Hy Vọng Xa Vời Duy Nhất - Mộ Nghĩa

Chương 62




Thiều Tuyết Âm chào Quảng Dã bằng một nụ cười thân thiện và nhiệt tình, nhưng cậu chỉ thờ ơ đáp lại sau đó tiện thể quay qua chào hỏi Khương Du.

Dù không thích Thiều Tuyết Âm nhưng cậu vẫn biết phép lịch sự cơ bản với người lớn.

Khương Du rất thích Quảng Dã, bà nhìn cậu cười rạng rỡ:

“Lâu rồi không được gặp Tiểu Dã rồi nhỉ, lại cao thêm rồi này, càng ngày càng đẹp trai, giống y như bố cháu hồi trẻ vậy.”

Quảng Minh Huy nắm tay Tống Thịnh Lan cười: “Có gen của Lan Lan góp công, khẳng định là nó còn đẹp hơn cả anh.”

Tống Thịnh Lan cười mắng ông, sau đó Khương Du chợt để ý thấy Tang Lê ở bên cạnh Tống Thịnh Lan: “Cô bé này là—”

“Con bé đến nhà tôi ở nhờ để tiện đi học, tên là Tang Lê.” Tống Thịnh Lan nói đùa: “Nó như con gái tôi vậy, bằng tuổi với Âm Âm.”

“Cháu chào dì Khương.”

Tang Lê cúi đầu chào, Khương Du gật đầu cười: “Cô bé đúng là tràn đầy sức sống, lại còn xinh nữa.”

Thiều Tuyết Âm nhìn thẳng vào mắt Tang Lê, cong môi cười duyên dáng:

“Chào cậu, mình là Thiều Tuyết Âm, gọi mình là Tuyết Âm là được rồi.”

Tang Lê đã có ấn tượng sâu sắc với Thiều Tuyết Âm từ trước, hiện tại được tận mắt nhìn thấy, quả đúng là một tiểu thư xuất thân từ gia đình danh giá. Xinh đẹp, đoan trang, quý phái, dù ở giữa đám đông thì chỉ cần một ánh mắt cũng dễ dàng nhận ra.

Nếu Thiều Tuyết Âm là ngọc quý thì Tang Lê đặt bên cạnh cô ta không khác gì một hòn đá nhỏ.

Tang Lê mỉm cười đáp lại, cùng cô ta hỏi han mấy câu. Mọi người ngồi xuống uống trà, Thiều Tuyết Âm lấy quà ra tặng Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy, mỗi lần ra nước ngoài, cô đều nhớ đến hai người.

Thiệu Tuyết Âm cũng không quên tặng quà cho Phạm Mạn Chi: “Bà ơi, tết năm ngoái nghe bà kể A Dã tặng bà một chiếc bút lông bạch ngọc bọc lưu ly, cháu liền nhờ người tìm mua về chiếc nghiên mực kim tinh này, bà xem có thích không ạ?”

Phạm Mạn Chi vui vẻ nhận lấy, đưa cho Quảng Minh Huy xem, Quảng Minh Huy yêu thích luyện chữ cũng nói nghiên mực này rất tốt, Phạm Mạn Chi vỗ vỗ tay Thiều Tuyết Âm: “Xem con bé ngoan chưa kìa, chỉ có nó biết mẹ thích cái gì, làm cái gì cũng nghĩ tới bà già này.”

“Đó là vì bà cũng rất thương cháu đó.”

Khương Du cười nói với Phạm Mạn Chi: “Tuyết Âm từ nhỏ đã được nuôi dưỡng bên cạnh bà, bà xem nó như người thân, yêu thương như con cháu trong nhà, Âm Âm đương nhiên phải hiếu thuận với bà rồi.”

“Ta thương nó vì nó khiến người ta yêu mến. Âm Âm ngoan ngoãn hiểu chuyện, lại vô cùng giỏi giang. Có khi con bé còn ân cần hơn cả cháu trai của ta nữa đó.”

Khương Du cười: “Làm gì có, Tiểu Dã cũng rất hiểu chuyện, quan tâm tới bà nhất.”

Thiều Tuyết Âm nhìn Quảng Dã đang ngồi một bên bà cụ: “A Dã, dì Tống nói cậu đã thay đổi rất nhiều. Cậu đây là bị sao thế? Tự nhiên muốn học hành chăm chỉ vậy?”

Quảng Dã giọng điệu lạnh nhạt: “Có mục tiêu rồi không được hả?”

Thiều Tuyết Âm hơi sượng, cười cười: “Có mục tiêu là tốt, có thể vào trường đại học mình thích là chuyện tốt.”

Phạm Mạn Chi mân mê chiếc vòng ngọc phỉ thúy hoàng gia trên tay, nhẹ nhàng cười: “Bây giờ mục tiêu của các cháu đều là ngắn hạn và tạm thời, phải có tầm nhìn xa hơn nữa.”

Quảng Minh Huy hỏi: “Âm Âm, thi đại học xong rồi cháu định làm gì tiếp theo?”

“Hai tháng qua cháu không tham gia cuộc thi nào, chỉ ở nhà nghỉ ngơi. Hay là kì nghỉ hè này hai nhà chúng ta ra nước ngoài du lịch đi ạ? Dù sao cháu và A Dã cũng đều đang được nghỉ.”

Khương Du cười: “Các con đi thì được chứ người lớn chúng ta còn phải làm việc nữa, làm gì có nghỉ hè chứ.”

Phạm Mạn Chi cũng vội tiếp lời: “Đúng đó, hai đứa cháu thi xong rồi, nên thường xuyên liên lạc thân thiết với nhau hơn.”

Thiều Tuyết Âm hỏi: “A Dã, cậu có rảnh không?”

Nghe vậy, Tang Lê hơi ngước mắt lên, liền nghe thấy đại thiếu gia nói một cách gọn gàng, dứt khoát:

“Không rảnh.”

Không chút nể mặt.

Sắc mặt Thiều Tuyết Âm có chút khó coi, Phạm Mạn Chi khẽ cau mày: “Nghỉ hè hơn hai tháng cháu làm gì mà chút thời gian rảnh cũng không có?

“Nhiều bạn bè mà, cháu có kế hoạch hết rồi.”

Mọi người đều biết tính của Quảng Dã, rõ ràng cậu không muốn đi chơi cùng Thiều Tuyết Âm. Tống Thịnh Lan đành ra mặt giảng hòa, kêu Thiều Tuyết Âm rảnh thì đến Vân Lăng ở lại chơi một thời gian, Thiều Tuyết Âm mỉm cười đồng ý. Mọi người trò chuyện với nhau thêm một lúc thì ba của Thiều Tuyết Âm, Thiều Hòa Quang đến. Thiều Hòa Quang cũng là chủ tịch của một tập đoàn nào đó, ở Hồ Tuy cũng là người có máu mặt. Ông vừa đến, chủ đề cuộc trò chuyện liền biến thành chuyện thương trường và tập đoàn.

Buổi trưa hôm đó, tại nhà cũ có một bữa cơm thịnh soạn, ba người Thiệu gia tất nhiên cũng ở lại cùng ăn cơm. Vợ chồng Thiều gia cùng với Quảng Minh Huy, Tống Thịnh Lan nói chuyện riêng, Thiều Tuyết Âm cũng cùng với những trưởng bối nói chuyện phiếm một cách vui vẻ tự nhiên.

Mọi người nói cười vui vẻ, mà Tang Lê ngồi ở giữa cảm giác như bản thân đang lén lút trà trộn vào yến tiệc tại gia của tầng lớp thượng lưu. Cô càng cảm nhận sâu sắc hơn về gia thế hiển hách của Quảng gia, đây là điều mà dù cho cô có sống ở Quảng gia một thời gian rồi cũng không thể nào hòa nhập.

Đề tài không nhắc tới cô, cô đành im lặng làm một người vô hình, cẩn thận dè dặt giữ phép tắc, im lặng ăn cơm.

Ăn xong, mọi người rời bàn đến phòng khách uống trà, Quảng Dã muốn rời đi trước, Thiều Tuyết Âm nghe vậy cũng đứng dậy nói: “A Dã, chúng ta đi dạo cùng nhau đi?”

Người lớn cũng muốn bọn trẻ tự do đi chơi cùng nhau, Quảng Dã không nói gì bước ra ngoài, Thiều Tuyết Âm theo sau.

“A Dã, lâu rồi cậu không về, có muốn đến Hạ Ẩm Đình ngồi một chút không? Bên đó đang phơi hoa nhài đó.” Cô mỉm cười ngẩng đầu nhìn chàng trai tóc đen, mặt mày tuấn lãng.

“Cậu tự đi đi.”

Quảng Dã nói xong liền gọi người làm: “Kêu Tang Lê giùm tôi.”

Thiều Tuyết Âm thẫn thờ, người làm rời đi, một lúc sau Tang Lê từ phòng vệ sinh đi tới: “Sao thế…”

Quảng Dã: “Ở trong đó không chán sao? Anh đưa em đi dạo.”

Tang Lê ngơ ngẩn gật đầu, Thiều Tuyết Âm nhìn Tang Lê cười: “Tang Lê, lần đầu cậu đến Quảng gia phải không?”

“Ừ.”

“Vừa đẹp, mình và Dã dẫn cậu đi tham quan nhé.”

Tang Lê đồng ý.

Ba người đi về phía trước, Thiều Tuyết Âm giống như chủ nhà đưa Tang Lê đi xung quanh tham quan, tự nhiên giới thiệu, còn cười với Quảng Dã nhắc lại chuyện cũ: “A Dã, cậu còn nhớ chỗ này không? Hồi nhỏ tụi mình cùng với bọn tiểu Thanh ở căn gác mái này chơi trốn tìm, lúc đó mình chạy lên chạy xuống, còn ngã một cú…”

Cô nhắc tới thời cởi truồng tắm mưa của bọn họ, Quảng Dã tỏ vẻ hời hợt, cũng chẳng tiếp lời, rõ ràng không có hứng thú nói chuyện. Thiều Tuyết Âm thấy vậy cũng ít nói đi.

Đi qua không biết bao nhiêu đình đài lầu các, ba người cuối cùng cũng dừng lại ở một quán trà nhỏ, ngồi xuống hóng gió, Tang Lê nhìn xung quanh: “Ở đây thiệt là mát mẻ, mùa hè cũng không cần bật điều hòa, giống dưới quê của mình vậy.”

Thiều Tuyết Âm: “Quê? Quê cậu ở đâu?”

“Quê mình ở vùng núi Đài Thông, nên rất mát mẻ.”

Thiều Tuyết Âm ngước mắt nhìn Tang Lê, tỏ ra hiểu ý gật đầu: “Đúng rồi Tang Lê, sao cậu phải đến ở nhà dì Tống để đi học vậy?”

Sắc mặt Tang Lê hơi đổi, Quảng Dã lên tiếng chuyển chủ đề: “Em định khi nào về quê? Tới đó anh cùng em về thăm bà ngoại.”

Tang Lê cười: “Chưa biết nữa, chắc phải đợi tới tháng sau.”

Lúc này, người làm mang bánh ngọt và nước uống tới, Quảng Dã kêu Tang Lê ăn: “Bữa trưa em ăn chưa no đúng không? Ăn thêm một chút đi.”

Tang Lê ngạc nhiên sao cậu lại biết, Quảng Dã liếc cô: “Có thấy em đụng đũa mấy đâu, có thể không đói sao?”

Tang Lê rất đỗi ngạc nhiên, lúc trưa cậu ngồi bên cạnh Phạm Mạn Chi, cách cô rất xa, vậy mà cậu vẫn chú ý đến cô…

Cô ăn bánh ngọt hương trà Long Tĩnh, Quảng Dã rót trà cho cô, Thiều Tuyết Âm thấy vậy nói: “Hai người ăn trước đi, mình đi vệ sinh một chút.”

Thiều Tuyết Âm đứng dậy rời đi, Quảng Dã cúi người ngồi đối diện với Tang Lê, giơ tay lau khóe miệng cho cô, thấy hai má cô phồng lên như chú chuột đồng nhỏ, cậu cong môi: “Buổi trưa em ăn chưa no thật sao?”

Cô sợ hãi lẩm bẩm: “Em thấy mọi người ai cũng ăn rất ít, cũng ngại không dám ăn nhiều…”

Quảng Dã cười đưa ly trà cho cô: “Em dè dặt như thế làm gì? Chỉ là cùng ăn một bữa cơm thôi, chẳng lẽ còn có người đá em ra khỏi bàn được à?”

Tang Lê hơi cong khóe môi, Quảng Dã nói: “Đêm nay anh ngồi cạnh em, còn không chịu ăn uống tử tế, xem anh có xử đẹp em không.”

“Quảng Dã, sao anh quản nhiều vậy…”

Hai người đang đấu võ mồm, cách đó không xa, Thiều Tuyết Âm từ phòng vệ sinh đi ra bắt gặp ý cười nơi đáy mắt Quảng Dã khi nhìn Tang Lê, cô ta mím nhẹ môi đỏ, ổn định lại cảm xúc rồi bước tới.

Ba người trò chuyện thêm một lúc, thấy không còn chủ đề để nói nữa liền quay vào nhà. Phòng dành cho Tang Lê đã được dọn dẹp sạch sẽ, ở tầng hai của nhà chính. Quảng Dã bảo Tang Lê đi nghỉ trưa, Tang Lê liền đồng ý.

Quảng Dã cũng đang định về phòng, Thiều Tuyết Âm đi theo cậu, tiện miệng cười hỏi: “Tang Lê còn ở nhà cậu bao lâu nữa thế? Sắp tới lên đại học rồi, chắc là cậu ấy cũng dọn đến trường ở phải không?”

“Sau này cô ấy học ở Vân Đại, cuối tuần vẫn có thể về thăm nhà.”

Cậu ấy vừa nói là, về nhà.

“Vậy…cậu định vào trường đại học nào?”

“Vân Đại.”

Thiều Tuyết Âm đột nhiên nhớ đến câu có mục tiêu mà cậu vừa nói, nét mặt có chút cứng nhắc.

“Mình thấy…quan hệ giữa cậu và Tang Lê hình như rất tốt.”

Quảng Dã không nói gì, dường như đang ngầm thừa nhận điều này vậy.

Quảng Dã trở về phòng, Thiều Tuyết Âm thu lại ánh mắt ảm đạm, quay người đi về phía phòng luyện đàn.

Buổi chiều, bố mẹ Thiều rời đi trước, để Thiều Tuyết Âm ở lại.

Muộn hơn một chút, Quảng Dã đưa Tang Lê xuống tầng. Hai người đến trò chuyện cùng Phạm Mạn Chi đang đọc sách ở thư phòng. Phạm Mạn Chi nhìn Tang Lê, nhẹ nhàng cười: “Bà nghe dì Tống của cháu nói, nhờ cháu mà Tiểu Dã thay đổi rất nhiều. Việc nó chăm chỉ học tập, và cả việc hòa giải khúc mắc với bố nó đều có công lao của cháu, cảm ơn cháu đã giúp đỡ cho nó.”

Tang Lê mỉm cười lắc đầu: “Thật ra cháu chẳng giúp được gì nhiều, tất cả đều do Quảng Dã tự mình nỗ lực thôi ạ.”

Phạm Mạn Chi cười: “Đó cũng là nhờ sự ảnh hưởng của cháu…”

Cuộc trò chuyện cứ thế nhẹ nhàng tiếp diễn, buổi tối chỉ có Quảng gia và Thiều Tuyết Âm cùng ăn cơm. Phạm Mạn Chi nhận thấy tâm trạng của Thiều Tuyết Âm không được tốt, ăn cơm xong đặc biệt kéo Quảng Dã và Thiều Tuyết Âm ngồi cùng nhau trò chuyện. Nói về chuyện thuở nhỏ thì không thiếu chuyện để nói. Mỗi cử chỉ hành động của Thiều Tuyết Âm đều nhìn về phía Quảng Dã.

Ở bên này, Tống Thịnh Lan thấy Tang Lê buồn chán liền muốn dắt cô đi dạo quanh khu nhà. Tang Lê thật sự không biết nói gì khi ngồi ở đây bèn đồng ý.

Đi dạo được một vòng thì ai về phòng nấy.

Phòng của cô đối diện với hòn non bộ và dòng suối nhỏ của khu nhà, bên ngoài có trồng một cây vải, hiên nhà thắp những ánh đèn cam, khung cảnh yên tĩnh.

Cô đứng trên ban công ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên, cô còn tưởng là người làm hay người nào khác, đi lại mở cửa thì không ngờ lại là Quảng Dã.

Cô ngẩn ra: “Sao anh lại lên đây…”

“Anh không được lên đây à?”

Quảng Dã bước vào, trực tiếp đóng cửa lại, ôm cô vào lòng, hơi thở mát lạnh quen thuộc bủa vây. Tang Lê cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cậu, tim cô đập nhanh hơn:

“Không phải anh đang ở bên dưới nói chuyện với Thiều Tuyết Âm sao…”

“Có gì để nói đâu, anh muốn đi từ lâu rồi.”

“Nhưng bà không giận à? Lâu rồi anh chưa về, nên ở bên bà nhiều hơn mới phải.”

Cậu ôm lấy eo cô, cúi người nhìn cô:

“Đâu phải là không có thời gian, bây giờ anh chỉ muốn ở bên cạnh em.”

Suốt ngày hôm nay, cô gái nhỏ của cậu bị bỏ lại cô đơn ở một bên.

Bong bóng ùng ục nổi lên trong lòng Tang Lê, sau đó hơi thở của Quảng Dã gần hơn, phủ lên đôi môi đỏ của cô.

Kìm nén cả ngày, nụ hôn của cậu mang theo sự dồn dập và mạnh mẽ.

Cánh cửa đóng lại, Tang Lê ngẩng đầu đón nhận, những ngón tay ngọc trắng xanh ôm chặt lấy vai cậu, cả người như đang cưỡi trên những đám mây mềm mại trên bầu trời bao la, chơi vơi như những quả vải đỏ treo trên cây bên ngoài cửa sổ.

Trái tim như một quả bóng bay, dần dần được không khí lấp đầy.

Cuối cùng, Quảng Dã cũng kết thúc nụ hôn ở ngoài ban công.

Cậu như đang cố ý giở thủ đoạn, đẩy cô đến sát thành lan can ban công. Tang Lê vô cùng xấu hổ, sợ bị người khác nhìn thấy, mắt long lanh nước co người lại trong vòng tay cậu.

Sau đó, họ đi vào phòng, cậu kém rèm cửa sổ lại, đặt cô ngồi lên bàn. Tang Lê với khuôn mặt nóng bừng trừng mắt với cậu, mấy câu mắng người tới miệng rồi lại không thể thốt ra, lại không nhịn được nói một câu trẻ con “Em không chơi với anh nữa.” làm chàng trai cười nghiêng ngả.

Lột bỏ lớp vỏ giận dữ bên ngoài, bên trong tự nhiên là sự ngọt ngào.

Quấn quýt triền miên với nhau thêm một lúc, trước mặt cậu, cả trái tim Tang Lê tan ra, cuối cùng hai người ngồi trên sofa trò chuyện. Quảng Dã hỏi cô hôm nay chơi có vui không. Tang Lê gật đầu nói hoàn cảnh ở đây rất tốt, bà đối xử với cô cũng rất hòa nhã: “Còn có Thiều Tuyết Âm cũng rất xinh, giống như kiều nữ từ trời xuống vậy, rất ưu tú…”

Cô còn nhìn ra đối phương rất thích Quảng Dã.

Cô nói với vẻ ngưỡng mộ, Quảng Dã nghe vậy mất hứng, ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn lên má cô: “Không phải em còn xinh đẹp và giỏi giang hơn cậu ta sao?”

Tang Lê cười bất đắc dĩ: “Anh có thể đánh giá công tâm một chút được không?”

“Anh nghĩ như vậy đó.”

Tang Lê nhìn cậu, lòng ngập tràn ấm áp, hai người nhìn nhau trìu mến một lúc, sau cùng Tang Lê đỏ mặt đẩy cậu ra. Quảng Dã đè nén cảm giác khô nóng trong lòng xuống, bảo cô đi đánh răng rửa mặt rồi đi ngủ sớm.

Tiễn tới cửa, cậu xoa đầu cô: “Ngủ ngon.”

“Ừm, anh ngủ ngon.”

Cậu định túm lấy cô hôn thêm một cái, Tang Lê xấu hổ bỏ chạy, đóng cửa bằng tốc độ ánh sáng.

Sao người này lại lằng nhằng thế không biết…

Trở lại phòng, Tang Lê cầm bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm, đứng trước gương, cô nhìn đôi môi và gò má đỏ bừng của mình, trái tim bất giác đập nhanh hơn.

Cảnh tượng vừa rồi lại hiện ra trước mắt, lòng cô ngọt ngào như kẹo bông.

Tang Lê chợt mở to mắt, xoa xoa mặt.

Hình như cô ngày càng thích cậu rồi…

Mấy người họ ở lại nhà cũ thêm một ngày nữa, Thiều Tuyết Âm cũng ở lại.

Quảng Dã đã lâu không ở cùng Phạm Mạn Chi, cậu cũng biết Phạm Mạn Chi rất thương mình nên phần lớn thời gian đều dành cho bà khiến bà cụ vô cùng vui vẻ.

Ăn tối xong, bốn người chuẩn bị về lại Vân Lăng, Phạm Mạn Chi tiễn bọn họ ra tới cửa lớn. Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy nhắc nhở bà nhớ chăm sóc tốt bản thân. Quảng Dã và Tang Lê chào tạm biệt bà cụ. Phạm Mạn Chi chỉ nói bọn họ không cần lo lắng.

“Tiểu Dã, nghỉ hè rảnh rỗi lại về đây chơi nhé.”

Phạm Mạn Chi nhẹ nhàng nói.

“Cháu biết rồi bà.”

Cuối cùng bốn người lên xe, chiếc Rolls-Royce lao đi khuất tầm mắt.

Phạm Mạn Chi được quản gia dìu về thư phòng.

Quản gia rót cho Phạm Mạn Chi một tách trà hoa, cảm khái nói: “Lần này về, thấy thiếu gia tiểu Quảng quả thật đã hiểu chuyện hơn rất nhiều, quan hệ với Quảng tổng cũng ngày một tốt lên.”

Ánh mắt Phạm Mạn Chi bình thản: “Thay đổi rồi, khác xưa rất nhiều, điều này chứng tỏ năng lực của cô bé kia không nhỏ.”

“Thiếu gia tiểu Quảng và cô bé Tang Lê có phải…”

Quản gia nghĩ tới điều gì đó, do dự nói: “Tối qua tôi nhìn thấy thiếu gia tiểu Quảng nói chuyện với bà xong đã đi lên phòng cô bé Tang Lê.”

Phạm Mạn Chi cầm bút lên luyện chữ: “Hôm qua ta vừa nhìn đã nhận ra rồi.”

Ánh mắt của Quảng Dã dành cho Tang Lê không giống với mọi người, Phạm Mạn Chi đã gặp qua vô số người, vô cùng tinh tường, sao có thể giấu được ánh mắt của bà.

Bà nhìn Phạm Mạn Chi: “Bà chủ, vậy bà nghĩ sao?”

Khói từ lư hương bốc lên tỏa ra mùi đàn hương nhàn nhạt, cuối cùng Phạm Mạn Chi đặt chiếc bút lông lên nghiên mực: “Chiếc bút tốt như thế này chỉ khi dùng cùng với nghiên mực tốt mới gọi là tương xứng.”

Những cái khác hoàn toàn không cần phải cân nhắc.

Quản gia giật mình nhìn Phạm Mạn Chi, cuối cùng không nói gì.

Từ Hồ Tuy trở về, Tang Lê và Quảng Dã vừa đợi kết quả thi đại học, vừa tận hưởng kì nghỉ của họ.

Lớp học múa của Tang Lê cũng đã hoạt động trở lại, một tuần hai buổi, cô yêu thích nhảy múa, kêu cô mỗi ngày đều đến phòng tập múa cô cũng vui vẻ bằng lòng.

Quảng Dã đến sơn trang làm một số công chuyện, buổi tối là lão Trương đưa Tang Lê đến câu lạc bộ.

Buổi tối, sau khi Tang Lê đến Thịnh An, cô vào phòng thay đồ thay quần áo, mang giày múa mà Quảng Dã mua cho cô, lúc này cửa đột nhiên bị đẩy ra, cô ngẩng đầu nhìn thấy là Lâm Minh Yên.

Lúc trước Tang Lê quen biết Lâm Minh Yên thông qua Dụ Niệm Niệm. Năm ngoái, sau khi Tang Lê đến Thịnh An học múa, cô và Lâm Minh Yên cũng đụng mặt nhau nhiều hơn, Lâm Minh Yên và cô thường hay học múa cùng một giờ, gặp mặt cũng hay chào hỏi.

Lâm Minh Yên nhìn thấy Tang Lê: “Đến rồi à?”

“Ừm.”

Lâm Minh Yên đi đến mở tủ, bỏ túi xách vào, cúi đầu nhìn thấy đôi giày của Tang Lê: “Giày mới đẹp thật, Quảng Dã tặng cậu à?”

“Sao cậu biết?”

“Chuyện của các cậu mấy ngày trước ở lễ tốt nghiệp đã lan truyền khắp trường, mình và các bạn cấp hai đều biết rồi.”

“Hả…?”

Lâm Minh Yên dựa người vào tủ: “Mình, Quảng Dã và Lư Hạ Dương học cùng một lớp cấp hai.”

Tang Lê ngạc nhiên: “Thì ra cậu cũng biết Quảng Dã.”

“Mình không thân với cậu ta, cũng chưa nói chuyện được mấy câu,” Lâm Minh Yên cười cười: “Hai cậu rất xứng đôi đó, mình đi trước đây.”

“Ok, bye bye…”

Hai má Tang Lê ửng hồng, thay giày xong cô đến phòng học múa. Trên đường có mấy cô gái đi ngang qua, bọn họ đều là học sinh của Giang Vọng, nhìn thấy Tang Lê, ánh mắt bọn họ đều dừng trên người cô thêm vài giây.

Tang Lê thu hồi tầm mắt, không để ý nhiều thêm.

Ba tiếng đồng hồ sau đó, cô tập trung toàn bộ tinh thần vào tiết học.

Buổi học kết thúc, giáo viên nói chuyện phiếm với cô, biết được lên đại học cô muốn học chuyên ngành công nghệ thông tin, lần nữa cảm khái: “Tang Lê, tương lai em không phát triển theo hướng nhảy múa thật là đáng tiếc, em rất có thiên phú.”

Tang Lê cong môi: “Nhảy múa là sở thích của em ạ.”

Hiện tại thi đại học xong rồi, cô muốn đến Vân Đại nghiêm túc học hành.

Giáo viên cười: “Nếu được, vẫn mong em có cơ hội được đứng trên sân khấu.”

“Em cảm ơn cô.”

Trò chuyện xong, Tang Lê lau mồ hôi đi về phía phòng thay đồ, vừa định mở cửa thì nghe thấy tiếng trò chuyện ở bên trong:

“Thật đó, lúc Quảng Dã công khai hẹn hò với Tang Lê tôi cũng đang ở trước cửa nhà thi đấu, rất phô trương nha.”

“Nghĩ không ra, lúc trước có nhiều người theo đuổi Quảng Dã như vậy, cậu ấy đều không phản ứng, sao cậu ấy lại thích Tang Lê nhỉ? Cô ấy chỉ xinh xắn và học giỏi thôi mà, cũng có điểm gì khác đặc biệt đâu?”

“Vậy còn chưa đủ hả?”

“Bối cảnh nhà Quảng Dã khủng như vậy, tôi còn nghĩ tầm nhìn của cậu áy phải cao lắm, mà Quảng Dã còn nói là phải theo đuổi Tang Lê rất lâu, thật sự nhín không ra đấy.”

“Eo ôi, nói không chừng đây là chiêu lạt mềm buộc chặt của ai đó, chứ kiểu công tử giàu có như Quảng Dã cưa gái, ai mà không đổ.”

Cô ta vừa dứt lời, cửa phòng thay đồ bị đẩy ra, hai cô gái thấy Tang Lê bước vào thì nghẹn họng.

Mặt Tang Lê không chút biểu cảm, không nhìn bọn họ, đi đến trước tủ.

Hai người kia bối rối tái mặt, liền vội vàng rời đi.

Tang Lê mở tủ lấy bình nước bên trong ra.

Những lời vừa rồi vang vọng bên tai, cô uống nước xong, đặt bình nước xuống, mắt hạnh từ từ cụp xuống.

Mặc dù đã đoán trước thể nào cũng có nghị luận như vậy, nhưng tận tai nghe được, trái tim hơi nhói đau.

Trong lòng khó chịu pha chút vị đắng chát.

Vài giây sau, cô thở dài một hơi, điều chỉnh lại tâm trạng rồi thu dọn đồ đạc.

Cô thu dọn xong, bước ra khỏi câu lạc bộ. Bên ngoài, bầu trời đêm giăng đầy sao, cô bước ra cửa liền thấy Quảng Dã đang ngồi trên xe máy đợi cô bên đường.

Chàng trai nhìn thấy cô, đáy mắt dâng lên ý cười.

Tang Lê ngẩn người, cậu xuống xe bước về phía cô: “Đợi em nửa ngày rồi đó.”

“Sao anh lại đến đón em…”

Cậu nắm tay cô đi về phía chiếc xe máy: “Sợ em bị thằng khác lừa đi mất, tất nhiên phải đích thân đến đón.”

Hai cái đồng điếu của Tang Lê lún xuống: “Ai mà lừa em.”

Quảng Dã cong môi, giơ tay vuốt ve đầu cô: “Chưa chắc, người mà anh thích chắc chắn có nhiều người tơ tưởng.”

Trong lòng Tang Lê bất giác có chút chua xót.

Cô gái vô cùng bình thường như cô, cậu lại coi như bảo bối.

Đi đến bên cạnh chiếc xe máy, cậu giúp cô đội mũ bảo hiểm, Tang Lê hỏi cậu: “Chuyện ở sơn trang anh giải quyết xong chưa?”

“Xong hồi bảy giờ rồi, lúc nãy anh đến trường đua chơi một chút.”

“Anh đua xe hả?”

Cậu thản nhiên đáp: “Chỉ đua hai vòng thôi.”

Cô lo lắng: “Sao anh lại đua xe nữa vậy?”

Thi đại học xong, thời gian này cậu đã đi đua xe ba lần rồi.

“Có gì đâu, hiện tại không phải anh đang đứng đường hoàng trước mặt em sao?” Quảng Dã cong môi, nghiêng người nhìn cô.

Tang Lê nhẹ nhàng nắm tay cậu: “Sau này đừng đua xe nữa, nguy hiểm lắm, anh cứ không chịu nghe.”

“Không sao, anh tự biết chừng mực.”

Quảng Dã giúp cô đội mũ bảo hiểm, cô lên xe, cậu chở cô lượn vài vòng sau đó mới về nhà.

Tang Lê tắm xong, nằm trên giường nghĩ đến những lời tối nay nghe được trước cửa phòng thay đồ, trái tim như bị bóp nghẹn, nặng nề khó chịu.

— “Em không chỉ có bà ngoại, em còn có anh.”

— “Anh theo đuổi được cậu rồi, đừng hòng nuốt lời.”

Những lời Quảng Dã từng nói vang vọng bên tai.

Tang Lê nhắm mắt lại, gạt bỏ những suy nghĩ vẩn vơ ra khỏi đầu.

……

Cả đêm trằn trọc thao thức, tâm trạng không thể kiểm soát cứ lên lên xuống xuống, cuối cùng đến hai ba giờ sáng cô mới thiếp đi.

Ngày hôm sau, ánh dương chiếu rọi vô cùng rực rỡ.

Hôm nay là ngày có kết quả thi đại học.

Sau bữa trưa, Quảng Dã tha theo Tang Lê vào phòng ngủ, cô ngồi xuống sofa, nhìn Quảng Dã bày đầy một bàn đồ ăn vặt, cô thắc mắc: “Anh đây là xem phim hay là tra điểm số vậy?”

“Anh sợ em căng thẳng, chuẩn bị cho em chút đồ ăn vặt.”

Tang Lê cười: “Em có căng thẳng đâu.”

Quảng Dã đặt nước uống lên bàn trà, ngồi xuống bên cạnh cô, mở hai chai nước, cầm một chai ngẩng đầu uống mấy ngụm.

Sau đó cậu cầm điện thoại lên, nhìn thời gian, lại bỏ điện thoại xuống, năm phút sau, lại cầm điện thoại lên nhìn.

Tang Lê quay đầu nhìn cậu, phì cười: “Quảng Dã, anh căng thẳng à?”

Quảng Dã híp mắt: “Anh căng thẳng cái gì chứ?”

“Anh sợ điểm của mình không đủ vào Vân Đại phải không?”

Quảng Dã kéo cô vào lòng, đen mặt: “Dù anh có không đậu thì em cũng đừng mơ thoát khỏi tay anh.”

Tang Lê cười: “Không phải anh nói không thích yêu xa sao?”

“…nếu thật sự phải yêu xa thì đại gia đây không phải cũng đành chịu thôi chứ biết sao giờ?”

Cậu nhìn cô: “Dù sao thì em cứ vào trường tốt nhất có thể, sao anh có thể để em chạy được?”

Cô như một con diều, dù có bay bao xa thì dây vẫn sẽ được cậu nắm chặt.

Hai giờ chiều, thời gian truy vấn cuối cùng cũng tới, vừa bắt đầu hệ thống đã rất lag, Tang Lê đăng nhập mấy lần mới vào được, cuối cùng cô cũng tra được điểm số của mình, 650, theo những năm trước, cô chắc chắn có thể vào được đại học Vân Nam.

Cô báo thành tích của mình với nhà trường, bên phía trường cho biết điểm số của cô thuộc top đầu toàn thành phố, vô cùng ưu tú.

Cô vui mừng nhảy dựng lên, Quảng Dã cũng cười theo, Tang Lê nói: “Anh tra nhanh đi.” Cổ họng chàng trai khô khốc, nhập sai mã số học sinh của mình mấy lần liên tiếp, cuối cùng không dễ dàng gì cũng đăng nhập vào được, cậu đẩy laptop sang cho Tang Lê: “Em coi đi.”

Người này quả thật là đang căng thẳng mà…

Tang Lê nhìn kết quả xong chẳng nói năng gì, đầu mày Quảng Dã nhíu chặt: “Thi không tốt hả?”

Đầu mày khóe mắt Tang Lê cong cong: “635, cái này còn gọi là không tốt à?”

Quảng Dã sốc ngang, trước giờ cậu chưa bao giờ thi được điểm cao như vậy. Tang Lê biết điểm của cậu, cảm thấy còn vui hơn so với bản thân cô thi tốt, cười rạng rỡ: “Quảng Dã, điểm của anh chắc chắn vào được Vân Đại rồi!”

Tin tức từ trường truyền đến, nói điểm của Quảng Dã nằm trong top 10 của năm, Quảng Dã gọi điện báo cho Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy biết. Hai người biết được thành tích của bọn họ thì vô cùng vui mừng.

Sau đó, hai người đăng điểm của mình vào nhóm ‘Cùng nhau phát tài’, hỏi thăm thành tích của bốn người còn lại, điểm số của Dụ Niệm Niệm và Trương Bác Dương tương đương nhau, Lữ Nguyệt đạt nguyện vọng một, Nhiếp Văn cũng đỗ nguyện vọng hai, mọi người đều đạt điểm cao hơn điểm kiểm tra chất lượng cấp tỉnh trước đó.

Dụ Niệm Niệm: [Aaaa, mình vui quá đi mất, mình có thể vào An Đại rồi!]

Trương Bác Dương: [Tôi cũng có thể vào rồi (mặt cười)]

Lữ Nguyệt: [Điểm của mình còn cao hơn 10 điểm so với ước tính, quá vui rồi, tối nay mọi người đến tiệm thịt nướng nhà mình chúc mừng đi! Mình đãi!]

Nhiếp Văn: [Đi thôi, đi thôi! Hôm nay tôi phải tu hết một thùng bia!]

Mọi người đều nhận được tin tốt, ai cũng đều vui vẻ. Tang Lê đặt điện thoại xuống liền bị Quảng Dã kéo vào lòng, ánh mắt cậu nhìn cô sáng rực: “Tang Lê, chúng ta có thể cùng nhau vào Vân Đại, cuối cùng anh cũng đuổi kịp em rồi.”

Tang Lê cười: “Ừm.”

Tấm vải quấn quanh trái tim cô được gỡ bỏ, đáy mắt cô nóng hổi, nước mắt rơi từng giọt, cô chăm chú nhìn anh, khẽ nghẹn ngào:

“Quảng Dã, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, được không?”

Cậu khàn giọng đáp lại một tiếng, hôn cô.

Bên ngoài, ánh nắng vàng chói chang chiếu vào, rơi trên cơ thể hai người, trong không khí, từng hạt bụi li ti như đang nhảy múa trong luồng ánh sáng.

Sau này, trong vô số giấc mơ lúc nửa đêm của Tang Lê đều là mơ về ngày hôm ấy.

Là một ngày hè nắng vàng rực rỡ, cô nằm trong vòng tay Quảng Dã, lần đầu tiên nói muốn mãi mãi ở bên cạnh cậu.

Mọi thứ đều đẹp đẽ, như một giấc mơ kỳ diệu dưới ánh mặt trời.

Sau đó dần dần, dần dần hỗn loạn, tiêu tán, cuối cùng lại hóa hư vô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.