Hy Vọng Của Nhan Họa

Chương 109




Nhan Họa chỉ trong một ngày ngắn ngủi mà nhân sinh đã có sự thay đổi lớn, từ một cô gái chưa lập gia đình trở thành phụ nữ có chồng.

Sau mẹ cô lại nói, nếu đã lấy giấy chứng nhận rồi thì chuẩn bị tổ chức đám cưới luôn đi.

Vì thế mà hai bên gia đình lại bắt đầu bàn bạc xem chọn ngày nào, vô cùng bận rộn. Mà Nhan Họa tuy đã đi đăng kí nhưng cô vẫn ở trong căn phòng nhỏ của mình thôi, vì sắp đi lấy chồng nên mẹ cô muốn con gái ở nhà nhiều một chút =. =

Chỉ khổ cho Kỳ Trạch, có vợ rồi mà vẫn không được ôm về.

Nhưng sau khi định ngày xong, Kỳ Trạch không còn buồn bã nữa, hai bên gia đình vì chuyện vui này mà hành động rất nhanh, ngày định ra cũng coi như khá sớm, so với Đàm Minh Thiên và Âu Dương Cảnh thì đám cưới của anh còn tổ chức sớm hơn của họ hai ngày.

Sau khi mọi người nghe chuyện thì đều đồng loạt cười ầm lên, ở QQ cười trêu Âu Dương Cảnh. Thế mới nói, coi như bọn họ đi đăng kí trước đi, nhưng cũng không chắc là lễ cưới cũng sẽ tổ chức sớm hơn, còn phải xem ngày tốt nữa. Mẹ Nhan gấp gáp đem ngày sinh tháng đẻ của con gái và con rể đi xem bói, sau đó liền chọn được ngày tốt, mà ngày này còn sớm hơn ngày tổ chức hôn lễ của Âu Dương Cảnh.

Nhan Họa cũng dở khóc dở cười đọc tin nhắn của mọi người, đột nhiên cảm thấy hôn lễ của cô và Kỳ Trạch, của Âu Dương Cảnh và Đàm Minh Thiên như thể chạy sô vậy, bạn bè của họ sẽ tham gia hai lễ cưới liền một lúc luôn. Nhưng mà hai đám cưới diễn ra gần nhau thì các bạn học cũng sẽ dễ thu xếp công việc hơn, không cần khổ sở chạy tới chạy lui.

Và thế là, hôn lễ được diễn ra đúng hạn.

Trong tiếng nhạc đám cưới, Nhan Họa mặc một bộ váy cưới được mẹ Kỳ Trạch đặc biệt đặt may riêng ở Đức cho, khoác tay bố đi trên thảm đỏ, tới trước mặt người đàn ông đang đứng chờ, sau đó anh mỉm cười nắm lấy tay của cô dâu.

Bố Nhan mặc dù ngày thường rất vui vẻ vô tư, nhưng vào thời khắc này cũng không kìm được mà đỏ hoe hai mắt, giao con gái cho Kỳ Trạch, nói: “Con gái bố giao cho con, sau này…Con phải đối xử tốt với nó nhé, mặc dù tính tình của nó vẫn còn hơi trẻ con, nhưng dù sao bản chất vẫn là một cô gái tốt, sẽ không bướng bỉnh với con đâu…Con…”

Nhan Họa nghe bố nói mà nước mắt lưng tròng, cô khẽ nói: “Bố. ”

Kỳ Trạch ánh mắt thâm sâu, chân thành nói với bố Nhan: “Bố, bố yên tâm, con nhất định sẽ đối xử tốt với Nhan Họa. ”

Nhan Họa quay đầu nhìn bóng lưng bố rời đi, tuy vẫn đĩnh đạc như cũ, nhưng hai vai lại khẽ run rẩy, trong lòng không khỏi chua xót khổ sở.

Cảm ơn bố vì đã làm tất cả mọi thứ cho con, là trụ cột vững chắc của gia đình mình, luôn muốn đem tất cả những thứ tốt đẹp nhất đến cho con.

“Đừng khóc, mọi người đang nhìn kìa.” Kỳ Trạch nắm tay cô, nhẹ nhàng nói: “Anh sẽ chăm sóc cho em cả đời!”

Nhan Họa cố gắng không khóc nữa, lại nhìn xuống bố mẹ và em trai đang ngồi dưới, cùng các bạn học cũ, từng gương mặt quen thuộc hiện lên trước mắt, cuối cùng cô quay sang nhìn anh, nhẹ nhàng đáp một tiếng, hai mắt vì ướt đẫm nên tầm nhìn có hơi mờ đi.

Hôn lễ náo nhiệt kết thúc, trong bóng đêm, xe hoa chở cặp đôi tới khu Lam Vịnh, đi đằng sau còn có mấy xe nữa, là đám bạn học muốn đi cùng để phá đám đêm động phòng của người ta, bọn họ thật vất vả từ khắp nơi trên cả nước đổ về đây, đã sớm lên kế hoạch là náo loạn thế nào rồi.

Đến nơi, Nhan Họa mặc váy cưới hở vai màu trắng được Kỳ Trạch bế ra khỏi xe, phù dâu Đàn Tử Quỳnh bận rộn đi tới nâng váy cho cô.

“Chú rể cõng cô dâu đi! Không được đi thang máy, phải đi thang bộ đấy nhé.” Đám đàn ông ở bên cạnh ồn ào, “Chú rể nhanh lên nào, nếu chút sức lực này mà cũng không có thì tối nay đừng động phòng nữa. ”

Nghe xong yêu cầu ác độc này của mấy người đàn ông, tất cả mọi người đều đồng loạt cười to, phải lên tận tầng 20 đấy, một người đàn ông cường tráng khỏe mạnh cũng còn mệt nữa là. Nhan Họa cảm thấy mấy người này đúng là ác ma.

Nhưng mà đàn ông mà bị khiêu khích kiểu này thì nhất định sẽ không để bị coi thường. Kỳ Trạch cuối cùng thật sự đã cõng được Nhan Họa lên nhà an toàn, một đám sợ thiên hạ chưa đủ loạn cứ đi theo sau cười cười nói nói, cả khu cũng vì bọn họ làm loạn mà chạy tới xem, cho nên không chỉ có bọn họ phải leo lên tầng 20, mà những ai muốn xem náo nhiệt cũng bám đuôi ngay sau họ.

Cuối cùng cũng tới tầng 20, Kỳ Trạch không dừng lại mà cõng cô dâu của anh vào trong nhà.

Người của Kỳ gia đã ngồi chờ sẵn trong phòng rồi, trong nhà không chỉ được dán đầy chữ Hỉ mà còn treo cả đèn lồng nữa, rất có không khí của đám cưới.

Ông Kỳ cũng biết là đám người kia chỉ đang đùa cháu mình thôi, mặc dù mẹ Kỳ Trạch xót con nhưng nghe mọi người nói người trẻ như thế là bình thường thì mới không để tâm nữa.

Kỳ Trạch cõng Nhan Họa đi vào phòng tân hôn của hai người, đây là căn phòng ngủ lớn nhất của Kỳ gia, trước kia là phòng ngủ của Kỳ Trạch, sau cho người tới thay lại thành phòng của cô dâu chú rể, tường được sơn lại một lượt, đồ nội thất này nọ cũng đã được mua mới.

Một nhóm người tràn vào phòng tân hôn, khiến cho căn phòng vốn rất rộng trở nên chật chội.

Nhan Họa sau khi được Kỳ Trạch thả xuống giường liền cầm khăn giấy lau mồ hôi cho anh. Trời tháng mười tuy không nóng bức như mùa hè, nhưng cũng không mấy mát mẻ, vận động nhiều như vậy khiến cho mặt anh chảy đầy mồ hôi.

Kỳ Trạch chỉ khẽ cười, khom lưng để cô lau mồ hôi cho mình, hai mắt chăm chú nhìn cô không rời, như thể muốn khắc sâu dung nhan của cô vào trong lòng.

Cả đám người ầm ĩ một lúc, ngồi uống trà ăn khuya ở Kỳ gia, cuối cùng mới lưu luyến không rời ra về.

Liêu Vinh cùng đám Trình Dương đi ra khỏi khu nhà, bầu trời đêm của thành phố được ánh đèn neon chiếu sáng, trên đường ánh sáng từ các cửa hiệu cũng sáng trưng, thế nhưng anh vẫn cảm thấy rất cô đơn.

Anh ngẩng lên nhìn bầu trời, nhớ tới lần đầu tiên khi còn bé nhìn thấy các vì sao trên cao, đó là thời khắc xúc động nhất của anh lúc nhỏ. Lớn lên, anh cũng gặp được cô gái khiến cho anh rung động, đáng tiếc anh đã chậm một bước, cô bé kia đã thuộc về người ta mất rồi, hôm nay chính là ngày cưới của cô.

Thời gian là thứ vô tình nhất, mấy năm nay cảm giác của anh đối với cô đã phai nhạt từ từ, nhưng hôm nay tới tham dự hôn lễ của cô, đột nhiên anh như trở lại thời niên thiếu ấy…Cảm giác rung động lại ùa về, không khỏi buồn bã và mất mát.

*

Đêm đã khuya, Nhan Họa tháo trang sức ra rồi vào phòng tắm ở phòng ngủ tắm rửa, sau đó nằm co quắp trên giường, mệt mỏi đến mức cả ngón tay cũng không muốn động đậy.

Kỳ Trạch ở phòng tắm bên ngoài trở lại thì thấy cô đang nằm trên giường, anh đi vòng qua chiếc giường lớn rồi ngồi xuống bên cạnh cô, cúi đầu xuống nhìn, thấy cô đã ngủ thì khẽ thở dài. Hôm nay đúng là quá mệt mỏi, đám người kia còn ồn ào muốn phá đêm động phòng, nhưng cô dâu đã ngủ mất rồi, làm gì còn động phòng nữa đây.

Anh vỗ về mái tóc của cô, cúi xuống ghé vào vùng cổ nhẵn nhụi của cô rồi hít sâu một hơi, mặc dù dưới thân đã cứng rắn, nhưng anh cũng không quấy rầy cô mà lên giường nằm xuống, thỏa mãn ôm cô ngủ.

Tuy nhiên, lúc Nhan Họa còn đang mơ mơ màng màng thì bị người ta làm thịt.

Cảm giác xa lạ truyền đến khiến cho cô khó khăn tỉnh lại, lập tức thấy Kỳ Trạch đang đè lên người, cảm giác quen thuộc khiến cho cô không chịu nổi phải ôm lấy bả vai trần trụi chảy mồ hôi của anh, run rẩy tiếp nhận thứ của anh xâm nhập vào nơi mềm mại của cô…

Sau cơn đau ập đến chính là sự vui thích và thỏa mãn từ tâm lý cho đến cơ thể.

Cùng người yêu ở chung một chỗ là một chuyện vô cùng hạnh phúc, mặc dù có chút thống khổ nhưng vẫn có thể chịu được.

Chờ mọi thứ kết thúc, Nhan Họa lại mệt mỏi ngủ thiếp đi, đáng tiếc người lần đầu tiên khai trai kia lại hưng phấn không ngủ được, nhìn đồng hồ mới có năm giờ sáng, anh liền không nhịn được quấy rối cô tiếp, thấy cô mở ra đôi mắt ướt nhẹp, nhíu mày nhìn anh, anh liền cúi xuống hôn lên mắt cô, nói: “Hôm nay em cố chịu một chút nhé, ngày mai anh sẽ cho em ngủ nguyên một ngày luôn!”

Nói xong anh lại ôm lấy cô làm chuyện vui sướng, chìm sâu trong cơ thể cô, bay lên thiên đường.

Nhan Họa: “…”

Cảm giác bị ăn đến xương cốt cũng chẳng còn là như thế nào? Chính là thế này đây.

Lúc Nhan Họa bị gọi dậy, cô cảm thấy đầu như muốn nổ tung vậy, mới ngủ được ba tiếng thì không nói, hơn nữa còn vận động cực khổ một trận, quả thực là mệt muốn chết. Vậy mà người kia cũng thiếu ngủ như cô mà tinh thần lại tỏa sáng, nhìn mà khiến cho người ta căm phẫn.

Ngồi trên giường để anh cầm khăn lau mặt cho, nghe anh nói là dì Lâm đã làm xong bữa sáng rồi, mọi người đang đợi cô ra ăn điểm tâm, nghe đến đó là cô liền tức giận giơ móng vuốt ra cào anh. Bố Nhan nói quả không sai, con gái ông bình thường rất hiền lành dễ nói chuyện, nhưng tính tình lại hơi trẻ con hay giận dỗi.

Kỳ Trạch cười khanh khách để mặc cho cô cào cấu, trên lưng đã xuất hiện không ít dấu vết, đàn ông mà, tất nhiên sẽ không chấp mấy chuyện này. Lau mặt cho cô xong, anh liền bế bổng cô từ trên giường, làm cho chăn trượt xuống, áo ngủ trên người bị tụt xuống một nửa, lộ ra bả vai và nửa bộ ngực căng tròn của cô, thấy vậy ánh mắt anh lại trở nên tối sầm.

“Không phải anh nói là ông nội đang chờ chúng ta ra ăn sáng sao? Mau lên!” Nhan Họa khó chịu trừng mắt nhìn anh, người thì mệt, tinh thần cũng không tốt, cho nên chẳng cảm thấy xấu hổ gì hết. Đợi cô ngủ đủ rồi hồi phục tinh thần thì chắc chắn sẽ xấu hổ khi gặp tình huống này.

Mặc dù toàn thân mệt mỏi nhưng dù sao cũng là người trẻ, rửa mặt xong mặc quần áo che dấu một chút là tinh thần sẽ ổn định lại ngay, chỉ có đôi mắt thâm quầng là không che đi được.

Lúc hai người ra ngoài, người nhà họ Kỳ đã ngồi đầy bên ngoài, không chỉ có người của Kỳ gia mà còn có cả mẹ ruột Kỳ Trạch cùng người chồng mới và hai đứa con lai cũng đến. Mặc dù đã lập gia đình riêng, nhưng vì hôn sự của Kỳ Trạch nên hai nhà lại cùng tới đây, đã hai mươi mấy năm rồi, chuyện năm đó đã phai nhạt theo thời gian, chẳng ai còn oán hận điều gì nữa, cho nên mới có thể vui vẻ thoải mái ngồi với nhau thế này.

“Đại ca!”

“Anh Trạch!”

Mấy đứa trẻ lập tức nhào tới ôm lấy Kỳ Trạch, hiển nhiên là chúng đều rất thích người anh lớn này.

Ông Kỳ nhìn hai người, cười nói: “A Họa dậy rồi, mau lại đây ăn sáng đi con. ”

“Vâng, ông nội.” Nhan Họa ngồi xuống bên cạnh Kỳ Trạch.

Cả nhà cùng ngồi xuống vừa ăn vừa nói chuyện, Nhan Họa nhìn một chút, thấy mẹ Kỳ Trạch tuy không phải là con dâu Kỳ gia nữa, nhưng vẫn rất lễ phép với người bố chồng trước là ông Kỳ, cũng vì vậy nên hiện tại cả nhà mới có thể ngồi với nhau như thế này.

Qua cuộc trò chuyện Nhan Họa biết hôm nay gia đình mẹ ruột Kỳ Trạch phải về Đức rồi, vì chuyện hôn sự của Kỳ Trạch nên bà đã ở đây một tháng, hiện tại chồng bà cũng đưa cả con tới, chuyện bên Đức lại bận rộn nên không thể ở đây thêm nữa.

Ông Kỳ nghe xong liền nói: “Nếu vậy thì để cho A Trạch và A Họa đi tiễn các con đi. ”

Mẹ Kỳ Trạch nghe thế thì vô cùng cảm kích nhìn ông Kỳ, nói lời cảm ơn với ông.

Ăn sáng xong, ngồi nói chuyện với nhau một lát, Kỳ Trạch và Nhan Họa liền đứng dậy đưa gia đình mẹ Kỳ Trạch ra sân bay.

Sở dĩ ông Kỳ để Kỳ Trạch và Nhan Họa đi tiễn là muốn cho mẹ Kỳ Trạch trước khi trở về có thời gian bên con trai và con dâu, dù sao cũng ở cách xa nhau như vậy, sau này không dễ gì gặp mặt.

Mẹ Kỳ Trạch tính tình cũng giống với Kỳ Trạch thời đi học, dáng vẻ cao lãnh không để lộ cảm xúc ra bên ngoài, cho dù là đối diện với con trai và con dâu thì cũng vậy, nhưng dù gì thì Kỳ Trạch cũng là đứa con đầu tiên của bà, làm mẹ có ai mà không thương con, chẳng qua hồi đó bà đã làm cho con trai bị tổn thương, dẫn đến việc con trai bà từ trước đến giờ không muốn thân cận với bà, khiến cho bà cũng không biết phải làm thế nào để thu hẹp khoảng cách giữa hai mẹ con.

“Con…hãy sống thật tốt với A Trạch nhé, có cái gì cần thì cứ gọi cho mẹ.” Trước khi lên máy bay, mẹ Kỳ Trạch nói với Nhan Họa, “Nếu con mang thai thì phải báo cho mẹ biết đấy. ”

Nhan Họa ho một tiếng, ngoan ngoãn gật đầu, nói: “Mẹ, mẹ yên tâm, con và Kỳ Trạch sẽ thật hạnh phúc. ”

Mẹ Kỳ Trạch gật đầu rồi không nói gì nữa, cuối cùng nhìn hai người một cái rồi cùng gia đình rời đi.

Sau khi bọn họ đi, Kỳ Trạch lái xe cùng Nhan Họa về nhà.

Nhan Họa dựa đầu vào cửa xe, nhìn máy bay bay trên bầu trời cho đến khi nó biến mất.

Cô thở dài, quay đầu nói với Kỳ Trạch: “Mẹ của anh dặn chúng mình phải sống với nhau thật tốt. ”

“Tất nhiên rồi, anh sẽ không như bố mẹ mình đâu.” Kỳ Trạch liếc cô một cái, “Được rồi, hôm qua em đã đủ mệt mỏi, tranh thủ ngủ trong xe một lúc đi, khi nào về đến nhà anh gọi em dậy.” Cô phải nghỉ ngơi đủ thì anh mới ăn tiếp được.

Nhan Họa ngọt ngào cười với anh rồi nhắm mắt lại, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Kỳ Trạch thừa dịp dừng đèn đỏ cởi áo khoác ngoài ra rồi đắp cho cô, khẽ hôn lên huyệt thái dương của cô một cái, ngắm nhìn đôi môi khẽ mở, khuôn mặt thanh tú ôn thuận kia, đây chính là dung nhan đã khắc sâu trong lòng anh đấy.

“A Họa, anh yêu em!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.