Hy Vọng Xa Vời Duy Nhất - Mộ Nghĩa

Chương 74




Tang Lê nhìn thấy người mà cô ngày đêm mong nhớ, những áp lực và đau đớn kìm nén suốt những ngày tháng qua như bộc phát, tràn ngập trong cõi lòng cô, hốc mắt cô không kiềm chế được nỗi cay xót, nước mắt trào ra.

Cô không ngờ anh lại đến…

Cô nghĩ rằng, anh sẽ không bao giờ quan tâm đến cô nữa…

Anh thấy cô rơi lệ, tưởng rằng cô đau, trong lòng cũng đau theo, “Đừng khóc, chúng ta đến bệnh viện ngay.”

Khi Quảng Dã bế cô lên, mùi hương quen thuộc từ người anh cùng với nhiệt độ cơ thể anh bao phủ lấy cô như một tấm màn dày bảo vệ, mang lại cho cô cảm giác an toàn đến tuyệt đối.

Giống như trước đây, chỉ cần anh ở đó, cô không phải sợ bất cứ điều gì.

Cô tựa vào lồng ngực anh, cả trái tim cũng theo đó chùng xuống.

Quảng Dã nói với Giản Thư Nhiên thu xếp đồ cho Tang Lê, rồi nhanh chóng ôm cô xuống tầng.

Trong cảm nhận của Quảng Dã, Tang Lê hệt như một con mèo nhỏ trong lòng anh, vì cô vốn có khung xương nhỏ, dù mặc đồ mùa đông vẫn trông gầy gò, như một chiếc bình sứ dễ vỡ.

Lông mày Quảng Dã nhíu lại, sắc mặt trầm tư.

Uổng công lúc trước chăm sóc, vỗ béo cho cô.

Những năm nay ở nước ngoài, rốt cuộc cô đã lăn lộn mù quáng vì điều gì vậy?

Anh khó khăn lắm mới giúp cô tăng cân một chút, giờ lại gầy thế này, dạ dày còn gặp vấn đề nghiêm trọng, cô ở nước ngoài đã trải qua những chuyện gì vậy?

Xuống đến dưới nhà, Giản Thư Nhiên mở cửa sau xe, Quảng Dã cúi người đặt Tang Lê vào trong, cúi mắt chăm chú nhìn cô, giọng nói khàn khàn: “Có chịu được không?”

Tang Lê nhẹ nhàng gật đầu.

“Từ đây đến bệnh viện chỉ năm phút thôi, rất nhanh.”

Giản Thư Nhiên lên xe ngồi cạnh Tang Lê, Quảng Dã khởi động chiếc Maybach.

Trên đường đi, Giản Thư Nhiên lấy nước cho Tang Lê, chăm sóc cô, Tang Lê dần dần bình tĩnh lại, Quảng Dã gọi điện thoại cho bệnh viện sắp xếp trước.

Chẳng mấy chốc họ đã đến bệnh viện, có bác sĩ chuyên khoa đợi sẵn, dẫn họ đến phòng cấp cứu, bác sĩ nắm qua tình hình, rồi đưa Tang Lê đi nội soi dạ dày.

Sau khi làm xong, một lát sau có báo cáo kiểm tra, bác sĩ nhìn một cái: “Cô bị đau mấy ngày rồi?”

“Khoảng ba bốn ngày…”

“Đau lâu vậy sao không đi khám sớm hơn? Kéo dài thêm sẽ càng nghiêm trọng, tuổi còn trẻ mà dạ dày thế này, không coi trọng sức khỏe gì cả.” Tang Lê cảm nhận ánh mắt của người đàn ông đứng bên cạnh, cô cứ như một đứa trẻ làm sai, ngoan ngoãn gật đầu.

“Cô bị viêm dạ dày mãn tính do tổn thương niêm mạc dạ dày, có lẽ đã kéo dài một thời gian rồi, dạ dày cô không có vấn đề lớn khác, có phải cô thường dùng thuốc kích thích gì đó, gây tổn thương niêm mạc dạ dày đúng không?”

Tang Lê nắm chặt tay, nói mơ hồ:

“Chỉ là có lúc khó ngủ phải uống một ít thuốc mới ngủ được…”

“Một số loại thuốc có tác dụng phụ lớn, làm giảm yếu tố bảo vệ niêm mạc dạ dày, tổn hại chức năng rào chắn niêm mạc dạ dày, hơn nữa lại thường xuyên mất ngủ, ăn uống không đều đặn, căng thẳng tinh thần lâu dài, làm việc trong môi trường mệt mỏi, cũng sẽ tổn thương đến dạ dày.”

Bác sĩ nói trúng trạng thái của Tang Lê, cô chột dạ, không dám nói một lời.

“May mà tình trạng không quá nghiêm trọng, tôi kê thuốc cho cô, tối nay tốt nhất nên ở lại viện truyền nước, giảm viêm. Sức khỏe luôn là ưu tiên hàng đầu, đừng vì công việc mà không quan tâm đến sức khỏe, như vậy là không đáng.”

Bác sĩ nói không ngừng, nhìn người đàn ông bên cạnh, “Bạn trai cũng phải chú ý chăm sóc hơn, không phải đợi đến khi người ta viêm dạ dày mới cuống cuồng bế đến, sớm nên chú ý rồi, biết không?”

Vừa rồi Quảng Dã đưa Tang Lê vào viện, ai cũng thấy anh lo lắng đến mức nào.

Nghe vậy, mặt Tang Lê đỏ ửng, muốn giải thích, nhưng nghe người đàn ông bên cạnh đáp lại một câu, không nói gì thêm.

Người này sao không phản bác…

Thôi, phản bác cũng thấy ngượng…

Đôi má trắng nõn của Tang Lê đỏ ửng hơn.

Sau khi lấy kết quả, Quảng Dã đi làm thủ tục nhập viện, Giản Thư Nhiên ở lại với Tang Lê, cười nhẹ: “Chị Tang Lê, em cảm thấy anh Quảng Dã vẫn rất quan tâm đến chị, nhìn xem ngay cả bác sĩ cũng nhìn ra anh ấy lo lắng thế nào.”

Mặt Tang Lê nóng bừng lên: “Có lẽ là nể tình em…”

“Làm sao có thể, em gọi anh ấy đến chăm sóc một cô gái bất kỳ, anh ấy sẽ đồng ý sao? Chị không biết anh ấy đối xử với các cô gái khác thế nào à.”

Nếu không có sự cho phép của anh ấy, chẳng cô gái nào có thể tiếp cận anh ấy, từ thời cấp ba đã thế.

Một lát sau, Quảng Dã trở lại, nói với Tang Lê: “Ngày mai sẽ sắp xếp kiểm tra toàn diện cho em.”

Tang Lê hơi ngạc nhiên, “Không cần phiền phức như vậy…”

“Em còn muốn người khác nửa đêm đưa em đến bệnh viện nữa à?”

“…”

Tính cách anh mạnh mẽ, mỗi lần anh quản cô, cô đều không thể trốn thoát.

Tang Lê nghẹn lời, y tá đến, cô phải vào phòng bệnh để truyền nước.

Ngoài cửa chỉ còn Giản Thư Nhiên và Quảng Dã.

Giọng người đàn ông lạnh nhạt: “Em liên lạc lại với cô ấy bằng cách nào?”

Giản Thư Nhiên phồng má, thành thật trả lời: “Mấy ngày trước em đến công ty, tình cờ gặp chị Tang Lê dưới nhà, nói chuyện với chị ấy vài câu, nhưng sau đó anh Nhiếp Văn xuất hiện, mắng chị Tang Lê một trận, em sợ chị ấy buồn, tối nay mới muốn tìm chị ấy nói chuyện.”

Quảng Dã cau mày: “Nhiếp Văn nói gì với cô ấy?”

“Anh Nhiếp Văn bực mình vì anh, anh ấy nói… anh ấy nói chị Tang Lê đừng quay lại làm phiền anh nữa, tránh làm anh đau lòng hơn.”

Giản Thư Nhiên nhìn anh: “Anh Quảng Dã, em nghĩ chị Tang Lê nhất định vẫn còn thích anh, dù ngoài miệng chị ấy không nhận, nhưng anh trong lòng cũng cảm nhận được, đúng không?”

Quảng Dã không nói gì.

“Chị Tang Lê hướng nội, nhưng em thấy trước mặt anh chị ấy luôn cười vui vẻ, đó là bản chất thật của chị ấy, nhưng giờ chị về nước, em không biết tại sao lại thấy chị ấy thay đổi, cảm xúc càng bị kìm nén, không còn vui vẻ như trước, những năm qua dù cuộc sống có rực rỡ huy hoàng đến mấy nhưng chắc chắn không vui vẻ gì.”

Quảng Dã tựa vào tường, ánh mắt trầm tư, nhớ đến dáng vẻ của cô dạo này, tâm trạng lại thêm nặng nề.

Giản Thư Nhiên nhìn anh, cong môi cười: “Em nghĩ chị Tang Lê bây giờ vẫn còn tình cảm với anh, ít nhất là không bài xích anh, hai người rất có khả năng sẽ quay lại với nhau, nếu vậy em làm bà mối cho hai người nhé.”

Quảng Dã bị cô làm cười, “Tuổi còn nhỏ mà nhiều ý tưởng quá nhỉ?”

“Em học năm tư rồi đâu còn nhỏ…”

Giản Thư Nhiên ngại ngùng không muốn làm bóng đèn, nói sẽ về trước, để Quảng Dã ở lại chăm sóc, cô nhận được tin nhắn từ Nhiếp Văn nói sắp đến bệnh viện.

“Anh Nhiếp Văn đến đón em.”

Quảng Dã nhìn cô sâu xa: “Dạo này cái gì cũng tìm đến cậu ta nhỉ.”

Giản Thư Nhiên đỏ mặt, nắm chặt túi xách, “Anh bận rộn, em ngại tìm anh.”

“Đừng lấy chuyện này làm lá chắn.”

Giản Thư Nhiên mím môi, định nhanh chóng rời đi, “Em đi anh nhé.”

Giản Thư Nhiên vào phòng bệnh chào Tang Lê, Tang Lê bảo cô không cần lo lắng, về trước, Giản Thư Nhiên đi ra, lại bị Quảng Dã gọi lại.

Giọng người đàn ông lạnh lùng:

“Bảo với Nhiếp Văn ngậm miệng lại, đừng tìm đến Tang Lê nói linh tinh nữa.”

Tang Lê là người thế nào, không đến lượt người khác nói.

Giản Thư Nhiên ngẩn ra, “Yên tâm, em nhất định sẽ dạy dỗ anh ấy.”

Rời khỏi bệnh viện, cô lên xe của Nhiếp Văn.

“Cái gì?! Anh bị A Dã nói thế á?! Mẹ nó, anh là vì cậu ấy nói chuyện, cậu ấy còn trách anh nữa à?! Cậu ấy lại bảo vệ Tang Lê như thế?!”

Trên xe, nghe Giản Thư Nhiên truyền đạt lại nguyên văn, Nhiếp Văn nổi giận đùng đùng.

Giản Thư Nhiên im lặng nhìn người đang nóng nảy: “Anh nói là vì tốt cho A Dã, anh biết trong lòng anh ấy muốn gì không? Nếu chị Tang Lê thật sự trở thành người xa lạ với anh ấy, anh ấy mới đau lòng đó anh có hiểu không?”

Nhiếp Văn nghẹn lời.

“Hơn nữa dù anh là vì muốn tốt cho anh A Dã, thì đây cũng là chuyện của anh ấy và chị Tang Lê, chúng ta là người ngoài cuộc cũng không có quyền can thiệp quá nhiều. Anh A Dã còn không đi tìm chị Tang Lê nói gì, anh dựa vào đâu mà mắng chị Tang Lê? Nói còn khó nghe như vậy.” 

Lời nói của Giản Thư Nhiên như dội vào người Nhiếp Văn một xô nước lạnh.

Nhiếp Văn cũng biết ngày đó nói vậy, thật sự làm tổn thương lòng Tang Lê, trong lòng không thoải mái: “Anh chỉ tức giận vì lúc trước cậu ta dám làm như thế.”

“Chị Tang Lê là người thế nào, anh tiếp xúc còn lâu hơn em, anh thật sự nghĩ chị ấy là người lạnh lùng vô tình như thế sao? Sáu người các anh chơi với nhau tốt như vậy, đến cuối cùng ngay cả các anh cũng không tin chị ấy sao?”

Nhiếp Văn không nói nên lời.

Sáu người bọn họ hầu như ngày nào cũng tụ tập cùng nhau, cùng ăn cơm, cùng đọc sách, cùng đi chơi, từ lúc đầu Tang Lê nội tâm còn phòng bị, đến sau này từ từ mở lòng, kể cho họ chuyện của bố mẹ mình, dẫn họ về quê nhà, những dấu vết của tình bạn đó không thể xoá nhòa.

Nhiếp Văn nghĩ nghĩ, đột nhiên phản ứng lại không đúng: “Không phải, Giản Thư Nhiên, bây giờ em còn biết giáo huấn người khác rồi hả?”

Giản Thư Nhiên: “Sao, em có nói sai à?”

“… Không sai không sai không.”

Anh còn dám làm gì được cô chứ.

“Anh Nhiếp Văn, nếu anh thật sự vì tốt cho anh A Dã, không bằng khuyên nhủ anh ấy nhiều hơn, để anh ấy đừng mãi nói một đằng nghĩ một nẻo.”

Nếu cứ như vậy nữa, Tang Lê thật sự chạy mất thì khổ đấy.

Nhiếp Văn phì cười, “Em cũng thật hiểu cậu ta đấy.”

– 

Bên ngoài trời không trăng cũng không sao.

Phía bên kia, trong bệnh viện, Tang Lê đang truyền dịch, một lát sau Quảng Dã đẩy cửa bước vào, cô nhìn thấy anh, ánh mắt dao động.

Cô hỏi: “Nhiên Nhiên đi rồi à?”

“Ừ.”

Anh ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, sau khi y tá rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn hai người.

Không gian yên, bầu không khí trở nên căng thẳng.

Tang Lê cử động, không nói gì, Quảng Dã ngẩng lên nhìn cô, cổ họng căng thẳng, hơi cứng nhắc mở miệng: “Dạ dày khá hơn chưa, còn đau không?”

Cô lắc đầu, “Đỡ hơn rồi, không còn đau lắm.”

Anh nghĩ đến lời bác sĩ vừa nói, không ngờ cô lại tự hành hạ mình như thế, “Em ở nước ngoài nhảy múa kiểu gì mà không cần ăn cơm vậy?”

Tang Lê: “…”

“Cơm không ăn, ngủ không ngủ, em định múa đến mấy năm nữa?”

Thực ra cơ thể cô không hoàn toàn là do múa mà thành ra như vậy…

Cô cúi mắt không nói gì, Quảng Dã nhìn cô như vậy, giọng nói dịu đi, “Có buồn ngủ không, nằm xuống ngủ một lát đi.”

“Còn anh thì sao…”

“Tôi ở đây.”

“Có làm lỡ công việc của anh không…”

Nghĩ đến Quý Hoài, trong lòng Quảng Dã không vui, nhẹ nhàng hỏi lại: “Vậy cô gọi người khác đến chăm sóc à?”

Cô khẽ mím đôi môi đỏ, “Tôi cũng không thể gọi ai khác…”

Chủ yếu là, cô không nỡ để anh đi.

Cả hai bên đều đang thăm dò lẫn nhau.

Quảng Dã quay mặt đi, “Tôi đi ra xe lấy laptop.”

“Được…”

Anh đi rồi, Tang Lê miễn cưỡng thu lại ánh mắt, nằm xuống.

Những ngày này, ngày nào cô cũng mất ngủ, sống như một người mất hồn, nhưng tối nay Quảng Dã vừa xuất hiện, cô như người sắp chết đuối được vớt lên bờ, sống lại lần nữa.

Cô nghĩ đến lời Giản Thư Nhiên vừa nói, tâm trí lại xao động.

Cô choáng váng, vẫn không dám tin.

Cô biết Quảng Dã không phải là người lạnh lùng, tối nay anh đối với cô như thế có phải chỉ vì nghĩ đến tình cũ mà sinh ra lòng thương hại? Giống như trước kia khi anh chưa yêu cô, cô bị cảm nắng anh cũng sẽ đưa cô đến ghế tựa, cô bị bắt nạt trong quán trà sữa, anh cũng không bỏ mặc.

Nhưng… có phải thật sự có một khả năng…

Là anh vẫn chưa quên cô?

Liệu những ảo tưởng đẹp đẽ đó, không chỉ là là hi vọng xa vời của cô, câu chuyện giữa họ còn có hi vọng tiếp diễn…

Nếu như thế, thì thật tốt biết bao…

Tang Lê khép mắt lại, hốc mắt ấm nóng.

Những suy nghĩ đang cuồn cuộn trong bóng tối lại bắt đầu quay cuồng, sôi sục trở lại.

Theo dòng thuốc truyền vào cơ thể, cơn đau của Tang Lê từ từ giảm đi, bác sĩ kê cho cô một ít thuốc an thần, cô dần dần chìm vào giấc ngủ.

Quảng Dã trở lại phòng bệnh, mang theo máy tính làm việc ngồi trên sofa.

Trương Bác Dương nhắn tin: [A Dã, Dung Vũ nói tối nay cậu để tổng giám đốc Lưu ở lại công ty?! Cậu đi đâu thế?]

Quảng Dã nheo mắt: [Bệnh viện.]

Trương Bác Dương: [Sao vậy? Ai xảy ra chuyện gì à?]

Có chuyện của ai quan trọng hơn công việc?

Quảng Dã: [Tang Lê.]

Trương Bác Dương: [Ồ, thế thì không có chuyện gì rồi.]

Trương Bác Dương hỏi thăm tình hình của Tang Lê, Quảng Dã nói đơn giản, nói không sao, bên kia gửi tin nhắn: [Vậy cậu chăm sóc Tang Lê cho tốt, chuyện công ty để tôi xử lý.]

Quảng Dã khóa màn hình điện thoại.

Đêm càng lúc càng khuya, Quảng Dã xử lý xong công việc, đặt laptop xuống, ngẩng đầu lên đã thấy Tang Lê đang ngủ say.

Anh đi đóng cửa sổ nhỏ, rồi lại đi đến bên giường bệnh, ánh mắt không kiềm chế được mà hướng đến cô.

Khuôn mặt nhỏ nhắn, quầng thâm dưới mắt vẫn còn rõ rệt, làn da vốn dĩ trắng nõn, nay vì bệnh mà càng thêm tái nhợt.

Cô còn gầy hơn trước khi ra nước ngoài.

Anh đã từng vài lần đi London xem cô, cô múa ở trên sân khấu, trước mặt người ngoài đều rực rỡ và tỏa sáng vô cùng.

Anh luôn nghĩ rằng cô sống rất tốt.

Rốt cuộc cô đã trải qua những gì vậy?

Sống cuộc sống thế nào ở bên ngoài?

Anh nâng tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen bên má cô, nhìn cô, ánh mắt dần nóng lên, hốc mắt cũng đỏ ngầu.

Đêm nay không biết có phải vì Quảng Dã ở bên cạnh không, Tang Lê chưa bao giờ ngủ yên giấc như vậy.

Tang Lê có một giấc mơ.

Cô mơ thấy mình sống trong một ngôi nhà ấm cúng, trong nhà có một con mèo, một chú chó, chiều đến, ánh nắng rực rỡ chiếu vào qua cửa sổ, cô đẩy cửa phòng ngủ, liền thấy Quảng Dã tựa vào giường đọc sách, cô bước tới, được anh ôm vào lòng.

Cô nằm trong lòng Quảng Dã, vừa cười vừa cùng anh đọc sách.

Khung cảnh đẹp đến mức khiến người ta choáng váng.

Khi giấc mơ dần dần tan biến, cô miễn cưỡng mở mắt, ánh nắng buổi sáng chiếu vào, cô quay đầu nhìn thấy trong phòng bệnh chỉ có mình cô, trống trải, như thể không có dấu vết của Quảng Dã từng ở đây.

Cô sững lại một lúc, rồi cất tiếng gọi anh, “Quảng Dã… Quảng Dã…” Anh đã đi rồi sao…

Lòng cô trống trải một phần, vừa định kéo chăn xuống giường, ai ngờ ngay lúc đó cửa bị đẩy mở, người cô mong nhớ hiện ra trước mắt, mang theo cái lạnh cắt da ngoài trời, trong tay còn xách theo bữa sáng.

“Gọi gì thế, tôi đâu có chạy mất đâu.”

Lòng cô chợt nhẹ nhõm.

Quảng Dã hỏi cô cảm thấy thế nào, rồi gọi y tá vào rút kim truyền dịch, cô sắp truyền xong rồi.

Dạ dày của Tang Lê cơ bản không còn đau nữa, bác sĩ vào kiểm tra cho cô, Tang Lê đi rửa mặt đơn giản, sau đó quay lại, Quảng Dã đã chuẩn bị bữa sáng cho cô.

“Mau lại ăn đi.”

Có thể khiến Quảng Dã phục vụ như vậy, trước kia chỉ có Tang Lê, bây giờ cũng chỉ có Tang Lê.

Tang Lê ngồi xuống, nhìn bát cháo nhạt nhẽo và vài món nhỏ trước mặt, thì thầm: “Muốn ăn đậu hũ nóng, cháo, bánh quẩy với bánh bao nhỏ.”

Cảnh tượng đáng yêu trước đây của cô hiện lên trong đầu, Quảng Dã cười, “Còn đòi bánh bao nhỏ, em muốn tiếp tục truyền dịch à?”

Tang Lê cũng chỉ nói vậy thôi, ngoan ngoãn cầm đũa lên, cô nhìn Quảng Dã, “Đêm qua anh ở đây suốt à…”

“Không thì sao?”

Tang Lê mím môi, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp.

Cô cúi đầu ăn cháo, ánh mắt anh không khỏi dừng lại trên người cô.

Sau khi ăn sáng xong, Tang Lê nhắn tin cho Liễu Hà nói hôm nay không đến studio, đầu dây bên kia cũng nói gần đây cô quá mệt, bảo cô ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.

Buổi sáng làm xong kiểm tra, cô có thể xuất viện, Quảng Dã lái xe đưa cô về Gia Lăng, lên lầu vào căn hộ, Tang Lê đưa anh dép đi trong nhà.

Hai người vào trong, Quảng Dã đưa thuốc cho cô, dặn dò cách dùng thuốc, cuối cùng Tang Lê nhìn anh, người đã ở bên cô cả buổi sáng:

“Sáng nay anh không phải đến công ty sao?”

“Chuẩn bị đi.”

Cô nhẹ nhàng đáp lại, ngón tay xoắn lại: “Cảm ơn anh, Quảng Dã, tối qua đã đưa tôi đến bệnh viện, còn ở bên cạnh tôi đến giờ.”

Gặp ánh mắt trong trẻo của cô, lòng Quảng Dã như bị lông vũ chạm vào, vội quay sang chỗ khác: “Là vì nể mặt Nhiên Nhiên, con bé không yên tâm, luôn bảo tôi chăm sóc cô thật tốt.”

Lời này quả là khẩu thị tâm phi, Tang Lê nghe ra ngay.

Cô mỉm cười nhẹ nhàng, không phản bác anh.

Tang Lê không muốn làm chậm trễ công việc của Quảng Dã, bèn bảo anh đi trước, sau khi anh đi, Tang Lê trở về phòng nghỉ ngơi.

Buổi trưa tỉnh dậy, Tang Lê thấy trong nhóm WeChat ba người chị em, Lữ Nguyệt và Dụ Niệm Niệm đều đang hỏi tình hình sức khỏe của cô, chuyện Tang Lê vào viện là do Trương Bác Dương kể cho Dụ Niệm Niệm.

Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt đang ăn trưa cùng nhau, Tang Lê gọi điện thoại nói chuyện với họ, nói mình không sao, Dụ Niệm Niệm đùa giỡn: “Mình nghe Bác Dương nói, tối qua là Quảng Dã đưa cậu đến bệnh viện à? Hôm nay cậu ấy đến công ty trễ, không phải là vẫn đang ở bên cậu chứ?”

Tang Lê: “Ừ…”

“Má ơi!!!”

Đầu dây bên kia hai người kích động hỏi họ là tình huống gì, có phải sắp tái hợp không, má Tang Lê đỏ bừng, bảo họ đừng nói bậy, “Tối qua là Nhiên Nhiên đến nhà mình tâm sự, Nhiên Nhiên gọi điện bảo Quảng Dã đến.”

“Thôi đi, nếu không phải cậu ấy lo lắng cho cậu thì cũng chẳng đến đâu, sau khi cậu đi Quảng Dã lạnh lùng với tất cả các cô gái, lúc đó cậu ấy là nhân vật nổi tiếng ở đại học, các cô gái thích cậu ấy còn nhiều hơn thời trung học, nhưng tất cả đều bị cậu ấy từ chối, thậm chí còn không có cơ hội theo đuổi, nhiều cô gái không hiểu tại sao cậu ấy lạnh lùng như vậy, thậm chí có người còn nghi ngờ tính hướng của cậu ấy nữa.”

Lữ Nguyệt cũng đồng tình: “Đúng rồi Lê Lê, Quảng Dã chỉ thích mỗi cậu thôi, trước kia khi ở núi Phong Bạch cậu ấy đối với cậu khá lạnh lùng, nhưng bây giờ xem ra chỉ là giả vờ, rõ ràng là khi cậu xảy ra chuyện cậu ấy hoảng loạn đến mức nào.”

Tang Lê nghe vậy, nhớ lại đêm qua nhìn thấy sự hoảng loạn trong mắt anh, đó là cảm xúc vô thức tự nhiên bộc lộ khi gặp nguy cấp, không thể giả vờ được.

Dư Niệm Niệm cười: “Dù sao thì bọn mình cũng cảm thấy Quảng Dã chắc chắn vẫn thích cậu, vậy cậu nghĩ sao?”

“Mình…”

Cô đột nhiên không biết trả lời thế nào.

Lữ Nguyệt: “Mình đột nhiên nhớ đến bà nội của Quảng Dã, Lê Lê, nếu cậu đang do dự vì vấn đề của bà nội cậu ấy, tớ nghĩ bây giờ cậu không cần sợ nữa, lúc đó cậu không có khả năng lựa chọn, đồng ý với bà ấy là sẽ rời đi, nhưng bây giờ đã sáu năm trôi qua, bà ấy dựa vào đâu mà còn quản cậu? Nếu cậu thực sự vẫn thích Quảng Dã thì cứ tiến tới, đôi khi không nên quá coi trọng đạo đức, hơn nữa chúng ta cũng không nói cho Quảng Dã biết sự thật, như vậy cũng không công bằng với cậu ấy.”

Lữ Nguyệt hiếm khi nói vậy, Dụ Niệm Niệm nhiệt liệt đồng tình: “Đúng rồi, lần này chúng ta không sợ bà ấy nữa, cho dù cậu trở về là để công khai tái hợp với Quảng Dã thì sao, còn sợ bà cụ đó à?”

Lữ Nguyệt cười: “Đây gọi là cuộc báo thù của Lê Lê, sau sáu năm trở về nước vẫn khiến cháu trai bà ta yêu đến chết mê chết mệt.”

Tang Lê bị chọc cho bật cười.

Cuộc gọi kết thúc, Tang Lê cúi đầu vuốt ve điện thoại, trong đầu hiện lên hình ảnh Quảng Dã.

Mấy ngày trước, cô cảm thấy không còn hy vọng nên định rời đi.

Nhưng qua đêm qua, tình cảm cô cố gắng chôn vùi lại bị khuấy động mà trỗi dậy.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi thất thần.

Sau khi từ bệnh viện trở về, mấy ngày nay Tang Lê nghe lời Quảng Dã, tạm gác lại công việc, nghỉ ngơi ở căn hộ, mỗi ngày Giản Thư Nhiên đều đến thăm cô, cuối cùng cô ấy không kìm được mà nói ra sự thật, là Quảng Dã bảo cô ấy đến hỏi.

“Rõ ràng là muốn quan tâm, nhưng lại giả vờ lạnh lùng, chị Tang Lê, trước đây khi ở bên nhau, anh ấy cũng vậy ạ?”

Tang Lê nghe vậy, không khỏi cong môi.

Trước kia khi ở bên nhau, anh không cần phải giả vờ như vậy, dù sao cũng có thể công khai cưng chiều cô, không cần phải tìm cớ gì cả.

Nhưng bây giờ Tang Lê cũng có thể hiểu được Quảng Dã, dù sao chuyện trước kia chưa hoàn toàn qua đi, băng cũng cần tan dần dần, để một người kiêu ngạo như anh đột nhiên thay đổi thái độ ân cần cũng không phải điều dễ dàng.

Buổi sáng, Tang Lê nhận được cuộc gọi từ Sài Hoằng, hỏi cô sức khỏe thế nào rồi, nói chuyện vài câu, Sài Hoằng hỏi cô chiều có thể đi Vân Chiêm một chuyến không:

“Lần này có rất nhiều công ty cạnh tranh suất biểu diễn thương mại, Vân Chiêm hài lòng với chúng ta nhất, muốn gặp lại để bàn chi tiết, nghe nói lần này Bách Nhạc cũng muốn tổ chức buổi hòa nhạc, cô biết Bách Nhạc không, một dàn nhạc giao hưởng rất nổi tiếng trong nước, áp lực cạnh tranh của chúng ta rất lớn.” Tang Lê đáp: “Vậy chúng ta chiều nay đi bàn bạc lần nữa nhé.”

“Ừ, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì chúng ta sẽ giành được thôi.”

Buổi chiều, Tang Lê đến studio trước, cô gửi tin nhắn cho Quảng Dã: [Chiều nay chúng tôi sẽ đến Vân Chiêm thảo luận việc hợp tác.]

Vài phút sau, Quảng Dã trả lời: [Hoan nghênh.]

“……”

Người này đúng là việc nào ra việc đấy.

Tang Lê mỉm cười, do dự một lúc rồi không nhịn được hỏi: [Anh sẽ ở công ty chứ?]

Anh trả lời dứt khoát: [Không.]

Được rồi…

Đã bốn ngày không gặp anh, Tang Lê giơ ngón tay ra tính.

Cô không nói thêm gì nữa, xử lý công việc đơn giản, thấy thời gian cũng đã gần đến, liền cùng Sài Hoằng và Liễu Hà đi đến Vân Chiêm.

Ánh sáng mặt trời gay gắt chiếu xuống từng lớp.

Hai bên ở khá gần nhau, hơn mười phút sau, xe đã đến cửa tòa nhà.

Ba người xuống xe đi vào bên trong, khi gần đến thang máy, bỗng nhiên có tiếng cười nói vang lên từ phía sau: “Tuyết Âm, hôm nay hiếm khi cô rảnh rỗi, đi cùng chúng tôi đến Vân Chiêm thật tốt.”

Người phụ nữ mỉm cười: “Tôi rất quen thuộc với Vân Chiêm, lát nữa để tôi thương lượng…”

Nghe thấy giọng nói này, Tang Lê quay đầu lại theo phản xạ, phía sau có mấy người đang đi tới, dẫn đầu là Thiều Tuyết Âm, chỉ thấy người phụ nữ có mái tóc nâu xoăn gợn sóng, đeo kính râm, ăn mặc trưởng thành quyến rũ.

Đã nhiều năm không gặp cô ấy, khí chất của cô ta ngày càng cao quý.

Thiều Tuyết Âm đi đến, khi nhìn thấy Tang Lê, đôi mắt cô ta thoáng chốc dao động: “Tang Lê…”

Trong mắt Thiều Tuyết Âm, Tang Lê giờ đã thay đổi hoàn toàn, từ cô gái quê mùa ở vùng núi trong ấn tượng của cô ấy trở thành một mỹ nhân dịu dàng thanh lịch, nhan sắc đã lột xác hoàn toàn.

Thiều Tuyết Âm đi đến trước mặt cô ấy: “Tang Lê, đã lâu không gặp…”

Tang Lê nhìn thấy túi xách của người bên cạnh cô ấy in logo của Bách Lạc, hơi ngạc nhiên, “Đã lâu không gặp.”

“Tôi nghe nói cô đã về nước, bây giờ đang làm ở Trừng Vũ sao?”

“Ừm.”

Cảm xúc trong lòng dâng trào, Thiều Tuyết Âm vẫn giữ nụ cười trên mặt, “Hôm nay cô đến Vân Chiêm làm gì…”

Tang Lê chưa kịp trả lời, ánh mắt cô ta đã chuyển hướng, khoảnh khắc sau nhìn thấy ở cửa tòa nhà có mấy người bước vào.

Người đàn ông dẫn đầu mặc áo khoác dài màu xám đen, hai tay đút trong túi, bước đi vững chãi, ngũ quan như ngâm trong hồ nước sâu lạnh lùng, vừa xuất hiện đã toát ra khí thế mạnh mẽ.

Nhìn thấy Quảng Dã, Tang Lê ngẩn người, khoảnh khắc tiếp theo nhìn thấy Quảng Dã đi về phía cô, ánh mắt chỉ hướng về mình cô.

Tâm trạng Thiều Tuyết Âm trùng xuống.

______


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.