Hy Vọng Của Nhan Họa

Chương 80




Ngày đầu tiên của năm mới, Nhan Họa tỉnh giấc trong bầu không khí lạnh lẽo, lúc này thế mà đã mười một giờ sáng rồi.

Tối hôm qua về đến nhà, mới vừa đóng cửa lại chuẩn bị tắm nước nóng, không ngờ mẹ của cô lại giống như môn thần đứng sừng sững trước cửa phòng cô, khiến cô hoảng sợ đến mức suýt thì quẳng quần áo trong tay mà chạy.

Nửa đêm canh ba, vị đại nhân này sao lại xuất hiện như một pho tượng đứng ở đó làm gì hả?

Bắt gặp bộ dạng sợ hãi của Nhan Họa, mẹ Nhan liền đưa tay vỗ một cái vào gáy cô, mắng: “Lá gan thì nhỏ mà dám học đòi người ta đi đón giao thừa ở bên ngoài cơ đấy, chưa xem thời sự chiều đúng không? Không sợ nửa đêm canh ba một đứa con gái như con về nhà sẽ gặp nguy hiểm hả! Xã hội này thanh niên xấu rất rất nhiều, đặc biệt rất thích ra tay với mấy cô gái trẻ như con, chúng nó sẽ kéo con vào ngõ vắng không người…”

Nhan Họa nghe mà mặt đầy vạch đen, mặc dù biết mẹ vì lo lắng cho mình nên giờ này vẫn chưa ngủ, nhưng giọng điệu đe dọa kia khiến cho người ta khó chịu lắm đó.

Ngoan ngoãn cố nghe cho hết lời của mẹ, mãi đến khi cô lên tiếng nói là tối nay Kỳ Trạch đưa cô về thì mẹ cô mới dừng lại. Nhưng được một lúc thì bà lại tiếp tục có nội dung để nói rồi, lại lo cho Kỳ Trạch nửa đêm nửa hôm đi về một mình có biết bao nguy hiểm, trách cô không nên làm thế, trong nhà có phòng cho khách, để Kỳ Trạch ở lại đây đến mai rồi về cũng được…

Nhan Họa đờ đẫn, bất luận cô có nói gì thì mẹ cô cũng càm ràm được, tốt nhất là im lặng mà đi tắm thôi. Nhưng ai biết lúc cô chuẩn bị đi tắm thì mẹ cô lại cằn nhằn về cái chân của cô, lúc cô tắm xong đi ra ngoài, mẹ cô lại bê vào một chậu nước nóng thảo dược vào phòng cô, giúp cô xoa bóp chân.

Nằm trên giường lăn qua lăn lại, mãi đến bốn giờ sáng cô mới ngủ được.

Nhan Họa ngáp một cái, lục lọi mở di động ra, thấy có vài tin nhắn tới, cũng biết là của bạn bè chúc cô năm mới vui vẻ. Cô cũng không vội rời giường mà dựa lưng vào con khỉ bông Kỳ Trạch tặng, ngồi trả lời tin nhắn của mọi người.

Đương nhiên trong số tin nhắn có cả của Kỳ Trạch, cậu hỏi cô đã dậy chưa, thời gian gửi đến là chín giờ sáng. Điều này khiến cho Nhan Họa tò mò không biết hôm qua cậu ấy đi ngủ lúc mấy giờ, chẳng lẽ thể lực của con trai luôn tốt vậy sao?

Nhan Họa xem xong liền trả lời: Mình vừa dậy xong.

Mới gửi được vài giây thì đã thấy bên kia nhắn lại: Ừ, mình đang ở ngoài phòng khách nhà cậu đây.

Nhan Họa: =. =!

Mãi mới phản ứng lại được, Nhan Họa liền nhảy dựng lên, vén chăn ra đi xuống giường, lại bị khí lạnh ùa vào nên lại chui vào chăn tiếp, thật không nỡ rời khỏi cái ổ ấm áp này chút nào. Nhưng bạn trai cũng đến nhà rồi, không đi xuống thì không được, lại càng không thể bảo cậu ấy đi vào phòng cô được.

“Chị, anh Trạch tới kìa, sao chị còn chưa chịu dậy?” Nhan Lãng đẩy cửa đi vào, thấy chị vẫn còn làm ổ trên giường thì quệt miệng nói: “Nếu tỉnh rồi thì đứng lên đi, đừng để người ta phải chờ lâu. ”

“Biết rồi. ”

Nhan Lãng thấy bộ dạng sợ lạnh của chị mình thì lập tức mở miệng chê cười, sau đó lại chớp mắt nói: “Mẹ nói hôm qua các chị đi đón giao thừa đến hơn hai giờ mới về cơ à? Hội chị đi có đông không? Ai đưa chị về nhà? Có chuyện gì xảy ra không?”

Câu cuối cùng mới là điều mà cậu nhóc quan tâm nhất.

Nhan Họa liếc xéo, em trai ngốc mới mười bốn tuổi, quan tâm đến chuyện yêu đương như vậy có tốt không đó? “Yên tâm, không có gì xảy ra hết, ngài quản gia, ngài có thể đi ra ngoài được không ạ, tôi phải thay quần áo. ”

Nhan Lãng bị lời nói của chị làm cho hơi bực, hậm hừ nói: “Cứ cho là em thích quản chị đi, nếu chị không phải con gái thì em cũng chả thèm quan tâm đâu. Thật là, sao mẹ không sinh ra chị là con trai chứ? Nếu là con trai thì em đã được nhẹ lòng rồi. ”

Nhan Họa cũng rất sắc bén phản kích: “Nếu tôi mà là con trai thì mẹ cũng không sinh ra cậu nữa đâu, cậu nên cảm ơn vì tôi là con gái mới đúng đấy. ”

Nhan Lãng câm nín, hừ hừ nói: “Biết rồi, nhanh rời giường đi, anh Trạch đang ở dưới chờ đó.” Nói xong liền khó chịu rời đi.

Thể chất của Nhan Họa trời sinh sợ lạnh, thời tiết thế này thật khiến cô không muốn đứng dậy tí nào. Mẹ cô bảo con gái mà không chú ý chăm sóc cơ thể thì sẽ sinh ra nhiều bệnh, sau này sẽ ảnh hưởng đến việc kết hôn sinh con, cho nên tuyệt đối không được để bị lạnh.

Cũng bởi vì như vậy nên dù trong ngày hè nóng nực, mẹ cô cũng chỉ cho bật điều hòa một tí vào ban ngày thôi, buổi tối thì nhất định không cho nằm điều hòa mà chỉ cho bật quạt. Mặc dù cô cảm thấy mẹ mình hơi cẩn thận quá mức, nhưng qua sự kiên trì suốt mười mấy năm của mẹ, cô thế mà đã tạo thành thói quen rồi =. =

Run lẩy bẩy mặc quần áo vào rồi đi đánh răng rửa mặt, chỉnh sửa lại tóc tai, sau khi đứng trước gương kiểm tra một lượt, thấy không có vấn đề gì thì cô mới ra khỏi phòng.

Trong phòng khách, Kỳ Trạch đang ngồi uống trà nói chuyện ăn điểm tâm với gia đình cô.

Hôm nay là ngày đầu tiên của Tết Nguyên Đán, bố Nhan không phải đến công trường giám sát, lúc này đang ngồi uống trà nói chuyện với hai cậu con trai, mẹ Nhan thì tự mình làm một ít đồ ngọt, mọi người cùng nhau trò chuyện rất náo nhiệt.

Nhan Họa đứng ở lan can nhìn xuống, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Kỳ Trạch cũng đang nhìn lên, nhớ tới một bước tiến trong quan hệ của hai người tối hôm qua, cô có chút ngượng ngùng tránh né ánh mắt của cậu.

“A Họa, mau xuống đây, Kỳ Trạch tới này.” Mẹ Nhan nhìn thấy con gái thì liền gọi to, lại sợ Kỳ Trạch nghĩ con gái bà lười biếng nên vội vàng giải thích: “A Họa tối qua về nhà muộn quá, sau bác lại pha nước ấm thảo dược bóp chân cho nó, phải tầm bốn giờ nó mới lên giường ngủ nên hôm nay mới dậy muộn thế. ”

Mặc dù mẹ Nhan rất thích chê bai con gái, nhưng vẫn giữ cho cô một ấn tượng tốt trong mắt mọi người, đây là điều rất cần thiết, vì con gái nếu giữ được hình tượng tốt thì mới tự tin được.

Kỳ Trạch là người biết suy nghĩ nên hiểu được ý của mẹ Nhan, liền nói: “Bác gái, nước thảo dược đó có tốt không ạ? Tối hôm qua trời mưa rét, cháu cứ lo chân của Nhan Họa bị nhiễm lạnh rồi sẽ bị đau nhức. ”

“Đấy là thuốc được sản xuất gia truyền ở quê bác, thảo dược cũng là mấy ông chú tìm mua hộ, bọn họ khá hiểu biết về trung y, trước đây cũng từng chữa chân cho người ta nên chắc là tốt đấy. Mấy ngày nay trời trở lạnh, bác đều xoa bóp chân cho nó, cũng không thấy nó kêu đau nữa…”

Nhan Lãng liếc nhìn Kỳ Trạch lúc này có vẻ như đang rất chăm chú nghe mẹ mình nói, lập tức âm thầm bĩu môi, cảm thấy tên này đúng là am hiểu cách tán gái mà, biết được rằng trước khi chinh phục con gái thì phải chinh phục được người nhà của người ta trước, sau đó mới có thể công khai tiến dần từng bước, cuối cùng một phát bắt gọn trái tim ngốc nghếch của chị cậu.

Đã gọi là số trời thì không thể ngăn cản được rồi.

Kỳ Trạch hiển nhiên được giữ lại nhà họ Nhan ăn trưa, ăn xong Kỳ Trạch liền muốn dẫn Nhan Họa ra ngoài đi dạo một lát, dù sao ngày đầu năm mới đường phố rất náo nhiệt, là thời điểm tốt cho các cặp tình nhân xuất hành.

“Ba mẹ, con với Kỳ Trạch ra ngoài đây ạ, thuận tiện chúng con vào hiệu sách mua sách tham khảo luôn.” Nhan Họa vừa quàng khăn vừa nói.

Bố mẹ Nhan Họa nghe xong thì đương nhiên không ngăn cản, hai người bây giờ chỉ nghĩ hai đứa trẻ là quan hệ bạn học đơn thuần thôi, bởi vì thành tích học của Kỳ Trạch rất khá, làm gia sư cũng tốt, tính tình vừa lễ phép vừa biết quan tâm, nhìn thế nào cũng thấy là một đứa bé ngoan, cho nên hai người nghĩ rằng để cho hai đứa lui tới hoàn toàn không có vấn đề gì, căn bản đã quên mất hai đứa là một nam một nữ rất dễ sinh ra chuyện.

Nhan Lãng hoàn toàn tuyệt vọng với hai vị ba mẹ lúc thì khôn khéo lúc lại ngây thơ đơn thuần của mình, sau này con gái bố mẹ mà bị cướp đi mất thì đừng có hối hận nhé! Hừ!

“Con cũng muốn đi!” Nhan Lãng không có chút xấu hổ nào mà lao ngay tới làm bóng đèn.

Kỳ Trạch không có ý kiến, Nhan Họa thì đã quen với việc có cậu em trai ngốc luôn ngồi cạnh lúc cô và Kỳ Trạch học bài rồi, cho nên cũng không lên tiếng, hai chị em liền nhận chút tiền tiêu vặt bố đưa rồi hoan hỉ bước ra cửa.

Hôm nay trời không mưa, gió cũng thổi nhẹ, mặt đường khô ráo sạch sẽ, không còn ướt át như đêm qua nữa. Cũng bởi vậy nên đường phố cực kỳ náo nhiệt, người đến người đi, phần lớn là các cặp tình nhân trẻ tuổi mặc đồ mùa đông đi dạo, rất có không khí của năm mới.

“Em muốn ăn đồ ngọt, chị, ở đây này!” Nhan Lãng lôi kéo tay chị rồi chỉ vào một cửa hàng đồ ngọt khá có tên tuổi ở thành phố N.

Nhan Họa cũng muốn ăn nên hai chị em liền vui vẻ đi vào, Kỳ Trạch thấy vậy đương nhiên cũng đi theo luôn.

Kỳ Trạch hôm nay đã biết thêm được mức độ yêu thích đồ ngọt của chị em nhà họ Nhan rồi, Nhan đệ thế nào thì cậu không quan tâm, cậu chỉ chăm chú để ý Nhan Họa thôi, thấy cô ăn đến phồng cả má thì liền âm thầm ghi nhớ thật kỹ sở thích này của cô.

Những buổi hẹn hò thế này là cơ hội tốt nhất để biết thêm được sở thích cá nhân của đối phương, cho nên mặc dù có bóng đèn Nhan Lãng xen vào, Kỳ Trạch cũng không thấy bực bội.

Đúng, nếu chinh phục được người nhà của cô thì còn sợ cô chạy mất sao?

Cậu thiếu niên thầm đưa ra quyết định trong lòng, sau đó càng thêm dung túng hào phóng với cậu em trai này.

Đi mua sách xong rồi trở về, Nhan Lãng nói: “Chị, sau Tết là đến kỳ thi tháng của trường chị đúng không? Lần này có tự tin không?” Lúc nói, cậu lại âm thầm nhìn Kỳ Trạch một cái.

Kỳ Trạch làm như không thấy gì.

“Cũng bình thường.” Nhan Họa cầm khăn quàng kéo lên che kín mũi, không thì gió lạnh thổi vào sẽ khiến mũi đỏ rực rất khó coi. Hiện tại cô có bạn trai rồi, không còn tùy tiện như trước kia nữa mà lúc nào cũng chú ý giữ hình tượng, chỉ sợ Kỳ Trạch nhìn thấy mình lúc xấu xí. “Bình thường dù có học khá thì lúc đi thi cũng không chắc chắn được, có đôi lúc sẽ bị những chuyện khác làm ảnh hưởng khiến cho kết quả không tốt. Cho nên chị không thể nói trước được điều gì. Nhưng mà, Kỳ Trạch chắc là không có vấn đề gì đúng không?”

Thấy hai chị em đều quay sang nhìn mình, Kỳ Trạch liền thoải mái nói: “Đề thi của trường có thay đổi thì về cơ bản cũng như nhau cả thôi, cho nên chắc là không sao đâu. ”

Một câu đó thôi cũng đủ khiến cho hai chị em nhà họ Nhan ghen tỵ và uất hận, ước gì mình cũng có được cái đầu thông minh giống Kỳ Trạch.

Sau khi về nhà họ Nhan, ba người ngồi nói chuyện với bố Nhan dưới phòng khách một lát rồi lại lên thư phòng học, đến tối Kỳ Trạch mới ra về.

Nhan Họa đi tới cửa sổ nhìn xuống bên dưới khu nhà, nhà cô ở tầng 15, lúc nhìn xuống cũng chỉ có thể trông thấy hình người rất nhỏ, dù vậy Nhan Họa cũng không bận tâm, cứ đứng đó nhìn Kỳ Trạch bước đi rồi dần dần khuất dạng.

“Chị à, đừng nhìn nữa, người ta đi rồi, có nhìn thì người ta cũng không quay lại đâu.” Nhan Lãng tiếp tục không chút lưu tình nói, thầm không chịu nổi mấy thứ yêu đương nam nữ này, nếu không phải là chị mình thì cậu đã tránh xa rồi, còn lâu mới đi làm bóng đèn rồi bị bọn họ làm cho ngứa mắt.

“Liên quan gì đến em hả? Đi ăn cơm đi, đừng nói nhiều!” Nhan Họa một lần nữa thẹn quá hóa giận lên tiếng đuổi người.

Sau khi đuổi được cậu em ngốc đi, Nhan Họa lại liếc nhìn cái lịch bàn trên bàn học, ngày thứ nhất của Tết Nguyên Đán là thứ sáu, mai sẽ là thứ bảy.

Thứ bảy, lại phải đến tương lai rồi…Quy luật này đã kéo dài được một thời gian, không biết lúc nào thì sẽ bị xáo trộn lại. Đến bây giờ cô vẫn không hiểu tại sao ông trời lại để cô đi tới tương lai nữa.

*

“Hôm nay có buổi họp lớp 12 chuyên Văn cũ, em có muốn tham gia không?”

Nhan Họa tỉnh lại được một lúc, đang ngồi ôm con trai đáng yêu hôn hít thì nghe thấy Kỳ Trạch tương lai nói.

Ngay lập tức cô nhớ đến chuyện lần trước Đàn Tử Quỳnh đã nói với cô, Tết sẽ có một buổi họp lớp, người cử hành là lớp trưởng cũ Tô Trọng Tuấn. Nhan Họa khó xử nói: “Không ổn lắm đâu, em cũng không phải là chị ấy…”

“Có gì mà không ổn.” Kỳ Trạch cắt ngang lời cô, “Tối qua anh và A Họa đã bàn với nhau rồi, cô ấy nói nếu em muốn đi gặp những người đó thì không thành vấn đề, anh sẽ đi cùng em. ”

Nhan Họa nghe vậy liền nghĩ tới lời của chị họ Nhan Vân đã nói, rằng những dịp hội họp thế này mục đích chủ yếu là khoe đối tượng của mình cho mọi người biết, có chồng thì mang theo chồng, có bạn trai thì mang theo bạn trai, sau đó cùng nhau ngồi một chỗ giao lưu nói chuyện bồi dưỡng tình cảm giữa các đôi với nhau.

Nhan Họa vẫn có phần không yên tâm, dù sao cô cũng không phải là Nhan Họa tương lai, không có trải nghiệm mười năm giống như cô ấy, kinh nghiệm giao tiếp cũng không bì kịp, sợ bị người ta phát hiện ra điều không bình thường. Nhưng Kỳ Trạch lại trực tiếp bác bỏ lý do của cô, “Anh sẽ đi với em, em sợ gì chứ? Với lại sau khi tốt nghiệp hầu như đều đường ai nấy đi, lâu lắm không gặp nhau, giờ có gặp lại thì bọn họ cũng không nhận ra đâu. Đi nhé, quyết định vậy đi!”

Này, anh đừng có mà cường thế ép buộc người ta như vậy có được không?!

Nhan Họa cảm thấy như bị anh nắm mũi dắt đi vậy, lúc này cô lại càng nhận ra là mình nhớ cậu thiếu niên Kỳ Trạch vừa dịu dàng, biết quan tâm lại dễ xấu hổ kia nhiều đến mức nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.