còn sống, anh cũng còn sống.”
Cô nắm lấy mấy ngón tay anh, ngửa đầu nói: “Nên anh đừng có đau lòng đấy nhé.”
Tô Diên ngẩn ra, thiếu nữ cong cong mắt hạnh, ý cười trên môi ấm áp, cô lắc lắc cánh tay anh: “Chúng ta đều sẽ thật hạnh phúc.”
Giọng nói rõ ràng rất mềm mại, ngọt ngào, nhưng lại như một lời hứa hẹn.
Một lời hứa khiến người ta tin tưởng cả đời.
_
Lạc Đường đến “Ngu Mỹ Nhân” vừa đúng lúc.
“Ngu Mỹ Nhân” là một trong những hội sở tư nhân cao cấp của Lạc thị. Mỗi hội sở của Lạc thị đều được đặt tên theo phong cách trang hoàng của từng nơi, mà cái tênLạc Thành tâm đắc nhất chính là “Ngu Mỹ Nhân”.
Lạc Thành không chỉ được ca tụng là một ông lớn trong giới thương nghiệp mà còn là một “thiên tài đặt tên”, không nói đến cái khác, chỉ cần chọn đại một câu lạc bộ hay thương hiệu dưới trướng ông là đã có một cái tên mĩ miều.
Nhưng người ngoài nào đâu biết, Chủ tịch Lạc thực ra chẳng phải “thiên tài đặt tên” gì. Ông không thích người ngoài nhúng tay vào chuyện nhà mình nên mỗi lần chuẩn bị ra mắt thương hiệu hay hội sở mới là lại treo thưởng trong nhóm WeChat của gia đình, ai nghĩ được tên hay thì thưởng.
Ví như tên của chuỗi hội sở tư nhân này là Lạc Đường thuận miệng gợi ý.
Lạc Đường vừa vào phòng bao thì cởi hết mũ và khẩu trang, chào hỏi từng người rồi ngồi vào ghế giữa Lạc Chu và Chu Tiêm để lại cho cô.
Lạc Thành và Chu Văn là bạn bè nhiều năm, cười đùa rồi nói chuyện trên trời dưới đất mãi không hết. Vợ hai ông đều là người có địa vị trong giới phu nhân thượng lưu, cao thủ tiêu tiền, gu thẩm mỹ cũng tương tự nhau, thao thao bất tuyệt về tuần lễ thời trang năm nay.
Còn sót lại ba người trẻ, cô, Chu Tiêm, Lạc Chu.
Thời gian chuyện phiếm của chị em, Lạc Chu đương nhiên là bị cô lập.
Ngày nào cũng nhìn thấy mặt ông anh, còn chị em thì lâu lâu mới được gặp.
“Biết sao không,” Lạc Đường hớn hở nói với Chu Tiêm: “Hôm nay tao đóng máy rồi!”
“Trùng hợp ghê!” Chu Tiêm cũng rất vui, “Nào nào nào, tao không biết đấy, đây là chuyện tốt đúng không, làm một ly.”
Tửu lượng của Lạc Đường kém nên trên bàn chỉ có rượu trái cây, cụng ly với Chu Tiêm xong cũng chỉ nhấp một ngụm, còn Chu Tiêm lại uống cạn.
Lạc Đường chờ cô uống xong nói: “Tiêm Tiêm, lần trước tao nói với mày là thời cấp ba tao thích…” Cô hạ giọng, đề phòng người lớn nghe được: “Tô Diên ấy.”
Chu Tiêm lắc lắc ly rượu, gật đầu: “Ừm, chuyện hú hồn như thế tất nhiên là phải nhớ rồi, sao đấy?”
“Tao bảo này… Ừm, tao với Tô Diên trong phim này có nhiều cảnh hôn rồi nắm tay ôm ấp gì đó ý,” Lạc Đường nói ra vẫn có chút ngại ngùng, “Lúc quay phim tao thấy hạnh phúc lắm, hạnh phúc đến nỗi không nỡ đóng máy.”
“…” Chu Tiêm nghi hoặc: “Hai đứa mày toàn làm mấy hành động thân mật như vậy á?”
Lạc Đường thản nhiên gật đầu, không ngờ chị em của mình lại cực kỳ hăng hái —
“Nên là mày cảm thấy anh ấy thích mày?”
“!!!” Lạc Đường mở to mắt, tỏ ý bảo Chu Tiêm nói be bé thôi: “Tao… Tao cảm giác anh ấy thích tao, nhưng mày biết mà, con người nhiều lúc cũng tự kỷ lắm, cũng có khi là anh ấy không thích tao.”
Chu Tiêm theo bản năng phản bác: “Sao thế được!”
Lạc Đường: “???”
Hai người ngơ ngác nhìn nhau hai giây, Lạc Đường nhỏ giọng nói: “Bạn yêu, mày nói gì đấy… Tao bảo Tô Diên có khi không thích tao, mày nói cái gì sao thế được?”
Chu Tiêm khụ một cái, “… Không phải, ý tao là công chúa nhà mình xinh đẹp thế này, làm sao mà có người không thích được?”
Chu Tiêm muốn nói tiếp đề tài vừa nãy: “Mày cảm thấy anh ấy thích mày, rồi sao nữa?”
“Sao nữa á?” Lạc Đường chớp chớp mắt: “À, đúng rồi! Tao nghĩ, bây giờ tao đóng máy, không cùng đoàn phim làm phiền anh ấy nữa, tao nghĩ tao…” Lạc Đường liếc chỗ ngồi của Lạc Chu, thấy anh không nhìn sang bên này mới yên tâm nói: “— muốn tỏ tình.”
Chu Tiêm sửng sốt, còn chưa kịp nói gì Lạc Đường đã nói tiếp: “Tao cảm thấy đây là lần tỏ tình duy nhất đời tao nên phải làm hoành tráng một tí, ví dụ như thuê vài cái biển đèn led ở trung tâm thành phố — À, không được! Tô Diên là người nổi tiếng, không làm thế được…”
“Ui vậy làm thế nào bây giờ… Bắn pháo hóa chữ “Tô Diên 521”? Bây giờ thành phố cũng cấm bắn pháo hoa…”
(我爱你 wǒ ài nǐ: Anh yêu em = 521 ( wǔ èr yī))
Lạc Đường còn đang khổ não, Chu Tiêm cắt ngang: “Mày yên tâm đi, hình thức không quan trọng, đằng nào chẳng thành công.”
“???”
Lạc Đường tự nhiên cảm thấy thái độ hôm nay của Chu Tiêm rất lạ.
Tính cách của Chu Tiêm rất giống như cô bạn thân dịu dàng, đoan trang, có thể là do liên quan đến nghề nghiệp bác sĩ tâm lý. Bình thường Lạc Đường gặp chuyện gì kể cho cô ấy, cô ấy hầu như không bao giờ đưa ra câu trả lời chắc chắn, thay vào đó là cho cô hai hướng kết quả tốt xấu, rồi bày ra kế hoạch xem trong tình huống ấy thì phải làm thế nào.
Như hôm nay, đáng ra Chu Tiêm phải kìm hãm sự kích động của cô lại, giúp cô tính toán xác suất thành công, làm sẵn một cái “Kế hoạch phục hồi tinh thần cho Lạc Đường sau khi tỏ tình thất bại”, thế mới đúng là phong cách của Chu Tiêm.
Tối nay cô bạn mình bị làm sao vậy?
Sao lại bắt đầu đi theo con đường “chị em não tàn ủng hộ bạn vô điều kiện” của Trình Tranh thế?
Lạc Đường còn chưa kịp bày tỏ nghi hoặc, Lạc Thành đặt chén rượu xuống bàn, thu hút sự chú ý của mọi người, nói mấy câu, cô cũng nhìn sang, quên cả việc đang định hỏi.
“Đúng rồi, cái bạn người nổi tiếng lần trước mày kể cho tao ấy,” Lạc Đường bắt đầu tám chuyện, bỗng nhớ đến chuyện trước đây hai cô nói trên máy bay: “Cái bạn thích cô gái họ ‘Đường’ ấy, bây giờ thế nào rồi? Đã ổn hơn chưa?”
Chu Tiêm không ngờ cô còn nhớ chuyện hôm ấy, dừng một chút: “À, không có gì, cậu ấy… Không có chuyển biến xấu nhưng cũng không có tiến triển.”
“Haiz,” Lạc Đường thở dài, “Tò mò là ai thật đấy, tò mò cả chuyện yêu đương nữa.”
Chu Tiêm cười: “Xin lỗi Đường Đường, ở phương diện này, đạo đức nghề nghiệp tạm thời chiến thắng tỉ muội tình thâm.”
“Không sao không sao, tao chỉ tò mò thôi,” Lạc Đường cũng đoán được kết quả, “Theo mày thì với trạng thái của bạn kia, nếu cậu ấy với cô gái cậu ấy thích yêu nhau rồi kết hôn này kia, thì bệnh tình… có lập tức bình phục không?”
Chu Tiêm im lặng vài giây, “Tao nghĩ là… chỉ cần bọn họ ổn định quan hệ, kể cả không hoàn toàn bình phục, thì cũng sẽ tốt hơn trạng thái bây giờ rất rất nhiều.”
Mắt Lạc Đường sáng lên: “Thật á? Thế hi vọng là cậu ấy với cô gái kia sớm ở bên nhau, chúc cậu ấy sớm bình phục!”
Mắt cô rất đẹp, con ngươi đen láy trong suốt, cười rộ lên cong thành hình trăng khuyết, tràn đầy ấm áp và ánh sáng chỉ con người sống trong yêu thương mới có.
Hoàn toàn… bất đồng với người kia.
Chu Tiêm cười cười, bỗng dưng nghĩ đến ánh mắt lặng như nước, cũng đẹp như thế, nhưng lại không có chút tươi sáng.
Chu Tiêm nhìn góc nghiêng xinh đẹp của Lạc Đường càng cảm thấy suy đoán của mình là chính xác.
Cô cũng hi vọng là mình đúng.
_
Tửu lượng của Lạc Đường rất kém, uống có hai ly rượu hoa quả độ cồn thấp đã ngà ngà say, may mà đầu óc vẫn đủ tỉnh táo tới khi về đến nhà, tắm xong rồi đắp mặt nạ đi ngủ.
Sáng hôm sau, cô bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Lạc Đường xoa đầu ngồi dậy, nhìn màn hình hiện lên【Tiểu Vương】thì cố gắng tỉnh táo lại: “Alo?”
“Má ơi, cuối cùng chị cũng bắt máy rồi! Chị Tiểu Đường! Hôm nay em bị công ty phái đi công tác nhưng mà đạo diễn Văn vừa gọi cho em báo anh Diên vẫn chưa đến phim trường.”
Lạc Đường sửng sốt: “Hả?”
“Em cũng không biết anh Diên bị làm sao nữa, gọi cũng không nghe máy. Người khác em không yên tâm, em nghe anh Diên nói lúc trước anh ấy phát sốt chị đến nhà anh ấy nên mới gọi cho chị, hôm nay chị có bận gì không? Chị sang xem anh ấy làm sao giúp em với? Nếu bận thì thôi em nhờ người khác cũng được ạ.”
… Làm sao mà bận được!
“Hôm nay chị không có việc gì, chị đi ngay đây, em đừng lo, nhìn thấy anh ấy sẽ báo lại cho em ngay.”
Tiểu Vương bên kia nói mấy câu cám ơn, Lạc Đường ừ ừ hai tiếng rồi cúp điện thoại.
Cô vội vàng xuống giường rửa mặt thay quần áo, cũng không kịp trang điểm mà chỉ chải qua tóc tai, chọn đại một cái váy liền áo rồi xuống lầu gọi lái xe.
Ngồi trên xe, tim Lạc Đường đập càng nhanh hơn.
Lại bị ốm rồi sao? Không phải chứ, tối hôm qua vừa gặp còn bình thường cơ mà, trong một đêm chắc không ốm được đâu nhỉ?
Với lại, lần trước ốm nặng như thế mà anh vẫn gọi điện thoại cho Tiểu Vương mua thuốc được, sao lần này lại không gọi?
Lạc Đường càng nghĩ càng sợ, bắt đầu nghĩ đến Tô Diên bị bắt cóc, vì tiền của anh? Hay là… vì cơ thể của anh?
Bây giờ cô chỉ ước bay được nhà anh ngay, thúc giục lái xe: “Chú Trần ơi, nhanh chút nữa đi ạ!”
Hai nhà cách nhau khá xa, may mà 10h không phải giờ cao điểm, cô mất hai mươi phút đến khu nhà Tô Diên.
Lạc Đường chạy vội, theo lối cũ tìm được nhà Tô Diên, lúc nhập mật mã tay còn run.
Màn hình di động của cô còn gõ sẵn 110, nếu chẳng may có chuyện gì, cô sẽ —
Cửa mở ra, đập vào mặt Lạc Đường là mùi rượu nồng nặc.
Đi đến huyền quan, đóng cửa lại, không tin được nhìn cảnh tượng trước mặt.
Chai rỗng ở khắp nơi.
Rượu vang, bia các nhãn hiệu khác nhau.
Lạc Đường quên cả thay giầy, bước vào mấy bước là thấy được… chủ nhân ngôi nhà.
Tô Diên không còn mặc bộ quần áo hôm qua, anh thay một chiếc áo cổ rộng thùng thình, lộ rõ xương quai xanh bên trong.
Anh ngồi trên sàn nhà giữa một đống chai rượu, tựa người vào sofa, một chân duỗi thẳng, một chân gấp lại, tay để trên đầu gối, ngón tay trắng nõn đối lập hoàn toàn với màu đỏ thẫm của bình rượu.
Cảnh này mang lạ cảm giác dâm dục rất huyền bí, anh lại là trung tâm của bức tranh này, quyến rũ đến nghẹt thở.
Bấy giờ anh mới ý thức được có người đến, thong thả ngẩng đầu “À” một tiếng.
Tô Diên yên lặng nhìn cô chốc lát, ánh mắt mê ly, cong môi cười: “Em tới rồi.”
Là giọng nói sau khi uống quá nhiều rượu, không giống giọng nói thường ngày của Tô thần.
“…”
Hình ảnh này làm chân Lạc Đường hơi nhũn ra.
Nháy mắt, trong lòng thổi qua một câu tiếng Pháp thô tục mà Lý Ý từng dạy cho cô.
Hu hu hu! Bức tranh mỹ nhân uống rượu hay gì! … Thế này ai mà chịu nổi!!!
Cô đứng bất động như dưới chân mọc rễ, ánh mắt cũng dính lên người anh.
Lạc Đường nhìn Tô Diên đặt bình rượu trong tay xuống đất đứng lên, một tay chống vào sofa, tuy chậm nhưng rất vững vàng.
Anh chậm rãi đứng lên bước tới trước mặt cô, càng gần càng nhìn rõ men say trong đôi mắt anh.
“Anh…” Lạc Đường không biết anh đã duy trì trạng thái này bao lâu, giữ vững lý trí mới mở miệng hỏi: “Anh vừa ngủ ạ?”
Anh trả lời ngay: “Không.”
Cũng đúng, có ai 10h sáng bò dậy uống rượu cơ chứ.
Hơn nữa tửu lượng của anh rất tốt, uống một chút sao có thể thành ra thế này.
Lạc Đường chưa biết nên nói gì, Tô Diên lại nói: “Anh không ngủ được.”
Cô giật mình: “Vì sao ạ?”
“Bởi vì không thể nhắm mắt.”
Lạc Đường đầu đầy dấu chấm hỏi: “Vì sao… không thể nhắm mắt?”
Tô Diên nhíu chặt mày: “Sẽ nằm mơ.”
Cô không thể hiểu được logic của anh, bởi vì không ngủ được, không muốn nằm mơ nên uống đến như vậy?
Lạc Đường lại hỏi: “Nên là anh cứ uống rượu như vậy à?”
“Không phải.” Anh lắc đầu: “Uống rượu, là vì anh muốn say.” Tô Diên lại cười cười, anh tiến đến, hơi ghé sát vào cô nói: “Nếu không say, sao có thể nhìn thấy em?”
“…!!!”
Nếu không say, sao có thể nhìn thấy em…
Lý trí Lạc Đường như bị câu này đập mạnh một cái, nghi hoặc về giấc mơ của anh cũng hoàn toàn bị đánh bay, cô bây giờ như bước đi trên mây, nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh mà trong lòng như có một đoàn tuần lộc chạy qua.
Không thể chịu đựng nổi cái hormone này công kích thêm nữa, Lạc Đường đỏ mặt lui về phía sau một bước: “Tô Diên, sao anh uống say xong lại thành ra thế này…”
Tô Diên cũng bước theo cô, nhướng mày: “Thế nào cơ?”
“Thành ra…” Lạc Đường cắn môi, không biết nên nói thế nào: “… Không giống như bình thường.”
Thế là Tô thần ‘không giống như bình thường’ lại híp mắt cười đến khuynh đảo chúng sinh: “Ồ, thế à?”
Dứt lời, anh kéo tay cô đi về phía cửa ra vào, Lạc Đường không hiểu gì đi theo sau anh.
Anh uống rượu xong vui buồn lẫn lộn tự nhiên cáu lên đuổi cô ra khỏi nhà à?
Cô chưa kịp hỏi, Tô Diên đã dừng trước cửa. Anh đỡ lấy bả vai cô, ngay lúc Lạc Đường không kịp phản ứng, anh đã nhanh chóng đổi vị trí, ấn cô lên cửa.
Lạc Đường trợn trắng mắt: “???”
Lạc Đường chẳng còn thời gian suy nghĩ, sau lưng là cánh cửa lạnh lẽo, trước mặt là anh đang dùng ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm cô lên.
Chóp mũi quanh quẩn mùi hương của anh.
Tô Diên bỗng nghiền ngẫm khẽ cười một tiếng làm tai cô ngứa ran lên. Anh hơi nhếch đôi môi hồng vì vừa uống rượu, khóe mắt hẹp dài cong lên.
Anh như cố gắng hạ giọng gợi cảm đến cực điểm: “Có thể là vì em chưa hiểu anh đủ nhiều.”
Sau đó không hề báo trước cúi xuống, phủ lên môi cô.
Xung quanh chợt tối sầm lại, cằm Lạc Đường bị anh mân mê, môi cảm nhận được xúc cảm mềm mại quen thuộc, hương rượu nồng nàn chiếm cứ mọi giác quan của cô.